Không thể không nhắc tới một người là Hắc lão, thực lực Hắc lão cho dù so với Liễu lão cũng muốn mạnh hơn một hai phần, điều này khiến hảo cảm của Nghệ Phong với Long Thiên một lần nữa tăng thêm, thầm nghĩ không uổng công giúp hắn một đại ân.
Nguyên bản, trận doanh như vậy đã đủ sức đi diệt Văn Linh cốc, chỉ là cũng không biết Hoa Diễm Xuân vì nguyên nhân gì, cư nhiên cho sư bá Long Vân Sơn của Điệp Vận Du cũng đi theo Nghệ Phong hỗ trợ.
Liễu lão, Hắc Mô, Điệp Vận Du, Long Vân Sơn, và một vị cung phụng trưởng lão khác của đế quốc Trạm Lam tên là Mông Bạch, tròn năm vị Tôn cấp, hơn nữa tính thêm Nghệ Phong cũng tương đương sáu Tôn cấp, trận doanh như vậy có thể dễ dàng hủy diệt Văn Linh cốc.
Nguyen bản Liễu lão còn có điểm lo lắng, nhưng nhìn vào một đám Tôn cấp, điều lo lắng đã biến mất không còn một mảnh. Trong lòng cũng cảm giác đồng tình với Văn Linh cốc, bị trận doanh như vậy đi tới tìm phiền phức, hoàn toàn là đơn phương ngược đãi người ta.
Trong thời gian chờ đợi mọi người, Nghệ Phong không quên đàm luận với Long Thiên về chuyện xử lý Long Minh. Đối với việc giết Long Minh, cả hai đều trăm miệng một lời bỏ qua, cứ như vậy giết đi, thật là tiện nghi cho hắn quá. Đương nhiên, mặc kệ là Long Thiên hay Nghệ Phong, đều không muốn Khinh Nhu phải chịu đựng thêm, trong lòng cả hai đều rõ, nếu như chuyến này giết chết Long Minh, sợ rằng tâm lý Khinh Nhu sẽ càng khó chịu hơn. Trước đó nàng đã phải chứng kiến một phen phụ tử tương tàn, hiện lại phải nhìn một hồi huynh đệ tương tàn, nữ nhân lương thiện như nàng sao có thể chịu đựng nổi.
Đối với người nữ nhân nhu nhược đã buộc phải thay đổi kia, trong lòng cả hai nam nhân đều rất yêu thương.
– Giết đi thì quá thống khoái cho hắn rồi, chậm rãi dằn vặt hắn, cho hắn sống không bằng chết.
Tuy rằng Nghệ Phong bởi vì Khinh Nhu nên không muốn giết Long Minh, thế nhưng cũng không thể để hắn quá thoải mái được. Thu thập một người, cũng không nhất định phải kết thúc sinh mệnh hắn, có rất nhiều thủ đoạn khiến hắn sống không bằng chết.
– Ngươi nghĩ làm như thế nào?
Long Thiên cũng không nghĩ được cách nào hay, chỉ có thể vò đầu hỏi.
Nghệ Phong hắc hắc cười hai tiếng, lấy ra một bình ngọc từ trong nhẫn, nói:
– Trong này là một loại độc dược chậm phát tán, cũng không có hiệu quả quá lớn, nhưng ăn vào rồi có thể khiến người ta dần dần hết đường hành sự, đến cuối cùng khiến thứ kia triệt để héo rũ. Gia hỏa kia không phải thích chơi chò giam lỏng sao, ngươi liền giam lỏng hắn tại đế đô. Cho hắn một tòa phủ đệ xa hoa, đồng thời cấp cho hắn làm thân vương, cho thứ này vào thức ăn của hắn… Hắc hắc… Hơn nữa hành động này của ngươi có thể thu được lòng thiên hạ về mình, đến lúc đó có được dân tâm, cường giả tìm đến cửa nhà ngươi nương tựa sẽ không thiếu.
