Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2152: Bí mật về Băng Thần Cấm Địa.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2150 : Bí mật về Băng Thần Cấm Địa.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2150 : Bí mật về Băng Thần Cấm Địa.

Diệp Mặc ngồi xuống bên cạnh Thanh Như, vừa cười vừa nói:

– Được rồi, cô nói đi.

Thanh Như dạ một tiếng, cũng một lần nữa ngồi xuống nói rằng:

– Diệp đại ca, anh từng trải qua nhiều chuyện hơn tôi, hiểu biết hẳn là cũng
nhiều hơn tôi. Cho nên, tôi có một số việc không thể hiểu được…

Diệp Mặc hơi trầm ngâm nói rằng:

– Thanh Như, kỳ thực những việc ta từng trải qua có lẽ nhiều hơn cô một chút,
thế nhưng những thứ hiểu được thật ra chưa chắc đã nhiều hơn cô đâu.

Diệp Mặc đoán, Thanh Như hẳn là lớn tuổi hơn hắn. Từ Tu Chân giới đến Tiên
giới, lại có một sư phụ hùng mạnh, rất nhiều chuyện liên quan đến tu luyện,
chính mình cũng không biết, nhưng cô lại biết. Nói là từng trải nhiều chuyện,
đó là bởi vì mỗi một kiểu tu luyện tài nguyên đều la do hắn đánh sống đánh
chết tranh đoạt mới có được. Mà Thanh Như thì không như vậy, cô có một sư phụ
tốt, tình cảnh tốt hơn so với mình rất nhiều.

Thanh Như vội vàng nói:

– Tôi không nói cái này, anh hãy nghe tôi nói trước đã. Có một lần, tôi bởi
vì đi đến một nơi có một số việc. Ở chỗ đó, tôi nhìn thấy một cô gái cực kỳ
xinh đẹp đang tắm trong Linh Tủy Tuyền…

Diệp Mặc trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi. Hắn không rõ Thanh Như
muốn nói với hắn chuyện cô gái tắm làm gì, hắn suy đoán câu chuyện này e rằng
chẳng liên quan gì tới tu luyện.

– Thế nhưng lúc này, đã có một người đàn ông xông tới. Nàng kia thấy đàn ông
tiến đến, lại không hề hoảng sợ. Sau đó gã đàn ông kia cởi sạch y phục của
mình, cùng nàng kia làm chuyện yêu đương nam nữ ngay trong bể Linh Tủy.

Thanh Như nói đến đây, Diệp Mặc càng không giải thích được nhìn Thanh Như. Nếu
như không phải hắn tương đối hiểu Thanh Như là người như thế nào, hắn còn
tưởng rằng Thanh Như nói những lời này là có mục đích đặc tù gì đó. Nhưng hắn
tin tưởng Thanh Như không phải như vậy, hắn vẫn tự tin mình sẽ không nhìn lầm
Thanh Như.

– Gã đàn ông kia cùng nàng kia tựa hồ vô cùng điên cuồng, không ngờ lại đang
chìm đắm trong chuyện kia, hồn nhiên chưa phát giác ra tình huống xung quanh…

Diệp Mặc nghe đến đó. Thật sự là có chút nhịn không được hỏi một câu:

– Thanh Như, không phải là cô ở ngay bên cạnh xem người ta làm loại chuyện
này chứ?

Thanh Như sắc mặt đỏ lên, đương nhiên cô sẽ không nhàm chán như vậy, biết rõ
đôi nam nữ này đang làm chuyện đó, mà vẫn còn ở một bên nhìn lén. Trên thực tế
cô cũng biết loại chuyện này, nhưng chưa bao giờ trải qua, chỉ là có chút lòng
hiếu kỳ thôi. Chút lòng hiếu kỳ ấy, cô vẫn còn nhịn được.

– Diệp đại ca. Tôi không có nhìn lén, hơn nữa, tôi muốn nhìn cũng không cần
nhìn lén, anh không nên chuyển hướng câu chuyện.

Thanh Như có chút xấu hổ phản bác một câu.

