Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2201: Chiến đấu với Bán Bộ Hỗn Nguyên.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2199 : Chiến đấu với Bán Bộ Hỗn Nguyên.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2199 : Chiến đấu với Bán Bộ Hỗn Nguyên.

Diệp Mặc cũng không thật sự không chú ý tới Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả, hắn nghe
người đàn ông áo đen này nói vậy, dứt khoát dừng lại nói rằng:

– Năm tỷ thần tinh, một quả Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả, đồi lấy một viên Tinh
Không Đạo Đan.

Người đàn ông áo đen nghe Diep Mặc nói vậy, thiếu chút nữa phun ra một búng
máu. Thế nhưng y vẫn cố nén lửa giận trong lòng lấy ra một cái nhẫn cùng Hỗn
Nguyên Nghê Hà Quả đưa cho Diệp Mặc nói rằng:

– Có thể, lấy Tinh Không Đạo Đan ra.

Diệp Mặc đã kiểm tra thần tinh cùng Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả, lúc này mới lấy ra
một cái bình ngọc đưa cho người đàn ông áo đen này, đồng thời nói rằng:

– Cư xử phúc hậu một chút.

Người đàn ông áo đen này sau khi kiểm tra qua Tinh Không Đạo Đan, hừ lạnh một
tiếng:

– Ta biết ngươi rất phúc hậu, có lẽ chúng ta sau này còn có thể gặp lại,
tương lai khi chúng ta gặp nhau, ta cũng hi vọng ngươi có thể phúc hậu như
ngày hôm nay.

Người đàn ông áo đen này nói xong, xoay người cấp tốc ra khỏi cửa hàng của
Diệp Mặc, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

– Chúng ta cũng đi thôi.

Diệp Mặc mang theo Mục Tiểu Vận đi ra khỏi cửa hàng, trở tay đem pháp bảo cửa
hàng của mình thu lại.

– Người là Diệp Đan Thánh?

Diệp Mặc vừa thu hồi cửa hàng xong, một ông lão gầy gò đã xuất hiện trước mặt
Diệp Mặc cùng Mục Tiểu Vận.

Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế, ánh mắt Diệp Mặc chỉ đảo qua trên người ông lão
gầy gò này một chút, liền nhìn rõ tu vi của đối phương. Đừng thấy thân người
này không có nửa phần Đạo Vận dao động, hơn nữa ánh mắt cũng bình thường không
có gì lạ, nhưng Diệp Mặc không chỉ nhận ra người nọ là Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh
Đế, hơn nữa hắn còn khẳng định người này chính là một trong hai người Bán Bộ
Hỗn Nguyên xuất hiện ở trên hội đấu giá lúc trước.

– Chính là ta, vị tiên hữu này ngươi tìm ta sao?

Diệp Mặc chắp tay một cái, bình tĩnh hỏi.

– Ta là Thuần Vu Văn bán đấu giá của Hư Thị, ngưỡng mộ đại danh Diệp Đan
Thánh đã lâu. Trước đây bởi vì Diệp Đan Thánh đang lo việc buôn bán, không
tiện quấy rầy Diệp Đan Thánh, hiện tại Diệp Đan Thánh vừa lúc không bận gì,
không biết Diệp Đan Thánh có thời gian đến chỗ ta ngồi một chút hay không?

Ông già gầy yếu này ngữ khí cũng khách sáo.

Diệp Mặc nhận ra Thuần Vu Văn, cũng biết ông ta đã đến từ lâu. Nếu như là
trước khi Đạo Quả Tháp mở ra, Diệp Mặc khẳng định là sẽ không chút do dự đến
ngồi một lát. Hiện giờ Diệp Mặc bên này việc đã xong, với hắn mà nói quan
trọng nhất là lập tức rời khỏi Hư Thị. Hắn mới không ngu mà hiện tại cùng một
Bán Bộ Hỗn Nguyên đi nói chuyện phiếm khoách lát.

Chờ Thuần Vu Văn nói hết lời, Diệp Mặc lập tức nói:

– Đa tạ Thuần Vu tiên hữu đã mời, chỉ là ta đã có hẹn với người khác rồi. Chờ
ta đến cuộc hẹn xong, lập tức sẽ tới thăm hỏi Thuần Vu tiên hữu.

