Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2126: Ức Mặc và Băng Du gặp nhau.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2124 : Ức Mặc và Băng Du gặp nhau.

Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2124 : Ức Mặc và Băng Du gặp nhau.

Đã là Kim tiên sơ kỳ, Ức mặc mừng rỡ mở to mắt. Lập tức cô liền thu dọn Lục
Tiên Tháp và trận bàn của mình, từ một sơn cốc cực kỳ vắng vẻ đi ra. Từ năm
đó, cô bị cái con Cử đầu trùng đã tiêu diệt Tiên thành Tân Quỳnh hù cho, cô
không dám đi ra nữa, vẫn luôn trốn tại một nơi vắng vẻ như vậy bế quan.

Ức Mặc cũng giống như Diệp Mặc, từ nhò đã trải qua các cuộc chém giết mà sống.
Cô biết rõ tu luyện gian nan, biết rõ sinh tồn không dễ dàng, năm đó nếu như
không có một luồng sát mang đỏ sậm mấy vạn trượng đuổi Cửu đầu trùng đi, e
rằng cô đã không còn mạng rồi. Sau khi càm nhận được sự nguy hiểm của Tiên
giới, lựa chọn bế quan nâng cao tu vi của mình trước đã.

Ở bên trong Tiên thành Tần Quỳnh, cô nhặt được hơn một trăm chiếc nhẫn, trong
những chiếc nhẫn này cô đã lấy được rất nhiều tiên tinh và tiên khí, còn có
các loại tiên đan. Chính vì những vật này, mới khiến cho cô từ tu sĩ Hóa chân
vừa mới thăng thiên chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã thăng cấp đến một Kim
tiên sơ kỳ. Không chỉ như thế, những thứ trong tay cô còn lâu mới dùng hết.

Ức Mặc lực chọn một tiên thuyền phi hành hạ phẩm luyện chế xong, chuẩn bị tiếp
tục tìm kiếm nơi có người để hỏi một chút tung tích Diệp Mặc. Đã thăng thiên
nhiều năm như vậy rồi, mà cô vẫn chưa gặp qua một tiên nhân nào nói chuyện.

Mấy ngày sau, trong thần thức của Ức Mặc lại nhìn thấy một tòa tiên thành to
lớn. Ức Mặc chưa bao giờ thấy qua thành thị nào hùng vĩ rộng rãi như vậy, lúc
trước cô cũng đã gặp Tiên thành Tân Quỳnh giống như phế tích, nhưng tòa tiên
thành kia dù đã hoang phế. So ra thì cái tiên thành to lớn huy hòng trước mắt
này mới là cái tiên thành đầu tiên cô nhìn thấy.

Trong tầng mây, bốn chữ lớn “Bỉ Dực Tiên Thành”, làm nổi bậc cái tiên thành
vốn to lớn này càng thêm khí thế dồi dào. Rất nhiều tiên nhân ra ra vào vào
tại cửa tiên thành, có vẻ náo nhiệt vô cùng.

Cái tên này thật vô cùng hay. Ức Mặc trong lòng nghỉ về bốn chữ này, người đã
rơi xuống phi hành tiên khí đi về hướng cửa tiên thành.

Khi cô đi đến cửa tiên thành. Lập tức ngây ra. Bởi vì ở cửa tiên thành đứng
sừng sững một bức tượng đá tử kim so với tiên thành còn cao lớn hơn, bức tượng
kia không ngờ lại chính là cha của cô – Diệp Mặc.

Bên cạnh bức tượng có một hàng chữ dùng tiên vận lượn lờ sắp xếp nên, “Diệp
Mặc đại đế thăng thiên chi thành”. Sau đó bên cạnh còn có giới thiệu vô cùng
cặn kẽ, Diệp Mặc sau khi từ Tu Chân giới thăng lên, thành thị đầu tiên đi tới
chính là Bỉ Dực tiên thành, thậm chí bên trong tòa Bỉ Dực tiên thành còn có
chổ ở cũ của Diệp Mặc. Đằng sau là thiên chủ Dực Bách Văn của Văn Cử Thiên đề
danh.