Nghe được Nghệ Phong nói, ánh mắt Long Thiên sáng lên, lập tức giơ ngón tay cái, nói:
– Cao! Cao! Hắc hắc, Long Minh đã quen thói làm hoàng đế, loại giam lỏng này sợ là có thể khiến hắn sống không bằng chết. Hơn nữa không còn đường hành sự, hắc hắc… Một nam nhân nguyên bản cao cao tại thượng bị cướp đi hai điều đáng truy cầu nhất của nam nhân là quyền lực và hưởng thụ nữ nhân, đối với loại người dã tâm cực lớn như hắn, cuộc sống không còn gì lạc thú nữa.
– Quả nhiên, so tàn nhẫn ta vẫn kém ngươi một bậc.
Long Thiên tán thán nói với Nghệ Phong.
Đối với loại tán thán này của Long Thiên, Nghệ Phong trực tiếp đạp qua một cước, cũng chẳng buồn nói gì thêm với Long Thiên, nghĩ đến chuyện tình sáp nhập Nam Bắc đế quốc đủ khiến hắn phải sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay rồi. Đương nhiên, đối với việc này Nghệ Phong sẽ không ngốc hỏi tới.
Ngược lại là Long Thiên không tìm được ngọc tỷ, hắn quay qua Nghệ Phong truy tìm. Nghệ Phong đương nhiên thề thốt phủ nhận nói không biết, chỉ là Long Thiên hiển nhiên đã chiếm được tin tức nào đó, chuyển trọng tâm câu chuyện tới trên người Thi Đại Nhi, Nghệ Phong không thể nói gì khác, chỉ biết lắc đầu nói:
– Nếu như ngươi nghĩ Thánh Âm Tông giữ, đến Thánh Âm Tông đoạt lấy là được.
Một câu nói này khiến Long Thiên trắng mắt tức giận, lúc này hai nước vừa ngừng chiến, tổn thất thảm trọng. Tiếp tục khai chiến với Thánh Âm Tông, vậy hắn thành đồ thiếu não rồi. Tuy rằng hoài nghi Thi Đại Nhi, thế nhưng Long Thiên cũng không dám có động tác. Hơn nữa Long Thiên sẽ không ngây thơi cho rằng, nếu hắn có động tác với Thi Đại Nhi, gã có quan hệ mờ ám với Thi Đại Nhi này còn cười hì hì với hắn như trước đây.
– Không phải chỉ là một khối ngọc tỷ sao, có gì đáng ngại chứ, ngươi kiếm cho ta mấy củ cải, ta khắc cho ngươi tám cái mười cái.
Nghe được Nghệ Phong nói, Long Thiên không thể nhịn thêm, quay qua Nghệ Phong nổi giận gầm lên một tiếng:
– Cút!
Hỗn đản này cư nhiên nói dùng củ cải làm ngọc tỷ. Long Thiên cũng không thể tưởng tượng ra, ngọc tỷ dùng qua một ngày đêm, tới ngày hôm sau liền biến thành một đống củ cải nát vụn, khi đó không biết tâm tình hắn thế nào.
Đối với hạng người không biết tiếp thu sáng kiến như Long Minh, Nghệ Phong cũng chẳng còn cảm hứng nói chuyện. Trực tiếp tìm tới Thi Đại Nhi, trong khi luyện chế giải dược cho nàng, hắn cũng không quên nhắc nhở Thi Đại Nhi chuyện nhân sinh.
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong có chủ ý như vậy, sắc mặt thành một mảnh ửng đỏ, cắn răng một cái chung quy vẫn nhắm hai mắt lại, ngay khi Nghệ Phong định bụng không chú ý tới Điệp Vận Du chờ ngoài cửa, trước tiên làm thịt Thi Đại Nhi…
Thi Đại Nhi lại dùng ngữ điệu hơi run run, nói:
– Nếu như Phong ca ca còn có thể nhịn được, vậy cố nhịn thêm một đoạn thời gian nữa.
– Vì sao?
