Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1999: Trận đấu không có quy tắc.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1997: Trận đấu không có quy tắc.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

– Thật có lỗi, tôi không ghi nợ.

Diệp Mặc sau khi bình thản nói với Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác xong,
liền trực tiếp quay đầu nói với người đàn ông gầy mặt bịt khăn đen kia:

– Trả mười vạn Thần tinh thượng phẩm, Thần tâm thạch sẽ là của anh.

– Cám ơn.

Người đàn ồng gầy nhom kia không chút do dự ném một nhẫn trữ vật cho Diệp Mặc,
thần thức của Diệp Mặc quét qua một chút, cũng đã nhìn thấy bên trong nhẫn
trữ vật có mười vạn Thần tinh, một viên cũng không thiếu. Hắn lập tức lấy Thần
tâm thạch từ trong cấm chế ra, dùng một hộp ngọc để đựng vào, rồi ném cho
người đàn ông kia.

Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác giận tím mặt, đến loại mị sắc kia cũng
giảm đi không ít. Cô không ngờ Diệp Mặc lại dám từ chối cô ta, đừng nói Diệp
Mặc ngồi thuyền cùng Hành Thị Thần Giác đến đây, cho dù không phải, chỉ là một
Tán tu cũng dám từ chối Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác, quả thực không
biết sống chết là gì.

– Người vô sỉ, có ân không báo, uổng công Hành Thị Thần Giác tôi đối tốt với
anh, tôi nhổ vào!

Người đàn ông mặt ngựa đứng sau lưng Đại tiểu thư thấy Diệp Mặc nhận tinh
thạch, lập tức tức giận nói.

Diệp Mặc cười khẩy một tiếng nói:

– Có ân? Hành Thị Thần Giác anh có ân tình gì với tôi? Hành Thị Thần Giác anh
cho tôi một xuất tiến vào trong Mộ Hoa Thần sơn, hay là giúp tôi phí báo danh
tham gia khiêu chiến? Tôi nhờ vào phi thuyền của Hành Thị Thần Giác mới đến
được đây, nhưng tôi cũng trả bốn vạn Thần tinh rồi. Chỉ dựa vào cái mặt ngựa
này của anh cũng dám nói có ân với tôi, anh có biết mất mặt hay không vậy?

Người đàn ông mặt ngựa kia lập tức muốn ra tay, nhưng Đại tiểu thư hừ lạnh một
tiếng, quay người rời đi, tên mặt ngựa hung tợn chằm chằm nhìn Diệp Mặc, cũng
quay người rời đi.

Nữu Như Nam trong lòng vô cùng hổ thẹn, cúi thấp đầu một câu cũng không nói.

Vốn dĩ khi người đàn ông mặt ngựa kia nói Diệp Mặc có ân không báo, những
người xung quanh còn cho rằng Diệp Mặc vong ân bội nghĩa, vô liêm sỉ. Trong
Thần Phần vực, cá lớn nuốt cá bé, nhưng tất cả những người trong này lại rất
quan trọng lời hứa và ân oán, có nghĩa có ân báo ân có oán báo oán. Chính vì
như vậy, đám người mới nói Diệp Mặc vô liêm sỉ.

Bây giờ nghe Diệp Mặc giải thích, những người xung quanh mới tỉnh ngộ. Cái gọi
là ân tình này, chỉ là nhờ thuyền đến bên ngoài Mộ Hoa Thần sơn một chút mà
thôi, nếu như nói đây cũng tính là ân tình, thì ân tình như này quá nhiều rồi.
Càng đừng nói còn trả bốn vạn Thần tinh rồi, bốn vạn Thần tinh, có thể đi rất
nhiều lần từ Hành Thị Thần Giác đến Mộ Hoa Thần sơn.

Cho dù bốn vạn Thần tinh đưa cho bất kỳ thế lực nào, người ta cũng rất khách
khí mà đưa anh đến Mộ Hoa Thần sơn, hơn nữa còn giúp anh báo danh xong rồi.

