Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2056: Diệp Mặc rất hào phóng.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 2054: Diệp Mặc rất hào phóng.

Nhóm Dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nội dung đã hiển thị – Bạn có thể xem

– Vân Lý huynh, vừa rồi đa tạ huynh đã hộ pháp cho tôi.

Tên thư sinh kia lúc này đang ôm quyền nói lời cảm tạ đối với tên Hóa đạo
Thánh đế vừa rồi đã hộ pháp cho y.

Tên Hóa đạo Thánh đế gọi là Vân Lý kia cười nói:

– Một chút việc nhỏ mà thôi, Giản huynh nói như vậy là khách khí rồi.

Vân Lý Thánh đế hiểu rõ rằng y chỉ làm một việc thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Cho dù là y không giúp đỡ hộ pháp, thì đối phương cũng có thể thong dong mà
rời khỏi nơi naỳ, tối đa cũng chỉ là không trị thương ở ngay tại nơi này mà
thôi.

Tên thư sinh kia liền lấy ra một cái hồ lô cực kỳ tinh xảo đưa cho tên Hóa đạo
Thánh đế tên Vân Lý kia rồi nói:

– Tôi biết huynh rất thích thu thập mảnh vỡ của pháp bảo. Ở chỗ này tôi có
một cái hồ lô, nhưng đáng tiếc là đã bị mất đi phần đáy rồi. Giờ xin được tặng
nó cho Vân Lý huynh, kính xin Vân Lý huynh đừng từ chối.

Vân Lý Thánh đế khẽ nhíu mày một cái. Y thích sưu tầm mảnh vỡ pháp bảo là
thật, nhưng lễ vật đem tặng người ta thì cũng không nên là một mảnh vỡ của
pháp bảo chứ? Bất quá cái hồ lô này rất tinh xảo, cho nên biểu hiện trên mặt
của y cũng không có bất cứ gì là không vui mừng cả:

– Vậy xin đa tạ Giản huynh rồi …

Câu nói cảm ơn còn chưa hết thì sắc mặt của Vân Lý Thánh đế đã biến đổi, lập
tức nắm chặt hồ lô trong tay mình rồi hỏi:

– Đây là cái hồ lô gì vậy?

Sau khi hỏi xong thì y lại lập tức thấy hối hận. Cái hồ lô này tuyệt đối không
phải là thứ đơn giản, cho dù là không có phẩn đáy, nhưng cũng không phải là
một kiện pháp bảo đơn giản.

Sau khi giao cái hồ lô ra thì trong lòng tên thư sinh cũng lập tức hối hận.
Sớm biết như vậy thì y đã không ở lại chỗ này để trị thương rồi, mà y nhất
định là sẽ đi càng xa càng tốt. Nếu như lúc ấy sau khi bị trọng thương mà y
lập tức đi ngay, thì khẳng định là Diệp Mặc sẽ không thể mào đuổi kịp được.
Nhưng bây giờ mới đi, thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ thỉnh cầu một người nào đó có
tu vi Hóa đạo đuổi giết bị tổn thương nặng như vậy, thì không thể có được nổi
nửa phần nắm chắc là có thể chạy trốn được khi bị Hóa đạo Thánh đế đuổi giết.

Tên thư sinh kia đã biết được ý của Diệp Mặc là gì, và y khẳng định là Diệp
Mặc muốn đoạt lại cái hồ lô kia, cho nên đâu thể nào giấu diếm làm của riêng
được nữa. Dù sao thì y cũng không có được phần đáy của hồ lô, cho nên dứt
khoát tỏ vẻ hào phóng mà nói:

– Cái hồ lô này chính là Hắc Hồ …

– Ngươi nói rằng đây chính là Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên sao?

Gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều tóe lửa nhìn chằm chằm vào cái hồ lô
trong tay Vân Lý Thánh đế. Còn lời nói của tên thư sinh kia chưa thốt được ra
đã bị cắt đứt rồi.

Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên. Đây chính là Tiên Thiên Linh Bảo tồn tại trong
truyền thuyết. Ở đây có nhiều Thánh đế như vậy, nhưng chưa từng nghe nói rằng
có ai sở hữu Tiên Thiên Linh Bảo cả.

Khi nghĩ tới lai lịch của Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên, thì người ở đây đều nghĩ
tới một thứ khác trong truyền thuyết cũng nằm ở Hắc Hồ. Đó chính là 36 viên
Lôi Hải Thần Châu. Hai loại pháp bảo nghịch thiên này lại bị người khác luyện
hóa rồi sao? Mọi người lúc này đã sớm quên rằng nơi đây chính là Vô Định Cốc
rồi, mà tất cả đều đem ánh mắt nhìn chăm chú vào tên thư sinh kia.

