Mạnh Siêu Nhiên còn chưa kịp hạ thủ, Sở Dương đã nhanh tay vỗ một chưởng thẳng vào ngực Thạch Thiên Sơn.
– Ba!
Xương ngực Thạch Thiên Sơn vỡ vụn, toàn thân dãy đành đạch, hai mắt lồi ra, miệng mũi sùi bọt máu, ngã vật ra sau chết thẳng cẳng.
– A?
Mạnh Siêu Nhiên thoáng kinh ngạc nhìn Sở Dương, nhưng lập tức hiểu ý, không khỏi thở dài.
– Sư phụ, nên để con ra tay thì tốt hơn. Lâu nay hắn vẫn thường ức hiếp chúng con, giờ chính là lúc con cũng nên trút giận.
Sở Dương thản nhiên thưa.
Mạnh Siêu Nhiên thương yêu nhìn Sở Dương, vỗ vỗ bả vai hắn như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. rồi quay người ra ngoài.
Với tính cách của Mạnh Siêu Nhiên, nếu ông tự tay giết chết người đệ tử mà mình đã tốn bao tâm huyết nuôi dưỡng tám năm nay thì chỉ sợ ông sẽ mãi canh cánh trong lòng. Nhưng bây giờ Sở Dương đã ra tay giúp, vậy thì khác. Mặc dù cũng là chết trước mặt ông nhưng nói cho cùng vẫn không phải ông đích thân hạ thủ, nên cảm giác sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ý tốt của Sở Dương, làm sao Mạnh Siêu Nhiên lại không rõ?
Sở Dương cũng thở dài, nhìn lại thi thể của Thạch Thiên Sơn trên giường, hắn không nhịn được oán hận:
– Chết thoải mái như vậy đúng là may mắn cho ngươi.
Hắn nói không sai. Nếu không phải Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên xuất hiện, với thủ đoạn của Sở Dương cộng với sự oán hận tích lũy hai đời nay, chắc chắn hắn sẽ cho Thạch Thiên Sơn nếm thử mùi vị như thế nào là “muốn sống không được, muốn chết cũng không xong”.
Bây giờ Sở Dương mới hiểu được tại sao sư phụ lại đặt tên cho mình là Sở Dương. Thứ nhất, bởi vì chữ “Sở” được khắc trong tấm ngọc bội (vật duy nhất có thể giúp truy tìm được thân phận của hắn). Thứ hai, là bởi vì trong tên của Dạ Sơ Thần cũng có một chữ “Sơ”. Sở Dương, đây không phải là chỉ mặt trời mọc vào buổi sáng sớm hay sao?
Mà hai chữ “Sơ Thần”, ý nghĩa của nó không phải cũng giống như tên của mình sao?.
Tiếp đến, trong tên của Đàm Đàm có một chữ “Đàm”, chẳng phải chính là chữ “Đàm” trong “Đàm hoa nhất hiện (phù dung sớm nở tối tàn)” sao? – Đây phải chăng là Mạnh Siêu Nhiên đang tự cảm thán chuyện tình của mình, đẹp đẽ mà ngắn ngũi, tựa đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn?
Sở Dương chợt hiểu được trong lòng của sư phụ mình đang đau khổ đến cỡ nào. “Sinh ly tử biệt” luôn là chuyện làm cho người ta khó chịu nhất. Trong bốn chữ này, “Sinh ly” ở phía trước mà “tử biệt” ở phía sau, điều đó đã cho thấy, “sinh ly” so với “tử biệt” càng đáng sợ, càng thê thảm hơn nhiều.
“Tử biệt”, chỉ là cái đau nhất thời. Nhưng “Sinh ly” thì khác, sự mất mát này, nỗi đau này nó ám ảnh và bám theo con người cả cuộc đời. Chỉ cần là còn sống, vậy nỗi đau dai dẳng này sẽ vĩnh viễn hành hạ, vĩnh viễn tra tấn người hứng chịu nó, không bao giờ ngừng lại.
– Dạ Sơ Thần..
Sở Dương trầm ngâm nhớ lại, lẳng lặng nhìn về hướng Mạnh Siêu Nhiên vừa đi, trong lòng thầm nhủ:
– Sư phụ, con sẽ ghi nhớ cái tên này.
Quay đầu nhìn thi thể “chết không nhắm mắt” của Thạch Thiên Sơn, Sở Dương trầm mặc rất lâu,trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp không nói nên lời. Rốt cục hắn cũng đã thực sự cảm nhận được: Chính mình đã thay đổi số phận của một số người!