Mặc dù trong lòng Ức Mặc, ba Diệp Mặc vẫn là người lợi hại nhất thế giới này,
nhưng cô cũng biết đây chỉ là suy nghĩ cá nhân trong nội tâm cô mà thôi. Trên
thực tế. Cô rất rõ ràng có rất nhiều người lợi hại hơn ba của cô. Năm đó trông
thấy con côn trùng đáng sợ kia, còn có vị toàn năng đuổi giết con côn trùng
kia, đều là sự tồn tại mà ngay cả tưởng tượng thôi cô cũng không dám.

Sau khi trông thấy cái pho tượng này, trong nội tâm cô rất rõ ràng, nếu như ba
không lợi hại, thì cũng không thể được người ta tạc tượng mô phòng ngay cửa
tiên thành rồi.

Ức Mặc trong lòng bỗng nhiên có chút kích động, nếu tượng của ba đã ở đây. Cô
muốn tìm được ba chắc chắn sẽ không tốn sức lực gì rồi.

– Cô biết hắn?

Một thanh âm đột ngột vang lên bên tai Ức Mặc.

– Đó là đương nhiên.

Ức Mặc trả lời theo bản năng, cô đang nhìn tượng Diệp Mặc nghĩ đợi lát nữa sẽ
nghe ngóng tung tích ba mình như thế nào, có người ở một bên hỏi thăm, cô lập
tức đã trả lời rồi.

Ức Mặc sau khi trả lời xong, mới biết chuyện này không đúng, ở chỗ này căn bản
là cô không quen biết ai. Cô vô ý thức quay đầu nhìn một cái. Bên cạnh cô đang
đứng một cô gái thân mặc áo xanh, so với cô còn hơi cao hơn một chút.

Trên mặt cô gái này cũng che một tầng lục mỏng màu xanh, nhưng Ức Mặc lại cảm
thấy được một cảm giác kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ấy. Cho dù là cô không trông
thấy dung mạo của cô gái này, cái cảm giác kinh ngạc vì đẹp cũng dâng lên từ
đáy lòng. Cô thăng thiên Tiên giới, bây giờ cũng là tu vi Kim tiên. Cũng có
thể nói là một tiên tử chân chính rồi, nhưng trước mặt cô gái này. Cô lại cảm
thấy tiên tử chính là xưng hô đặt ra để dành riêng cho đối phương.

Tướng mạo của bản thân Ức Mặc đã cực đẹp, nhưng cô cũng biết so với dì Tố Tố
và Khinh Tuyết mà nói, cô còn kém một chút. Cô gái mặc áo xanh đứng ở trước
mắt này, vậy mà lại khiến cho cô sinh ra một ảo giác, đơn thuần xinh đẹp, cho
dù là dì Tố Tố so với cô ấy hình như cũng hơi chút kém sắc. Mà cô vẫn chưa
trông thấy tướng mạo cô gái này.

Nhưng lập tức cô liền lắc đầu, cô biết rõ đây là một loại ảo giác của mình.
Nếu như đứng trước mặt dì Tố Tố, cô nói không chừng lại cảm giác cô gái này so
ra lại kém dì Tố Tố.

Cô gái mặc áo xanh này sau khi nghe Ức Mặc nói xong, hơi hơi nhíu mày một
chút, trong lòng thầm thở dài một câu:

– Vì sao mỗi một cô gái xinh đẹp đều biết hắn?

– Tiền bối, tôi phải vào thành trước đây.

Ức Mặc khom người nói một câu, cô cảm giác, Tiên tử áo xanh trước mắt này tu
vi so với cô không biết cao hơn bao nhiêu lần nữa. Cô cho dù là muốn hỏi tung
tích ba Diệp Mặc, cũng sẽ không hỏi loại tiền bối này.

Cô gái mặc áo xanh này ngạc nhiên bừng tỉnh, mỉm cười nói:

– Chúng ta cùng vào thành đi, ta là Chân Băng Du, về sau cô không cần gọi ta
là tiền bối, cứ gọi ta là tỷ tỷ được rồi.

