– Keng keng keng keng keng keng keng keng…
Thanh âm liên tiếp vang lên, tiếng keng kéo dài, kiếm thế Huyền Thiên tuy mạnh, nhưng Trương Long cũng không phải là mặt hàng bình thường, tuy trong mắt tràn đầy kinh hãi, nhưng bước chân thì liên tiếp lui về phía sau, kiếm thức hai ra chiêu Phong Ba Thức cũng bị hắn ngăn cản lại.
– Cuồng Phong thức.
Kiếm thế của Huyền Thiên lại một lần nữa biến đổi, không chỉ từ một kiếm biến hóa thành trăm kiếm mà từ trăm kiếm đó biến hóa thành vô số kiếm, trong một chốc kiếm thế nổi lên một cơn gió lốc, ùn ùn kéo đến biến thành một trận cuồng phong.
Thân thể Huyền Thiên dung hợp với kiếm thế một cách hoàn mỹ, cả người chỉ thấy một đạo tàn ảnh, ở trong cuồng phong thoắt ẩn thoắt hiện ra.
Keng… Bốp!
Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên thanh âm thanh thúy, kéo căng ra, tiếp đó lại truyền tới một tiếng “Bốp” nặng nề.
Trương Long chặn được kiếm của Huyền Thiên, nhưng lại không thể tránh thoát được cái tát kia từ tay của Huyền Thiên, thanh âm “Bốp” đồng thời vang lên, thân thể Trương Long lập tức bị văng ra, trên mặt xuất hiện một cái dấu ấn bàn tay đỏ chót.
Gần kiếm thứ ba, Trương Long đã bị Huyền Thiên quất một cái tát.
Vốn là Trương Long đã nhanh chóng lui lại đến bên bờ lôi đài lại bị một cái tát của Huyền Thiên khiến bay lên, rơi vào giữa lôi đài.
Không ít đệ tử ngoại môn trừng hai mắt nhìn, đưa tay lên bụm miệng, suýt chút nữa đã kinh hô lên tiếng, Trương Long là đầu sỏ trong ba vị cao cấp nhất trong nhóm đệ tử ngoại môn, thế mà ở trên lôi đài, trước mặt mọi ngươi bị Huyền Thiên quất cho một cái tát. Kết quả này so với Trương Long bị Huyền Thiên đâm trúng một kiếm còn khó tiếp nhận hơn.
Nhất là nhóm đệ tử ngoại môn đi theo Trương Long hoàn toàn không thể tin, Trương Long ở trong mắt nhóm đệ tử ngoại môn cơ hồ là vô cùng vô địch, cho dù là đối mặt với Dương sư huynh thì bọ họ đều tin tưởng Trương Long tuyệt đối không bị thua.
Nhưng mà, bọn họ không tin cũng không thể, một cái tát của Huyền Thiên khiến Trương Long bay đi là chuyện thực, khiến cho hình thượng cao lớn của Trương Long trong lòng bọn họ cơ hồ đã sụp đổ.
Cái tát này không phải là cuối cùng mà chỉ là bắt đầu!
Trương Long vừa mới rơi xuống lôi đài thì Huyền Thiên nhảy tới như gió cuốn điên cuồng tới, kiếm thế như cuồng phong, người như cuồng phong, lại là một chiêu “Cuồng Phong thức”
Cuồng phong tứ thanh, kiếm quang Huyền Thiên bốn phương tám hướng bổ tới hướng Trương Long.
Ba!
Lại là một tiếng nặng nề vang lên, Trương Long khó khăn lắm mới ngăn cản được kiếm của Huyền Thiến. Huyền Thiên giơ bàn tay ra, không thể tin được là lại tát Trương Long một cái nữa.
Lại một chưởng đỏ tươi xuất hiện, trên khuôn mặt Trương Long, một trái một phải đều xuất hiện dấu ấn bàn tay.
Một tát này còn nặng hơn cả tát đầu tiên, đánh cho Trương Long phun ra một ngụm máu tươi, vài cái răng cũng bị bể phun ra ngoài theo máu tươi.
Cái tát đầu tiên là Huyền Thiên hướng lên trên cho nên Trương Long bị đánh bay ra, còn một tát này Huyền Thiên lại đánh từ trên xuống nện dưới chân Trương Long liền loạng choạng, thân thể bổ nhào về phía trước.
Đầu bị Huyền Thiên đánh mạnh một cái khiến cho đại não của Trương Long bị chấn động, xuất hiện trạng thái thất thần trong ngắn ngủi.
Thất thần trong ngắn ngủi vỏn vẹn chỉ là trong chớp mắt, chợt lóe qua.
Nhưng trong chớp mắt này đối với Huyền Thiên mà nói cũng đủ để ra tay thêm lần nữa rồi, bàn tay Huyền Thiên dựng thẳng như kiếm, vung chém xuống phía sau gáy của Trương Long.
Trương Long khôi phục lại khỏi thất thần liền có một sức mạnh lớn truyền từ sau gáy của hắn, khiến đại não lại lâm vào hỗn loạn.
