Đại Chúa Tể

Chương 1161: Chiến Văn


Biên soạn Lão Bảo – Hội fan đại chúa tể

Bên trong đại điện, Mục Trần cất bước đi vào, chín con rồng lớn bên trong toà Cửu Long Thí Tiên Trận cũng từ từ tiêu tan, toà đại trận yên lặng trở lại dường như Mục Trần tiến rất thuận lợi và không hề có ngăn cảng.

Chỉ vài phút sau Mục Trần đã đi tới phía trước vương tọa, nhưng ngay khi hắn sắp leo lên Vương tộc thạch, thì đạo quân Đồ Linh Vệ bên trong, đã khôi phục sức mạnh, mặt ngoài đột nhiên có ánh sáng hiện lên, sau đó chúng nó dĩ nhiên cùng nhau tiến lên trước một bước, trong đại điện vào lúc này run chuyển, một luồng áp bức đáng sợ bao phủ, giống như Cự Long như hướng về phía Mục Trần mà xung kích.

Cảm nhận được áp bức đang đến, sắc mặt Mục Trần cũng khẽ biến, hắn lui về phía sau một bước, lui ra khỏi thạch thê, nhất thời loại kia cảm giác ngột ngạt kia tán đi, những Đồ Linh Vệ cũng lùi về lại vị trí của mình.
– Đã không còn linh trí, nhưng vẫn bảo vệ Nhị Điện Chủ sao?

ánh mắt Mục Trần lóe lên, trước là do những Đồ Linh Vệ này đều đã mất đi sức mạnh, cho nên chưa từng ngăn cản Tô Khinh Ngâm, nhưng trước mắt chúng đã khôi phục sức mạnh, tự nhiên theo bản năng bảo vệ Nhị Điện Chủ.

Nếu như vừa nãy khi bắt Hoàng Trùng mà tình huống xảy ra như thế, chỉ cần Tô Khinh Ngâm dám bước vào phạm vi vương tọa, e rằng sẽ nhận được công kích từ 2000 Đồ Linh Vệ hủy diệt.
– Thực sự là nữ nhân may mắn.

Mục Trần cảm thán xoa đầu, hơi trầm ngâm, đang suy nghĩ bước thư 2 là phải làm gì.

Ầm!

Hai ngàn trong hóc mắt của 2000 Đồ Linh Vệ tựa hồ có ánh sáng ngưng tụ, cảm giác đáng sợ ngột ngạt lần thứ hai che ngợp bầu trời phát ra, hơn nữa lần này, trong cơ thể chúng nó, mơ hồ có huyết quang gào thét, một luồng cực đoan mạnh kinh khủng, đang từ đó ngưng tụ.

Đó là sức mạnh chiến ý! đủ để sánh ngang với chiến ý một vị Chí Tôn hội tụ, Mục Trần lập tức móc ra một tấm binh phù, một tay giơ lên.

Binh phù loang lổ Cổ lão lẳng lặng nằm ở trong tay Mục Trần, lúc này nó phảng phất như đang bị một loại sức mạnh nào đó dẫn dắt, khẽ chấn động, tựa hồ có tiếng kèn lệnh mênh mông Cổ lão lúc ẩn lúc hiện truyền ra.Loại tiếng kèn lệnh kia như là xuyên qua thời không, từ viễn cổ đi tới hiện tại.

Khi tiếng kèn lệnh vang lên ở bên trong đại điện thì, 2000 Đồ Linh Vệ đang chuẩn bị tiến công bỗng đột nhiên dừng lại, chớp mắt chiến ý khủng bố bổng tiêu tan đi, đạo quân tiến lên một bước, quay về phía Mục Trần,, chỉnh tề như một một chân quỳ xuống.

Bởi vì đã hóa thành Thi Binh, vì lẽ đó chúng không có linh trí, cũng không cách nào lên tiếng, nhưng khi chúng quỳ xuống một khắc đó, không gian đều là chấn động một chút.

Mục Trần nhìn thấy tình cảnh này nhếch miệng nở nụ cười.

Xem ra, mặc dù là trải qua Vạn năm tháng, mặc dù những Đồ Linh Vệ đã hóa thành Thi Binh, nhưng tấm binh phù này vẫn còn hữu hiệu.

Bất quá Mục Trần cũng không có cao hứng quá lâu, thu lại tâm tình, bởi vì hắn biết, hắn cầm trong tay binh phù, vẻn vẹn có thể thu được quyền điều khiển Đồ Linh Vệ, thế nhưng cũng không đại biểu hắn có thể thôi thúc năng lực Đồ Linh Vệ.

Nếu như không cách nào đem sức chiến đấu Đồ Linh Vệ bày ra, thì cho dù có chưởng khống được thì cũng chỉ là trang trí thôi.

