Mị Ảnh

Chương 1188: Cửu giai bị loại


 
Hà Như nghe được tiếng la của Đoạn Vũ, trong lòng cũng cả kinh, từng đạo nhiếp hồn thuật không ngừng đánh ra, khống chế hạt châu bốn phía ngăn cản Nghệ Phong.
 
– Ngươi ngăn được ta sao?
 
Nghệ Phong nhìn đám hạt châu đang bay lại ngăn mình, hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay điểm nhẹ, một hạt châu bị Nghệ Phong tóm lấy, đồng thời từng đóa lam liên hoa bay nhanh ra. Dưới tốc độ tay điên cuồng của hắn, những hạt châu bốn phía cũng bị hắn đảo qua lấy sạch.
 
– Lam Liên Hoa Hồng Quyết.
 
Nhìn hatk châu xoay quanh Nghệ Phong, trong tay Nghệ Phong lại điểm một cái. Một đóa lam Liên Hoa hạ xuống trong đó…
 
Sau khi đóa Lam Liên Hoa hạ xuống, hạt châu bị Nghệ Phong khống chế, hóa thành một Lục Giác Mang Tinh, quét thẳng về phía trước. Nơi Lục Giác Mang Tinh đi qua, tất cả hạt châu đều bị dập nát.
 
Tất cả những chuyện này đều phát sinh trong chớp mắt. Công kích của Hà Như không thể ngăn trở bước tiến của Nghệ Phong, hắn rất nhanh đột phá phòng ngự của nàng xông về một hướng khác.
 
– Kháo…
 
Đoạn Vũ thấy Nghệ Phong như vậy, thân ảnh hắn chớp động muốn ngăn trở Nghệ Phong, một cỗ đấu khí khổng lồ mang theo tất cả hạt châu hóa thành một hàng dài đánh về phía Nghệ Phong…
 
– Thuấn di.
 
Nghệ Phong không có ý tức muốn giao thủ cùng đối phương, hắn không ngừng thi triển thuấn di. Thân pháp Mị Ảnh được thi triển tới mức tận cùng, từng đạo tàn ảnh xuất hiện trong hư không. cùng lúc đó, cánh tay Nghệ Phong mạnh mẽ chuyển động, độc tố của hắn vừa mới luyện chế đều phóng thẳng tới võ giả cửu giai kia.
 
Võ giả cửu giai này trở tay không kịp, hắn thật không ngờ đột nhiên Nghệ Phong xuất thủ với hắn… Chỉ là dù sao cửu giai cũng là cửu giai, tuy rằng trong lòng tức giận thế nhưng thân ảnh vẫn chớp động, từng hạt châu bị hắn ngăn cản không cho độc tố dính vào người. Sau khi đám hạt châu bị ngăn chặn lại thì người của hắn cũng vây quanh Nghệ Phong.
 
– Thuấn di.
 
Nghệ Phong thấy đối phương thoát ra ngoài như vậy, hắn không nóng vội, không ngừng thi triển thuấn di. Từng giọt độc tố đánh ra liên tục bao quanh võ giả cửu giai trong đó. Mỗi một giọt độc tố đều có lực đạo không thua một kích của Tôn cấp.
 
Lấy thực lực của võ giả cửu giai, nguyên bản đối mặt với công kích như vậy không cần lo lắng… thế nhưng bị Nghệ Phong chiếm lấy tiên cơ, hắn căn bản không ra tay phản kích kịp, chỉ có thể chật vật né tránh.
 
Hắn đã thấy qua Nghệ Phong xuất thủ, Hà Như mạnh hơn so với hắn rất nhiều cũng chỉ có thể bị động phòng thủ dưới công kích liên miên của Nghệ Phong. Hắn càng không cần phải nói.
 
Hắn trở tay không kịp, hầu như hoàn toàn bị độc tố của Nghệ Phong áp chế.
 
– Kháo…
 
Đối phương không nhịn được mắng một tiếng, theo lý thuyết thực lực của hắn dù không đối mắt được Nghệ Phong cũng không đến mức như vậy, thế nhưng trong lúc vội vàng hấp tấp căn bản không kịp phản kích… Đồng thời đối với chuyện Nghệ Phong xuất thủ mau lẹ vô cùng kinh ngạc.
 
– Lam Liên Hoa Hồng Quyết.
 
Nghệ Phong thấy tấn công lâu vẫn không xong, đáy lòng cũng có chút sốt ruột, dù sao thời gian của hắn cũng không còn nhiều. Đám người Đoạn Vũ sẽ công kích hắn ngay lập tức, cho nên Nghệ Phong không hề lưu thủ, từng đóa lam liên hoa đánh vào phía trên độc tố.
 
Dưới công kích độc tố dày đặc như vậy, rốt cuộc đối phương cũng mắc sau lầm, từng giọt độc tố dánh vào trên người hắn. Nhất thời hắn có cảm giác đấu khí bị suy yếu, phát hiện này khiến hắn hoảng hốt…
 
Nghệ Phong sẽ không buông tha cơ hội trước mặt, nhiếp hồn thuật và đấu khí phối hợp với nhau, độc tố giống như độc xà không ngừng công kích đối phương.
 
Giọt thứ hai, giọt thứ ba… Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Đến khi giọt độc tố thứ ba tiến vào người, đối phương cảm giác đấu khí bị tiêu hao vô cùng lớn, dưới công kích sắc bén của Nghệ Phong càng trở tay không kịp.
 
