Ngay khi hắn rời khỏi thì đột nhiên trong tai Lăng Thiên vang lên một âm thanh như có như không: “Lão phu cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Ngươi phải biết nắm chặt cơ hội này, tự thu xếp. Sau này phải đối xử tốt với Nhan Nhi, nếu không lão phu sẽ không tha cho ngươi!”
Trên gương mặt Lăng Thiên lộ ra sự cảm kích, hướng về hai bóng người Hàn Thiết Hiên lớn tiếng nói: “Đa tạ. Đi đường tốt đẹp. Thứ lỗi vì không tiễn.” Từ trong bóng tối truyền đến một tiếng cười nho nhã, hai bóng người biến mất vào trong bóng tối không thấy bóng dáng.
Lăng Kiếm đứng bên cạnh Lăng Thiên thấp giọng hỏi: “Công tử. Chẳng lẽ lần này để cho Tây Hàn chiếm tiện nghi vậy sao?”
“Tiện nghi cho Tây Hàn?” Lăng Thiên cúi đầu hỏi lại một câu, trên gương mặt đột nhiên hiện ra nụ cười thần bí khó lường, trong miệng nói nhỏ: “Thật sự là rất tiện nghi sao?”
“Thật là hào phóng với Lăng Thiên!” Ngọc Mãn Lâu đang đứng bên trong rừng rậm ngoài thành, bộ áo bào không gió tự bay, ngón tay run rẩy chỉ vào Ngọc Mãn Đường mà gương mặt hóa hồng: “Nhị đệ. Ngươi mưu tính sâu xa, lo xa nghĩ rộng để đưa ta vào bẫy như vậy. Hàn Thiết Hiên là một mãng phu hắn nhìn không ra nghe không hiểu thì thôi. Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu gì sao?”
Ngọc Mãn Đường chính là vị trung niên nho sĩ đi theo Hàn Thiết Hiên gặp Lăng Thiên lúc nãy, cười nói: “Đại ca, việc này có lợi thật lớn với Ngọc Gia ta, ngay cả Lăng Thiên chiếm chút tiện nghi thì có sao? Nếu như đưa cho hắn mấy thuộc hạ thì đâu có sao đâu?”
“Mấy thuộc hạ?” Ngọc Mãn Lâu oán hận nhìn Ngọc Mãn Đường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như muốn ăn thịt người: “Đó là mấy chục vạn người đó. Còn có trang bị và chiến mã nữa. Nó chỉ cần chỉnh đốn một chút là có thể trở thành một lực lượng tung hoành thiên hạ. Nhị đệ, lần này ngươi a thất vọng rồi!”
Ngọc Mãn Đường cười lớn nói: “Đại ca. Việc này là do tiểu đệ lơ đãng. Mong đại ca thử nghĩ lại, bây giờ đại chiến còn chưa bắt đầu thì Lăng Thiên có thể lấy được bao nhiêu? Theo suy nghĩ của tiểu đệ thì hắn chỉ lấy được năm sáu vạn là nhiều nhất rồi. Chỉ là một chút binh lực thôi thì cần gì đại ca quan tâm như vậy chứ?”
Ngọc Mãn Lâu cười nói: “Nhị đệ. Nếu Lăng Thiên đưa ra điều kiện đó thì nếu hắn không nắm chắc hắn liệu có dám làm vậy không? Năm sáu vạn? Thấp nhất là mười vạn nhân mã vào tay thì Lăng Thiên mới làm như vậy. Nếu đổi lại là ta thì ta cũng là vậy.”
Ngọc Mãn Đường cười trả lời: “Cho dù là mười vạn nhân mã thì có sao? Lần này đại ca không lấy được tánh mạng của Lăng Khiếu nên đại ca không cam lòng, chỉ suy nghĩ vào điều này thôi mà không nghĩ về điểm khác. Một trận đánh hôm nay Bắc Ngụy không thể gượng dậy nổi trong một thời gian ngắn được. Bắc Ngụy đã rơi vào Ngọc Gia chúng ta rồi. Đại ca nghĩ đúng không?”
