Lúc này trời đã quá giờ ngọ rồi, Thiên Lý biết Lăng Thiên chọn đường này để đi là do có rất nhiều núi rừng, cơ hồ vài trăm dặm không có một bóng người. Địa hình này đối với người chạy trốn như Lăng Thiên mà nói thì rất có lợi. Chỉ cần mình hơi sơ xuất là có thể mất dấu của đối phương. Nghĩ vậy nên Thiên Lý vội vàng triển khai thân pháp đuổi theo nhanh như lưu tinh.
Đi qua một chân núi Thiên Lý dừng lại tự đánh giá tình cảnh xung quanh. Trước mặt là một hạp cốc rất bình thường, hai bên sườn đều là hai ngọn núi rất cao. Hạp cốc khổng lồ đó nhìn giống như là người ta dùng kiếm bổ ngọn núi ra mà thành. Đây là một hiểm rất thích hợp để mai phục. Không khí xung quanh lúc này rất tĩnh mịch. Cây cối rất nhiều nhưng lại không có một chút âm thanh nào phát ra cả.
Nếu Lăng Thiên ở đây mai phục… Thiên Lý trầm ngâm một chút… Chẳng lẽ sau khi hắn trêu cợt mình trong rừng thì hắn đã biết mình thật sự tức giận sao? Không ngờ được hắn lại không chạy trối chết? Thậm chí phải tìm địa phương khác trốn tránh mà lại ở đây mai phục? Như vậy mình đánh giá cao hắn rồi. Chỉ có một người thì cho dù mai phục có sao?
Nghĩ như vậy nên Thiên Lý cười cười một tiếng, bản thân mình có lẽ đã quá kiêng kỵ tiểu tử kia rồi.
Thiên Lý lắc lắc đầu, khẽ cười một tiếng rồi thi triển thân pháp nhanh như điện tiếng vào trong hạp cốc…
Đỉnh núi… Lăng Thiên mỉm cười huy kiếm chặt đứt một sợi dây tạo từ vỏ cây thành hai đoạn. Âm thanh ầm ầm vang lên không ngừng… Ba bốn khối đá nhỏ dùng một khí thế thái sơn áp đỉnh rơi xuống hạp cốc… Trong lòng Thiên Lý mắng to một tiếng. Tiểu tử này quá gian trá rồi…
Nhìn thấy tốc độ hòn đá rơi xuống thì với tốc độ khinh công của bản thân mình mà nói thì khi mình đi qua những hòn đá đó sẽ rơi xuống đầu mình. Hay! Quả là một tính toán tinh vi…
Ngay cả tính toán tinh vi nhưng cũng có chỗ sai thôi. Thân hình Thiên Lý kiềm hãm lại, mạnh mẽ dừng giữa không trung rồi hạ xuống đất. Trong lòng âm thầm cười lạnh, chỉ mấy tảng đá đó thôi mà có thể ngăn cản ta sao? Chờ khi đá rơi thì ta đi qua chẳng khác nào đi trên đất bằng cả.
Ngay khi hắn vừa nghĩ như vậy thì đột nhiên trên đỉnh núi bên phải phát ra cuồng phong mạnh mẽ, vừa trợn mắt nhìn lên thì lập tức hắn kinh sợ không thôi. Vô số tảng đá nặng mấy trăm cân từ trên đó rơi xuống ngay đỉnh đầu của mình.
Ngẩng đầu nhìn lên thì hắn thấy một bóng người nho nhỏ đã giơ một tảng đá lên nhắm vào đỉnh đầu của mình ném xuống. Đúng là Lăng Thiên… Từ xa xa vang lên âm thanh của hắn: “Thiên Lý lão huynh. Còn chưa có ăn cơm phải không? Bổn công tử tặng cho ngươi mấy cái bánh lớn nhưng mà chúng nó khá cứng. Hi vọng răng của lão nhân gia người còn tốt!”
Thiên Lý tuy là thế ngoại cao nhân nhưng cũng bị thủ đoạn của Lăng Thiên khiến cho tức giận muốn điên: “Lăng Thiên. Ngoại trừ những trò quỷ i này ra thì ngươi còn có gì nữa?”
Lăng Thiên vừa cười lớn vừa giơ lên một tảng đá nhắm thẳng hắn rồi tiếp tục ném xuống. Trong miệng trả lời hắn: “Không còn gì cả. Nhưng hôm nay có thể dùng đá đập bể thiên hạ đệ nhất cao thủ – Giang Sơn Lệnh Chủ thì bổn công tử cảm thấy rất sảng khoái rồi!”
Thiên Lý kêu to một tiếng nhắm thẳng vào mưa đá đang rơi xuống mà bay ngược lên trên. Giơ tay ra chém vào một tảng đá đang rơi xuống khiến cho nó hóa thành một lớp bột phất bay tán loạn. Thân thể vừa chuyển lại tránh qua một khối đá đang rơi xuống, thuận thế đạp lên nó một cước khiến cho nó nổ tung mà thân thể của hắn mượn lực này bay ngược lên trên như mũi tên rời dây nhắm thẳng vào Lăng Thiên đang ở trên cao.