Diệp Mặc nghĩ một chút thấy cũng phải, Thanh Như có thể nhìn thấy mấy chuyện
đó, cho thấy cái chỗ kia đối với cô mà nói là không có bí mật gì cả. Nếu không
có gì bí mật cả, thì chính là nói thần thức của cô bất cứ lúc nào cũng có thể
quét tới đó.

Thấy Diệp Mặc không hề ngắt lời, Thanh Như mới tiếp tục nói:

– Nhưng ngay lúc đó, lại có một người đàn ông mặc hoa phục cực phẩm cũng đột
nhiên chạy ào tới chỗ cái bể Linh Tủy này. Sau khi người đàn ông hoa phục này
xộng tới, một nam một nữc đang hành sự này mới giật mình hiểu ra, ba người này
cùng lúc đề ngớ ra. Qua một hồi lâu, cô gái kia mới run run gọi một câu “Tử
Hiên”, sau đó mãnh liệt đẩy người đàn ông đang ôm nàng ta ra.

– Cô gái kia thấy người đàn ông hoa phục kinh ngạc thậm chí không thể tin
được nhìn cô, cô bỗng nhiêh khóc lao tới, muốn ôm lấy người đàn ông hoa phục
này. Chỉ có điều là cô còn chưa tới gần người đàn ông này, người đàn ông này
đã một cái tát vỗ vào trên mặt cô gái này. Sau khi y một cái tát xua đuổi cô
gái này xong, mang theo biểu tình bi thương không gì sánh được rời khỏi bể tắm
Linh Tủy.

Câu chuyện của Thanh Như khiến Diệp Mặc có một loại cảm giác giống như là đã
từng trải qua rất quen thuộc, thế nhưng nhất thời hắn lại nghĩ không ra đã gặp
qua ở nơi nào rồi.

Thanh Như thở dài, xa xăm nói rằng:

– Nàng kia bị người đàn ông đánh ột cái tát xong, dường như không tin được
nhìn người đàn ông, có lẽ cô không thể tin được người đàn ông này sẽ đánh
mình. Cô khóc thét lên một tiếng xong, lập tức lao ra khỏi phòng tắm, thậm chí
ngay cả y phục cũng không mặc.

– Người đàn ông đến trước kia thấy hai người đều đã rời khỏi, gã cấp tốc mặc
y phục của mình vào, cũng lao ra khỏi bể tắm Linh Tủy. Thế nhưng người đàn ông
hoa phục kia lại trở lại một gian phòng khác, sau khi y ngồi lên ghế trong
gian phòng kia, bi thương cùng tuyệt vọng trong mắt lại càng lúc càng sâu.
Cuối cùng, không ngờ y lại vươn tay chọc vào đỉnh đầu của mình, tự vẫn mà
chết…

Thanh Như nói đến đây, Diệp Mặc rốt cuộc hiểu được, đây chẳng phải là một màn
hắn thấy tại Băng Thần Cấm Địa sao? Lúc đó bên hồ tắm Linh Tủy kia còn treo
vài món áo lót tùy thân của cô gái, hắn còn suy đoán cái cô gái đang tắm kia
vì sao mà bi thảm như vậy, không mặc quần áo mà bỏ chạy.

Hiện tại xem ra, mình thật đúng là xem trọng cô ta rồi. Thì ra cô ta là gian
díu với người ta bị người đàn ông của mình nhìn thấy, người đàn ông đánh cô ta
một cái tát, nên mới xấu hổ mà chạy. Có lẽ cũng không phải vì xấu hổ mà chạy,
mà là đang nghĩ người đàn ông thích cô ta nhất vì sao lại đánh cô. Nói không
chừng trong lòng cô còn tưởng rằng, dù là cô làm sai, người đàn ông này cũng
không nên đánh cô ta.

Diệp Mặc lúc này khẳng định người đàn ông hoa phục kia chính là chồng của cô
gái, hắn nhìn thấy người đàn ông hoa phục kia chẳng phải là lấy tay chọc vào
đỉnh đầu của mình tự sát sao? Chồng của cô gái kia cũng thật là thâm tình, lại
vì chính người đàn bà của mình lén lút với người khác mà tự sát. Chết kiểu
này, xác thực là đủ uất ức.