Diệp Mặc ngay lập tức liền cầm lấy một nghìn Thần tinh đến báo danh khiêu
chiến, hắn báo danh xong đi ra lại gặp đại hán mặt đầy râu kia. Gã nhìn thấy
Diệp Mặc, lập tức liền bước tới ôm quyền cười lớn nói:

– Đạo hữu thật bản lĩnh, không ngờ đến Thần tâm thạch cũng có. Chỉ có điều
bán Thần tâm thạch đi thật quá phí, cho dù Mộ Hoa Thần sơn cũng khó mà tìm
được loại bảo vật này.

– Tôi chỉ muốn đến mở mang Mộ Hoa Thần sơn một chút mà thôi, những thứ khác
cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Diệp Mặc cười đáp.

Nói xong, Diệp Mặc giơ ngọc giản trong tay lên nói:

– Báo danh trận khiêu chiến, sao đến lịch trình và quy tắc đều không có. Chỉ
có một miếng ngọc bài khắc dãy số?

Đại hán mặt đầy râu kia cười ha hả, kéo Diệp Mặc sang một bên nhỏ giọng nói:
truyện copy từ

– Thực ra trận khiêu chiến này chính là vì thu Thần tinh mà thôi, người báo
danh cũng gần hai ba nghìn người, Thần tinh thu được cũng có mấy trăm vạn. Còn
suất tiến vào trong Mộ Hoa Thần sơn, đó chỉ là một cái cớ và nhân tiện mà
thôi. Đừng nói là không có quy tắc, tôi nghe nói lần này đến số cũng không cần
dùng. Dãy số khắc trên miếng ngọc bài, chắc cũng chỉ xem là đã bán ra bao
nhiêu suất mà thôi.

– Là sao?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.

Đại hán mặt đầy râu liếc nhìn chỗ ghi danh nói:

– Vì sau khi Mộ Hoa Thần sơn mở ra, thì người của những thế lực Thần giác sẽ
tiến vào trước, đợi sau khi đám người này vào rồi, trận khiêu chiến mới bắt
đầu. Nói cách khác đợi trận khiêu chiến kết thúc rồi, mọi người cũng đã tìm
kiếm được ba bốn ngày trong Mộ Hoa Thần sơn rồi, cho dù bên ngoài có thứ tốt
gì, cũng bị người ta lấy sạch rồi. Vì vị trí Mộ Hoa Thần sơn mỗi lần mở cửa là
khác nhau, cho nên mỗi lần sau khi mở ra, bên ngoài đều có rất nhiều thứ tốt,
những thứ này những người tham gia trận khiêu chiến, cho dù có tư cách tiến
vào, cũng không lấy được.

Diệp Mặc trong lòng bất đắc dĩ, trong này cũng quá không có nguyên tắc rồi, đã
thu Thần tinh, còn chia làm hai lượt tiến vào trong Mộ Hoa Thần sơn nữa.

– Anh cũng không cần quá thất vọng, cho dù như vậy, mỗi lần người thắng trong
trận khiêu chiến đều có một số Tiên đế đỉnh phong thậm chí là Bán thánh. Tôi
cũng muốn báo cho anh biết thêm, có một số cũng là Tán tu nghịch thiên, cũng
tham gia trận khiêu chiến này. Một khi gặp những người này, cứ nhận thua là
tốt nhất.

Đại hán mặt đầy râu rõ ràng rất am hiểu tình hình trong này, cũng không giấu
diếm nói cho Diệp Mặc biết.

Thấy Diệp Mặc không nói gì, đại hán mặt đầy râu chỉ một hàng động phủ pháp bảo
bên rìa nói:

– Anh có thể dùng pháp bảo của mình dựng một động phủ trong đó, cái của tôi
cũng ở bên đó. Ba ngày sau Mộ Hoa Thần sơn mở cửa, sau khi người khác đi vào
rồi, thì trận khiêu chiến mới bắt đầu.