Lăng Thiên có vẻ hoảng sợ vô cùng, luống cuống tay chân quăng xuống vài tảng đá nữa nhưng dưới xảo diệu của Thiên Lý thì những viên đá đó trở thành đồ hắn đạp để tiến lên nhanh hơn. Nhìn thấy Thiên Lý bay lên đỉnh núi nhanh như lưu tinh, khoảng cách không còn xa lắm thì Lăng Thiên kinh hãi vô cùng. Tiện tay ném một hòn đá xuống rồi bỏ chạy.
“Còn muốn chạy sao?” Lửa giận trong lòng Thiên Lý đã tràn ngập thì sao có thể để cho Lăng Thiên chạy khỏi tay hắn được? Bàn chân đạp lên vách núi để mượn lực nhảy lên cao. Khoảng cách với Lăng Thiên đang bỏ chạy chỉ còn ba bốn trượng thôi.
Lăng Thiên quát to một tiếng như đã dồn hết toàn lực bay về phía trước. Tốc độ so với vừa rồi còn muốn nhanh hơn gấp đôi.
Nhìn thấy rõ ràng Lăng Thiên đang có vẻ kiệt sức nên khóe miệng của Thiên Lý lộ ra một nụ cười tàn khốc. Tiểu tử kia, ngươi liều mạng chạy trốn như vậy thì sao có thể thoát khỏi công lực mấy chục năm khổ tu của ta chứ? Nếu như bị thương nguyên khí thì càng không có cơ hội đánh với ta một trận. Trong lòng Thiên Lý lộ ra một tia tiếc hận. Mặc dù Lăng Thiên này quỷ kế đa đoan, nhiều lần trêu ngươi chính mình nhưng hắn cũng là người duy nhất trên thế gian này có hi vọng đuổi theo mình.
Ôi! Tạo hóa trêu ngươi. Đáng tiếc đáng tiếc…
Trong lòng âm thầm thở dài một tiếng mà tốc độ của hắn không giảm chút nào. Hai người như lưu tinh cản nguyệt truy đuổi nhau trên vách đá. Khoảng cách cả hai ngày càng gần…càng gần…
Đúng lúc này thì Thiên Lý giơ tay phải lên đánh ra một chưởng vào lưng của Lăng Thiên. Dưới sự thúc dục nội lực của Thiên Lý, chưởng của hắn toát ra một làn khói trắng nhè nhẹ. Một chưởng này đủ để kinh thế hãi tục rồi.
Nếu một chưởng này đánh trúng thì chắc chắn rằng sẽ xuyên qua thân thể của Lăng Thiên.
Tựa hồ như cảm giác được áp lực từ sau lưng truyền đến nên Lăng Thiên vốn đang bay thẳng tắp liền ngoặt sang một bên, thân hình di chuyển xảo diệu như cá trong nước đột nhiên chuyển đổi phương hướng. Tốc độ của hắn rất nhanh nên ống tay áo cũng phát ra âm thanh 'hưu' một tiếng thật to.
Thiên Lý thở dài một hơi. Thiên phú võ học của người này thật sự là hơn xa người bên ngoài. Chính mình khi được tuổi như hắn thì không hề có công lực như vậy. Đổi hướng một cách đột ngột như vậy mà không hề có một điểm miễn cưỡng nào thì phải nói là rất cao. Trong lòng than thở nhưng dưới chân lại không chậm một chút nào cả. Bám sát theo không buông. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Thân tể Lăng Thiên di chuyển nhanh về phía trước, sống lưng giữa không trung đột nhiên xoay chuyển, hai cánh tay chấn động một chút khiến cho tốc độ nhanh hơn một phần. Trong lòng Thiên Lý âm thầm suy nghĩ chẳng lẽ sống lưng xoay chuyển nhẹ với lại chấn động cánh tay cũng là một công pháp khinh công sao? Nhưng đột nhiên hắn cảm giác phía trước chợt hiện ra ngân quang. Một đống châm lớn từ trên thân thể của Lăng Thiên bay ra mà không chút dấu hiệu báo trước nào cả. Có vài ngân châm nhắm thẳng vào mắt của Thiên Lý.
Thiên Lý tuyệt đối không ngờ rằng Lăng Thiên còn có chiêu thức như vậy, hắn hú lên một tiếng quái dị giơ tay lên che trước măt. Chỉ nghe xoát xoát vài tiếng, tiếp theo hắn cảm giác được bàn tay phải đau đớn, tiếp theo là cảm giác tê dại và ngưa ngứa truyền đến. Trong lòng Thiên Lý tức giận vô cùng, ngân châm này có tốc độ, sự chính xác thì cũng thôi, nhưng trên đó còn có độc dược nữa, hơn nữa là độc dược cực kỳ độc.