Nghệ Phong nghĩ mình không phải thánh nhân, có cần phải nhịn sao? Lúc này tay đã chạm vào bộ ngực cao vút của Thi Đại Nhi.
Thi Đại Nhi bị Nghệ Phong chạm vào điểm mẫn cảm, thân thể khẽ run lên, nàng nỗ lực dẹp loạn tâm tình trong lòng, nói:
– Qua chút thời gian, chờ sư tôn thu được máu phương hoàng, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp ta hấp thu năng lượng thánh ngọc. Ca ca biết thánh ngọc đối với người của Thánh tông ta có hiệu quả kinh khủng cỡ nào, nếu như ta phá thân xử nữ, sẽ có chút điểm ảnh hưởng. Chỉ là cũng không phải trọng yếu nhất!
Nghe được những lời này của Thi Đại Nhi, Nghệ Phong cũng dừng động tác lại. Thi Đại Nhi nói tiếp:
– Nếu như tấm thân xử nữ này bị phá, sau này ta muốn chuyển dời năng lượng thánh ngọc tới cơ thể Phong ca ca, sợ rằng không được nữa.
Một câu nói này, khiến Nghệ Phong cảm động tới hồ đồ. Nghĩ không ra Thi Đại Nhi cư nhiên muốn chuyển dời năng lượng thánh ngọc sang cho hắn. Theo truyền thuyết, hiệu quả thúc đẩy của năng lượng thánh ngọc đủ khiến người ta khó kiềm chế được, nữ nhân này cư nhiên muốn nhường cho hắn thứ tốt này.
Đương nhiên, đối với đồn đại về thánh ngọc thạch của Thánh Tông năm đó, Nghệ Phong cũng không biết có thể tin được hay không, có điều không có lửa thì sao có khói, ít nhiều cũng có điểm căn cứ! Thế nhưng Nghệ Phong cũng không muốn đánh chủ ý tới thánh ngọc thạch, hắn vẫn thi triển Lăng Thần Quyết áp chế dục hỏa trong người. Nếu “ăn” Thi Đại Nhi khiến nàng bị ảnh hưởng tới việc hấp thu năng lượng thánh ngọc thạch, vậy hắn thành người không biết tốt xấu rồi, huống chi Điệp Vận Du còn đợi bên ngoài, nếu như có chuyện gì đó, khó giữ được Điệp Vận Du sẽ chạy vào.
– Hôm nay tạm tha cho nàng, chỉ là về phần năng lượng thánh ngọc thạch kia, hãy giữ cho nàng đi.
Nghệ Phong cười nói.
Thi Đại Nhi thở dài một hơi, nói:
– Phong ca ca yên tâm, Đại Nhi đều là của ca ca, đế lúc đó cái gì cũng đều cho ca ca hết. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nói xong, Thi Đại Nhi hôn lên mặt Nghệ Phong một ngụm, nở nụ cười hi hi.
Nghệ Phong thấy Thi Đại Nhi như vậy, trắng mắt nhìn, thầm nghĩ bị nữ nhân này nhiều lần chiếm tiện nghi, chính mình thiệt thòi lớn rồi. Khụ, quên đi, người đời có câu ăn thiệt nhiều là phúc, ăn thiệt nhiều cũng tốt.
Nguyên bản Thi Đại Nhi cũng muốn đi theo Nghệ Phong tới Văn Linh cốc, thế nhưng lại bị Nghệ Phong cự tuyệt. Lấy thực lực của nàng, cho dù đi theo cũng không hỗ trợ được nhiều, còn phải phân tâm chiếu cố cho nàng, cái được không bù đắp đủ cho cái mất.
Thi Đại Nhi nghe Nghệ Phong nói như thế, chỉ có thể bĩu môi nhìn đám người Nghệ Phong rời đi.
…
Đám người Nghệ Phong đứng tại vị trí cách Văn Lâm cốc không xa, mọi người chạy nhanh đi nửa ngày liền tới trước cửa Văn Linh cốc. Dừng chân tại ngoài cửa cốc, mọi người thoáng điều tức, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong.
