Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2021: Thoáng chốc hay vĩnh hằng


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 2019: Thoáng chốc hay vĩnh hằng

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Nếu như nhất định phải nói trong mấy năm nay hắn có thu hoạch được gì không,
đó chính là thăng cấp Thanh Như Hiểu Thiên của mình lên Thần diễm. Đồng thời
cũng thăng cấp Tử Đao của mình lên Bán thần khí. Tử Đao cũng thay đổi bộ dạng
xấu xí lúc trước, biến thành một sát khí Thần đao đẹp đẽ. Thân đao còn mang
một lớp màu tím, khi phóng ra, giống như có một ngôi sao màu xanh bay nhảy
xung quanh, hơn nữa cho dù không phóng ra, cũng mang một chút dấu vết thời
gian tang thương.

Chỉ có thể thăng cấp Tử Đao lên Bán thần khí không phải vì nguyên liệu của
Diệp Mặc không ra gì, là mà trình độ luyện khí của Diệp Mặc còn kém. Tử Đao có
thể mang dấu vết thời gian tang thương cũng là vì Nguyên thủy huyền tơ, còn
ngôi sao lượn quanh kia, là vì do Tử Vi thạch tạo thành.

– Thời gian trôi đi thật nhanh.

Diệp Mặc lại thở dài thu lại trận bàn thời gian, nhưng cũng không dám ra khỏi
Thế giới trang vàng.

Vì thần thức của hắn từ trong Thế giới trang vàng thi triển ra ngoài, lập tức
liền bị lốc xoáy thời gian tung hoành xoắn giết, những lốc xoáy thời gian đó
dường như lúc nào cũng có. Diệp Mặc có thể tưởng tượng, nếu như hắn không ở
trong Thế giới trang vàng, một khi ra ngoài rồi, thì những lốc xoáy thời gian
tàn sát bừa bãi này lập tức sẽ xé hắn tan tành, hoặc là biến thành một bộ
xương khô.

Không sai, sức mạnh của hắn so với Tiên đế trung kỳ, không biết đã tăng lên
bao nhiêu lần. Nhưng cái này thì có tác dụng gì? Chỉ cần hắn chưa tinh thông
pháp tắc thời gian, khống chế pháp tắc thời gian, lúc này hắn cũng không thể
đi lại trong Mộ Hoa Thần sơn được.

Diệp Mặc luyện chế một đống Song Thần đan, sau đó bắt đầu cẩn thận cảm ngộ
pháp tắc thời gian bên ngoài Thế giới trang vàng. Thần thức của hắn không
ngừng bị cắn nuốt xoắn giết, nhưng hắn vẫn không ngừng phóng thần thức ra
ngoài.

Nếu là người bình thường, sớm đã chết rồi, hoặc là thức hải sớm đã bị bạo liệt
rồi. Nhưng Diệp Mặc mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không từ bỏ suy nghĩ
ương ngạnh của mình.

Liên tiếp thi triển thần thức của hắn ra ngoài, rồi thần thức lại liên tiếp bị
cắn nuốt, cảm ngộ khí tức thời gian này, cảm ngộ pháp tắc thời gian của thiên
địa này. Mặc dù pháp tắc thời gian Diệp Mặc cũng chưa cảm ngộ được, nhưng cảm
ngộ theo kiểu tự tàn này tu luyện, khiến thần thức của Diệp Mặc trở nên càng
cứng cỏi thêm. Chỉ có điều thần thức của hắn tiêu hao vô cùng lớn.

Song Thần đan bị hắn nuốt từng viên từng viên, thậm chí đến Lôi Âm Tuế Nguyệt
quả cũng bị Diệp Mặc lấy ra, chuẩn bị ăn.

Lúc này ăn Lôi Âm Tuế Nguyệt quả cũng lãng phí, nhưng Diệp Mặc không còn cách
nào khác. Cho dù là lãng phí, hắn cũng phải ăn, ăn rồi chỉ cần hắn cảm ngộ
được chút quy tắc thời gian, thì có thể tăng sức mạnh của mình lên. Nếu như
không ăn, hắn mãi mãi chỉ có thể giữ một quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả vô dụng.

Lúc này hắn cũng cảm nhận được chút ít khí tức thời gian sắp bị hắn bắt đến
rồi, chỉ có điều hắn hoàn toàn không thể nào nắm chặt được chút khí tức này,
giống như một vật rõ ràng trong tầm tay, nhưng vì không thể nào giữ lại, nên
bị tuột mất vậy.

