Thể giới này cái gì cũng tốt, nhưng không bằng kiếp trước có nhiều tiêu khiển đa dạng, tới buổi tối lại vô cùng dằn vặt người. Dược Thiên Sầu chịu đựng vài ngày cuối cùng cũng quen, nhưng gian phòng của Phù Dung ngay một điểm chiếu sáng cũng không có, nhiều năm như vậy không biết nàng làm sao chịu được.
Không gian trong Kim Châu không ít huỳnh thạch, vốn định lấy ra vài viên để chiếu sáng, ngẫm lại đành bỏ qua. Ánh sáng của huỳnh thạch có điếm màu xanh lam, thật sợ chiếu lên mặt Phù Dung sẽ làm bản thân sợ đến ngủ không yên.
Tối nay bò lên nóc nhà đếm sao, nhìn sang gian phòng nhỏ tối đen dưới mông, nhìn nhìn lại những địa phương khác đều đèn đuối sáng trưng, thật sự chọc người ước ao, vì vậy than thở mò mẫm quay về ổ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – truyenfull.vn
Thấy Phù Dung đang ngồi trên giường khoanh chân tu luyện, đáng tiếc bản thân bị Luyện Khí kỳ hạn chế không cách nào tiếp tục tu luyện, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ đêm nay nên hỏi ra chỗ của linh thảo, bằng chỉ số thông mình của nha đầu này hẳn sẽ không hoài nghi chuyện gì.
Trốn trong chăn lấy ra ngọc điệp chép phương pháp luyện đan, nghĩ an toàn của mình là đệ nhất, xác nhận linh thảo cần thiết luyện Trúc Cơ Đan lần nữa, ngàn vạn lần đừng sai lầm mới tốt.
Thần thức rót vào ngọc điệp, rất nhanh tìm tới phương pháp luyện Trúc Cơ Đan, tinh tế dụng tâm nhìn xuống dưới.
Thủ Tâm Lan, Kim Cương Quả, Đoán Cân Thảo, Băng Linh Tử, Hỗn Kim Thảo, Bách Niên Nhân Sâm, Bách Niên Linh Chi, Khư Ô Thảo, Tụ Linh Thảo.
n! NếU Minh nhớ không lầm là chính loại linh thảo. Nghĩ không ra Bách Niên Nhân Sâm và Linh Chi cũng được xem là linh thảo. Ở trong Tang Thảo Viên chỉ có năm loại đầu tiên.
“Phù Dung sư thúc.” Dược Thiên Sầu thu ngọc điệp luyện đan, vạch tấm màn rách kêu lên một tiếng.
“n.” Phù Dung cũng thu công.
“Trong Tang Thảo Viên chúng ta có Bách Niên Nhân Sâm và Bách Niên Linh Chi không?”
Phù Dung kỳ quái nói: “Không có, nhưng rừng cây sau núi của Tang Thảo Viên có trồng những loại này, nơi đó không chỉ có trăm năm thậm chí còn có gần ngàn năm, có chút nhân sâm phỏng chừng đã sập thành tinh rồi.”
Ta kháo, còn có Thiên Niên Nhân Sâm trong truyền thuyết! Dược Thiên Sầu vừa nghe liền dũng cảm, ngồi dậy nói: “Có nhiều lắm không!”
“Trăm năm thì không ít, ngàn năm chỉ có vài cọng.”
“Ha ha, nghe nói thứ đó ăn vào đại bổ a! Lúc rành rỗi phải hái một ít về mới được, ha ha.” Dược Thiên Sầu cười nói.
Phù Dung cười khẽ vài tiếng, nói: “Nhân sâm và linh chi ở tại thế tục cũng chỉ là thảo dược thông thường, nuôi trồng cũng không cần phí tâm tư, trân quý là trân quý ở số năm, thông thường hơn trăm năm đều có thể nhét vào trong phạm vi linh thảo, thứ này ở trong thế tục sẽ không còn thông thường. Đối với người tu chân chúng ta mà nói, nhân sâm và linh chi hơn trăm năm nếu lấy đem ăn trực tiếp thật sự là lãng phí, luyện thành đan dược mới có hiệu quả tốt nhất.”
“Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.” Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, lại hỏi: “Trong Tang Thảo Viên có Khư Ô Thảo và Tụ Linh Thảo không?”
“Trong vườn không có, hai khối đất lớn nhất dưới chân núi trồng Khư ô Thảo và Tụ Linh Thảo.” Phù Dung dừng một chút, lại giải thích: “Hai loại linh thảo này chuần bị để luyện chế đan dược. Khư ô Thảo có thể trừ tạp chất trong đan dược, Tụ Linh Thảo có thể giữ lại linh khí và dược hiệu của đan dược không tiết ra ngoài, là linh thảo cần thiết cho các loại đan dược. Lượng dùng lớn phi thường, cho nên cũng là loại linh thảo được trồng nhiều nhất trong Vạn Phân Viên.”
Nguyên lai bốn phía có linh thảo để luyện chế Trúc Cơ Đan, nhưng mình lại không phát hiện, xem ra có thời gian phải đi xem một chút. Dược Thiên Sầu cảm thán: “Trong Vạn Phân Viên có nhiều linh thảo như vậy, hẳn tìm không ít tâm tư thu thập về a!”
Phù Dung đáp: “Ân! Bên ngoài có đệ tử Phù Tiên Đảo trường kỳ tìm kiểm các loại linh thảo quý hiếm. Sau khi thu thập đủ loại linh thảo khác nhau, Vạn Phân Viên đều sẽ đào tạo ra hạt giống, sau đó mới trồng đại lượng. Cửu Cô cung phụng trong Tang Thảo Viên chúng ta chuyên chưởng quản hạt giống của các loại linh thảo, chỉ cần trong Vạn Phân Viên có linh thảo, lão nhân gia đều có hạt giống đó trong tay.”
Trên tay Ma Cửu Cô có đủ loại hạt giống linh thảo? Dược Thiên Sầu nghe được trong lòng chợt nhảy, nuốt nuốt nước bọt, hỏi: “Trên tay lão nhân gia đã có nhiều hạt giống như vậy, vì sao linh thảo trong Tang Thảo Viên lại không nhiều chủng loại?”
Phù Dung giải thích: “Tang Thảo Viên vốn phụừách đào tạo hạt giống cho các linh thảo, cũng không phải địa phương ứồng linh thảo, còn nữa, chỉ khi nào là linh thảo tương đối trân quý hay thưa thớt mới được trồng trong Tang Thảo Viên.”
Dược Thiên Sầu không nói, cản thận suy tư thật nhanh. Hạt giống linh thảo đều nằm trên tay Ma Cửu Cô thật đúng là một chuyện vô cùng phiền phức, then chốt là hắn hoàn toàn không biết gì về bà ta, huống chi lão thái bà lại có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, từ trên tay bà ta muốn tìm tới hạt giống xác thực có điểm khó, ngẫm lại đã tê răng.
Phù Dung vốn không biết chủ động nói chuyện với người khác, thấy Dược Thiên Sầu ở trên giường lăn qua lật lại không nói chuyện, nàng tự nhiên cũng không mở miệng nữa, nàng lại không biết người này đang phát sầu vì chuyện tìm kiếm hạt giống linh thảo.
Nhớ tới ngày ấy nhìn thấy Ma Cửu Cô, đối phương chỉ mới liếc mình mà đã thấy hết hồn, thật sự là khó chơi a! Bất quá ngày ấy nhìn thấy Yến Tử Hà tựa hồ rất thân thiết với bà ta, kỳ quái, nàng ta chỉ là một đệ tử mới nhấp môn thế nào lại quen thuộc với Ma Cửu Cô như vậy? Được rồi, hình như lúc mình đi ra ngoài, có nghe được nàng kêu một tiếng “tổ mỗ mỗ”, gọi ai? Lúc đó chỉ có mấy người, ngoại trừ Ma Cửu Cô còn có ai?
Hai người là bà con! Dược Thiên Sầu từ trên giường bừng tỉnh ngồi dậy.
Nếu như không phải thân thích, ở tu chân giới tình người lạnh lẽo này, Ma Cửu Cô sẽ không có lý do thân thiết với Yến Từ Hà như vậy, thật không phải vì thấy cô ta đẹp đẽ đi thôi! Dược Thiên Sầu bừng tỉnh hiểu ra, lại chậm rãi nằm xuống, tâm tư rơi vào trên người Yến Tử Hà.