Diệp Mặc nghe thấy đại hán mặt râu nói vậy, cũng chỉ có thể nghe theo dựng một
động phủ bên ngoài. Chỉ có điều khi hắn vừa mới ngồi vào trong động phủ pháp
bảo của mình, liền biết mình bị người khác theo dõi. Ít nhất cũng có bảy tám
đường thần thức như ẩn như hiện quét về phía động phủ của hắn, điều này khiến
cho Diệp Mặc không biết nói sao.

Ở một nơi như này quá không kiêng kị, những người này rõ ràng thấy hắn lộ tài
rồi, lấy ra một viên Thần tâm thạch, nên mới dán mắt vào hắn. Có thể tưởng
tượng, một khi hắn tham gia trận khiêu chiến bị thua rồi rời đi, thì ngay lập
tức hắn sẽ bị người ta theo dõi.

Nhưng Diệp Mặc cũng mặc kệ những thứ này, đừng nói hắn rất có lòng tin khi lấy
được một suất trong trận khiêu chiến này, cho dù hắn thua rồi, cũng sẽ không
sợ hạng người không đứng đắn này theo dõi. Bảy tám đường thần thức theo dõi
hắn này, ngoài một đường thần thức cũng gần đến Bán thánh rồi, những đường còn
lại đều là Tiên đế bình thường mà thôi.

Tiên đế trong Tiên giới là cao nhất, toàn Tiên giới cũng chỉ có mấy người,
nhưng trong này, mặc dù không tính là cấp bậc thấp nhất, nhưng cũng chỉ coi là
bình thường mà thôi.

Thần Phần vực sở dĩ dễ dàng sinh ra Tiên đế, chủ yếu là vì Thần tinh và pháp
tắc thiên địa trong này, lấy Thần tinh tu luyện, so với Tiên tinh quả thực một
trời một vực. Cộng thêm Thần Phần vực mặc dù đã bị tàn phá, nhưng đạo vận pháp
tắc thiên địa trong này so với Tiên giới cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu
lần. Huống chi trong Tiên giới một Đạo quả có tìm vô số năm cũng khó có được,
còn trong này mở một Thần sơn, cũng có Đạo quả. Chẳng những có Đạo quả, còn có
lốc xoáy pháp tắc thời gian nữa.

Đạo lý này chính như một Tiên nhân, cho dù tài nguyên tích lũy lại, cũng không
thể nào thăng cấp được trong Tu Chân giới. Pháp tắc thiên địa không cho phép
anh thăng cấp, thì anh làm gì được? Trừ phi có một ngày anh trưởng thành đến
mức có thể khống chế được thiên địa, khống chế được pháp tắc, đương nhiên, nếu
như vậy, thì anh cần gì thăng cấp nữa?

Thời gian ba ngày thoáng cái trôi qua, trong ba ngày này trong phường thị và
giữa những người của các Đại thần giác trên bãi sa mạc này xảy ra các loại
chuyện, Diệp Mặc đến nhìn cũng không thèm nhìn. Cho đến ngày thứ ba, hắn cảm
nhận dòng thời gian trôi đi trên bãi sa mạc này hình thành một dòng nước lũ rõ
ràng, lúc này hắn mới từ động phủ ra.

Đại hán mặt râu ở bên cạnh Diệp Mặc cũng đứng ra, gã thấy Diệp Mặc khiếp sợ
nhìn lốc xoáy thời gian dần rõ ràng, cười nói:

– Thực ra đây là bước Mộ Hoa Thần sơn sắp mở, anh thấy lốc xoáy thời gian
trên bãi sa mạc cũng dần rõ hơn rồi không? Trong đó chính là lối vào của Mộ
Hoa Thần sơn lần này.

– Cám ơn đạo hữu chỉ điểm.

Diệp Mặc vội vàng cám ơn.