Ức Mặc ngây ngốc một chút, nhưng cô rất nhanh liền kịp phản ứng, mau chóng
nói:

– Vâng, Băng Du tỷ tỷ, tôi là Diệp Ức Mặc.

– Diệp Ức Mặc? Cô cũng họ Diệp?

Chân Băng Du sửng sốt một chút, theo bản năng cô nhìn nhìn bức tượng Diệp Mặc,
lại hỏi một câu:

– Ức Mặc, cô và Diệp đại ca quan hệ như thế nào?

Diệp đại ca? Ức Mặc lập tức biết là tiền bối trước mắt này có quen biết ba
mình. Trong nội tâm cô có chút không nói nên lời, suy nghĩ của cô và Chân Băng
Du dĩ nhiên là như nhau. Sao tùy tiện gặp phải một mỹ nữ, thì đều quen biết ba
của cô?

– Đúng vậy, Băng Du tỷ tỷ, Diệp Mặc là ba của tôi, tôi vừa mới thăng thiên
đến Tiên giới, chuẩn bị đi tìm ba của tôi đây.

Ức Mặc sau khi biết Diệp Mặc và Chân Băng Du là bạn, cũng không có giấu diếm,
nói thẳng luôn.

– Cái gì? Cô là con gái Diệp Mặc?

Chân Băng Dung có chút không dám tin nhìn Ức Mặc, cô không thể tưởng được con
gái Diệp Mặc đã lớn như vậy.

Nhưng cô rất nhanh liền bình phục lại, chuyện này rất bình thường mà. Năm đó
nếu như Diệp Mặc bằng lòng cùng cô, con gái bọn họ nói không chừng cũng lớn
như vậy rồi. Nhưng nói không chừng cô và Diệp Mặc có thể sinh ra một đứa con
trai cũng không chừng đấy?

– Băng Du tỷ, tỷ biết ba của tôi sao?

Ức Mặc trông thấy Chân Băng Du ở một bên tựa hồ có hơi ngẩn ngơ, theo bản năng
hỏi một câu. Nhưng cô lập tức quan sát thấy cái cằm Chân Băng Du có chút đỏ
ửng, trong lòng càng khẳng định là Băng Du tỷ tỷ này và cha có quan hệ không
tầm thường.

– Ờh …

Chân Băng Du phục hồi tinh thần lại, trong lòng càng thầm trách mình nhàm
chán, vậy mà có thể nghĩ ra nhiều chuyện vớ vẩn như vậy.

– Đúng, ta là bạn của Diệp đại ca. Đúng rồi, mẹ cô là Tô Tĩnh Văn hả?

Chân Băng Du rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Ức Mặc nghe thấy Chân Băng Du nói vậy, lập tức mừng rỡ hỏi:

– Băng Du tỷ tỷ, tỷ biết dì Tĩnh Văn sao? Bây giờ dì ấy đang ở đâu?

Chân Băng Du nghe Ức Mặc nói xong, lập tức đã biết Ức Mặc không phải là con
gái Tô Tĩnh Văn, chuyện này cho thấy Diệp Mặc ngoại trừ Tô Tĩnh Văn còn có vợ
lhác nữa.

Cảm giác được bên miệng có chút đắng chát, Chân Băng Du đuổi mấy ý niệm trong
đầu ra ngoài, kéo hai tay Ức Mặc nói:

– Ức Mặc, chúng ta đi Bỉ Dực tiên thành tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút trước
đã, sau đó lại từ từ nói đi.

– Băng Du tỷ tỷ, khó trách ba tôi và tỷ là bạn.

Cảm nhận được Chân Băng Du không có một chút khí thế cao ngão nào, một chút
khẩn trương của Ức Mặc lập tức tiêu tán chẳng còn.

Chân Băng Du mỉm cười, không giải thích. Năm đó khi cô và Diệp Mặc vừa mới gặp
nhau, tính cách cũng không phải như thế này. Tính cách của cô, đã hoàn toàn
thay đổi vì Diệp Mặc rồi. Trong quá trình tu luyện lâu dài, mỗi lần cô cảm
thấy cô đơn, cô sẽ nhớ tới từng li từng tí khi ở cùng Diệp Mặc, những năm đó
là khoảng thời gian ấm áp nhất, vui sướng nhất của cô trong cuộc đời này.

