Tuyệt Ảnh kiếm pháp lật qua lật lại chỉ có sáu chiêu như vậy, tuy rằng kiếm tốc của Huyền Thiên phi thường nhanh, cơ hồ đạt đến dấu hiệu nhìn không ra chiêu, nhưng kiếm chiêu của Tuyệt Ảnh kiếm pháp thật sự quá mức bình thường, rất dễ dàng nhìn ra, Bạch Linh sở dĩ hỏi một chút là vì Tuyệt Ảnh kiếm pháp xuất hiện ở Thiên Kiếm Tông ít nhất đã hơn mười năm nhưng chưa từng có người luyện thành.
Cho nên, Bạch Linh tuy rằng nhìn ra Huyền Thiên sử dụng đúng là Tuyệt Ảnh kiếm pháp, nhưng nhưng trong lòng không thể tin, vậy nên mới hỏi lại.
Thiên phú của Bạch Linh ở võ đạo một đường cũng rất nổi bật, ngộ tính học tập công pháp võ kỹ đặc biệt nhanh, cho nên, đối với Tuyệt Ảnh kiếm pháp, đã từng có nghiên cứu, nhưng cuối cùng vẫn không luyện thành.
Không chỉ Bạch Linh, Lăng Tinh Nguyệt, Sở Phong, Đặng Phi đều đã từng nghiên cứu qua Tuyệt Ảnh kiếm pháp, chỉ là không đặt tâm huyết nhiều như Bạch Linh, đối với kiếm pháp vừa rồi Huyền Thiên sử dụng trong nội tâm đều có chỗ hoài nghi.
Huyền Thiên biết giấu diếm không được liền gật đầu, nói:
– Vừa rồi lúc nguy cơ sinh tử, mệnh hiểm trong giây lát, dưới bức bách tử vong bỗng linh quang lóe lên, Tuyệt Ảnh kiếm pháp liền không tự chủ được sử ra rồi, bất quá, cũng chỉ lĩnh hội được sáu thức trước, còn Diệt Thần Thức lại không lĩnh hội được, trên bí kíp nói chiêu này vô hình, ý chi sở hướng, nói cũng không quá rõ ràng, một chút đầu mối cũng không có.
Nghe Huyền Thiên xác nhận kiếm kỹ vừa rồi sử dụng chính là Tuyệt Ảnh kiếm pháp, trong mắt Lăng Tinh Nguyệt và Bạch Linh liền lộ vẻ giật mình.
Về phần Đặng Phi thì mấp máy miệng, lập tức liền giả bộ ra vẻ khinh thường.
Còn Sở Phong thì trầm ổn đến cực điểm, một chút phản ứng đều không có, trong mắt thủy chung bảo trì âm trầm và khinh thường đối với Huyền Thiên.
– Ngươi vậy mà thật sự lĩnh hội Tuyệt Ảnh kiếm pháp? Bản kiếm kỹ Huyền giai này bổn tông đã đạt được mười ba năm, kể cả tông chủ, thái thượng trưởng lão đều không ai có thể lĩnh hội, sáng chế ra tâm pháp thích hợp cho Tuyệt Ảnh kiếm pháp lại bị một đệ tử ngoại môn ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng chưa đạt đến lĩnh hội? Thật sự là… Thật sự là… Quả thực sao lại vậy được!
Bạch Linh đã đầu nhập rất nhiều tâm huyết vào Tuyệt Ảnh kiếm pháp, một mực tìm hiểu nghiên cứu đã nhiều năm rồi.
Hơn nữa, nàng đã là cao thủ Tiên Thiên cảnh nhị trọng, cũng bị Cự Châm Phong công kích, kết quả Huyền Thiên lĩnh hội còn nàng thì không khiến nàng chịu đả kích rất lớn.
Huyền Thiên nói:
– Đệ là bị sáu đầu Cự Châm Phong đánh tới trước người, ngăn cũng ngăn không nổi, mệnh hiểm một đường, trong lúc vô tình sử xuất ra Tuyệt Ảnh kiếm pháp, ngay cả bản thân cũng không hiểu tại sao, kiếm là đâm ra như thế nào. Bạch sư tỷ, thực lực của tỷ mạnh hơn đệ, cho nên không gặp phải hiểm cảnh như vậy, nếu như tỷ gặp phải tình huống như đệ thì cũng có thể lĩnh hội ra Khoái Ý của Tuyệt Ảnh kiếm pháp cũng nên.
Trên thực tế, Huyền Thiên vào thời khắc sinh tử đã kích phát bạch ngọc tiểu kiếm trong mi tâm, khi đó ý nghĩ vô cùng thanh tỉnh, tâm pháp vận chuyển 6 thức trước của Tuyệt Ảnh kiếm pháp trong lòng đều sáng tỏ.
Về sau hắn tùy thời có thể thi triển ra Tuyệt Ảnh kiếm pháp, hơn nữa có thể truyền thụ người khác, nhưng đây là bí mật của hắn, tự nhiên sẽ không nói lại rồi.
Bạch Linh nhăn nhăn cái mũi, nói:
– Sẽ cái đầu của ngươi, tình huống như vậy, trong lúc thiên quân nhất phát, nếu không lĩnh ngộ được vậy chẳng phải sẽ nguy sao? Huyết nhục cũng bị hút khô, ta không thèm gặp phải tình huống như vậy đâu!