– Thì ra là chuyện trong Băng Thần Cấm Địa.

Diệp Mặc cũng thở dài một tiếng, loại chuyện này đối với người đàn ông hoa
phục kia mà nói, không chỉ uất ức mà quá bi thảm. Từ việc người đàn ông hoa
phục kia đánh cô gái kia một cái tát, chứ không đi giết người đàn ông kia
trước, cho thấy y và người đàn ông kia quan hệ tuyệt đối không bình thường.

Từ góc độ một người ngoài mà nói, nếu như người đàn ông kia không phải là
người quan trọng với y, cũng không thể đi vào nơi đó, mà có thể nhìn thấy vợ ý
tắm.

Thanh Như nghe Diệp Mặc nói xong sửng sốt, lập tức hiểu được. Diệp Mặc khẳng
định là đã thấy những cảnh còn sót lại, bằng không hắn làm sao biết là chuyện
ở Băng Thần Cung?

Nhưng Thanh Như rất nhanh liền có nghi vấn, cô nghi hoặc nhìn Diệp Mặc nói:

– Anh nhìn thấy những cảnh này, hẳn là cái lần mang tôi đi phải không? Theo
lý mà nói, Băng Thần Cung nhiều người như vậy, dù là anh tới, cái hiện trường
đó cũng xử lý xong rồi, thề nào lại chờ anh nhìn thấy?

Làm sao có thể xử lý được? Băng Thần Cung đều chết hết, ai đi xử lý đây?

Lập tức Diệp Mặc cũng cảm thấy không đúng, hắn trực tiếp hỏi:

– Tnah Như, cô nhìn thấy những thứ này hẳn là lúc mới vừa đến Băng Thần Cung
nhỉ? Lúc đó, làm thế nào mà thiếu chút nữa lại chết ở chỗ núi băng đó vậy?

Thanh Như có chút xấu hổ nói:

– Tôi vừa từ Tiên giới xuống đến Tu Chân giới, vì ở lại Tu Chân giới, tôi
phải mạnh mẽ áp chế lại tu vi của mình. Dù là thế, cũng khó có thể chịu được
cái loại áp chế Thiên Địa này. Mà lúc này đây tôi còn chưa triệt để thích ứng
được, tên đàn ông cùng nàng kia gian díu đã nhìn thấy tôi. Khi gã thấy tôi,
hình như có chút ngớ ra.

Diệp Mặc gật đầu, bất kể là ai cái nhìn đầu tiên khi thấy Thanh Như đều có một
loại cảm giác kinh ngạc vì cái đẹp. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy đã là Thanh Như
không còn hơi thở, mà vẫn có cảm giác kinh ngạc vì đẹp. Là một cô gái, Thanh
Như thật sự là quá mức hoàn mỹ.

– Ngay khi tôi muốn động thủ, không ngờ gã lại động thủ trước. Người này vậy
mà lại phóng ra Cửu Đầu Phệ Hư Trùng đán sợ, Cửu Đầu Phệ Hư Trùng kia thật sự
là quá kinh tởm. Tôi vẫn chưa có động thủ, thì đã nôn mửa rồi trước rồi. Cái
con Cửu Đầu Phệ Hư Trùng kia há mồm muốn nuốt tôi…

Diệp Mặc lắc đầu ngắt lời Thanh Như:

– Cửu Đầu Phệ Hư Trùng kia hẳn không phải là muốn nuốt cô, mà là muốn giam
cầm cô lại, sau đó để cho cô bị chủ nhân của nó tóm lấy.

– Làm sao anh biết?

Thanh Như sửng sờ hỏi Diệp Mặc một câu, cũng phải sau này cô mới biết được.