Ánh mắt Mục Trần lấp loé, cất bước leo lên thạch thê. Đi tới bên cạnh vương tọa, từ chỗ cao nhìn xuống một nhánh Đồ Linh Vệ kia, sau đó ngồi xếp bằng xuống.

Đã một quãng thời gian dài chưa điều động quân đội tác chiến, nhưng cũng không đại biểu trình độ chiến trận sư ở trong hắn dừng lại, tương tự khi thời điểm thực lực của hắn đang không ngừng tinh tiến. Trình độ chiến trận sư của Mục Trần cũng trở nên sâu sắc thêm.

Chỉ có điều, không có cơ hội thích hợp để bày ra mà thôi.

Mà bây giờ, đúng là thời điểm tốt để kiểm nghiệm khả năng vận dụng năng lực chiến trận sư.

Hai mắt Mục Trần dần dần nhắm lại, sau một khắc, đột nhiên mở ra, bất quá lần này, khi mở ra thì hai mắt của hắn, càng trở nên óng ánh long lanh, một luồng gợn sóng kỳ dị mạnh mẽ, như sóng trong hư không quét ngang ra.

Sức chấn động kia, tựa hồ không có bao nhiêu lực sát thương, nhưng khi xuất hiện thì, những Đồ Linh Vệ đang quỳ một chân xuống đất, đang chịu xúc động, trong hai mắt bắn ra một luồn huyết quang như thực chất, trên đỉnh đầu bọn họ, ánh sáng đỏ ngòm che ngợp hội tụ, hóa thành huyết vân dày đặc che ngợp bầu trời, những huyết vân kia tầng tầng lớp lớp, trực tiếp che ngập cả bên trong lẫn bên ngoài đại điện.

Một luồng gợn sóng làm người ta sợ hãi, từ bên trong huyết vân dày đặc lan ra, khiến cho trong lòng Mục Trần đều hơi lạnh lẽo, những huyết vân này, chính là chiến ý Đồ Linh Vệ hiện ra, mà sức mạnh trong đó, chỉ có dùng hai chữ khủng bố mới có thể hình dung.

Xem như đây là chiến ý cường đại nhất mà Mục Trần tận mắt thấy trong những năm gần đây.

Hơn nữa chiến ý này là do đội quân đã bị tổn hại và không đầy đủ, khó có thể tưởng tượng, khi đội quân Đồ Linh Vệ này ở vào thời điểm toàn thịnh thì tột cùng là cường hãn cỡ nào, đồ diệt Chí Tôn, đúng là không phải nói chơi.

Bất quá, Mục Trần cũng chưa lui bước, trong mắt lại có vẻ thèm thuồng trào ra, chỉ cần là một vị chiến trận sư, gặp phải quân đội tinh nhuệ như thế này, e rằng đều không dễ dàng từ bỏ.

Như bếp trưởng gặp phải nguyên liệu nấu ăn hàng đầu, chạm trổ gặp phải vật liệu tốt nhất, chiến trận sư cũng như thế, chỉ khi nắm giữ trong tay quân đội tinh nhuệ thì bọn họ mới có thể thể hiện ra hết tài năng của mình.

Không có quân đội, ba chữ chiến trận sư cũng chỉ có thể trở thành chuyện cười.

Mục Trần hít sâu một hơi, sau một tay kết ấn, chỉ thấy gợn sóng kỳ dị từ trong cơ thể bay ra đột nhiên vặn vẹo, cuối cùng hình thành vô số đạo hoa văn.

Từ xa nhìn lại, như là tầng tầng vảy rồng.

Mục Trần, chăm chú nhìn kỹ những hoa văn kia, đây là chiến văn cụ tượng hóa, mặc dù chưa chưởng khống chiến ý, nhưng tự thân Mục Trần có thể dò xét để xem bây giờ có thể ngưng luyện ra bao nhiêu chiến văn.

Một năm trước Mục Trần, chỉ là chiến trận sư tầm thường tạo ra vạn văn, nhưng bây giờ đã vượt xa quá khứ.

Hoa văn kỳ dị từ trong hư không trải rộng ra, ngăn ngắn mấy tức, chính là đã đạt đến 100,000 đạo.

Mười vạn văn chiến trận sư, có thể ngang hàng với cửu phẩm Chí Tôn.

Bất quá, ánh mắt Mục Trần vẫn như trước bình tĩnh, đã từng ở trong mắt hắn mười vạn văn chiến trận sư cường đại đến cao cao không thể với tới, căn bản bây giờ cũng không lọt được vào mắt của hắn.

Hơn nữa, nếu như hắn thật sự chỉ có thể ngưng luyện ra 100,000 đạo chiến văn, như vậy cũng không có cần thiết lại đi thử nghiệm chưởng khống Đồ Linh Vệ, bởi vì việc đó là không cần thiết.