Điệp Vận Du hỏi:
– Ngươi nghĩ làm thế nào?
Nghệ Phong cười ha ha nói:
– Còn làm thế nào? Lấy thực lực đoàn người chúng ta, trực tiếp giết vào là được.
Mọi người sửng sốt, lắc đầu cười khổ, nhún nhún vai cũng không nói gì thêm. Lấy thực lực nhóm người bọn họ, xác thực là người lớn chạy tới khi dễ trẻ con.
– Yêu Ngọc! Mở đường!
Nghệ Phong quay lại phân phó Yêu Ngọc đang hưng phấn ngồi trên vai hắn.
Nghệ Phong vừa dứt lời, Yêu Ngọc liền hóa thành một đạo bóng ảnh bay nhanh lên bầu trời, nguyên bản thân thể cực nhỏ cư nhiên biến lớn thành cỡ một trượng, không chút suy nghĩ, một đuôi liền quét về phía cửa cốc.
Cửa cốc Văn Linh cốc dù có phòng ngự, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn trở công kích của Tướng Cấp, bị Yêu Ngọc quét tới, phòng ngự liền sụp đổ trong nháy mắt, một tiếng tiếng nổ mạnh mẽ vang lên.
Tiếng nổ mạnh này, nhất thời khiến đệ tử thủ vệ Văn Linh cốc hoảng hốt, nhanh chóng chạy vọt về phía cửa cốc.
Yêu Ngọc nhìn người chạy tới cửa cốc nghênh đón, hưng phấn ngâm lên một tiếng, một đuôi quét thẳng tới, không chút hoa mỹ, công kích đơn thuần là lực lượng.
Lực lượng Yêu Ngọc thế nào, sao đám đệ tử thủ vệ ngay cả Tướng Cấp cũng chưa đạt tới có thể chống lại được, trong chớp mắt, từng bóng người bị ném lên hư không, sau đó hung hăng rơi xuống mặt đất, không mất mạng cũng trọng thương.
Đám người Hắc Mô ngẩn ngơ nhìn một màn này, không nghĩ tới đầu ma thú trên vai Nghệ Phong tưởng chỉ nhìn cho đẹp, cư nhiên cũng cường hãn tới loại trình độ này.
– Ngay cả những thứ bên cạnh tiểu tử này cũng không thể đối đãi theo lẽ thường a!
Trong lòng đám người Hắc Mô đều toát lên cỗ ý nghĩ như vậy, cho dù là ai cũng không ngờ được, đầu ma thú cực kỳ yêu dị kia sẽ có lực sát thương lớn như vậy.
– Đi thôi!
Thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn Yêu Ngọc, Nghệ Phong cười cười nói.
Mấy người gật đầu, tay cũng không chậm, có vài đệ tử không có mắt xông ra chặn đường, đều bị mấy người tiện tay đánh một cái. Tôn cấp khủng khiếp cỡ nào, tuy chỉ là tiện tay đánh ra, thế nhưng mỗi tên đệ tử thủ vệ đều phải hộc máu bay ngược ra ngoài, trọng thương không dậy nổi.
Thực lực như vậy, nhất thời khiến người trong Văn Linh cốc đại biến sắc mặt, những nhân vật này không biết từ nơi nào chui ra, cư nhiên khinh khủng tới vậy.
Nghệ Phong cũng tùy ý giết chết một tên võ gia chặn trước mặt hắn, thấy tại cửa cốc cư nhiên không có một tên Vương cấp nào để luyện tay, hắn cảm giác không hề thú vị chút nào, nghĩ thế, Nghệ Phong ngửa mặt lên trời hô to.
– Lão gia hỏa, không phải ngươi thích vây công lắm sao? Hôm nay bản thiếu tới đây đùa cùng ngươi! Ha ha…
Thanh âm càn rỡ vang vọng hư không, khiến đám trưởng lão trong cốc hơi biến sắc mặt, tất cả đều bay nhanh về phía cửa cốc.