Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1950: Tam cung chủ Băng Thần Cung
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Thần thức của Diệp Mặc sớm đã trông thấy cô gái đang đi tới này, dung mạo cực
đẹp, dáng người cũng tuyệt hảo… tốc độ tới cũng vô cùng nhanh, không ngờ đã
là tu vi Tiên vương hậu kỳ.
– Các ngươi chẳng lẽ là từ Thanh Vi Minh giang tới?
Tiên vương quần áo màu xanh nhạt này lúc xuất hiện trước mặt Diệp Mặc và Vô
Ảnh lập tức sửng sốt, cô cảm nhận được sát khí mạnh mẽ từ trên người Vô Ảnh.
Loại sát khí này chỉ có người từ Thanh Vi Minh giang đến mới có, nhưng có ai
có thể qua Thanh Vi Minh giang chứ?
– Nơi này có phải là Băng Thần cung không?
Diệp Mặc chắp tay hỏi một câu.
Nữ tiên vương áo xanh này hiểu ra, lập tức nói:
– Đúng vậy, nơi này chính là Băng Thần cung, ngươi nếu biết đây là chỗ của
Băng Thần cung ta, vì sao còn phá hư đỉnh núi băng ở Băng Thần cung ta?
– Àhh, tiên sủng của ta không hiểu chuyện, ta đã phê bình nó rồi.
Diệp Mặc nói như không có chuyện gì xảy ra vậy.
– …
Nữ tiên vương áo xanh này đầu đầy sương mù, cô phát hiện mình vậy mà lại
không rõ phê bình là có ý gì.
Vô Ảnh cũng có chút im lặng nhìn Diệp Mặc, nó cũng không hiểu cái gì là phê
bình.
– Ta có lòng tới thăm hỏi cung chủ Băng Thần Cung, xin hãy dẫn đường đi.
Diệp Mặc đối với Băng Thần cung trong lòng đã có thành kiến, giọng điệu nói
chuyện cũng không khách khí nữa.
Nữ tiên vương quần áo màu xanh nhạt kia hừ lạnh một tiếng,
– Ngươi nói thăm hỏi cung chủ chúng ta thì thăm hỏi cung chủ chúng ta sao?
Băng Thần cung chúng ta tuyệt không cho phép người ngoài tiến vào, bất luận kẻ
nào tiến vào phạm vi Băng Thần cung ta, giết chết không cần luận tội.
Nói xong nữ Tiên vương áo xanh này đã phóng ra một thanh Băng Nguyệt Sạn, cùng
lúc Băng Nguyệt Sạn đánh về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc có nghe nói qua Băng Thần cung không cho phép người ngoài tiến vào,
bất luận người nào không thuộc về Băng Thần cung một khi tiến vào địa bàn Băng
Thần cung, lập tức sẽ bị giết chết.
Nhưng chỗ của Băng Thần cung, người bình thường cũng không vào được. Diệp Mặc
đoán chừng Băng Thần cung có một cửa vào an toàn khá ẩn mật, cửa vào ẩn mật
ngoại trừ người của Băng Thần cung ra, không có ai biết. Cho dù là người của
Băng Thần cung, Diệp Mặc suy đoán cũng không phải người nào cũng đều có thể
biết. Còn lối vào ở Thanh Vi Minh giang, cho dù là mọi người biết, cũng không
có cách nào tiến đến.
Nữ Tiên vương này tu vi hậu kỳ, Băng Nguyệt Sạn đánh ra không có nửa phần sát
ý, có thể thấy lòng dạ cô cũng không xấu, đoán chừng là muốn đuổi mình và Vô
Ảnh đi coi như xong.
Diệp Mặc không làm khó cô, trực tiếp bổ ra Tử Đao, một đao đánh bay Băng
Nguyệt Sạn ra. Dựa vào tu vi của hắn, nếu như không nể mặt đối phương, cái
Băng Nguyệt Sạn này hắn có thể trực tiếp dùng tay nắm lấy, sau đó có thể trong
thời gian ngắn nhất xóa đi Ấn Ký Thần Thức.
Tiên vương này còn chưa kịp kinh hoàng, lại một đạo độn quang nữa đã rơi ở bên
rìa.
– Lạc Duyệt sư muội, chuyện gì xảy ra?
Độn quang rơi xuống, âm thanh lạnh lẽo cũng truyền ra.
Diệp Mặc và Vô Ảnh đều đang đánh giá cô gái vừa tới này, cô gái này đã là tu
vi Tiên Tôn sơ kỳ, vóc dáng cũng cao hơn nửa cái đầu so với Lạc Duyệt sư muội
trước đó kia. Mặc một bộ váy tiên màu trắng, tại nơi bốn phía là băng tuyết
này cùng với âm thanh lạnh lẽo của cô ấy phối hợp lại, thì càng lộ ra thêm
băng lạnh thấu xương.