Diệp Mặc là một Đạo Nguyên Đan Thánh, địa vị là phi thường cao, cũng không cần
phải gọi Thuần Vu là tiền bối, cho dù là gặp phải Hỗn Nguyên Thánh Đế, hắn
cũng có tư cách làm bạn ngang hàng.

Sau khi nói xong Diệp Mặc căn bản là không đợi Thuần Vu Văn nói tiếp, liền bổ
sung một câu:

– Vậy Thuần Vu tiên hữu ra đi trước, tin rằng chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.

Lần này Diệp Mặc nói xong trực tiếp kéo Mục Tiểu Vận cấp tốc rời khỏi quảng
trường Đạo Quả Tháp, hắn không muốn gặp Thuần Vu Văn là có mấy nguyên nhân,
một là bởi vì Diệp Mặc cảm giác Thuần Vu Văn tìm hắn tuyệt đối sẽ không có
chuyện gì tốt. Người này là một Bán Bộ Hỗn Nguyên, hơn nữa khí thế so với
Không Hãn Thánh Đế dường như còn mạnh hơn. Còn nữa là Diệp Mặc biết nếu người
của Ảnh Hư Bảo đến, chuyện hắn đã bán ra Thái Sơ Đạo Văn Quả tại Ảnh Hư Bảo
bất kỳ lúc nào cũng đều có thể bị bại lộ.

Đối với nữ Đạo Nguyên Thánh Đế kia của Ảnh Hư Bảo, Diệp Mặc cũng không trông
cậy rằng cô sẽ không nói ra chuyện mình đã từng bán ra Thái Sơ Đạo Văn Quả.

Diệp Mặc ngay khi không để ý đến Thuần Vu Văn liền đi, cũng đã định là sẽ xung
đột với Thuần Vu Văn. Một khi Thuần Vu Văn làm căng, vậy thì cùng ông ta đánh
một trận. Vô luận là nguyên nhân gì, Diệp Mặc cũng không muốn ở chỗ này thêm
một chút nào nữa.

Thấy Diệp Mặc ngay cả chờ ông ta trả lời một chút cũng không, liền xoay người
rời khỏi. Thuần Vu Văn sắc mặt nhất thời trầm xuống, ông ta còn chưa từng thấy
qua Hóa Đạo Thánh Đế nào kiêu ngạo lớn mật như vậy. Ông ta lập tức sắp xông
lên chặn Diệp Mặc lại, muốn cho Diệp Mặc biết tay.

– Thuần Vu tiên hữu khoan đã. . .

Một gã đàn ông mặt trắng xanh như người chết ngăn Thuần Vu Văn lại.

Vốn muốn hành động Thuần Vu Văn sau khi thấy người này, sắc mặt hơi cương một
chút, lập tức ngử khí cứng ngắt nói rằng:

– Trạm tiên hữu có ý gì? Vì sao ngăn cản ta?

Người nọ là Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc, tu vi không hề kém hơn ông
ta. Hơn nữa thế lực phía sau là Hải Tộc, so với ông ta còn lớn hơn, trong lúc
nhất thời ông ta cũng không thể đắc tội người này.

Người đàn ông sắc mặt trắng xanh này khàn khàn nói:

– Thuần Vu tiên hữu xin hãy nghe ta nói, Diệp Mặc này là đại địch của Hải Tộc
ta, người này giết hơn một trăm Thánh Đế của Hải Tộc ta, nếu như không thể đưa
hắn đến Hải Tộc ta, ta không cách nào ăn nói.

Thuần Vu Văn sắc mặt hơi chút dịu xuống, Diệp Mặc cùng Hải Tộc có thù oán, ông
ta hiển nhiên cũng đã biết. Song ông ta cũng hiểu Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế
này của Hải Tộc sở dĩ hiện tại mới chuẩn bị động thủ, đó là bởi vì muốn Diệp
Mặc hỗ trợ thu thập Đạo quả.

Tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng Thuần Vu Văn, tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế
của Hải Tộc này tiếp tục nói:

– Thuần Vu tiên hữu tìm Diệp Mặc vì chuyện gì, ta cũng rõ ràng. Diệp Mặc ở
chỗ này tuy rằng chí mới có nửa ngày, ta đoán chứng trên người hắn còn có
khoảng chừng hơn hai trăm Đạo quả, Trạm Hãn Trì ta hứa hẹn chỉ cần Thuần Vu
tiên hữu không ngăn trở ta báo thù, ta nhất định sẽ bồi thường cho Thuần Vu
tiên hữu một trăm quả Đạo quả.

