Lăng Thiên cười lạnh trả lời: “Khiến cho Thủy công tử chê cười rồi. Nếu tổ phụ tổ mẫu của ta nằm trong tay Thủy Gia trưởng lão thì chẳng phải ngươi cũng nằm trong tay ta sao? Ít nhất chúng ta đang ở thế cân bằng. Nếu để cho ngươi ra đi như vậy thì chẳng phải thiên hạ cười Lăng Gia ta không biết chiêu đãi khách sao? Bất quá ta thật không ngờ Thiên Phong Chi Thủy danh chấn thiên hạ lại làm một chuyện như vậy. Thật khiến cho Lăng Thiên ta đại khai nhãn giới mà.”
Thủy Thiên Huyễn không ngờ rằng Lăng Thiên lại không hề sợ hãi hắn nên nhất thời khiến cho hắn bối rối lùi lại hai bước, thần sắc tàn nhẫn nói: “Người ta nói Lăng Thiên lòng lang dạ sói quả nhiên không hề sai. Không ngờ ngay cả an nguy của tổ phụ tổ mẫu của mình cũng không để trong lòng. Thủy Thiên Huyễn ta chết trên tay ngươi cũng đành. Ngươi động thủ đi!” Nói xong liền nhắm mắt lại làm bộ dáng có chết cũng không sợ.
Lăng Thiên nhìn bộ dáng đó của Thủy Thiên Huyễn mà trong lòng cười lạnh không thôi. Giả bộ làm hảo hán hả? Nếu ngươi đã đến nơi này rồi thì cho dù ngươi là anh hùng ta cũng biến ngươi trở thành cẩu hùng.
Đi lên từng bước đang muốn bắt Thủy Thiên Huyễn thì đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ trong đầu: “Thủy Thiên Huyễn đưa lên đến cửa rồi thì đây chẳng phải là cơ hội trời cho sao? Vừa đúng lúc có thể làm chuyện kia…”
Mặc dù Thủy Thiên Huyễn mở miệng ra là quyết tử, nhưng thực lòng hắn nào muốn chết. Hắn rõ ràng cảm nhận thấy Lăng Thiên đã nổi sát tâm với bản thân mình thì sao lại không sợ? Trong lòng âm thầm kêu khổ không ngừng. Lần này đúng là 'khéo quá hóa vụng'. Thật không nghĩ đến người này không ăn cả cứng lẫn mềm. Đã vậy rồi thì giờ nên làm sao cho phải chứ? Nếu bây giờ 'xuống nước' thì còn gì mặt mũi nữa? Nhưng tiếp tục giằng co thì người xui xẻo chính là bản thân mình. Đang lúc hắn do dự không quyết, trong lòng bất an vô cùng thì đột nhiên cảm thấy sát khí đang bao phủ quanh mình đột nhiên biến mất.
Kinh ngạc mở hai mắt ra thì hắn đã thấy Lăng Thiên đang lạnh lùng nhìn mình nở nụ cười: “Quả nhiên là can đảm. Không hổ là truyền nhân của Thiên Phong Chi Thủy. Lăng Thiên bội phục bội phục. Nếu công tử có chuyện khác thì ta cũng không có ý định gây phiền hà cho Thủy công tử nữa. Mọi người còn rất nhiều thời gian mà. Sau này gặp lại…”
Thủy Thiên Huyễn trừng mắt mà trong lòng cảm thấy khó tin vô cùng, bất chấp phong phạm của thế gia đệ tử vương tay sờ sờ đầu: “Ngươi không sợ ta hạ lệnh…”
Lăng Thiên bĩu môi một cách hèn mọn: “Thủy đại công tử. Mới vừa rồi ta còn bội phục dũng khí không sợ chết của ngươi nhưng bây giờ ta xin phép thu hồi hai chữ 'bội phục' khi nãy. Nếu tổ phụ tổ mẫu của ta thật rơi vào trong tay ngươi thì ngươi chẳng phải đã phái người đến đây đàm phán với ta sao? Sao ngươi phải tự thân đi đến nơi hiểm địa này? Thủy Thiên Huyễn, ý nghĩ của ngươi như vậy thì ta chẳng hiểu tại sao ngày đó Ngụy Thừa Bình yên tâm giao cho ngươi chỉ huy bốn mươi vạn đại binh đây? Mặc dù Ngụy Thừa Bình tuy là đầu heo. Cũng khó trách bốn mươi vạn đại quân của ngươi lại thất bại thảm hại như vậy. Thật sự đáng buồn, đáng tiếc mà!” Trong miệng Lăng Thiên chậc chậc mấy tiếng tỏ vẻ cảm thán thay cho Bắc Ngụy nhờ nhầm người.
Thủy Thiên Huyễn đỏ mặt: “Lăng Thiên, ngươi cũng chiếm tiện nghi quá đó. Nếu không phải Hàn Thiết Hiên đột nhiên quay đầu lại đánh ta một kích khiến cho chúng ta hai đầu thụ địch thì chỉ bằng hai vạn người của ngươi thì nhiều lắm cũng chỉ tạo một ít phiền toái cho chúng ta mà thôi, các ngươi tự bảo vệ mình được đã là tốt lắm rồi, không có khả năng đánh bại đại quân ta. Cuối cùng người thua chính là ngươi!”
