Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2058: Tái chiến Dục Đạo.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2056 : Tái chiến Dục Đạo.

Dịch Giả: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2056 : Tái chiến Dục đạo.

Cùng với âm thanh gào rú này, một bóng dáng với tốc độ cực đáng sợ từ trong
lốc xoáy bị vỡ vọt ra. Khí thế cường đại ép những Thánh đế bên ngoài lùi về
sau, một Tố đạo Thánh đế đứng đầu trong đó lại bị khí thế bóng dáng đột nhiên
xuất hiện này ép lại, căn bản không thể nhúch nhích nổi.

Bùm …

Giống như một quả bóng da rạn nứt, Thánh đế bị bóng đên kia xé nát tan tành,
đến nguyên thần cũng không kịp chạy thoát.

Những người xung quanh nhìn thấy vậy liền choáng váng, rốt cuộc đây là Thần
thú gì? Không ngờ lại đáng sợ như vậy, chỉ là tập kích cũng có thể xé nát một
Tố đạo Thánh đế?

Diệp Mặc đứng một bên nhìn cũng vô cùng kinh hãi, sớm đã phóng Tử Đao ra. Thần
thú phóng ra từ trong Vô Định Cốc này quả thực quá lợi hại, không chỉ như vậy,
tốc độ của nó dùng thần thức cũng không thể nào quan sát rõ ràng.

Phù một tiếng, giống như một cơn gió bắn xẹt qua, bóng dáng đó sau khi xé nát
Tố đạo Thánh đế kia, không ngờ cũng không ở lại đánh nhau cùng với những Thánh
đế còn lại, mà lại mau chóng biến mất giữa miệng cốc, giống như chưa bao giờ
xuất hiện vậy.

Qua một lúc lâu, mới có người kinh dị nhìn hướng mà bóng đen đó biến mất hỏi:

– Đây rốt cục là thứ gì vậy? Thần thú sao?

– Con Thần thú này tuyệt đối không thua gì một Tố đạo Thánh đế, may mà nó
không làm gì chúng ta.

Mộc Mậu Thánh đế cũng thầm sợ hãi nói.

Gã vừa nói xong, những người còn lại mới nghĩ tới Vô Định Cốc cũng đã được mở
rồi, lúc này cũng không còn ai khách khí nữa, nhao nhao xông vào Vô Định Cốc.

Diệp Mặc ngược lại lại trở thành người cuối cùng, hắn nhìn hướng mà cái bóng
kia biến mất, trong lòng liền tỉnh táo lại, cái bóng này mặc dù đáng sợ, nhưng
đáng sợ hơn chính là tốc độ của nó. Loại tốc độ này, cho dù không có tu vi Đạo
nguyên, cũng có thể đập nát một Tố đạo Thánh đế, tốc độ đó căn bản có thể phá
vỡ tốc độ của hư không. Bởi vậy có thể thấy, cái bóng đó là Thần thú, còn có
thân thể vô cùng cứng chắc nữa.

Thấy mọi người cũng tiến vào Vô Định Cốc rồi, Diệp Mặc cũng không do dự nữa,
mau chóng vọt vào trong.

Chưa tiến vào trong Vô Định Cốc, thần thức quét vào trong đều là một khoảng
đen ngòm, nhưng sau khi tiến vào rồi, thì Diệp Mặc lại phát hiện ra trong Vô
Định Cốc còn sáng hơn cả bên ngoài, phía xa là một vầng hào quang chiếu sáng,
thậm chí giống như ánh mặt trời, nhưng Diệp Mặc biết đó không phải là mặt
trời, mà là do trận pháp điều khiển.

Phía trước mặt là một sơn cốc cũng không rộng rãi, hai bên sơn cốc không có
một cây cỏ gì, Diệp Mặc thậm chí có thể tưởng tượng màu xanh của nơi này sớm
đã bị con Thần thú vừa thoát ra vừa nãy ăn hết sạch rồi. Khí tức xung quanh
cũng ôn hòa hơn bên ngoài nhiều, không có đạo vận pháp tắc hỗn loạn, cũng
không có các loại vết nứt không gian tung hoành.