Diệp Mặc mỉm cười:

– Gã đàn ông kia ngay tại trong bồn tắm của cô gái đã khẩn cấp muốn tằng tịu
cùng cô gái đang tắm kia, hiển nhiên là một kẻ háo sắc rồi. Bất kỳ một tên háo
sắc nào, thấy dung mạo cùng dáng người của cô, cũng sẽ không thể không động
tâm. Nếu gã động tâm, đương nhiên sẽ không giao cô cho Cửu Đầu Phệ Hư Trùng
ăn.

Thanh Như thở dài, gất đầu nói:

– Xác thực là như thế, trong nháy mắt khi tôi đang sợ, gã kia liền động thủ,
gã ám toán tôi. Mặc dù biết đại sự không ổn, tuy nhiên tôi lại bất lực. Cũng
may tu vi của tôi tuy rằng đã bị áp chế, nhưng lại mạnh hơn gã rất nhiều. Dưới
tình huống bị gã ám toán, vẫn giãy thoát khỏi ràng buộc của đối phương, song
tiện tay đánh một kích làm cho gã kia bị thương nặng. Tôi cũng bởi vì vậy bị
phản đòn, hơn nữa còn bị gã ám toán, cũng trọng thương đến tình cảnh hầu như
là đã chết.

– Cô từ Tu Chân giới đi Băng Thần Cung làm gì vậy?

Diệp Mặc lại hỏi, hắn biết Thanh Như hẳn là kinh nghiệm đối địch quá kém, nên
mới có thể bị ám toán.

Trong mắt Thanh Như lại hiện lên vẻ bi thương:

– Sư phụ mang tôi đi du lịch Tiên giới, gặp phải một đệ tử từ Băng Thần Cung
thăng thiên lên. Từ trong miệng người đệ tử kia tôi và sư phụ biết được, hàng
năm Băng Thần Cung đều có rất nhiều nữ đệ tử không hiểu vi sao biến thành
băng. Sư phụ tôi vô cùng phẫn nộ, lập tức muốn đi Tu Chân giới điều tra. Có
thể là tu vi bà ấy thật sự là rất cao, không thể tiếp nhận được áp chế tư quy
tắc Thiên Địa của Tu Chân giới, cuối cùng chỉ có thể để tôi đi xuống xem thử.

Diệp Mặc trong lòng cười thầm, sư phụ cô tu vi không phải là quá cao, mà là
quá thấp. Nếu như sư phụ cô chứng đạo, xuống Tu Chân giới lần nua xem cón có
thể bị áp chế nữa hay không. Hơn nữa, nếu quả thật Ngu Tú rất thương tâm phẫn
nộ, vì sao tại Băng Thần Cung của Tiên giới cũng có nhiều rừng băng như vậy?

Thanh Như đương nhiên không biết trong lòng Diệp Mặc đang cười thầm sư phụ cô
tu vi không phải là quá cao, mà là quá thấp, tự mình nói rằng:

– Sư phụ tôi đi qua một cái trận pháp cổ xưa, sau khi đưa tôi đến Tu Chân
giới xong, tôi mới biết quy tắc Thiên Địa tại Tu Chân giới lợi hại tới mức
nào. Cho dù là tôi tu vi rất thấp, hành động vẫn cực kỳ gian nan. Gã đàn ông
kia sau khi bị tôi đẩy lùi, trong lòng lo lắng tôi sẽ truy sát gã, không ngờ
lại một mạch chạy mất, sau khi thần thức của tôi thấy gã, không ngừng biến các
cô gái nhìn thấy hóa thành người băng, tôi lập tức hiểu ra.

Diệp Mặc cũng bừng tỉnh ra, thì ra người băng cực kỳ bi thẩm ở Băng Thần Cấm
Địa này không phải như hắn suy đoán, mà là do gã đàn ông đến Băng Thần Cung
yêu đương vụng trộm làm ra.

Thanh Như sắc mặt có hơi trắng bệch nói:

– Lúc dó tôi thật hận, tôi biết rõ ràng kẻ khiến đệ tử Băng Thần Cung ta đều
hóa thành người băng chính là tên súc sinh kia, thế nhưng tôi lại bất lực. Hơn
nữa nói ra thì, cũng coi như là tôi hại các cô ấy.

Thanks

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.