Ngọc Mãn Lâu hừ một tiếng: “Đây là điều đương nhiên, không phải sao?”
Ngọc Mãn Đường nói: “Chúng ta mượn trận đánh này cũng đã giúp cho địa vị của Hàn Thiết Hiên tại Tây Hàn không thay đổi gì. Với quân công của hắn thì từ nay về sau chỉ cần chúng ta thêm chút thủ đoạn là có thể nắm giữ toàn bộ binh quyền của Tây Hàn vào trong tay. Đến lúc đó chẳng phải Tây Hàn cũng là vật của Ngọc Gia ta sao? Đại ca không nghĩ vậy sao?”
Ngọc Mãn Lâu nhíu mày suy nghĩ. Hiển nhiên sau trận đánh này mối quan hệ giữa hai quốc gia đã thay đổi rồi. Sau đó chân mày giãn ra, gật gật đầu đồng ý.
Ngọc Mãn Đường giơ ngón út lên nói: “Kể từ đó, Ngọc Gia chúng ta có được hai quân lực của cả hai quốc gia. Hơn nữa binh lực của Lăng Thiên cũng đã rơi vào trong tay Ngọc Gia chúng ta hơn phân nửa rồi còn gì?”
Ngọc Mãn Lâu nghe đến đó liền hừ lạnh: “Thực lực của Lăng Thiên chúng ta có thể khống chế dễ dàng vậy sao? Người này có dã tâm thật lớn, một khi đạt được thực lực như vậy thì há không có mưu đồ gì sao? Đây thuần túy là nuôi hổ gây họa mà!”
Ngọc Mãn Đường cười ha ha lắc đầu nói: “Đại ca hiểu lầm rồi. Nếu Lăng Thiên muốn bình định Thiên thì phải tốn một phen công phu. Lại muốn đem mấy chục vạn hàng binh kia tiêu hóa được thì cũng cần một thời gian khá dài. Huống chi Lăng Thiên còn phải đối phó với Đông Phương, Nam Trịnh nữa. Còn có Tiêu Gia luôn nhìn chăm chú vào hắn, nếu không đủ binh lực thì có thể đối phó dễ dàng sao?”
Ngọc Mãn Lâu thở dài một hơi nói: “Lời nói của đệ tuy có đạo lý nhưng mà chúng ta đối với Bắc Ngụy, Tây Hàn có thể làm dễ dàng sao? Đây không phải cũng cần một đoạn thời gian sao? Hơn nữa với diện tích lớn như vậy đều quy về Tây Hàn như vậy đang giúp cho Tây Hàn mở rộng đất. Nhưng Tây Hàn tốn bao nhiêu binh lực? Hắn có thể làm được sao? Còn Lăng Thiên làm như vậy như có vẻ đưa toàn bộ chiến quả cho Tây Hàn nhưng điều này cũng gián tiếp giúp cho Thừa Thiên. Chỉ cần Lăng Thiên có thể ổn định Thừa Thiên thì hắn muốn làm gì chẳng được? Binh lực toàn bộ Tây Hàn cũng chỉ có hai mươi lăm vạn binh mã mà thôi. Hiện đang bảo vệ cương vực đã có chút miễn cưỡng rồi thì còn làm được gì? Như vậy chẳng có chỗ tốt nào hết sao?”
Khi nói hắn có chút kích động, hít thở một hơi nói tiếp: “Về vàng bạc châu báu lại là một chuyện nực cười.” Ngọc Mãn Lâu cười lạnh một tiếng: “Đến khi Lăng Thiên xuất binh, với thực lực của hắn thì không phải sẽ thu vàng bạc châu báu về gấp đôi sao? Ngọc Gia cũng ta được lợi không phải giả nhưng tất cả điều đó đều bị Lăng Thiên lấy trước. Không bao giờ có thể ẩn thân như trước kia được, tùy ý hành động cho người ta khỏi phát giác. Đây chẳng phải cái được không bù vào cái mất sao?”