Diệp Mặc mở hộp ngọc ra, lấy quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả đó ra, hắn quyết định
dùng quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả này, bất luận là được hay không, hắn cũng phải
thử một lần. Pháp tắc thời gian là một trong những pháp tắc khó khống chế
nhất, lúc trước chín vị Thánh đế trong Tiên giới, người có thể khống chế được
pháp tắc thời gian cũng cực kỳ hiếm.

Lôi Âm Tuế Nguyệt quả bị Diệp Mặc đặt trong lòng bàn tay, một luồng khí tức
thời gian khó có thể nói thành lời từ trong Lôi Âm Tuế Nguyệt quả phát ra
ngoài, Diệp Mặc lập tức cảm thấy mình đột nhiên lại đứng trong một dòng sông
thời gian dài.

Dòng thời gian vô tận giống như nước chảy bên người hắn, trong dòng thời gian
trôi qua này hắn cảm nhận được căn phòng của Ninh Hải, cảm nhận được sự phồn
hoa của thành Lạc Nguyệt, cảm nhận được Khinh Tuyết được hắn cõng trên lưng,
cảm nhận được căn nhà nhỏ dưới chân núi đó, và Lạc Ảnh mà hắn đang ôm trong
lòng…

Thời gian trôi nhanh như con thoi, như dòng nước vô tình, như lá cây rụng thối
rữa, tan rã không còn. Quang âm thấm thoắt, đời người dường như chỉ là một cái
búng tay mà thôi.

Một loại quy tắc mơ hồ từ trong Tuế Nguyệt quả chầm chậm dung nhập vào trong ý
thức nguyên thần của hắn, còn hắn không ngờ lại không chút tự chủ, chỉ có thể
trong cảm giác mơ hồ này cảm ứng được khí tức và dòng chảy của thời gian.

Có lẽ đã qua vô số năm, hoặc chỉ là trong nháy mắt.

Lúc này Diệp Mặc cảm thấy tất cả xung quanh hắn như đột nhiên dừng lại, một
đường lôi quang được Tuế Nguyệt quả mang theo, khảm nạm vào trong ý thức
nguyên thần của hắn.

Diệp Mặc bỗng nhiên bừng tỉnh lại, hắn theo bản năng đưa tay bắt lấy, khí tức
thời gian đó dường như bị một tay hắn bắt được, thế giới này trong nháy mắt bị
hắn vĩnh viễn chế trụ, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó dừng lại.

Nhân sinh như ký, tuế nguyệt như trì.

Thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ; quang âm giả, bách đại chi quá khách…

Lâm hoa tạ liễu xuân dục hồng, toàn tại nhất niệm chi trung.

(Cuộc đời như ký gửi, cứ theo năm tháng dần trôi

Trời đất là quán trọ của vạn vật; ngày và đêm là khách qua đường của muôn
đời…

Hoa tàn rồi xuân lại nở, tất cả chỉ trong một ý niệm)

Diệp Mặc đột nhiên có chút sáng tỏ, Tử Đao phóng ra, một đường đao màu tím cao
chục vạn trượng bổ ra trong không gian, đường đao màu tím này xung quanh còn
mang theo chút lôi quang dao động, giống như lôi thần đánh xuống vậy.

Cầu vồng màu tím rơi xuống, Diệp Mặc bỗng nhiên nhảy lên một bước, gió nhẹ
xung quanh dường như hoàn toàn dừng lại trong khoảnh khắc này, thậm chí toàn
bộ không gian đều yên tĩnh lại. Chỉ có đường cầu vồng màu tím kia vẫn xoẹt qua
thế giới hoàn toàn im lặng này, đập lên mặt đất, tạo thành một khe rãnh đáng
sợ.

Sau khi tất cả những thứ này trôi qua, cơn gió nhẹ kia mới tiếp tục thổi về
phía trước, tất cả xung quanh mới tiếp tục sinh động.

– Thoáng chốc, vĩnh hằng… vĩnh hằng, thoáng chốc …

Sắc mặt Diệp Mặc tái nhợt nhìn khe rãnh thật dài trước mặt lẩm bẩm nói, trong
thoáng chốchắn khóa không gian này lại, tất cả cũng chính là vĩnh hằng.

– Mình hiểu rồi.

Diệp Mặc cất Tử Đao đi, chậm rãi lẩm bẩm nói.

Một chiêu này của hắn có thể khiến thời gian xung quanh dừng lại trong một
giây, còn thời gian một giây này hắn có thể chém giết bất cứ thứ gì. Thời gian
một giây này chỉ trong thoáng chốc, thời gian một giây cũng là vĩnh hằng.

Đây chỉ là chút đỉnh của pháp tắc thời gian mà thôi, cái mà hắn khống chế cũng
chỉ là chút này mà thôi. Một chiêu này của hắn, có lẽ có thể tiến gần đến Đại
thần thông, nhưng mãi mãi không thể nào gọi là Đại thần thông được. Còn hắn
chỉ là thi triển một chiêu này, thần nguyên toàn cơ thể hắn đã bị rút hết, cả
người hắn trở nên suy yếu.