Theo như kiếp trước, đúng ra Thạch Thiên Sơn có thể sống thêm bốn năm nữa, nhưng mình vừa mới sống lại không đến một tháng, Thạch Thiên sơn liền đã chết trong tay mình như thế này…
Sở Dương trầm mặc một lúc, sau đó dùng chăn bông bọc thi thể lại rồi từ từ khiêng ra ngoài. Xử lý mọi chuyên xong xuôi, khi trở về hắn lại thấy một việc bất ngờ, trong khoảng thời gian này, Đàm Đàm đã làm lại một bàn thức ăn mới đặt ở trên bàn, nóng hổi.
Điều bất ngờ chính là Mạnh Siêu Nhiên không đi đâu cả mà bình tĩnh ngồi ở chủ vị, hình như là đang chờ hắn quay lại. Tựa như hết thảy đều giống như bình thường.
Đàm Đàm thấy Sở Dương đi vào thì đôi lông mày giật giật, xoa xoa đôi bàn tay, thấp thỏm:
– Việc đó… Đại sư huynh… À không, Thạch Thiên Sơn, hắn…?
– Đã chết. Ta giết hắn rồi.
Sở Dương thản nhiên đáp, rồi ngồi vào bàn. Đàm Đàm ầm ừ tỏ vẻ hiểu ý rồi cúi đầu xuống, hắn chợt cảm thấy cơn thèm ăn biến đâu mất tiêu. Mới vừa rồi, những lời Thạch Thiên Sơn nói hắn cũng nghe thấy…, hắn cũng cảm thấy dù Thạch Thiên Sơn có chết cũng chưa trả hết tội, nhưng không biết tại sao trong lòng vẫn cảm thấy buồn man mác. Dù sao ba anh em sống chung với nhau nhiều năm như vậy, vả lại trước đó Đàm Đàm cũng chưa nhận ra bộ mặt thật của Thạch Thiên Sơn.
Mạnh Siêu Nhiên trầm mặc một lúc, sau đó cầm đũa lên bảo:
– Ăn cơm thôi.
Ánh mắt ông thật bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra, giống như từ trước đến nay trong Tử Trúc Viên chưa từng có một người tên là Thạch Thiên Sơn nào vậy.
Ba người đều im lặng. Không khí của bữa ăn rất nặng nề.
Sở Dương cũng không nói gì, mà sư phụ hắn cũng không cần ai an ủi. Có lẽ sư phụ sẽ cảm thấy không đành lòng, có thể người sẽ thấy hơi mất mát, nhưng tin rằng chỉ cần vài ngày sau là người sẽ trở lại bình thường thôi. Chỉ có điều, những lời nói cạn tàu ráo máng của Thạch Thiên Sơn đã gợi lên những bi thương đã được sư phụ chôn dấu bao lâu nay trong lòng, chỉ sợ người sẽ còn bị ám ảnh một thời gian dài nữa…
Mạnh Siêu Nhiên ăn xong, thấy Sở Dương vẫn còn đang ngấu nghiến đồ ăn thì nhíu mày hỏi:
– Sở Dương, đây là lần đầu tiên con giết người hả? Ta nhớ lúc trước ngay cả gà con cũng chưa từng giết bao giờ.
Sở Dương ngẩn ra, sau đó liền đáp lại:
– Dạ!
Bấy giờ hắn mới chợt nhớ mình đã tỏ ra quá thản nhiên sau khi giết người rồi. Một người từng trải như Mạnh Siêu Nhiên mà nhìn thấy chuyện này thì ngạc nhiên cũng phải.
Tuy là võ giả, nhưng cho dù là những tên đại ma đầu tội ác ngập trời thì lần đầu tiên bọn chúng giết nguời cũng chắc chắn sẽ có một chút vẻ khác thường. Nhưng hiện tại, Sở Dương vừa giết người lần đầu tiên, đã thế người bị giết lại là vị đại sư huynh đã ở chung với hắn tám năm trời; vậy mà hắn vẫn ăn rất ngon miệng, không hề bị ảnh hưởng chút nào!
Như thế thì làm sao người khác lại không thấy kỳ quái cơ chứ?
– Tố chất tâm lý của con giống như một tên sát thủ bẩm sinh vậy.
