Bên trong túi trữ vật quả nhiên đúng như lời Dược Thiên Sầu, Khúc Bình Nhi dùng thần thức điều tra xong vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc nói: “Huynh ở đâu kiếm được nhiều linh thạch như vậy?”
Dược Thiên Sầu cười cười, không trực tiếp trả lời nàng, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng nói: “Hảo hảo chăm sóc chính mình.” Nói xong dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Khúc Bình Nhi lưu luyến không rời hô: “Ta chờ huynh.”
Dược Thiên Sầu không nói cho nàng nghe hắn cũng đang ở phòng sát vách, hắn cũng không về phòng mình, trực tiếp đi tới gian phòng của Quan Vũ, đẩy cửa đi vào, Quan Vũ đã trở về, đang loay hoay với một đống đồ vật trên bàn. Thấy Dược Thiên Sầu đi tới, vẻ mặt mỉm cười gật đầu, hiển nhiên cảm giác có tiền mua sắm trắng trợn thật sự không tệ.
“Di! Trên người ngươi vì sao lại có hương vị của nữ nhân?” Mũi của Quan Vũ nhấp nhô, hướng thân thể Dược Thiên Sầu ngửi ngửi.
Dược Thiên Sầu có tâm sự, không nhịn được nghe hắn hỏi vậy, nói: “Từ nơi này đến Phù Tiên Đảo phải thời gian bao lâu? Ta nghĩ mau chóng đi Phù Tiên Đảo.”
Quan Vũ ngần rạ, sắc mặt dần dần trầm xuống tới. Dược Thiên Sầu đi Phù Tiên Đảo tự nhiên cần Phù Tiên Lệnh, nếu dùng thì hắn trên cơ bản vĩnh viễn không còn cơ hội quay về Phù Tiên Đảo, nhưng bổn mạng nguyên thần của chính mình đang nằm trong tay người ta, có thể làm được gì? Hắn thở dài nói: “Bách Hoa Cốc có cửa hàng của Phù Tiên Đảo, mỗi ngày bọn họ đều có người dùng pháp khí phi hành qua lại vận chuyển đồ vật, ngươi lấy Phù Tiên Lệnh đưa cho quản sự của cửa hàng nhìn xem, bọn họ tự nhiên sẽ mang ngươi đi.”
Dược Thiên Sầu thoáng trầm ngâm, trong ngực có tính toán, vỗ vỗ vai Quan Vũ, cũng không quản hắn có cao hứng hay không liền trực tiếp đưa hắn vào chính không gian của mình, những đồ vật trên mặt bàn cũng bị hắn quét đi vào.
Sau đó trong tay biến ra một cái ống dài nhỏ, đây là hắn mua được từ bên ngoài. Ngày hôm nay khi đi dạo ngoài chợ, bỗng nhiên có một người lén lút kéo hắn, hỏi hắn có muốn thứ tốt hay không, Dược Thiên Sầu hỏi hắn là thứ gì tốt, người nọ kéo hắn sang một bên, lấy ra thứ này nói cho hắn, vật này gọi là Thần Tiên Đảo, là thứ chế tác để chuyên đối phó với người tu chân, nói trắng ra là khói mê chế tác để đối phó với người tu chân. Đối phó với tu sĩ dưới Kết Đan kỳ có hiệu quả tốt phi thường.
Dược Thiên Sầu vui mừng, hai người lập tức chạy ra dã ngoại bắt vài con dã thú làm thí nghiệm, quả nhiên công hiệu. Dược Thiên Sầu vui vẻ hô to người nọ là nhân tài, kết quả không nghĩ ra hắn cũng thu luôn người nọ vào trong không gian của mình.
Ờ hai đầu ống có lỗ nhỏ dùng sáp che lại, ở giữa có dây dẫn, Dược Thiên Sầu lấy ra đá lửa, châm ngòi nổ, ngòi nổ kéo lửa chui vào trong ống, lập tức bên trong ống phát sinh một tiếng “phốc” nhỏ, cái ống chợt nóng lên trong tay.
Dược Thiên Sầu hài lòng gật đầu, cầm nó đi tới hành lang, nhìn bốn phía không người, nhẹ nhàng mò lấy cửa phòng Lưu Chính Quang, tỉ mỉ lắng nghe bên trong không hề động tĩnh, ngón tay bóp vỡ chất sáp che hai đầu ống, tìm khe cửa cắm vào một đầu, đầu khác ngậm trong miệng nhẹ nhàng thổi vào.
Bên trong phòng Lưa Chính Quang đang khoanh chân đả tọa, bằng tu vi của hắn, kỳ thực đã nghe được ngoài cửa có chút động tĩnh, ngưng thần điều tra lại không thấy người, nên cũng không lưu ý. Chủ yếu là vì hắn đã có thói quen tự đại, còn chưa từng nếm khổ trong tu chân giới. Lại còn chưa nghe nói qua chính ma hai đạo có người dám nháo sự ngay trong Bách Hoa Cư của Bách Hoa Cốc.
Một lũ khói xanh ngay khe cửa chậm rãi bay vào, dần dần tràn ngập toàn bộ gian phòng. Lưu Chính Quang đang khoanh chân ngồi lỗ mũi hơi giật giật, thầm nghĩ là vật gì lại thơm như vậy, sau đó cảm giác chân khí trong cơ thể vận chuyển thong thả xuống tới. Vùng lông mày hắn chợt nhăn lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy trong phòng tràn ngập khói xanh.