Dựa theo Mục Trần phỏng chừng, chi quân đội Đồ Linh Vệ này đã từng vây quét Chí Tôn, vậy người chưởng khống trước đây, tất nhiên là một vị trăm vạn văn chiến trận sư, tuy nói bây giờ Đồ Linh Vệ đã bị tổn hại rất nhiều, nhưng nếu như muốn triệt để chưởng khống, e sợ chí ít cũng cần đạt đến cảnh giới 60, 70 vạn chiến văn.
– 60, 70 vạn chiến văn à

Mục Trần lẩm bẩm một tiếng, chợt ý niệm lực lượng như núi lửa tự mi tâm tuôn ra.

Những hoa văn ngưng luyện giữa không trung, nhất thời lan tràn ra.

Mười mấy tức, quang văn giữa không trung trải rộng ra, tăng vọt đến số lượng khủng bố 40 vạn văn.

Loại số lượng này, đã tương đương kinh người, nhưng lông mày Mục Trần vẫn hơi thoáng thíu một thoáng, bởi vì như thế vẫn chưa đủ.

– Lại thêm cho ta đến một ít!

Trong lòng Mục Trần, khẽ quát một tiếng, sau đó mi tâm như có ánh sáng ẩn hiện, hết thảy ý niệm lực trong cơ thể, vào lúc này nghiền ép đi ra.

Mà số lượng chiến văn giữa không trung, lần thứ hai tăng lên.

43 vạn, 46 vạn,… 50 vạn, 54 vạn

Thời điểm số lượng đạt đến 56 vạn, sắc mặt Mục Trần đã trở nên trắng xám, trong đầu truyền ra đau nhức, khiến cho đầu hắn như mơ hồ không còn nhìn rõ mọi vật.

Đó là biểu hiện ý niệm sắp bị tiêu hao.

Nhưng Mục Trần vẫn không hề từ bỏ, hắn cắn chặt hàm răng, mạnh mẽ nhẫn nại kềm chế đau nhức, nỗ lực khởi động, trong đầu truyền đến cảm giác choáng váng.

Từng sợi từng sợi ánh sáng óng ánh, không ngừng từ trong mắt tuôn ra.

Chiến văn đang đình chỉ tăng lên, lần thứ hai bắt đầu leo lên chầm chậm

58 vạn, 59 vạn, 60 vạn!

Khi số lượng chiến văn rốt cục đạt đến 60 vạn thì, Mục Trần nhất thời cảm giác được trời đất quay cuồng, hai lỗ tai ong ong, bất quá hắn hít sâu một hơi suy nghĩ, chỉ thấy được 60 vạn chiến văn giữa không trung hóa thành dòng lũ, bao phủ toàn bộ Đồ Linh Vệ tạo thành huyết vân dày nặng.

Chỉ có trải qua giội rửa chiến ý từ việc điều khiển Đồ Linh Vệ, hắn mới có thể được tán đồng, đồng thời đem chiến ý nhánh quân đội này triển khai ra.

Ầm!

Mục Trần cảm giác được cảnh tượng bốn phía xuất hiện biến hóa, khung cảnh hiện ra như một mảnh chiến trường viễn cổ.

Ngay khi hắn đang sửng sốt vì sự biến hóa này thì hắn nhận ra bốn phía đột nhiên có một nguồn sức mạnh đang gào thét lao đến.

Ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời da đầu co lại trên bầu trời bốn phía, có mấy ngàn quân đội đang phi không lơ lửng, bao quanh chung quanh.

Nhánh quân đội này, cả người mặc trọng giáp, tinh lực quanh quẩn cả người, vô cùng vô tận giống như máu đỏ, chiến ý càn quét hư không, không gian bên dưới dưới sức mạnh kia, trở nên yếu đuối không thể tả.

Mục Trần nhìn thấy nhánh quân đội khủng bố này, tròng mắt co rụt lại, bởi vì hắn phát hiện, nhánh quân đội này, chính là Đồ Linh Vệ, hơn nữa đây là nhánh quân đội đầy đủ nhất, cường thịnh nhất.

Hơn nữa, điều khiến cho Mục Trần kinh ngạc chính là, hắn lúc này dường như đã biến thành một người khác, một bóng người mà khuôn mặt cùng dáng dấp đều đã già nua, nhưng bao quanh bởi linh lực cực kỳ đáng sợ.

Loại trình độ đó, tất nhiên đã bước vào cấp độ Địa Chí Tôn!

Mục Trần ngẩn ra, chợt bừng tỉnh, chủ nhân thân thể già nua này, chỉ sợ cũng là người đã từng bị Đồ Linh Vệ vây quét giết chết!

Ầm!

Mục Trần trong lúc giật mình thì bốn phía Đồ Linh Vệ tiến công, nhất thời trăm vạn huyết quang quét ngang ra, mang theo tư thế hủy diệt, mạnh mẽ bao phủ tới hắn.

Nhận ra được loại tiến công khủng bố kia, da đầu Mục Trần ớn lạnh.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.