Đại hán đầy râu không thèm để ý nói:

– Đây cũng không phải là chỉ điểm, những người đã từng đến Mộ Hoa Thần sơn
đều biết. Mộ Hoa Thần sơn vốn dĩ chính là Triều Mộ niên hoa, khi anh tiến vào
còn rất trẻ trung phấn chấn, nhưng một khi anh không cẩn thận gặp phải lốc
xoáy thời gian, thì anh lập tức biến thành một lão già. Chính vì như vậy, nên
nơi này mới tên là Mộ Hoa Thần sơn.

Khi hai người nói chuyện, một trận môn khổng lồ hiện ra, Diệp Mặc nhìn ra trận
môn này mặc dù đều dùng nguyên liệu cao cấp, nhưng cũng không thể kiên trì
được bao lâu, lập tức nhíu mày. Cho dù hắn khiêu chiến thành công, cũng cần
phải ba ngày sau mới có thể vào trong được, trận môn này có thể chống cự được
trong ba ngày sao?

Người của các Đại thần giác và Đại bảo cũng sớm phóng ra pháp bảo phi hành của
mình, dọc theo dòng thời gian kia xông qua bãi sa mạc, trong nháy mắt liền
biến mất giữa dòng thời gian lượn lờ kia.

Diệp Mặc đếm lại, những người tiến vào cũng không nhiều lắm, cộng lại cũng chỉ
hai ba trăm người mà thôi. Tu vi cao nhất, hắn căn bản cũng không nhìn ra. Bởi
vậy có thể thấy, những người đó tuyệt đối cũng là Thánh đế Chứng đạo rồi, chỉ
có điều không biết đối phương đã Chứng đạo đến bước nào mà thôi.

Pháp bảo phi hành cuối cùng phi vào, trận môn khổng lồ đó lập tức trầm xuống.

Một người đàn ông Diệp Mặc đồng thời cũng không nhìn ra tu vi bước đến giữa
bãi sa mạc, giơ tay vẫy ra mười lôi đài cực lớn, cấm chế trận quang lượn lờ
bên cạnh lôi đài, rõ ràng có hiệu quả phòng ngự cực mạnh.

– Bây giờ mời những người tham gia khiêu chiến tiến vào lôi đài, thời gian
là một ngày, sau khi số hương này cháy hết, mười người vẫn còn ở lại lôi đài
đều có tư cách tiến vào trong Mộ Hoa Thần sơn. Những người bị đánh khỏi lôi
đài, không được lên lần thứ hai, nếu không sẽ giết không tha…

Người đàn ông này còn chưa nói hết, bên dưới lập tức liền ầm ĩ lên. Không nói
trận khiêu chiến này không có bất kỳ quy tắc nào, thậm chí đến thời gian và số
người cũng bị thu hẹp lại.

– Chẳng phải nói ba ngày sao?

– Còn nói có hai mươi suất nữa? Sao lại biến thành mười rồi?

Bất luận phía dưới ầm ĩ như nào, người đàn ông kia vẫn không quan tâm, vung
tay phóng một cây hương dài ra, cây hương dài này sau khi được y phóng ra,
cũng đã bị đốt lên.

Mười lôi đài, không có quy tắc nào, bất kỳ ai cũng có thể lên lôi đài khiêu
chiến, thậm chí có thể quần chiến. Như vậy rõ ràng người nào lên đài trước là
chịu thiệt nhiều nhất, không ai muốn lên đài trước.

Đại hán mặt râu đứng bên cạnh Diệp Mặc cũng thở dài nói:

– Xem ra không có hi vọng rồi, Mộ Hoa Thần sơn cũng đã mở rồi, trận khiêu
chiến không có quy tắc gì, còn có một số quy tắc gì đó mà tuân theo. Cứ tiếp
tục như này, cho dù có lợi hại đi nữa cũng sẽ bị cậy đông hiếp yếu mà hạ gục.

Diệp Mặc cũng im lặng, nơi này đúng là nơi thực lực vi tôn, những lời người
này nói, không ai dám phản bác lại, ai cũng biết, người đầu tiên bước ra phản
bác thì bị giết là cái chắc.

Không ai đứng ra phản bác, cũng không ai bước lên lôi đài đầu tiên.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.