Mạnh Siêu Nhiên khẽ cười. Nói xong, chợt nhớ lại đề nghị của Ô Vân Lương. Ông thầm thừa nhận Sở Dương có thể hoàn thành được nhiệm vụ nguy hiểm kia.
Với nội tâm lãnh khốc như thế, nếu để hắn đi đảm nhận nhiệm vụ kia thì tuyệt đối sẽ không thất bại. Nhưng dù sao, để Sở Dương đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, Mạnh Siêu Nhiên vẫn không yên tâm, trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Đây là cơ hội, nhưng bên cạnh đó, nó cũng là một con đường hết sức nguy hiểm, cửu tử nhất sinh!
– Sát thủ bẩm sinh sao?
Sở Dương cười khổ trong lòng. Hắn thầm nghĩ tuy rằng kiếp này thì đây là lần đầu tiên mình giết người, nhưng kiếp trước cũng đã có mấy vạn vong hồn đã mất mạng dưới kiếm của mình rồi, mình muốn mất bình tĩnh cũng khó nữa! Giết một người mang đến cho hắn cảm xúc thậm chí còn không bằng giết một con gà!
– Thạch Thiên Sơn chết cũng chưa hết tội, đệ tử giết hắn chính là thay trời hành đạo nên không hề thấy có chút áp lực nào, không những thế còn cảm thấy rất thoải mái.
Sở Dương nghiêm túc đáp.
Mạnh Siêu Nhiên nhìn hắn, chợt cười khẽ:
– Rất tốt!
Rồi không nói gì nữa.
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua. Tối hôm đó, Sở Dương ngồi một mình tận sâu trong Tử Trúc Lâm cảm ứng thiên địa khí cơ, hắn có dự cảm, hôm nay hắn có thể đột phá Vũ Sĩ!
Từ lúc giết Thạch Thiên Sơn, sát khí trong lòng Sở Dương bị dẫn phát, hắn cảm thấy khí hải trong đan điền thường hay xao động, giống như có một thứ cảm xúc tà ác, khát máu nào đó trong hắn đang thức tỉnh, đang giãy dụa gầm thét.
Đây là cảm xúc thô bạo do ở kiếp trước Sở Dương tu luyện Vô Tình Kiếm đạo đã lưu tại trong linh hồn hắn! Sở Dương phải vất vả lắm mới có thể áp chế cảm xúc này xuống giúp tâm tình tạm thời ổn định, tiếp tục bình tĩnh tu luyện. Nhưng từ đó, chân khí nguyên lực trong cơ thể hắn đột nhiên cuộn trào lên, có vẻ như muốn đột phá một cái gông cùm nào đó!
Sở Dương híp mắt, hắn cẩn thận khống chế “khí toàn” (luồng khí xoáy xoắn ốc) trong cơ thể. Đang được nuôi dưỡng, xoay tròn trong đan điền, dường như thanh “Cửu Kiếp kiếm” trở thành vật trung tâm. Khí toàn trong đan điền Sở Dương quanh quẩn quay xung quanh nó chín vòng tuần hoàn, rồi nhanh như ánh chớp lao ra khỏi đan điền xông vào kinh mạch. Chúng mang theo khí thế sắc bén nhanh chóng lướt đi trong kinh mạch!
Từng bước tăng cường, sau khi luân chuyển chín vòng tuần hoàn trong kinh mạch, nó đã biến thành một luồng chân khí mênh mông cuồn cuộn. Sở Dương hơi dụng tâm một chút, nó liền thoát khỏi con đường tuần hoàn của Vũ Đồ, ngang nhiên tiếp tục tiến lên, xung phá nút thắt của quỹ đạo Vũ Sĩ!
Rầm!
Sở Dương chỉ cảm thấy trong cơ thể chợt vang lên một tiếng nổ thật lớn như sét đánh, làm toàn thân hắn run rẩy kịch liệt!
– Phù!
Cả miệng lẫn mũi đều đồng thời phun ra máu tươi, sắc mặt Sở Dương đỏ ké.