Phù Dung không biết hắn đang làm gì, cứ cả kinh lại hốt hoảng liên tục.
Tục ngữ nói, hi vọng luôn luôn tốt đẹp, nhưng hiện thực lại luôn luôn tàn khốc!
Từ sau khi Dược Thiên Sầu tới Tang Thảo Viên, trời còn chưa sáng đều có thể nhìn thấy hắn đang khiêng thùng phân đi lại. Một ngày đêm trôi qua, để có được hạt giống của linh thảo, hắn đem chủ ý đánh tới trên người Yến Tử Hà, bình thường hay lắc lư ngay cửa viện, hi vọng có thể nhấc lên quan hệ với nàng ta. Đáng tiếc không được như nguyện, vài ngày trôi quạ, Yến Tử Hà phảng phất đã biến mất trong Tang Thảo Viên, dù thân ảnh cũng không từng nhìn thấy.
Những loại linh thảo chế tạo ra Trúc Cơ Đan nằm bên trong Tang Thảo Viên nhìn thật mê người, mỗi lần cố ý hay vô ý đi ngang qua đều muốn len lén nhổ vài cọng, nhưng phát hiện hình như trong khu vườn rộng lớn nơi chốn đều mọc ra thêm một đôi mắt, căn bản không có cơ hội hạ thủ. Sau đó đem chủ ý đánh tới vườn linh thảo bên dưới chân núi, cũng không tìm được cơ hội hạ thủ. Chạy đến sau núi muốn đào chút Bách Niên Nhân Sâm cùng Linh Chi, kết quả còn chưa tiến được vào trong rừng cây đã bị người đuổi đi ra, còn bị nghiêm khắc cảnh cáo.
Thử vài lần không dám thử nữa, thử tiếp không bị người hoài nghi mới lạ, chỉ đành chậm rãi chờ đợi cơ hội tới.
Bên trong Vạn Phân Viên có một son cốc yên tĩnh, ở giữa có một con sông nhỏ nối thẳng ra biển rộng, trong sông có loài cá màu bạc, Dược Thiên Sầu bắt được ăn xong một lần, phát hiện vị đạo của loại cá này rất ngon, từ đó về sau lúc rảnh rỗi hắn lại chạy đến đó câu cá. Kể từ đó bên trong góc Tang Thảo Viên hay bay ra hương vị cá nướng, Phù Dung ăn qua một lần cá nướng của hắn, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng nhìn ra được nàng cũng rất thích.
Đảo mắt một năm trôi qua, cũng không thấy có dấu hiệu Luyện Đan Các gọi hắn trở lại, trở lại cũng không phải chuyện tốt gì, bế tắc với Nghiêm Thù còn chưa được cởi ra. Cứ như vậy, Dược Thiên Sầu tính tình vốn náo động, sinh hoạt mỗi ngày trở nên có quy luật, sáng sớm đến wc nữ lấy phân người, buổi sáng bón phân cho linh thảo, thuận tiện dạo qua cửa viện thử thời vận, buổi chiều đi câu cá, trở về lại nướng cá. Thỉnh thoảng quay về bên trong Kim Châu, thỉnh thoảng cổ vũ Trần Phong tiếp tục quay lại nghề cũ, nỗ lực đề cao tay nghề chế phù. Quan Vũ bình thường hay hỏi hắn cuộc sống trên Phù Tiên Đảo thế nào, tình huống chân thực đánh chết hắn cũng không nói, dù sao chuyện đi lấy phân người suốt một năm cũng không phải là chuyện quang vinh, hắn cũng không nghĩ cho bất luận người nào bên trong Kim Châu biết được, truyền ra quá tổn hại bộ mặt lão đại của hắn.
Ngày qua ngày, thời gian thực sự buồn khổ, thấy trong Tang Thảo Viên có không ít mỹ nữ, cũng muốn đùa giỡn chút tỷ tỷ muội muội để giải buồn, nhưng người ta lại không có một chút hứng thú đến gần hắn. Đêm khuya, Dược Thiên Sầu trốn trong ổ chăn bi thiết một tiếng: “Ca hảo tịch mịch!”