Dừng một lát, y nhìn bóng lưng một gã Bán Bộ Hỗn Nguyên khác đang rời khỏi
quảng trường Đạo Quả Tháp nói rằng:

– Đương nhiên Thuần Vu huynh phải giúp ta ngăn cản tên Bốc Tuấn Hiệp kia, dễ
cho ta đi động thủ.

– Không thành vấn đề.

Thuần Vu Văn trong nháy mắt liền đồng ý đề nghị của Bán Bộ Hỗn Nguyên Hải Tộc
này, ông ta chỉ cần ngăn cản Bốc Tuấn Hiệp, có thể được một trăm quả Đạo quả,
thật sự là giao dịch quá có lợi. Huống chi, cho dù là Diệp Mặc đồng ý đề xuất
của ông ta, cùng ông rời đi, sau đó bị ông ta lấy sạch đồ vật trên người. Hải
Tộc cũng sẽ không đồng ý, người đỏ mắt tức giận càng nhiều.

Cho nên sau khi tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế Hải Tộc này đưa ra yêu cầu này,
ông ta lập tức liền đồng ý. Nguy hiểm Hải Tộc gánh chịu, ông ta chỉ cần tài
lộc là được rồi, chuyện tốt này ông ta sao lại cự tuyệt? Ông ta tin tưởng Bán
Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc này sẽ không đổi ý, trừ phi Hải Tộc của y
không muốn đến Hư Thị. Hải Tộc các loại tài liệu các loại thần linh vật, căn
bản là không thiếu

Không Hãn Thánh Đế thấy Bốc Tuấn Hiệp cùng Thuần Vu Văn cùng với tên Thánh Đế
Hải Tộc kia lần lượt đi theo Diệp Mặc, chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không nói
lời nào. Diệp Mặc nếu như dễ bị đánh cướp như vậy, còn có thể chờ tới bây giờ
sao?

Thiên Thụy Thánh Đế căn bản ngay cả nhìn cũng không nhìn, chỉ chú ý các quầy
hàng Đạo quả trên quảng trường Đạo Quả Tháp. Một khi xuất hiện Đạo quả y cần,
y sẽ đúng lúc tiến lên thương lượng.

– Tiểu Vận, ta đưa em vào Thế Giới Trang Vàng trước nha.

Diệp Mặc vừa ra khỏi Hư Thị liền nói với Mục Tiểu Vận, hắn biết Bán Bộ Hỗn
Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

Mục Tiểu Vận tuy rằng vẫn không biết quá trình cũ thể của sự việc, nhưng lại
biết có Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế sắp đuổi tới đây. Cô tu vi quá thấp, chỉ có
thể ở lại trong Thế Giới Trang Vàng.

Không có Mục Tiểu Vận, Diệp Mặc phóng ra Thời Không Thoa cấp tốc vạch phá hư
không, tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn lựa chọn phương hướng là tiến vào
phương vị Âm Minh Tộc.

Một ngày thời gian còn chưa qua hết, phạm vi thần thức của Diệp Mặc đã xuất
hiện một vệt sáng nhạt. Diệp Mặc biết chắc chắn là Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế
của Hải Tộc, hắn cũng không hề bất ngờ.

Một Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế có thể đuổi theo hắn cũng là bình thường, Bán
Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế há có thể không có thần khí phi hành cực phẩm? Diệp Mặc
tiếc nuối hắn có quá ít thời gian, nếu như thời gian dư giả, hắn tuyệt đối sẽ
bố trí một cái trận pháp trước. Tuy rằng hắn không sợ Bán Bộ Hỗn Nguyên, nhưng
không có nghĩa là hắn khẳng định có thể đánh thắng Bán Bộ Hỗn Nguyên.

Một tinh cầu sứt mẻ không hề có dấu chân người xuất hiện trong thần thức của
Diệp Mặc, cái tinh cầu này ngay cả tầng khí quyển cũng không có, trôi dạt
trong hư không, càng giống một viên vẫn thạch thật lớn.