Trong lòng Diệp Mặc cũng thầm kêu không ổn. Hắn không thể ngờ rằng tên thư
sinh này lại vô sỉ như vậy. Hắn đúng là muốn nói cho Mộc Mậu Thánh đế biết
rằng mình có thể tìm được lối vào cái Vô Định Cốc này, điều kiện đương nhiên
là muốn Mộc Mậu Thánh đế giúp hắn lấy lại Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên trên người
tên thư sinh kia. Nhưng yêu cầu này Diệp Mặc còn chưa nói ra, bởi vì hắn nghĩ
rằng một khi hắn nói ra, thì rất có thề sẽ bê đá tự đập vào chân mình.

Nhưng thật không ngờ là mình còn chưa nói gì, thì tên thư sinh kia đã biết
được kế sách của hắn rồi. Sự việc tiếp theo thì Diệp Mặc căn bản là cũng không
cần phải nghĩ, vì tên thư sinh kia nhất định sẽ nói ra rằng Lôi Hải Thần Châu
hiện đang nằm trong tay của hắn rồi. Chính là như vậy, thì những ánh mắt tham
lam kia đều sẽ bị hấp dẫn về phía hắn, lúc này quả thật là thất sách rồi.
Những lão già này quả nhiên đều là những kẻ giảo hoạt như quỷ.

– Đúng thế, đây chính là Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên. Đáng tiếc là phần đáy đã
bị người ta đoạt mất rồi. Tôi thấy người này có thể cắt thủng phẩn đáy của Hồ
Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên thì khẳng định là có một thứ gì đó không thua gì Hồ Lô
Tam Bảo Hỗn Nguyên cả. Hơn nữa lúc ấy sau khi ta luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn
Nguyên này, thì ở miệng hồ lô …

Tên thư sinh kia còn chưa kịp nói hết, thì đã bị Diệp Mặc cắt ngang:

– Tại miệng hồ lô còn có 12 viên Lôi Hải Thần Châu đúng không?

– Hừ, rõ ràng là 24 viên …

Tên thư sinh vừa thốt ra câu này, thì đã biết rằng mình bị Diệp Mặc lừa rồi.
Vốn là y muốn nói rằng có 36 viên Lôi Hải Thần Châu đấy, và nó đã bị Diệp Mặc
cầm đi rồi. Lúc đó sẽ đem toàn bộ thù hận cùng ghen ghét chuyển tới trên người
Diệp Mặc, nhưng không ngờ là khi bị Diệp Mặc bất ngờ ngắt lời, thì y lại thốt
ra một câu nói thật.

36 viên Lôi Hải Thần Châu cùng với 24 viên Lôi Hải Thần Châu có giá trị hoàn
toàn khác nhau. 36 viên Lôi Hải Thần Châu hoàn toàn có thể ghép thành một bộ,
mà 24 viên Lôi Hải Thần Châu thì nhiều nhất chỉ có thể coi là một kiện pháp
bảo tốt mà thôi, uy lực đã hạ thấp tới mức kinh người rồi.

Tên thư sinh hiểu được ý của Diệp Mặc khi hắn đột nhiên cắt ngang lời của y.
Đối phương biết mình chắc chắn sẽ không giấu diếm bất cứ chuyện gì, cho nên
dứt khoát để ình nói ra sự thật. Bất quá, cho dù là như vậy, thì mục đích của
y cũng đã đạt được rồi. Mặc dù 24 viên Lôi Hải Thần Châu không đủ trân quý,
nhưng vẫn có thể khiến người khác phải đỏ mắt. Huống chi phần đáy của Hồ Lô
Tam Bảo Hỗn Nguyên vẫn nằm trong tay của Diệp Mặc.

– Hắc Hồ thật sự là luyện hóa được rồi sao?

Lập tức có mấy người nhìn về phía tên thư sinh kia. Cho dù là Mộc Mậu Thánh đế
cũng nhìn y với ánh mắt nóng bỏng. Tiên Thiên Pháp Bảo thì ai lại không muốn
chứ?

Diệp Mặc thầm nói không ổn, nhưng hắn cũng không hề bỏ chạy. Hắn biết rõ rằng
cho dù là hắn bỏ chạy, thì cái tin tức này cuối cùng cũng sẽ lộ mà thôi. Hơn
nữa khi hắn bỏ chạy, thì tất cả mọi thứ đều sẽ đổ lên đầu của hắn, đến lúc đó
thì khắp nơi đều sẽ là địch. Nhưng dù hắn hiện giờ không bỏ chạy, thì trong
đầu hắn cũng đã có cái ý định đó rồi.

– Đúng thế, người luyện hóa Hắc Hồ còn ở nơi này, và chính là hắn.