Lăng Thiên nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt ngu ngốc, đột nhiên hắn cười rộ lên, một tay chỉ vào Thủy Thiên Huyễn cười như muốn lộn ruột.
“Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” Thủy Thiên Huyễn bị tiếng cười của hắn khiến cho da đầu tê dại nên không nhịn được cả giận
“Ha ha… Thủy Thiên Huyễn. Bây giờ ta mới biết ngươi bại là điều tất nhiên. Ngươi là một cái đầu heo. Ha ha.. Đến bây giờ vẫn còn không hiểu sao lại thất bại trong tay người? Ha ha ha… Cười chết ta mất… Thiên Phong Chi Thủy sao có thể đưa một tên ngu ngốc ra làm đương đại truyền nhân? Nếu ngươi không thua thì đó mới là không có thiên lý!” Lăng Thiên vừa cười vừa nói mấy câu tổn hại danh dự của Thủy Thiên Huyễn khiến cho gương mặt hắn lúc xanh lúc đỏ như muốn đem tên đang khoa trương trước mặt này ra đánh chết. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
“Những lời này của ngươi có ý gì? Đừng mơ tưởng dùng lời nói lừa gạt ta. Nếu không nói rõ thì ta với Lăng Thiên ngươi không chết không thôi!” Thủy Thiên Huyễn hít thở dồn dập không ngừng, chính mình chưa từng bị khinh thị như vậy, hắn cảm giác đầu mình như sắp nổ tung vậy. Nhưng nghe lời nói của Lăng Thiên có dụng ý khác trong đó nên vẫn cố gắng kiềm nén tâm tình lại hỏi.
“Từ lúc ngươi bắt đầu xuất binh thì kết quả đã định rằng Bắc Ngụy và ngươi thất bại.” Thật vất vả lắm Lăng Thiên mới ngưng cười được, hắn nói được nửa chừng liền ngừng lại: “Nhưng mà ta dựa vào cái gì để chỉ ngươi? Đây là trách nhiệm của đại nhân nhà các ngươi chứ. Hoặc là nói ngươi lấy gì để trao đổi cho bổn công tử dạy ngươi? Được rồi, dường như ta quên mất ngươi đang trắng tay mà. Nếu bổn công tử đã khoan hồng độ lượng cho ngươi một con đường sống thì ngươi ngoan ngoãn cúp đuôi lại rời đi. Vậy mà ngươi còn dám ở lại đây hỏi ta tại sao? Thủy Thiên Huyễn… Ngươi cho rằng bổn công tử ta ngu như ngươi sao?”
“Lăng Thiên! Ngươi…” Thủy Thiên Huyễn giận dữ như muốn nỗi điên nhưng chuyện này vẫn là lý do hắn luôn canh cánh trong lòng. Thủy Thiên Huyễn luôn tự phụ bản thân mình văn võ song toàn, đương thời khó có đối thủ. Về phần trí kế thì càng tự phụ là khó ai sánh bằng. Mới vừa tới Thừa Thiên thì chuyển mình đã gây ra sóng gió gập trời, khiến cho ba nước Thừa Thiên, Tây Hàn, Bắc Ngụy phải gây chiến với nhau. Đang trong lúc đắc ý không thôi thì lại bị thảm bại. Mà ngay cả lý do thảm bại hắn cũng không hề biết gì cả. Chỉ cảm thấy trong mấy canh giờ đó mà binh bại như núi lở, những tinh nhuệ của Thủy Gia hắn mang đến đây hầu như không còn ai cả. Tất cả đều bị Lăng Thiên chém giết như thái rau. Loại đả kích thảm trọng này đối với một người luôn có tâm tư cao ngạo như hắn mà nói thì rất khó có thể chịu đựng được. Mấy ngày qua buồn bực muốn chết…
Lần này bản thân tìm đến Lăng Thiên là để hỏi thăm thử muội muội của mình ở đâu nhưng cũng có vài phần tự bạo ở trong đầu. Nhưng lúc này lại nghe được của Lăng Thiên có ý nghĩa khác nên tinh thần hăng hái hẳn lên, tin tức này đối với hắn quá mức quan trọng. Cố rắng cắn răng nói: “Lăng công tử muốn điều kiện gì mới có thể nói cho tại hạ biết đây? Mong công tử chỉ giáo, tại hạ thật sự muốn biết ta thất bại ở điểm nào.”
Lăng Thiên nắm chén trà trong tay xoay xoay trả lời hời hợt: “Thiên Phong Chi Thủy có thế lực rất lớn, tự nhiên ta sẽ không trêu vào. Hi vọng sau này Thủy công tử có thể đáp ứng người của Thiên Phong Chi Thủy khi đến Thiên Tinh sẽ không được đối phó Lăng Gia ta. Ha ha… Điều kiện rất đơn giản đúng không?”
“Điều này không có khả năng!” Thủy Thiên Huyễn cự tuyệt thẳng thừng: “Đầu tiên là ngươi dám tổn thương muội muội của ta, tiếp theo lại giết hơn mười cao thủ của Thủy Gia. Thù này là thù bất cộng đái thiên!”