Dù Lưa Chính Quang không có kinh nghiệm gì, lúc này cũng phát hiện mình đã bị tính kế. Trong ngực cả kinh, mới từ trên giường bò lên đã cảm thấy trời đất quay cuồng, mở miệng định hô to, còn chưa kịp hô lên, trước mắt đột nhiên tối sầm, phịch một tiếng ngã xuống trên mặt đất.
Dược Thiên Sầu vẫn đang canh giữ bên ngoài, hắn không hề lo lắng chút nào, dù sao có bị phát hiện hắn cũng có thể trốn vào trong Kim Châu. Nghe được thanh âm có người té xuống mặt đất bên trong, thầm nghĩ đã thành công, bàn tay dán trên cửa hơi phát lực, khóa gỗ bên trong văng ra.
Bằng vào tu vi hiện tại của hắn làm chuyện này chỉ nhỏ như ăn cháo, huống chi trong tu chân giới làm khóa cửa cũng chỉ cho có hình dạng, cửa có khóa cũng không phòng được ai, chỉ khi cửa bị mở thì thanh âm có thể nhắc nhở người trong phòng một chút, bất quá hiện tại người bên trong đã té xỉu.
Đẩy cửa ra, Dược Thiên Sầu rất nhanh chui đi vào, thấy Lưa Chính Quang té trên mặt đất, đóng chặt cửa lại, hắn trực tiếp đi tới, không nói hai lời nhấc chân đá thẳng vào người hắn trên mặt đất, cảm giác chưa hài lòng liền đá thêm mấy đá, vừa đá vừa mắng: “Dám phao cái bô của ta, muốn chết!”
Cảm giác trong lòng hơi chút thư thái, tháo túi trữ vật trên lưng Lưa Chính Quang xuống, mở ra dùng thần thức điều tra bên trong, quả nhiên tìm được khối ngọc điệp đúng như lời Khúc Bình Nhi hình dung.
Lại dùng thần thức điều tra ngọc điệp, bên trong tầng tầng cấm chế căn bản không thể điều tra, chỉ có tầng thứ nhất đã cởi ra, phỏng chừng là Lưu Trường Thanh cởi ra tầng này, viết một đống tên gọi dược vật ngạc nhiên cổ quái, Dược Thiên Sầu cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Hắn cũng phân không rõ là thật hay giả, thu luôn túi trữ vật vào không gian, lúc này tìm kiếm chung quanh phòng, dù đệm chăn trên giường cũng không buông tha.
Xác nhận không còn giấu thêm gì khác, hắn lột sạch quần áo trên người Lưa Chính Quang, từng kiện từng kiện kiểm tra tỉ mỉ, cũng không phát hiện được vật gì.
“Người này da thịt cũng trắng mềm lắm, trách không được dám câu dẫn cái bồ của ta.” Dược Thiên Sầu nhìn Lưu Chính Quang đang nằm trần truồng trên mặt đất lẩm bẩm. Nếu không phải sợ mang phiền phức đến cho Khúc Bình Nhi, hiện tại hắn đã nghĩ làm thịt Lưu Chính Quang.
Không giết thực sự không cam lòng, ánh mắt rơi vào cây tử tôn của Lưa Chính Quang, Dược Thiên Sầu sờ sờ mũi cười nhạt một trận, liếc mắt nhìn bội kiếm treo bên giường, đi đến rút ra. Đi vòng quanh một vòng, thanh kiếm trong tay huy lên hướng ngay tiểu đệ đệ của Lưu Chính Quang cắt xuống, một mảnh máu tươi bừng lên.
“Bình nhi, ta đối với người như vầy thực sự vô cùng lo lắng! Không thể làm gì khác hơn là thiến hắn cho xong.” Dược Thiên Sầu thở dài một tiếng. Nói đến Khúc Bình Nhi, vùng lông mày hắn lại nhíu chặt. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chuyện phương pháp luyện đan Lưu Chính Quang từng nói qua với Khúc Bình Nhi, hôm nay lại bị trộm đi, hắn lại bị thiến, chỉ sợ ông cháu Lưu gia hoài nghi người đầu tiên chính là Khúc Binh Nhi. Như vậy không được!
Nhìn máu tươi của Lưu Chính Quang chảy ra đầy đất, chân mày đang nhíu chặt của Dược Thiên Sầu chợt giãn ra, nhẹ nhàng cười, đi tới giá bút lấy xuống một cây bút lông, chấm máu trên mặt đất, ở trên tường cong vẹo để lại dòng chữ lớn: “Lưu Trường Thanh, thù diệt môn tương lai sẽ báo, ngẫu nhiên gặp lệnh tôn (cháu) trước tiên thu chút lợi tức.”
Làm xong những việc này, Dược Thiên Sầu không chút hoang mang đi ra ngoài đóng cửa lại. Lúc đi ngang qua phòng Khúc Bình Nhi hắn cũng nhịn xuống xung động muốn đi trở vào.
Ra khỏi Bách Hoa Cư hắn trực tiếp đi tới dãy cửa hàng, lúc đi dạo ban ngày từng gặp qua cửa hàng của Phù Tiên Đảo, hiện tại tự nhiên muốn đi tới đó.
Đi tới chợ, nghĩ đến sau này không biết bao giờ mới có thể trở lại, vì vậy vừa đi vừa quan sát vật phẩm trên quầy hàng, chỉ cần phát hiện có thứ gì hữu dụng, trực tiếp mua ném vào trong túi trữ vật, ngay cả giá tiền cũng không mặc cả.