Tên thư sinh kia nói xong thì liền chỉ một ngón tay về phía Diệp Mặc:

– Hắn chẳng những cắt đi phần đáy của Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên, hơn nữa còn
lấy đi 24 viên Lôi Hải Thần Châu. Mọi người hiểu là vửa rồi vì sao hắn lại
muốn đánh lén tôi rồi chứ. Cũng chính là vì hắn có được phần đáy của Hồ Lô Tam
Bảo Hỗn Nguyên, nhưng lại không có Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên.

Tuy thần thức của tất cả mọi người còn đang đặt trên cái hồ lô không đáy trong
tay Văn Lý Thánh đế. Nhưng lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đã nhìn
chằm chằm về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc biết rõ, lúc này hắn nói gì đi nữa cũng chỉ là nói nhảm mà thôi, cho
nên hắn liền trực tiếp đứng ra ôm quyền nói:

– Hắc Hồ tại Thần Phần Vực đã được bao lâu rồi? Hồ lô cùng với Lôi Hải Thần
Châu vì sao vẫn chưa từng có ai luyện hóa được? Được rồi, hôm nay tôi xin được
nói ọi người biết, đó chính là khi tôi lịch lãm và rèn luyện tại Thần Phần
Vực, thì bất ngờ đã tiếp cận tới gần Hắc Hồ. Nhưng lại không ngờ rằng, lúc đó
Hắc Hồ nổ tung một cách kịch liệt, hơn nữa còn là mười hai tiếng nổ liên tục.
Lúc đó thì tôi lập tức đã tiến tới Hắc Hồ, và phát hiện khí tức Đạo Vận bên
trong Hắc Hồ dường như đã giảm đi rất nhiều, lúc ấy tôi đã nảy lòng tham, cho
nên cũng không suy nghĩ gì, mà liền trực tiếp nhảy vào trong Hắc Hồ.

Nghe được Diệp Mặc nói rằng hắn nhảy vào trong Hắc Hồ, thì ánh mắt của tất cả
mọi người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Xem ra tên thư sinh kia cũng không
nói oan cho tên Tiên đế giả hiệu này.

Tên thư sinh kia thực tế thì cũng không hề biết Diệp Mặc làm thế nào để tiên
vào Hắc Hồ, cho nên khi Diệp Mặc nói như vậy, thì y cũg không có cách nào phản
bác cả. Chỉ duy nhất Cơ Tích biết rõ rằng Diệp Mặc đang nói láo, nhưng cô cũng
không hề đứng ra vạch trần sự thất.

Diệp Mặc thấy tên thư sinh kia không phản bác thì đã biết rằng lời nói của hắn
khiến cho người khác tin tưởng rồi. Cho nên hắn tiếp tục ung dung mà chém gió:

– Tôi nghe nói Thiểm Lôi cùng với pháp tắc Đạo Vận trên mặt Hắc Hồ vô cùng
thô bạo, nhưng không ngờ khi tôi nhảy vào trong đó lại không hề bắt gặp bất kỳ
loại khí tức thô bạo nào cả. Hơn nữa còn trực tiếp dập ra được một cái động
lớn dưới đáy hồ. Cái động đó càng lúc càng lờn hơn, sau đó tôi liền trực tiếp
theo cái động đó mà đi xuyên qua.

Nói tới đây thì Diệp Mặc liền chỉ vào tên thư sinh kia:

– Người này có lẽ đã thấy tôi nhảy vào trong Hắc Hồ rồi liền đi xuống theo.
Kết quả là y tiến tới miệng hồ lô so với tôi còn nhanh hơn. Sau khi tôi đi
xuống, thì y đã bắt đầu luyện hóa hồ lô rồi. Tôi chỉ có thể luyện hóa 24 viên
Lôi Hải Thần Châu bên trên mà thôi. Bất quá bộ Lôi Hải Thần Châu kia không
được đầy đủ, cho nên dù đã luyên hóa được 24 viên Lôi Hải Thần Châu thì uy lực
cũng rất bình thường.

– Đường là một Thánh đế, vậy mà mở miệng ra là nói láo.

Tên thư sinh kia liền khinh thường nhìn Diệp Mặc rồi mỉa mai:

– Ta đi xuống trước ngươi là thật, nhưng cái động dưới đáy Hắc Hồ kia càng
lúc càng lớn bao giờ? Càng ngày càng nhỏ thì có. Huống chi ngươi chỉ có một
mình sao?

Diệp Mặc chém gió tới giờ, chính là vì hắn muốn dẫn dụ tên thư sinh nói ra
những lời này, cho nên hắn liền bình thản nói:

– Ta và ngươi có thù oán, cho nên muốn thêm mắm dặm muối thế nào mà chả được.
Cho dù là người muốn nói ta có đồng bọn ở ngay nơi này thì cũng được thôi.

Tên thư sinh kia liền cười ha hả:

– Đồng bọn của ngươi đúng là đang ở đây. Cơ Tích liên thủ với ngươi đố phó
một mình ta, chẳng lẽ ngươi dám không thừa nhận sao?