Tuy vậy, cỗ chân khí mạnh mẽ này cũng đã phá tan nút thắt, mở ra một con đường mới trong kinh mạch, từng chút một tiến về phía trước. Sở Dương cẩn thận vận công, khống chế chân khí chậm rãi luân chuyển trong tuyến kinh mạch vừa mới khai phá. Phải hành động thật cẩn thận ở lần vận công đầu tiên sau khi đột phá. Nếu không, có khả năng kinh mạch sẽ bị thương tổn, loại thương tổn này nhỏ bé đến mức hầu như không thể cảm nhận được, thế nhưng nó lại hạn chế thành tựu trong tương lại của người đó. Nguồn: http://truyenfull.vn
Giống như đang đi trên một cây cầu độc mộc, Sở Dương thận trọng khống chế chân khí vận chuyển một vòng tuần hoàn trong kinh mạch, lúc bấy giờ thân mình Sở Dương đã đầy mồ hôi thế nhưng hắn vẫn không thư giãn mà tiếp tục vận công.
Một vòng, hai vòng… Chín vòng!
Vận công xong, Sở Dương thở mạnh ra một hơi. Hắn chỉ cảm thấy dường như cả người không có một chút sức lực nào,nhưng rồi lại cảm thấy thoải mái giống như được ngâm mình trong bồn nước nóng.
Giữa màn đêm đen tối, vậy mà hơi thở của hắn lại mơ hồ ánh lên vẻ đen bóng, sau đó mới phiêu tán trong không khí.
Tại một nơi bí mật trong Tử Trúc Lâm, Mạnh Siêu Nhiên vẫn đứng yên lặng trong màn đêm, trên thân thể đã vương đầy những vết sương lạnh lẽo. Ông đang hết sức tập trung hộ pháp cho đệ tử của mình.
Tại thời điểm Sở Dương vừa đột phá, Mạnh Siêu Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục hắn cũng thành công rồi! Con đường tu hành của Sở Dương lại tiến thêm một bước nữa.
Đột nhiên:
– Tẩy Kinh!?
Mạnh Siêu Nhiên kinh ngạc nhìn đám khí đen bóng đầy quỷ dị mà Sở Dương vừa thở ra, hắn không tự chủ được trợn trừng mắt nhìn đám hơi, miệng bật thốt tiếng kinh hô, đây…đây là tạp chất trong kinh mạch!
GetFont();
Cầu cất giữ cầu phiếu đề cử
“Không thể” Ngũ Đông Anh vội vàng khoát tay nói: “Đây là tiền bối đưa cho cơ duyên của ngươi, chưa tiền bối đồng ý, ngươi không thể truyền cho người khác.”
“Thế nhưng là tiền bối cũng không có nói không hứa truyền cho người khác a, đệ tử còn nghĩ đem bản này công pháp trước cho Vũ Tông điện đâu.”
Ngũ Đông Anh nhãn tình sáng lên, nhưng là suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Long hành, ngươi còn không biết vị tiền bối kia thân phận, nàng lão nhân gia là lão tổ bạn bè, là đến từ “
Nói đến đây, Ngũ Đông Anh đem ngón tay hướng về phía trên chỉ chỉ, Kim Long đi thần sắc chính là ngẩn ngơ. Nửa ngày thần sắc kích động nói ra:
“Sư phụ, ngài ngài ngài là nói vị tiền bối kia là lão tổ bạn bè “
“Ân” Ngũ Đông Anh ngưng trọng gật đầu nói: “Ngươi hiểu chưa ngươi đạt được bản này công pháp tuyệt đối không đơn giản, nói không chừng chính là Tiên gia công pháp. Vị tiền bối kia mặc dù không có nói không thể truyền nhân, nhưng là cũng chưa hề nói có thể truyền nhân, cho nên ngươi không chỉ có muốn giữ bí mật môn công pháp này, còn muốn đối với chuyện đã xảy ra hôm nay giữ bí mật, ngươi hiểu chưa “
“Đệ Tử Minh trắng.”
Tiên giới.
Thái Hư Tông.
Tử Yên đỉnh.
Một toà tượng đá ngưng nhìn Thương Khung.
Hạt châu kia chìm đến vũng bùn dưới đáy, Yên Sơn Hồn linh hồn tại châu bên trong la lên:
“Không nên rời bỏ ta “
Thiên không như là gợn sóng nhộn nhạo một chút, Hứa Tử Yên thân hình rơi vào Tử Yên đỉnh, ánh mắt rơi vào Yên Sơn Hồn hóa đá giống bên trên, trong mắt lộ ra đau buồn.
Thiên Đạo chi châu bên trong Yên Sơn Hồn song trong mắt hiện ra vẻ mừng rỡ.