“Hèn hạ. Bổn tọa há có thể bị độc dược ám toán!” Thiên Lý nổi giận quát lên một tiếng, dưới chân di chuyển không ngừng, tay trái xoát một tiếng đã xé rách ống tay phải xuống. Trong miệng hít một hơi thật sâu, trên mặt xuất hiện tử khí đằng đằng, tử quang chợt hiện quanh thân một chút. Trên cánh tay phải bị thương bị ngân châm đâm sáu điểm đột nhiên phình lên rồi bắn ra vài tia máu mang theo một mùi khó ngửi.
Thiên Lý ngay khi đang còn đuổi theo Lăng Thiên đã mạnh mẽ dùng thần công bức độc.
Nhưng ngay vào lúc này Lăng Thiên đang chạy trốn trước mặt hắn đột nhiên xoay người lại dùng Huyền Thiết Kiếm với một khí thế mạnh mẽ như giao long xuất hải, hắn thừa dịp Thiên Lý bức độc liền công kích hắn.
Quả thật là rồng rời biển cá tôm làm trò, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Trong lòng Thiên Lý tức giận vô cùng nhưng hắn không thể tránh được. Chính mình dựa vào nội lực mạnh mẽ để bức độc khiến cho nội lực của hắn hao tổn hơn phân nửa. Trong tay Lăng Thiên lại là bảo kiếm chém sắt như chém bùn thì hắn sao có thể ngạnh kháng được? Thân thể tà tà bay qua một bên tránh kiếm này, mũi chân khẽ chuyển dùng một thế sét đánh không kịp bưng tai nhắm vào cổ tay cầm kiếm của Lăng Thiên.
Hắn không ngờ rằng Lăng Thiên cười lớn một tiếng: “Thiên Lý? Thiên hạ đệ nhất? Thỉnh giáo rồi!” Nói xong liền vội vàng lui về phía sau nhưng khi hắn lui về khiến cho Thin Lý thấy được vẻ mặt mơ hồ khinh thường của hắn.
Đối với Thiên Lý mà nói thì vẻ mặt này của Lăng Thiên so với lời hắn nói còn khó chịu hơn. Cả đời tung hoành thiên hạ không một ai là đối thủ của hắn thì có bao giờ hắn chịu phải sự khinh miệt như thế? Dưới cơn tức giận hắn vội vàng vận chuyển nội lực một chu thiên rồi vọt người đuổi theo.
Lăng Thiên đi đến sườn núi đột nhiên thả người dang cánh ra như chim bay. Xoát một tiếng lủi lên trên một cây đại thụ. Thiên Lý cười ha ha mũi nhân điểm nhẹ mặt đất rồi đuổi theo hắn sát như bóng với hình.
Nào biết khi Lăng Thiên xoay quanh một vòng đại thụ rồi đột nhiên đi ra từ bên kia, thân thể quay cuồng khiến cho kiếm quang tạo thành một vòng tròn rực rỡ như ngân hà từ cửu thiên xuất hiện chém thẳng vào thân thể của Thiên Lý.
Nhân kiếm hợp nhất.
Nhân kiếm hợp nhất trong tay Lăng Thiên so với Lăng Thần, Lăng Kiếm, Diệp Bạch Phi quả thực là cách biệt một trời một đất. Khí thế mênh mông mạnh mẽ không gì không phát này cùng với khí phách thiên địa và Thiên Nhiên tạo thành một kiếm có đi không về.
Một kiếm này của Lăng Thiên hắn được chuẩn bị từ lâu. Tất cả những hành động trước kia của hắn cũng chỉ vì một kiếm này
Từ lần khiêu khích trong rừng rậm kia rồi đến hạp cốc ném cự thạch chỉ là vì kích thích cơn giận của Thiên Lý và cũng muốn tiêu hao nội lực của Thiên Lý. Hơn nữa cuối cùng dùng độc châm công kích chỉ là chuẩn bị cho một kích kinh thiên này thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Thiên trực tiếp đối mặt với Thiên Lý.
Toàn lực chém giết Thiên Lý. Lấy đương kim đệ nhất cao thủ của thiên hạ làm đối thủ chém giết gần như là hành vi thí thần rồi.
Tất cả những bố trí đó đủ để giết chết bất kỳ kẻ nào. Kể cả Thiên Lý.
Một kích tuyệt sát như vậy nếu như dựa theo dự tính của Lăng Thiên thì một kích này được súc thế từ lâu đã đạt đến đỉnh phong. Dưới tình huống nội lực của Thiên Lý không còn đầy đủ và đang ở giữa không trung nên không thể tránh được. Một chiêu liều mạng này đủ để hắn nắm giữ thắng lợi…
Quyển 4