– Ngươi nói rằng ta cùng Cơ Tích liên thủ với nhau sao?

Diệp Mặc kinh ngạc nhìn tên thư sinh kia rồi lặp lại một câu.

Tên thư sinh kia lúc này đã kịp phản ứng lại. Y biết mình lại bị Diệp Mặc gài
bẫy rồi. Nếu như nói Diệp Mặc cùng với người khác liên thủ thì còn được, nhưng
Cơ Tích chính là Thánh nữ của Thần nữ Thánh môn đấy.

Quả nhiên khi thấy sắc mặt của tên thư sinh có chút biến hóa, thì Diệp Mặc
liền đưa ra lời phê bình:

– Tên mặt trắng kia, đồ vật thì có thể cướp đoạt, nhưng lời thì không thể nói
lung tung được. Ngươi cướp đoạt hồ lô của ta, nhưng dù sao cũng là ta không
nắm chắc, và cũng không biết trước được, cho nên cũng không sao. Nhưng ngươi
nói ta cùng với Thần nữ của Thần nữ Thánh môn liên hợp lại với nhau, tin này
nếu mà Thần nữ Thánh môn nghe được, thì khôg chỉ đơn thuần là chuyện của mình
ta đâu.

– Cơ Tích không chỉ là Thần nữ, mà cô ấy còn là Thánh nữ của Thần nữ Thánh
môn nữa đấy.

Hám Tử Đồng cười lạnh một tiếng, nói giúp Diệp Mặc một câu.

Không cần Diệp Mặc nói tiếp, thì đã có người bắt đầu hoài nghi lời nói của tên
thư sinh kia rồi. Muốn nói Thánh nữ của Thần nữ Thánh môn liên hợp lại với
Diệp Mặc, thì điều này tuyệt đối là không có khả năng.

Sắc mặt của Cơ Tích lúc này vẫn lạnh như băng, căn bản là không nhìn ra bất kỳ
biểu lộ gì. Trong lòng Diệp Mặc cảm thấy không thoải mái, vì hắn biết rằng Cơ
Tích chắc chắn sẽ không thừa nhận là đã cùng mình liên hợp lại. Nếu có Đạo
nguyên Thánh đế thì còn có thể nhìn ra mình và tên thư sinh kia ai đang nói
láo. Nhưng tu vi cao nhất ở đây cũng chỉ tới Hóa đạo Thánh đế mà thôi. Hắn tin
rằng một Hóa đạo Thánh đế thì còn chưa thể nhìn ra được là hắn đang nói dối.

Về phần Cơ Tích, thì đã tu luyện tới Dục đạo rồi, lại là Thánh nữ của Thần nữ
Thánh môn nữa, cho nên càng sẽ không có người có thể nhìn ra được trong lòng
cô đang nghĩ cái gì.

Thấy tên thư sinh kia đang muốn nói tiếp, thì Diệp Mặc liền lấy ra 12 viên Lôi
Châu mang theo màu xanh mờ ảo ra rồi nói:

– Tôi có được 24 viên Lôi Hải Thần Châu, nhưng tôi cũng biết rằng thứ tốt cần
phải chia đều cho người gặp được. Giống như là Vô Định Cốc này, mọi người đều
nguyện ý tới chia sẽ cho nhau, cho nên tôi mới lấy ra 12 viên Lôi Hải Thần
Châu này để tặng người.

Tên thư sinh kia lúc này cũng không ngờ là Diệp Mặc lại hào phóng như vậy. Đồ
vật đã đến tay rồi, vậy mà còn nguyện ý lấy ra một nửa. Rất nhiều người hiện
đều đang cho rằng Diệp Mặc sợ hãi, cho nên mới muốn đem một phần thứ mình đoạt
được chia ra tránh bị mọi người ghen ghét.

– Ngươi chỉ lấy được 24 viên Lôi Hải Thần Châu, vậy có phải là 12 viên khác
đã nổ tung rồi không? Cho nên mới có thể khiến cho phần đáy của hồ lô bị nổ
tung?

Một tên Tố đạo Thánh đế lúc này liền mở miệng nói.

Diệp Mặc chủ động lấy ra 12 viên Lôi Hải Thần Châu rồi, cho nên sự ghen ghét
của mọi người đối với Diệp Mặc đều đã giảm đi nhiều. Hiện tại có một tên Thánh
đế nói ra lời này, thì mọi người đều nhớ tới lời Diệp Mặc nói rằng trước đó
hắn đã nghe được 12 tiếng nổ. Vậy thì có thể thật sự là 12 viên Lôi Hải Thần
Châu đã bị nổ tung rồi, như vậy thì mới có thể phá hủy được phần đáy của Tam
Bảo Hỗn Nguyên Hồ Lô.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.