“Trở về trở về “
Linh hồn của hắn buông lỏng xuống, hướng về Thiên Đạo chi châu bên ngoài nhìn lại, liền nhìn thấy Thiên Đạo chi châu bên ngoài xuất hiện vô số trương lít nha lít nhít miệng tại cắn xé Thiên Đạo chi châu, nhưng lại không thể xúc phạm tới Thiên Đạo chi châu mảy may. Chạy trốn một trăm ngàn năm lâu Yên Sơn Hồn nhìn thấy đây hết thảy, buông lỏng sau khi, trong linh hồn truyền đến to lớn cảm giác mệt mỏi, hai mắt chậm rãi nhắm lại, linh hồn của hắn lâm vào trong giấc ngủ say
— QUẢNG CÁO —
Huyền Nguyệt thành.
Vũ Tông điện Đan phô Thiên Tứ gian phòng bên trong.
Thiên Tứ mở mắt, tại hắn mở mắt trong nháy mắt, rõ ràng có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn so trước đó trong suốt rất nhiều, không còn là loại kia dáng vẻ đần độn.
Chỉ là ánh mắt kia vẫn còn có chút mơ hồ, hướng về bốn phía nhìn quanh trong chốc lát, tựa hồ là đang suy tư điều gì. Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, trở mình một cái từ trên giường ngồi dậy, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì hắn lúc này đã nhớ tới phát sinh qua sự tình, mình và Lại Cửu luận võ, mình vốn là thắng, nhưng là không biết chuyện gì xảy ra, mình ngược lại thổ huyết hôn mê đi.
Từ trên giường nhảy xuống tới, thân cánh tay chen chân vào đánh một lần Triển Long kình, trên mặt liền hiện ra vẻ mừng như điên. Bởi vì tại hắn đánh xong một thức sau cùng thời điểm, không trung liên tục xuất hiện sáu vang.
Triển Long kình là Vũ Tông điện chủ yếu công pháp tôi luyện thân thể, mỗi tăng lên một tầng tu vi liền sẽ rung ra một vang. Như ngày hôm nay ban thưởng rung ra sáu vang, điều này nói rõ cái gì
Điều này nói rõ hắn đã thành công đột phá đến tôi bẩn kỳ.
“Cái này đến tôi bẩn kỳ không hiểu thấu bị thương, không hiểu thấu khỏi bệnh, về sau liền không hiểu thấu đột phá “
Thiên Tứ ngơ ngác đứng tại ở giữa, cố gắng nhớ lại lấy tại mình lúc hôn mê đến tột cùng xảy ra chuyện gì
Đột nhiên, hắn cảm giác được ý thức của mình bên trong nhiều một chút tin tức, thần sắc giật mình, liền cẩn thận đọc lên, thần sắc của hắn càng ngày càng khiếp sợ, ước chừng qua nửa canh giờ thời gian, trên mặt hắn chấn kinh chi sắc mới thối lui, biến thành cuồng hỉ. Hắn phát hiện ý thức của mình bên trong dĩ nhiên nhiều một chút luyện đan truyền thừa. Cuồng hỉ về sau, lại là thật sâu nghi vấn.
“Đến tột cùng xảy ra chuyện gì cuối cùng là chuyện gì xảy ra “
Thiên Tứ tính cách chính là một cái chất phác người, mặc dù hắn lúc này giảm ít một chút chất phác, nhưng vẫn như cũ là một cái gặp sao yên vậy tính tình. Không nghĩ ra liền cũng không suy nghĩ thêm nữa, dù sao nhiều một cái truyền thừa, tu vi còn chiếm được đột phá là một kiện làm người cao hứng sự tình. Trên mặt của hắn hiện ra thuần chân nụ cười. Nhưng là, lập tức hắn liền có chút nhíu mày, hít mũi một cái, thấp giọng thì thầm nói:
“Làm sao thúi như vậy a “
Một bên tại trong phòng bốn phía đi, một bên ngửi ngửi, có thể là bất kể hắn đi tới chỗ nào, cái kia mùi thối hãy cùng hắn ở đâu, cuối cùng hắn phát hiện mùi thối là từ trên người hắn truyền tới, cúi đầu xem xét, trong lòng liền giật mình. Hắn lại không phải lần đầu tiên đột phá, nhìn thấy trên người mình dinh dính một tầng liền biết là trong cơ thể mình loại trừ đến tạp chất.
Kéo cửa ra, bước nhanh hướng lấy bên ngoài chạy tới, vừa chạy vào luyện đan thất hành lang, liền nghe được Lại Cửu thanh âm:
“Lý Đan sư đã sử dụng hết luyện đan thất, tranh thủ thời gian quét sạch sẽ “
Lại Cửu thanh âm im bặt mà dừng, ánh mắt đờ đẫn nhìn qua chính chạy vào Thiên Tứ.