Nếu như thời gian có thể đảo ngược, cô thà vẫn luôn ở bên Diệp Mặc, hoặc là
được hắn cõng đi. Những năm này vì truy tìm cảnh giới cao hơn, cô cũng đi qua
rất nhiều nơi, được chứng kiến rất nhiều người, nhưng cô lại cũng chưa thấy
qua người nào giống như Diệp Mặc. Có lẽ cũng có người như vậy, nhưng trong
lòng cô, Diệp Mặc đã trỏ thành duy nhất.

Trong một tòa Tiên tức lâu tại Bỉ Dực tiên thành, Ức Mặc nhìn thấy dung mạo
Chân Băng Du, càng kinh ngạc nói:

– Băng Du tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp.

Chân Băng Du khẽ cười nói:

– Ức Mặc, kỳ thật em cũng rất đẹp. Với ta mà nói dung mạo đẹp hay xấu chỉ là
một túi da mà thôi, không cần quá mức để ý.

Nói đến túi da, Chăn Băng Du vậy mà lại nghĩ tới cái thứ ham muốn xác thịt mà
cô đã nói với Diệp Mặc kia. Mà lúc trước cô không chỉ một lần khuyên bảo Diệp
Mặc dồn tinh lực vào mặt tu luyện, không nên đi để ý đến ham muốn xác thịt gì
gì đó. Diệp Mặc ngược lại không có phản bác cô, nhưng khiến co không ngờ tới
là, sau khi cô đã thích Diệp Mặc, thay đổi đạo tâm của mình, không chỉ có một
lần cô vậy mà lại nghĩ đến ham muốn xác thịt cùng với Diệp Mặc.

Cảm thấy mình không được tự nhiên, Chân Băng Du vội vàng gợi sang chuyện khác,
bắt đầu nói cho Ức Mặc chuyện về Diệp Mặc và Mặc Nguyệt tiên tông. Chỉ cần cô
biết, cô liền nói toàn bộ cho Ức Mặc không có nửa phần giấu diếm.

– Băng Du tỷ, tỷ nói là dì Bắc Vi và Tĩnh Văn đều đang ở Mặc Nguyệt tiên
tông? Ba của em đi Thần Phần vực?

Ức Mặc lúc đặt câu hỏi có chút buồn rầu, cô lại không gặp được ba rồi.

– Ừh, ba của em đi Thần Phần vực, nhưng muốn đi Thần Phần vực, cũng không
phài là chuyện đơn giản. Phải tu luyện tới Tiên đế mới được, hơn nữa Thần Phần
vực nguy hiểm hơn Tiên giới rất nhiều, Thần Phần vực rộng lớn khôn cùng, cho
dù là Tiên đế đã đi qua đó, ở đó cũng chỉ là con sâu cái kiến thôi.

Lời Chân Băng Du nói khiến cho Ức Mặc hít vào một ngụm khí lạnh, cô cũng không
phải là con gà mờ mới thăng thiên. Ngọc giản bên trong hơn 100 chiếc nhẫn kia,
đã sớm khiến cô hiểu rõ đẳng cấp tu luyện ở Tiên giới. Cho dù là công pháp tu
luyện, bản thân cô đã đẩy tới Kim tiên.

Tiên đế có thể nói là tồn tại cao nhất trong Vị tiên, nhưng trong miệng Băng
Du tỷ tỷ, tại Thần Phần vực Tiên đế cũng chỉ là con sâu cái kiến, vậy ba đi
qua Thần Phần vực chẳng phải là cũng gặp nguy hiểm sao?

– Băng Du tỷ, ba của em tu vi chỉ có Tiên đế, vậy một mình ba đi Thần Phần
vực, chẳng phải là cũng rất nguy hiểm sao?

Ức Mặc nghĩ tới chuyện này, lập tức liền hỏi.

Chân Băng Du khẽ cười nói:

– Ức Mặc em không cần lo lắng, hắn không giống người bình thường, ta hiểu rõ
hắn.

Thanks

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.