Ngọc Mãn Đường ngạc nhiên: “Những lời này của đại ca là từ đâu mà nói.”
Giọng nói của Ngọc Mãn Lâu lạnh như băng: “Sau này Lăng Thiên chỉ cần nói với thiên hạ rằng việc này là do Ngọc Gia liên thủ, tất nhiên sẽ đưa chúng ta ra phía trước khiến cho chúng ta trở thành đối tượng để thiên hạ chỉ trích. Hắn thậm chí còn có thể mượn thanh thế chúng ta thong dong phát triển thực lực của chính mình. Với tâm kế của Lăng Thiên mà hắn không lợi dụng thì hắn không phải là Lăng Thiên nữa rồi!”
“Điều này sao có thể? Lăng Thiên có thực lực mạnh như vậy, thế lực lại phát triển rất nhanh thì hắn không còn kiêng kỵ ai nữa sao?” Ngọc Mãn Đường không hiểu chút nào mà hỏi lại.
“Ôi!” Ngọc Mãn Lâu thở dài một tiếng tiếc hận: “Chỉ cần xác định chúng ta tham gia phân tranh thiên hạ sẽ khiến cho thiên hạ suy nghĩ cuối cùng là thế lực của Lăng Thiên lớn hay là gia tộc truyền thừa ngàn năm chúng ta lớn? Đây chẳnglà chuyện chỉ nhìn là hiểu liền thôi sao? So sánh cả hai lại thì người khác chỉ biết cố kỵ chúng ta thôi chứ ai đi cố kỵ Lăng Thiên làm gì?”
“Thì ra là thế!” Ngọc Mãn Đường gật đầu nhưng lập tức liền nhíu mày lại: “Như vậy thì chúng ta phải làm thế nào cho phải? Hai nhà chúng ta đã hợp tác với nhau lúc canh ba tối nay, đến bây giờ cũng chỉ mới vượt qua một thời thần rồi. Muốn thay đổi cũng đã muộn, hơn nữa sau này chúng ta muốn cơ hội tranh đoạt Bắc Ngụy và tiêu diệt thế lực của Thiên Phong Chi Thủy như vậy còn khó hơn lên trời nữa!”
Ngọc Mãn Lâu phất ống tay áo một cái, sắc mặt phát xanh: “Nhị đệ. Chuyện cho đến bây giờ rồi chúng ta không thể thay đổi được nữa. Ngươi nói ta phải làm thế nào giờ? Cho dù bây giờ ta hạ lệnh một lần nữa thì hai bên cũng đã bắt đầu hành động rồi. Thay đổi được sao?” Hắn dừng một chút, ngẩng mặt lên trời thở dài: “Nhị đệ à nhị đệ. Vi huynh luôn luôn biết ngươi tâm tư cẩn mật, là người cẩn thận nên mới giao đại sự này cho ngươi đi làm. Thật không nghĩ ra… Ngươi lại khiến cho ta thất vọng như vậy!”
Ngọc Mãn Đường áy náy cúi đầu: “Là tiểu đệ sai rồi, xin đại ca trách phạt!”
Ngọc Mãn Lâu trợn mắt nhìn chằm chằm hắn nói từng chử: “Nhị đệ. Ngươi phải nói rõ cho ta biết. Ngươi… có… tâm tư…riêng đúng không?” Những chữ cuối cùng như một cái búa sắt đánh vào lồng ngực Ngọc Mãn Đường.
“Đại ca!” Ngọc Mãn Đường hoảng sợ ngẩng đầu lên tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của đại ca. Hai huynh đệ nhìn nhau một lúc, Ngọc Mãn Đường mới chậm rãi cúi đầu xuống.