Lúc này ba người đi trước sớm đã biến mất rồi, rõ ràng cũng đã vào trong cốc
rồi. Diệp Mặc mau chóng tiến vào trong cốc, chỉ trong thời gian nửa tuần
hương, hắn đã nhìn thấy ba ngã rẽ ở cửa cốc.

Diệp Mặc tùy ý chọn ngã rẽ bên tay trái mau chóng đi vào, Vô Định lão nhân rất
có khả năng chính là người để lại Thái Sơ Thần Văn, Diệp Mặc cũng rất quan tâm
đến Thái Sơ Thần Văn. Nếu như có thể lấy được nhiều truyền thừa hơn, thì Thái
Sơ Thần Văn của hắn lại được nâng cao lên một bậc.

Nhưng Diệp Mặc cũng không đi được bào lâu liền dừng lại, hắn cảm nhận được
mình bị theo dõi.

Đối với việc bị theo dõi, Diệp Mặc cũng không lo lắng, những người tiến vào
trong này, cùng lắm cũng là Hóa đạo mà thôi, cho dù có một Hóa đạo Thánh đế
theo dõi hắn, hắn không đánh nổi thì có thể bỏ chạy.

Diệp Mặc vừa mới dừng lại, thì có một bóng người màu tím nhạt xuất hiện sau
lưng hắn. Đồng thời một giọng nói hơi chói tai vang lên:

– Không tệ, tính cảnh giác rất cao, không ngờ có thể phát giác tôi theo dõi
anh.

Lúc này Diệp Mặc đã biết, người đàn ông mặc áo bào tím nhạt trước mặt chính là
người lúc trước dùng thần thức mịt mờ kia quét hắn. Tu vi Dục đạo, con mắt nhỏ
tí, khí thế đáng sợ, thực lực chắc lợi hại hơn tên Dục đạo bị hắn bắn tan xác
lúc trước một chút.

– Vô Địch Cốc tôi cũng mở ra rồi, anh có thể tự mình đi tìm đồ tốt, theo dõi
tôi là có ý gì vậy?

Diệp Mặc không nhanh không chậm nói, một Dục đạo, hắn quả thực cũng không để
ý.

Vị Dục đạo Thánh đế này cười ha hả:

– Anh không cần phải nhắc, tôi cũng biết anh là người tìm ra lối vào. Vô Định
Cốc đương nhiên có rất nhiều đồ tốt, nhưng Vô Định Cốc rất rộng lớn, tôi cũng
không gấp, tìm anh quả thực là có chút chuyện riêng.

Diệp Mặc bình tĩnh chằm chằm nhìn người đàn ông Dục đạo trước mặt này, cũng
không nói gì, hắn đang nghĩ nếu như đánh nhau, mình cũng có mấy phần thắng,
thế lực cũng là ngang nhau.

Thấy Diệp Mặc không hỏi, Dục đạo Thánh đế này lại cũng không để ý, tiếp tục
nói:

– Người khác đều cho rằng anh có thể đã trên cấp Dục đạo rồi, chỉ có tôi biết
anh mới thăng cấp lên Tố đạo Thánh đế. Tôi thừa nhận công pháp ẩn giấu tu vi
của anh quả thực đẳng cấp, không ngờ lại cực kỳ tự nhiên, không có chút lộ
liễu. Nếu như không nhìn anh ra tay, thì không ai sẽ cho rằng anh là Thánh đế.

– Có gì thì nói mau đi, đừng lòng vòng nữa, bổn đế đang gấp, không có nhiều
thời gian lôi thôi dài dòng với anh.

Diệp Mặc có chút không kìm chế nổi nói.

Dục đạo Thánh đế này trong mắt hiện lên chút nghiêm túc, nhưng cũng không tức
giận, ngược lại lại bình tĩnh nói:

– Người khác không tin lời của tên mặt trắng kia, nhưng tôi thì lại tin. Anh
chẳng những có đáy hồ lô, hơn nữa còn có một con dao găm có thể khoét đáy hồ
lô đó đi nữa. Thứ có thể khoét đáy của hồ lô Tam Bảo Hỗn Nguyên, ha ha, tôi
cũng rất mong chờ. Tôi cũng không cướp đồ của anh, đưa con dao găm và miếng
đáy hồ lô kia của anh ra, còn hồ lô tôi sẽ đi tìm người con gái kia.