– Pháp tắc thời gian thật đáng sợ, sau này một chiêu này tên là Thuấn Tức
(thoáng chốc, ngay lập tức). Tương lai hoặc có một ngày nào đó, mình có
thể bổ ra chiêu Vĩnh hằng chính thức.

Diệp Mặc lẩm bẩm nói.

Hắn giơ tay lên, quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả trong tay hắn sớm đã biến mất. Quả
Lôi Âm Tuế Nguyệt quả này hắn cũng không nuốt, chỉ cần nắm trong tay là hoàn
toàn tiêu tán.

– Quả nhiên là đồ tốt.

Diệp Mặc có chút tiếc nuối nói, lập tức nuốt mấy viên đan dược. Một tuần hương
sau, Diệp Mặc lại vung tay lần nữa, khe rãnh chục vạn trượng vừa nãy bị hắn bổ
ra liền khôi phục lại hình dạng ban đầu, không chút dấu vết nơi này vừa mới bị
bổ ra.

– Hóa ra lúc trước cái mà gã thi triển ra cũng không phải là Đại thần thông,
chỉ là chênh lệch trên tu vi mà thôi.

Diệp Mặc đang đứng trên biên giới lĩnh ngộ Đại thần thông, lúc này hắn cuối
cùng cũng hiểu một chiêu lúc trước Tố đạo Thánh đế ra tay với hắn, cũng không
phải là Đại thần thông.

Đại thần thông thực sự là dung hợp với Thần thông pháp tắc, lúc trước một
chưởng của Tố đạo Thánh đế mặc dù kéo theo nước hồ không gian Thặng Chính hồ,
nhưng cũng chỉ là dùng nguyên lực và lĩnh vực cực mạnh của mình mà thôi. Hoặc
là có một chút pháp tắc không gian trong đó, nhưng vẫn chưa coi là Đại thần
thông thực sự. Nếu như là Đại thần thông, thì nước Thặng Chính hồ hoàn toàn có
thể đánh giết hắn.

Diệp Mặc chậm rãi thở ra, mặc dù Thuấn Tức mà hắn lĩnh ngộ chỉ có thời gian
một giây, nhưng một giây có thể làm được rất nhiều chuyện. Tử Đao của hắn hoàn
toàn có thể nhờ vào một giây này mà giết chết đối phương, liệt không của hắn
cũng hoàn toàn có thể trong một giây này xé rách đối thủ. Diệp Mặc lúc này
hiểu ra, pháp tắc thời gian thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả pháp tắc không gian.

Đúng lúc Diệp Mặc muốn cẩn thận quét thần thức của mình ra Thế giới trang
vàng, kinh mạch xương cốt toàn thân hắn bỗng nhiên phát ra hàng loạt âm thanh
ken két, lúc này Thần nguyên của hắn dường như trở nên cường đại hùng hậu, còn
thức hải của hắn không ngờ lại rõ ràng hơn, đồng thời rộng lớn hơn.

Ngay sau đó Diệp Mặc đột nhiên hiểu ra, có chút không dám kiểm tra kinh mạch
và đan điền của mình, hắn không ngờ sau khi lĩnh ngộ Thuấn Tức, tu vi đã trực
tiếp lên viên mãn rồi.

Loại khí tức đạo vận này trong ý niệm của Diệp Mặc bồi hồi vờn quanh, Diệp Mặc
biết, hắn đã thành Tiên đế viên mãn rồi.

Lúc này Diệp Mặc lại lần nữa không kìm chế nổi sự sung sướng trong lòng mình,
lúc trước hắn chưa tu luyện đến Tiên đế viên mãn, thực ra cũng không lo lắng
lắm. Vì hắn biết Tiên đế viên mãn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, hắn
gặp rất nhiều Tiên đế đỉnh phong, nhưng Tiên đế viên mãn thì rất ít gặp. Nói
cách khác cho dù anh tu luyện đến Tiên đế đỉnh phong rồi, có thể tới Tiên đế
viên mãn được hay không là hai chuyện khác nhau.

– Là lúc nên ra rồi.

Diệp Mặc mau chóng tỉnh táo lại, hắn lại lần nữa quét thần thức của mình ra
ngoài Thế giới trang vàng, cũng đã khống chế được pháp tắc thời gian, lúc này
là lúc hắn phải ra ngoài rồi, cho dù không thể nào ra khỏi Mộ Hoa Thần sơn,
hắn cũng phải ra khỏi Thế giới trang vàng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.