Bị Huyền Thiên dùng tay chém trúng phần gáy khiến tốc độ bổ nhào xuống của Trương Long đột nhiên thay đổi nhanh, dùng một tư thế chó hoang bổ nhào vào cứt mà té trên lôi đài.
Huyền Thiên thu kiếm trở lại bao, đồng thời đá ra một cước khiến thân hình Trương Long bị trở mình, Huyền Thiên bước xa một bước về phía trước, hai đầu gối quỵ xuống, đem hay cánh tay của Trương Long cố định đập vào đầu gối.
Thân thể ngồi xuống, trực tiếp đè lên thân thể Trương Long.
Đại não của Trương Long vừa hồi phục xong, chưa kịp cảm nhận đầu đau đớn kịch liệt thì thân thể cũng đã bị Huyền Thiên chế trụ.
Trương Long chấn động, quỳ gối hướng lên va chạm đầu gối đâm vào phía sau lưng Huyền Thiên phát đông___một âm thanh vang lên.
Thân thể Huyền Thiên giống như mọc rễ, một cái uốn gối của Trương Long không thể khiến Huyền Thiên cử động chút nào cả.
Tay trái Huyền Thiên cầm theo kiếm, tay phải nhàn rỗi, năm ngón tay khép lại, giống như gió lốc bình thường đánh xuống trên mặt Trương Long.
Ba ba ba bành bạch…!
Trái một cái, phải một cái, trên một cái, dưới một cái….! nguồn TruyenFull.vn
Chỉ nghe thấy một hồi bùm bùm vang lên, tay Huyền Thiên nhanh như chớp, trong nháy mắt ít nhất cũng quăng ra mười bạt tai, vừa ngoan vừa nặng vào trên mặt Trương Long, trong nháy mắt đã sưng lên, hầu như đã thành một cái đại đầu heo.
Trương Long và Huyền Thiên dùng đầu gối nặng nề đánh mấy lần nhưng căn bản không cách nào khiến thân thể Huyền Thiên di chuyển.
Với sự bám dính của Huyền Thiên, lại thêm mấy bạt tai khiến Trương Long rất nhanh liền mất đi sức phản kháng, chỉ có thể thê thảm gào rú, máu tươi trong miệng tuôn ra ngoài, một ngụm lại một ngụm phun cả răng ra ngoài.
Cả ngoại môn, kể cả trưởng lão và đệ tử đều bị làm cho khiếp sợ.
Đệ tử của hai kiếm đạo tông môn tỷ thí, đánh tới cuối cùng lại không bị đâm một kiếm nào, ngược lại những cái bạt tai lại không ngừng vả vào miệng.
Bạt tai trong hồi lâu không chết người mà chỉ bị thương tổn, không nặng bằng một kiếm đâm vào thân thể, nhưng mà đã bị xỉ nhục còn hơn bị kiếm đâm.
Huyền Thiên và Trương Long đánh tới mức này thì cho dù ai cũng có thể nhìn ra hai người này có thâm cừu khổ hận, nếu không thì Huyền Thiên đánh thắng Trương Long, trực tiếp bắn rơi Trương Long xuống lôi đài, hoặc là đâm một kiếm khiến hắn bị thương, hay là chế trụ Trương Long bất động rồi đặt kiếm ngay cổ họng hắn thì đều có thể chiến thắng.
Nhưng mà, Huyền Thiên cũng chế trụ Trương Long lại, ngay cả cơ hội để Trương Long nhận thua cũng không cho, mà lại tát liên hồi vào trên mặt của hắn khiến Trương Long kêu thảm thiết thê lương, căn bản không thể nói nên lời.
Nhóm đệ tử ngoại môn đi theo Trương Long nhìn thấy lão đại bị Huyền Thiên đánh như đánh chó thì lúc ban đầu rất tức giận, nhưng mà một điểm phản kháng Trương Long cũng không có thì sự tức giận trong lòng liền biến thành bị xỉ nhục, chỉ cảm thấy đi theo Trương Long như vậy thì thật sự là mất mặt.
Về phần nhóm đệ tử ngoại môn ủng hộ Huyền Thiên, mới bắt đầu là khiếp sợ, nhưng khi khiếp sợ qua đi thì chính là tiếng hoan hô rung trời động địa, bởi vì, động tác bạt tai của Huyền Thiên đối với Trương Long còn chưa chấm dứt nhưng tất cả mọi người đều đã biết cuộc chiến đấu này là Huyền Thiên thắng.
– Hoàng sư huynh. ắt thắng! Hoàng sư huynh. ắt thắng!
– Hoàng sư huynh. ắt thắng! Hoàng sư huynh. ắt thắng!
…
….
Trong lòng Huyền Thiên vô cùng sung sướng, mỗi một bạt tai với Trương Long thì ý niệm trong đầu của hắn càng sung sướng một phần, lửa giận chỗ sâu nhất trong lòng cũng đã biến mất, thay thế vào đó chính là vô cùng thoải mái và hưng phấn, hai mắt tìm kiếm hình bóng ở trong chỗ sâu nhất đã sớm biến mất không thấy gì nữa, không có bất kì ai nhìn thấy hình bóng hư ảo đó.