Khi tên thư sinh kia nói mình có một con dao găm, Diệp Mặc liền biết chuyện
này chắc chắn sẽ có người nhớ trong lòng, bây giờ quả nhiên đến rồi.

– Để lại nhẫn trữ vật của anh, sau đó cút đi.

Diệp Mặc nói xong, Tử Đao cũng đã phóng ra, hắn biết đối phương sẽ không thể
nào làm theo những gì hắn nói.

Thần thông Liệt Ngân bổ ra, đường đao màu tím xẹt qua hư không, lúc này cũng
không còn mang theo sát thế hư không từ từ ngưng tụ như lúc trước nữa, mà là
cuốn động không gian xung quanh, đánh đến, sát thế vô tận trói chặt toàn bộ
khoảng không gian này, khiến đối phương không còn chỗ trốn.

So với Liệt Ngân lúc trước, một chiêu này của Diệp Mặc cũng đã mạnh hơn mười
lần rồi, có thể thấy được sự khác nhau giữa Thánh đế và Tiên đế.

Thấy Diệp Mặc nói vậy, tên Dục đạo Thánh đế mắt nhỏ này còn chưa kịp tức giận,
khôhng ngờ phát hiện lại dám ra tay trước, lập tức giận tím mặt, vung tay giơ
lên một miếng Kim vũ, vô số đinh dài phát ra khí tức khiếp người xuất hiện,
trong nháy mắt liền chặn lại Liệt Ngân của Diệp Mặc.

Ken két …

Tiếng nổ vang lên không ngừng, đường đao màu tím mang theo vết nứt từ dài mấy
vạn trượng thu nhỏ lại chỉ còn mấy nghìn trượng, màn mưa đinh màu vàng kia
cũng không ngừng mỏng đi, sau đó từng âm thanh chói tai kết thúc, màn mưa đinh
màu vàng bỗng nhiên tán loạn, còn Liệt Ngân của Diệp Mặc cũng biến mất.

Diệp Mặc ra tay trước, đối phương ra tay sau, lại có thể chặn được vết nứt của
Diệp Mặc. Nhưng gã lại kinh dị nhìn Diệp Mặc, chẳng lẽ mình nhìn lần sao? Một
chiêu của tên Tố đạo Thánh đế này không ngờ lại đánh tan Thái cực huyền thủy
đinh tráo của gã.

Diệp Mặc cũng đã kiểm tra xong pháp tắc đạo vận của đối phương khống chế quả
thật còn thuần thục hơn mình nhiều, mặc dù một chiêu vửa nãy của hắn cũng chỉ
là xen lẫn chút pháp tắc không gian đơn giản, nhưng những pháp tắc không gian
này dưới thần thông hộ tráo của đối phương, trực tiếp đã bị tiêu tán.

Tên Dục đạo Thánh đế này không đợi Diệp Mặc định thần lại, Thái cực huyền thủy
đinh trong tay cũng lại huyễn hóa thành mấy chục giòng sông dài đánh về phía
Diệp Mặc.

Có lẽ nói thứ này căn bản cũng không phải dòng sông dài gì, mà là dòng sông
đinh do vô số đinh tạo thành, những dòng sông đinh này khi được phóng ra còn
là dòng nước màu vàng, đợi dòng sông màu vàng này trói buộc hoàn toàn không
gian xung quanh Diệp Mặc lại, thì dòng sông đinh màu vàng này cũng đã huyễn
hóa thành làn sóng đinh màu đỏ sậm.