Sắc mặt Ngọc Mãn Lâu biến ảo vô cùng. Có tức giận, có thất vọng, có đau lòng, thậm chí còn có một ít sát khí. Một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Quả nhiên là thế. Thôi thôi. Đây coi nhưng là một phần lễ Ngọc Gia ta gởi cho Nhan Nhi đi!”
Đột nhiên hắn quay đầu sang chỗ khác, quay lưng về phía Ngọc Mãn Đường nói với âm thanh lạnh như băng: “Mãn Đường. Cho dù ngươi là nhị đệ của ta thì ta cũng không hề hi vọng việc này xảy ra một lần nữa. Sau khi trở về ngươi bỏ mọi việc trong gia tộc xuống đi. Ngươi cũng đã lớn tuổi rồi thì cũng nên vui vẻ sống với đệ muội qua mấy năm yên ổn đi… “ nói đến những lời cuối cùng âm thanh có chút nhu hòa, khi lời vừa dứt thì thân thể đã bay về phía xa xa.
“Đại ca, người muốn đi đâu!” Ngọc Mãn Đường vội vàng hỏi.
Xa xa vang lên âm thanh phẫn nộ của Ngọc Mãn Lâu: “Về nhà. Ta còn không về thì chẳng lẽ muốn lão phu ở chỗ này chờ Lăng Thiên bắt làm tù binh sao?”
Trong bóng tối, một bóng đen xuất hiện bám theo Ngọc Mãn Lâu bay về phía xa.
Ngọc Mãn Đường thở dài một tiếng đứng lên nhìn về Yến Quận xa xa: “Lăng Thiên, Nhan Nhi. Vi phụ không tiếc đổi trắng thay đen, nhưng đáng tiếc chỉ có thể giúp các ngươi được như vậy thôi. Hôm nay, vì các ngươi ta đã phản bội lại gia tộc nên sẽ không còn cơ hội lần thứ hai nữa đâu. Hi vọng các ngươi nắm bắt cơ hội này, chớ phụ lòng của ta. Ngọc Gia của ta đã hao tốn mất mười bảy năm của Nhan Nhi. Lăng Thiên, ngươi phải chiếu cố tốt cho con gái của ta. Dù nó chỉ có thể sống thêm một ngày nữa thôi nhưng ngươi cũng phải khiến cho nó vui vẻ.” Âm thanh nhỏ dần, bóng người của Ngọc Mãn Đường cũng biến mất trong màn đêm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://truyenfull.vn
Trong bóng tối, Yến Quận, Đoạn Hồn Quan vẫn được màn đêm yên tĩnh bao phủ.
Bỗng nhiên trong đêm khuya an tĩnh vang lên một tiếng vó ngựa nặng nề như đang từ phía xa đang chạy rất nhanh. Theo tiếng vó ngựa này vang lên thì khắp bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng vó ngựa giống như vậy.
Trong màn mưa lất phất của bóng đêm, từng đội quân kỵ binh tinh nhuệ xuất hiện trên mặt đất. Hơn mười mấy đội kỵ binh đột ngột xuất hiện. Những người ngựa này không phải là quân đội của Lăng Phủ biệt viện nhưng trình độ tinh nhuệ không hề thua biệt viện chút nào cả. Mỗi một đội cũng chỉ có năm sáu trăm người thôi, đội nhiều nhất là hai ngàn người. Tất cả giống như trên bầu trời rơi xuống, mục tiêu của chúng chỉ có một thôi. Là đại doanh liên quân Bắc Ngụy đang ở trước mặt.
Một viên pháo hoa xuất hiện giữa không trung như một lưu tinh mang theo âm thanh xé gió vang lên giữa bầu trời đêm, ở giữa không trung phát nổ tạo ra vô số màu sắc sặc sở khiến cho bầu trời đêm đỏ bừng, phát ra âm thanh thê lương vô cùng.
Quyển 4