“Vừa rồi đều ngất đi, nhanh như vậy liền tốt hắn chạy tới nên không phải tới tìm ta tính sổ sách đi “
Lại Cửu khắp khuôn mặt là đề phòng: “Thiên Tứ quản sự, ngươi ”
— QUẢNG CÁO —
“Lại Cửu” Thiên Tứ trên mặt hiện ra nụ cười thật thà: “Ta đột phá, trên thân đều là loại trừ đến tạp chất, ở nơi đó có thể tắm “
“Đột phá” Lại Cửu trên mặt một mảnh mê hoặc.
“Đúng vậy a” Thiên Tứ trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, bắt lại Lại Cửu tay nói: “Chính là cùng ngươi luận bàn về sau đột phá, nói đến còn muốn đa tạ ngươi, về sau chúng ta thường luận bàn.”
“Không không cảm ơn” Lại Cửu lắp bắp nói.
“Ở đâu tắm rửa” Thiên Tứ nhìn thấy Lại Cửu thần bất thủ xá bộ dáng, không khỏi hỏi lần nữa. Lúc này, từ luyện đan thất bên trong duỗi ra một cái đầu, chính là ở bên trong quét dọn tại luận, nghe Thiên Tứ cùng Lại Cửu đối thoại, trong mắt hiện ra chấn kinh chi sắc.
“Tắm rửa” Lại Cửu đột nhiên phản ứng lại: “Cuối hành lang có phòng tắm, nơi đó có thùng tắm, cần dời đến trong phòng “
“Cảm ơn” Thiên Tứ quay người liền hướng lấy cuối hành lang chạy tới, còn quên không được quay đầu hướng Lại Cửu hô một tiếng: “Về sau chúng ta tiếp tục cắt tha a “
Lại Cửu nghe xong mặt đều tái rồi, như ngày hôm nay ban thưởng đã đột phá đến tôi bẩn kỳ, mình và hắn luận bàn đây không phải là tìm tai vạ sao
Lại nói
Trong lòng của hắn mười phần hoài nghi Thiên Tứ là tại tìm cơ hội trả thù hắn, vội vàng hướng phía Thiên Tứ đuổi tới, vừa đuổi vừa hô:
“Thiên Tứ quản sự, ta tới giúp ngươi.”
“Không cần, ta tự mình tới.”
“Như vậy sao được” lúc này hai cái người cũng đã chạy vào phòng tắm, Lại Cửu đoạt bước lên trước, một tay lấy thùng tắm gánh nói:
“Quản sự, loại chuyện này sao có thể để ngài tự mình động thủ ta tới, ta tới. Ta trước tiên đem thùng tắm khiêng đến phòng của ngài bên trong, sau đó liền trở lại cho ngài nấu nước.”
Nhìn thấy Lại Cửu đã khiêng thùng tắm đi ra phòng tắm, Thiên Tứ đành phải đi theo ra ngoài nói:
“Không cần, thiên lại không lạnh, ta dùng nước lạnh tẩy là được.”
“Như vậy sao được” Lại Cửu đầu lắc giống như là trống lúc lắc: “Vừa mới loại trừ đến tạp chất thật không tốt tẩy, nhất định phải dùng nước nóng tẩy, Chu Miểu.”
Vạn phần cảm tạ Phong Ương bạn học 8888, Thủy Vân đụng vào nhau bạn học 8888, thích đọc sách không cầu giải bạn học 5 88, phong err bạn học 100, khác đường năm tháng tĩnh hảo bạn học 100, cánh gãy bạch hạc bạn học 100, ta là Nam ca bạn học 100, manh đoá mà bạn học 100, khác đường năm tháng tĩnh hảo bạn học 100, béo ngốc trâu bạn học 100, cười toe toét đuổi theo Tử Yên bạn học, sáng phù hộ baby bạn học, chân trời góc biển l bạn học, 0 mùa đông Liễu Diệp 0 bạn học, love Lưu Ly tâm bạn học, linh đóa Cẩn Nhi bạn học, a Nhạn Nhi bạn học, Cẩm Sắt khói hồn bạn học, Y Lan nghe gió mưa bạn học, 123 đọc sách thôi bạn học khen thưởng
—Converter: lacmaitrang—