Lăng Thiên thở dài: “Thủy Thiên Huyễn. Ngươi cũng đã biết ta không tổn thương đến muội muội của ngươi! Muội muội của ngươi bị hại không hề có một chút liên quan gì với ta cả. Chuyện này cũng phải nói rõ ràng, ngàn vạn lần đừng đổ lên đầu ta. Ta chỉ giải thích một lần thôi, nếu Thiên Phong Chi Thủy các ngươi vô cớ làm nháo thì Lăng Thiên ta cũng không phải là kẻ sợ hãi gì. Có thể gây chuyện nhưng tốt nhất không nên gây với ta. Ta không phải là người chịu tội thay cho người khác!” Vừa nói xong thì trong lòng hắn còn 'bổ sung' thêm một câu: “Ta không tổn hại muội muội ngươi, chỉ là người khác làm tổn thương rồi ta mới bắt làm tù binh thôi. Đây là chuyện thật hoàn toàn mà!”
Nghe được Lăng Thiên nói như vậy khiến cho sắc mặt của Thủy Thiên Huyễn dần bình tĩnh lại. Hắn có thể nghe ra những lời này của Lăng Thiên không hề làm bộ chút nào cả. Nếu như do Lăng Thiên làm thì hắn cần gì phải giải thích cho mình như vậy? Xem ra muội muội mình mất tích không hề liên quan đến hắn.
Nếu như không phải hắn làm thì nhìn khắp Thừa Thiên này, thậm chí khắp Thiên Tinh Đại Lục này cũng chỉ có một nhà có can đảm, lại có thực lực để làm điều này…
Lăng Thiên nhìn thấy thần sắc Thủy Thiên Huyễn chậm rãi biến đổi mà trong lòng cảm thấy thỏa mãn cực kỳ: “Về phần nói đến cao thủ của Thủy Gia ngươi chết trên tay của ta thì đó là ngươi sai. Đánh nhau trên chiến trường mà. Ngươi sống ta chết. Ngay cả bản thân mình có chết cũng chỉ trách mình học võ không tinh thôi. Chẳng lẽ chỉ có các ngươi được giết người mà người khác chỉ biết duỗi cổ ra cho các ngươi chém thôi sao? Hoang đường. Vì như vậy mà kết thù? Thủy Thiên Huyễn ngươi không cảm thấy vô lý sao? hiến tranh là do ai gây ra? Bớt nói thù oán gì gì đi!”
Vẻ mặt của Thủy Thiên Huyễn đỏ bừng, hắn lập tức quay đầu dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Ngay cả như vậy thì ta cũng chỉ có thể đáp ứng khi tộc nhân đến Thiên Tinh sẽ tận lực không tìm đến Lăng Gia gây phiền toái. Bất quá nếu gặp nhau trên chiến trường thì sống chết theo mệnh đi!”
Lăng Thiên xem thường nhìn hắn: “Nói nhảm. Ta cũng không có bảo chỉ ta giết người. Ta sao có thể để cho người của Lăng Gia giơ cổ ra cho các ngươi chém chứ? Càng không có quy định rằng các ngươi nhìn thấy người của Lăng Gia sẽ bỏ chạy. Mặc dù đây là truyền thống tốt đẹp của Thủy Gia các ngươi!” Những lời này của Lăng Thiên tràn ngập sự châm chọc khi Thủy Thiên Huyễn bỏ chạy lần trước.
Gương mặt đỏ bừng của Thủy Thiên Huyễn muốn chuyển sang màu tím, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thiên: “Bây giờ Lăng công tử có thể nói chưa? Nếu không thì xin lỗi, tại hạ không có nhiều thời gian phí phạm ở đây!” Ở chung với Lăng Thiên chỉ một chút thôi mà hắn có cảm giác mình bị bó tay bó chân. Nhất là khi nghe những lời của Lăng Thiên thì ngay cả người chết cũng phải đội mồ dậy. Cho dù ở trong nhà bị trưởng bối răn dạy cũng không hề thê thảm như vậy. Thật sự Thủy Thiên Huyễn không muốn ở lại đây thêm một chút nào cả.
Lăng Thiên cười lớn, đột nhiên đi đến bên cạnh Thủy Thiên Huyễn nói vào tai hắn. Thủy Thiên Huyễn thấy bộ dáng trịnh trọng của hắn như vậy thì tâm tình cũng khẩn trương hơn. Hắn nghe thấy Lăng Thiên nói nhỏ vào tai mình: “Tây Hàn Hàn Thiết Hiên là người của Ngọc Gia. Về phần lệnh muội… Ha ha… Không tiện nói bừa…”
“A..” Thủy Thiên Huyễn hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trợn tròn. Trách không được Lăng Thiên nói khi mình vừa xuất quân thì đã nắm chắc kết cục thất bại. Trách không được thằng nhãi Hàn Thiết Hiên không hề có một dấu hiệu nào đã quay sang đả kích. Trách không được muội muội mình bị mất tích tại Thừa Thiên…
Quyển 4