– Tật…
 
Nghệ Phong cảm giác được khí tức của đối phương biến mất, liền mạnh mẽ tăng vọt đấu khí, phối hợp cùng nhiếp hồn thuật lại lần nữa đánh ra độc tố.
 
Mà cùng lúc đó, đám người Hà Như đồng thời công kích Nghệ Phong, hạt châu phô thiên cái địa bay tới. Nghệ Phong cũng không dám đón đỡ, hắn vội vã thi triển thuấn di tránh né, thoát khỏi phạm vi công kích, công kích cũng dừng lại. Nghệ Phong đứng từ xa lẳng lặng nhìn một đám người.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, nguyên bản không gian không ngừng vang lên tiếng đấu tranh cũng dần dần trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ nghe được tiếng gió thổi lưu lại sau khi tranh đấu.
 
Mà võ giả cửu giai bị Nghệ Phong công kích kia, tuy rằng hắn không bị thương tổn, thế nhưng đã tiếp xúc với rất nhiều độc tố. Đấu khí của hắn sớm đã không tới một thành, tình hình như vậy tương đương với việc bị loại bỏ.
 
Trong lòng Tôn giả cửu giai cực kỳ không cam lòng, thế nhưng lại không thể nào tránh được. Đáy lòng hắn chỉ có thể âm thầm hối hận vì lúc đó thiếu cảnh giác, ai sẽ ngờ tới Nghệ Phong lại xuất thủ với người xa nhất như hắn, cũng không thể ngờ được bị đối phương chiếm mất tiên cơ. Hắn hầu như không còn thời gian thở dốc, công kích của Nghệ Phong quá mức sắc bén.
 
Bốn phía im lặng, cả đám đều nhìn võ giả cửu giai bị loại bỏ, sau đó nhìn thoáng qua Băng Ngưng đã buông tay khỏi người Nghệ Phong… Hiển nhiên có vài người còn chưa kịp hoàn hồn, từ lúc Nghệ Phong đột phá phòng ngự của Hà Như và Tiêu Thiên cho đến khi hắn loại bỏ một cửu giai chỉ trong vòng mười hơi thở. Chuyện tình lúc đó nhanh đến mức không kịp nhìn thấy gì.
 
– Được được được.
 
Trong lúc mọi người trầm mặc, Tiêu Thiên dùng sức vỗ tay, mở miệng cười to nói:
 
– Trận này ngươi thắng, về sau ngươi sẽ không có loại cơ hội như thế nữa.
 
Nghệ Phong thản nhiên nói rằng:
 
– Có cơ hội hay không không phải ngươi có thể nói là được.
 
Tiêu Thiên sửng sốt, hắn lập tức cười to nói:
 
– Hay cho một tiếng là được… hiện giờ ta đứng ở chỗ này nói cho ngươi biết. Khi tỷ thí ta và ngươi sẽ giải quyết mọi chuyện với nhau.
 
Tiêu Thiên cũng là một người cao ngạo, tuy rằng đáy lòng thưởng thức Nghệ Phong, thế nhưng cũng bị Nghệ Phong chọc tức giận. Dù sao hắn và Hà Như liên thủ còn để Nghệ Phong bảo trụ được Băng Ngưng, điều này chính là làm mất mặt mũi bọn họ.
 
– Vui lòng tiếp nhận.
 
Nghệ Phong không quan tâm nhún vai.
 
– Nghệ Phong, ta và ngươi cũng phải giải quyết với nhau.
 
Lúc này Hà Như cũng tức giận không thôi, đây rốt cuộc cũng là lần thứ ba thua ở trong tay Nghệ Phong, hơn nữa nhiều lần bại như vậy nàng không cam lòng.
 
– Chờ ngươi trị bệnh xong rồi tới tìm ta.
 
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Hà Như, đối với nữ nhân này, nói như vậy đã là quá tốt.
 
– Ngươi…
 
Hà Như giận dữ thét lên, hỗn đản hắn mới có bệnh, cả nhà hắn đều có bệnh.
 
– Hừ.
 
Hà Như hừ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên, đáy lòng tính toán thu thập Nghệ Phong như thế nào.
 
Cường giả cửu giai kia hít sâu vào một hơi, hắn nhìn Nghệ Phong nói rằng:
 
– Trận chiến tiếp theo ngươi cẩn thận một chút.
 
Một câu nói của Tôn giả cửu giai chứng minh hắn cũng đứng đối lập với Nghệ Phong. Chỉ sợ tràng tỷ thí tiếp theo hắn sẽ xuất thủ với Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong không quan tâm nhún vai, ánh mắt quay về phía đám người còn lại nói rằng:
 
– Cùng nói hết đi, còn có ai muốn nữa không?
 
– Ha ha, Tà Đế thật có khí phách. Lẽ nào ngươi ngây thơ muốn khiêu chiến tất cả chúng ta sao?
 
Tây Môn Nam Thiên cười lớn, ánh mắt chuyển hướng sang người Nghệ Phong.
 
– Thì tính sao?
 
Bốn từ rất đơn giản lại oanh tạc toàn bộ không gian, cả đám võ giả cảm giác như tai bị chấn điếc, ai nấy trừng mắt nhìn về phía Nghệ Phong, dùng sức xoa lỗ tai của mình, xác nhận những lời này có phải nghe nhầm không.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.