Diệp Mặc trước tiên liền đáp xuống cái tinh cầu này, đồng thời quăng xuống mấy
cái trận kỳ. Cùng một Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế chiến đấu, cho dù là một chút
có thể lợi dụng, Diệp Mặc cũng không muốn vứt bỏ.

Trận pháp non nửa cũng chưa bố trí xong, tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế Hải
Tộc này cũng đã rơi xuống cái tinh cầu đổ nát này.

Diệp Mặc phóng Tử Đao ra, nhìn chòng chọc vào tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế
trước mắt này cũng không nói lời nào. Người này sắc mặt tái nhợt, một ít Đạo
Vận như hơi nước dao động cho thấy người này còn sống.

– Ngươi biết vì sao ta không lập tức giết ngươi không? Bởi vi ta biết ngươi
là một Đạo Nguyên Đan Thánh, thậm chí có thể luyện chế ra Tinh Không Đạo Đan
hạng nhất.

Thánh Đế Hải Tộc này sau khi cũng nhìn chằm chằm Diệp Mặc một lát, chậm rãi
nói:

– Bó tay chịu trói, ta không giết ngươi. Ngươi biết lời ta nói là thật, Hải
Tộc ta thiếu khuyết một Đan Thánh, ngươi có thể ở lại Hải Tộc ta luyện đan bù
đắp tội lớn của ngươi.

– Trước ngăn được một đao của ta rồi hãy om sòm nha.

Tử Đao trong tay Diệp Mặc bỗng nhiên lóe sáng một cầu vồng tím hơn mười vạn
trượng bổ tới, một luồng cầu vồng tím này hư không xung quanh hoàn toàn nổi
bật thành một màu tím lóa mắt. Đúng là sát khí thần thông đao đạo xé trời bị
Diệp Mặc cọ sát tràn ra ngoài.

Một luồng sánh xanh biếc như nước càng chói mắt hơn đột ngột xuất hiện trước
ánh đao màu tím, hầu như là luồng ánh sáng xuất hiện đồng thời, liền đánh vào
nhau. Trong quá trình này không có ngừng nghỉ, không có khoảng cách, thậm chí
không có chậm hơn nửa phần thời gian.

Bành.

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, vô số luồng ánh sáng xanh biếc như nước bị
văng ra khắp nơi, ánh đao màu tím của Diệp Mặc cũng bị đánh tan tác tứ phía.

Thần nguyên mạnh mẽ dội ngược lại cùng lực lượng hư không kinh khủng truyền
đến, Diệp Mặc cũng cảm giác được ngực mình một trận nặng trĩu ngột ngạt, giống
như bị cái chùy sắt lớn nện một cái vậy, trực tiếp bị đánh bay. Luồng ánh sáng
màu nước tóe lên kia lại theo sát phía sau xé ra giới vực của Diệp Mặc, đánh
lên chỗ Diệp Mặc đang đứng, trực tiếp đánh tung vị trí Diệp Mặc đang đứng ra.

Tiếng nổ mạnh vang lên, cái tinh cầu này tuy rằng vốn đã sứt mẻ tàn tạ cũng
coi như là hoàn chỉnh, hiện tại trực tiếp bị đánh bay mất một nửa non. Mà một
ít trận kỳ hư không Diệp Mặc bố trí trước đó, trong một lần oanh kích này, đã
hoàn toàn hóa thành bột mịn.

Diệp Mặc rơi vào một góc cái tinh cầu này, thần nguyên vẫn có chút cực kỳ mất
trật tự. Hắn thật không ngờ một Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế lại dũng mãnh đến
mức này, nếu như đối phương là Hỗn Nguyên Thánh Đế, hắn chẳng phải là chỉ có
thể chờ chết sao? Vừa nãy hắn thậm chí không có nhìn rõ ràng tên Thánh Đế Hải
Tộc này dùng thứ pháp bảo gì nữa.

– Khó trách có thể giết Thánh Đế của Hải Tộc ta, xác thực là có chút bản
lĩnh, lại có thể chạy thoát khỏi tay ta. Đã vậy, thì lại một lần nữa đi.

Pháp bảo trong tay tên Thánh Đế Hải Tộc này lần thứ hai phóng ra, lần này Diệp
Mặc đã nhìn thấy rõ ràng, cũng chỉ là một cây thước màu trắng bình thường.

Thanks

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.