Một khí tức ăn mòn cốt tủy đánh đên, sắc mặt Diệp Mặc lập tức thay đổi, pháp
bảo đinh này của đối phương quả thực quá ác độc. Pháp bảo đinh của người khác
đều là dùng ẩn nấp, chói tai để đánh lén. Nhưng pháp đảo đinh của người này
không ngờ lại đánh ra khí thế bàng bạc như của dòng sông lớn đang cuồn cuộn
vậy, dường như muốn ăn mòn toàn bộ sơn cốc này. Hoặc là nói nếu như không gian
trong này vô cùng vững chắc, thì sóng của mấy chục dòng sông đinh này cũng đã
hóa Diệp Mặc và cả khoảng không gian này thành bột mịn rồi.

Trong tích tắc này Diệp Mặc cũng đã chuyển vô số ý niệm trong đầu, không gian
xung quanh giống như sền sệt lại, cho dù hắn cố gắng giãy giụa không gian để
chạy trốn, cũng sẽ bị sóng của mấy chục dòng sông Huyền thuỷ đinh này cuốn đi.

Nếu như không vào Thế giới trang vàng, Diệp Mặc chắc chắn cho dù hắn đã là tu
vi luyện thể Tiên thần thể rồi, cũng không thể nào thoát mạng được.

36 viên Lôi Hải Thần Châu có thể chặn lại được sóng của mấy chục dòng sông
Huyền thủy đinh này, nhưng Diệp Mặc lại không muốn lấy ra, không phải sợ tên
Dục đạo Thánh đế trước mặt này phát hiện hắn có 36 viên Lôi Hải Thần Châu đáng
sợ này, mà là Diệp Mặc biết rõ còn có một người nữa đang đứng bên nhìn trộm
hắn.

Mấy chục dòng sông đinh giáng xuống, khí tức ăn mòn càng lúc càng đáng sợ hơn,
Diệp Mặc không dám tiếp tục do dự nữa, một bức họa lớn phát ra vô số ánh sáng
màu vàng đánh ra.

Những ánh sáng màu vàng này mau chóng hình thành từng làn sóng màu vàng, trên
làn sóng màu vàng này, có mấy chục La Hán áo vàng đứng trên, có mấy vị La Hán
thậm chí quần áo cũng có màu vàng cực kỳ nhạt.

Những vị La Hán này vừa ra, lập tức liền đánh cây côn sắt trong tay ra, từng
màn côn đập trúng lên làn sóng đinh kia, vang lên những tiếng nổ vang trời.

Huyền thủy đinh ăn mòn nổ tung, Huyền thủy văng ra tứ phía, mũi nhọn bắn khắp
nơi. Nhưng khí thế bàng bạc kia lập tức bị chặn xuống, những đường đinh ăn mòn
trong dòng sông Huyền thủy đinh kia đập lên trên những vị La Hán này, khiến
thân mình của những vị La Hán áo vàng này mau chóng ảm đạm sau đó biến mất,
chỉ có vài vị thân mình có chút màu vàng nhạt, vẫn đứng sừng sững trên dòng
sông màu vàng đã bị Huyền thủy ô nhiễm, chặn lại dòng sông đinh vô tận kia.

– Kim Cương Đại Thừa Đồ …

Dục đạo Thánh đế phóng ra mấy chục dòng sông Huyền thủy đinh kia giật mình
thốt lên, sau đó ánh mắt gã liền lộ ra tinh quang vô cùng nóng bỏng.

Đây đúng là Kim Cương Đại Thừa Đồ, Kim Cương Đại Thừa Đồ là một món pháp bảo
mà Diệp Mặc luyện hóa đơn giản nhất, hắn không tu thần thông Phật môn. Kim
Cương Đại Thừa Đồ là một trong những pháp bảo vô thượng của Phật môn, mặc dù
quý giá, nhưng không phải là thứ mà Diệp Mặc thích. Diệp Mặc luyện hóa bộ phận
cấm chế của bức họa này, chủ yếu là vì đề phòng chẳng may, không ngờ hôm nay
lại dùng đến thật.

Đối phương vẫn còn đang vui sướng, Tử Đao của Diệp Mặc lại lần nữa bổ đến, lần
này không phải là vết nứt nữa, mà là thần thông Diệp Mặc lĩnh ngộ trong Thần
Phần Vực, Lạc Ngân Đao Văn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.