Lăng Tinh Nguyệt hơi than thở nhẹ một tiếng:
– Đáng tiếc!
Đặng Phi cười hắc hắc, nói:
– Dưới nguy cơ tử vọng lĩnh hội được võ kỹ, chưa hoàn thiện tâm pháp tương xứng, chỉ là một loại lĩnh ngộ ý cảnh, chỉ có dưới tình huống đặc biệt mới có thể lần nữa lĩnh ngộ lại loại ý cảnh này, võ kỹ như vậy ngay cả mình thi triển cũng là lúc linh lúc mất linh, dạy người khác càng không thể. Hoàng Thiên sư đệ lĩnh ngộ căn bản không phải là Tuyệt Ảnh kiếm pháp nguyên vẹn, Bạch sư muội, Hoàng Thiên sư đệ nói đúng, bất luận kẻ nào dưới nguy cơ sinh tử đều kích phát tiềm năng, loại võ kỹ không trọn vẹn mà hắn lĩnh hội ra căn bản cũng không coi ra gì!
Sở Phong cũng đả kích:
– Quả thật không coi là cái gì? Cực kỳ bình thường mà thôi, hơn nữa Võ Đạo một đường, dựa vào là thiên phú, tư chất, ngộ tính có cao hơn nữa nhưng tu vi thấp, cũng không phát huy được tác dụng, Hoàng Thiên sư đệ, tuy rằng ngươi lĩnh hội Tuyệt Ảnh kiếm pháp không trọn vẹn, nhưng ta tu vị mạnh hơn ngươi, ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền chết ngươi rồi, ngươi tin hay không?
– Bà mẹ nó, tên Sở Phong này thật quá đáng. Con mẹ nó, chẳng phải tu vị Tiên Thiên cảnh tam trọng sao? Kháo, lão tử một ngày nào đó hơn xa ngươi phải hung hăng giẫm nát ngươi dưới chân mới được.
Lại không có lý do bị giẫm một cước Huyền Thiên chán nản, nhưng Sở Phong và Đặng Phi là tồn tại số một số hai trong hàng đệ tử nội môn, bọn hắn lấy thế đè người, Huyền Thiên thân là đệ tử ngoại môn, địa vị thấp hơn một đoạn, trong lòng có oán khí cũng không phát tác được, sắc mặt khẽ xanh mét. xem tại TruyenFull.vn
Thấy sắc mặt Huyền Thiên biến đổi, Lăng Tinh Nguyệt vội vàng nói:
– Hoàng Thiên sư đệ còn nhỏ, chuyện tương lai không ai nói chính xác được, Sở sư huynh, Đặng sư huynh, ông nội của ta để chúng ta ra ngoài lịch lãm rèn luyện, nhất định phải đánh chết nhiều yêu thú tam cấp một chút, nếu không sẽ khiến người không vừa ý, chúng ta vẫn nên đi tìm kiếm yêu thú tam cấp thì hơn.
Vốn Sở Phong và Đặng Phi còn muốn tiếp tục đả kích Huyền Thiên, nhưng nghe Lăng Tinh Nguyệ nói đến gia gia nàng thần sắc lập tức thu liễm rất nhiều, Sở Phong nói:
– Lăng Sư muội nói đúng, chúng ta tìm kiếm yêu thú tam cấp quan trọng hơn, Hoàng sư đệ, chúng ta phải xâm nhập khu vực hoạt động của yêu thú tam cấp ở sâu bên trọng, ngay cả yêu thú tứ cấp cũng có thể gặp phải, ngươi không nên đi cùng chúng ta, sẽ rất nguy hiểm.
– Chúng ta đi trước đây, ở đây có thì thể mấy vạn đầu Cự Châm Phong, đủ cho Hoàng sư đệ thu thập rồi, cũng đáng giá vài vạn lượng bạc đấy:
– Đặng Phi nhìn thoáng qua xác Cự Châm Phong đầy đất cười hắc hắc nói.
Cự Châm Phong là yêu thú nhất cấp, yêu thú nhất cấp không có yêu hạch, giá trị rất thấp, nhất là Cự Châm Phong, toàn thân cao thấp cũng chỉ có cự châm ở phần đuôi là đáng giá, nhưng cũng chỉ có giá hai mươi hai lạng bạc, 100 căn cự châm, chồng chất cùng một chỗ cũng là một đống rất lớn rồi, Huyền Thiên nếu thu thập cự châm, căn bản không mang đi được bao nhiêu
Đặng Phi nói giá trị mấy vạn lượng bạc là trị giá tất cả xác Cự Châm Phong, nhưng Huyền Thiên lại không có khả năng mang đi, quả thật đầy ý moi móc
– Hoàng Thiên sư đệ, chúng ta đi trước, một mình ngươi ở lại sơn mạch Âm Phong phải cẩn thận một chút:
– Lăng Tinh Nguyệt thấy Sở Phong và Đặng Phi có cừu thị rất sâu với Huyền Thiên, biết rõ dừng lại càng lâu, Huyền Thiên sẽ chịu càng nhiều đả kích của hai người..
– Hoàng Thiên sư đệ, có rảnh ta sẽ tìm đến ngươi nghiên cứu Tuyệt Ảnh kiếm pháp!