Nếu như nói nữ Tiên vương tiên váy màu xanh nhạt tới trước kia giọng nói tuy
trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng vẫn còn có một chút khí tức tình cảm nhân
gian. Giọng nói của Tiên Tôn tới sau này, quả thực không hề có chút hơi thở
của sự sống nào, khắp nơi đều lạnh như băng, cũng không có nửa phần cảm tình ở
trong đó. Nếu như không phải là trông thấy cô có thể nói, hành động tự nhiên,
Diệp Mặc thậm chí cho rằng đây là một người chết.
Đừng nói Diệp Mặc, ngay cả Vô Ảnh nghe xong cũng không thoải mái cho lắm.
– Chỉ Ôn sư tỷ, người này mang theo tiên sủng xông vào cấm địa Băng Thần cung
ta, em đang định bắt hắn lại.
Tiên vương tên là Lạc Duyệt liền vội vàng khom người thi lễ nói.
– Chỉ là một con sâu cái kiến, giết là được.
Nữ Tiên tôn tới sau này hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phóng ra một cây Như Ý
Ngân Đao đánh về phía Diệp Mặc, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu.
Cây Như Ý Ngân Đao này mang theo vạn lưỡi đao đồng thời cuốn cả Diệp Mặc và Vô
Ảnh vào, những lưỡi đao màu bạc này tại thế giới băng tuyết này căn bản là
nhìn không ra màu sắc vốn có.
Nữ Tiên vương tiên váy màu xanh nhạt kia có chút không đành lòng nhìn cảnh
Diệp Mặc và Vô Ảnh bị quấy thành mảnh vụn, theo bản năng xoay đầu đi
Vô Ảnh nhất thời giận dữ, lập tức mở miệng rộng ra một ngụm cắn xuống, vô số
lưỡi đao màu bạc kia trong thời gian mấy hơi thở đã bị Vô Ảnh nuốt vào, tiêu
tán không còn.
Một thanh Như Ý Ngân Đao ảm đạm phai màu trong nháy mắt đã từ không trung rơi
xuống, Diệp Mặc đưa tay hút lấy cây Như Ý Ngân Đao này, đồng thời một quyền
đánh ra.
Tiên Tôn tên là Chỉ Ôn này còn chưa từ trong kinh hoàng tỉnh táo lại, quyền
thế của Diệp Mặc cũng đã đánh tới. Cô trực tiếp bị quyền thế của Diệp Mặc đánh
bay ra ngoài, đập vào một núi băng cực lớn ngoài mấy trăm thước.
Núi băng kia lập tức bị cô nện thành mảnh vỡ, mà Tiên Tôn này lại co quắp ngã
xuống đất, không ngừng phun ra máu tươi, có thể thấy kinh mạch đều đã bị một
cú này đụng nứt ra.
Diệp Mặc lúc này mới phóng ra một đốm lửa xanh, đem Như Ý Ngân Đao trong tay
ném vào trong ngọn lửa xanh, Như Ý Ngân Đao kia trong mấy hơi thở đã bị ngọn
lửa xanh này hóa thành tro tàn.
Đến lúc này Tiên vương tên là Lạc Duyệt mới tỉnh ngộ lại, cô lo lắng xông về
Ôn sư tỷ nằm trên mặt đất không ngừng thổ huyết. Trước tiên liền lấy ra một
viên đan dược để vào trong miệng của cô, lúc này cô đã không còn kịp nghĩ vì
sao Diệp Mặc chỉ một chiêu đã đánh một Tiên Tôn của Băng Thần cung thành bộ
dáng bị thương nặng như thế.
Diệp Mặc nung chảy Như Ý Ngân Đao của Tiên Tôn này xong cũng không vội đi, lại
đang chờ Tiên vương áo xanh nhạt này cứu trợ cho Chỉ Ôn sư tỷ của cô xong.
Vừa rồi hắn đã là hạ thủ lưu tình rồi, nếu như không hạ thủ lưu tình, chính là
một cú này, Chỉ Ôn sư tỷ này sớm đã bị hắn xé rách thành mảnh vụn rồi. Nhiếp
Song Song vẫn còn đang ở Băng Thần cung, khi còn chưa nhìn thấy Nhiếp Song
Song, hắn vẫn không nên giết người của Băng Thần cung .
Dưới sự cứu trợ của Tiên vương kia, nữ Tiên tôn người kia cuối cùng cũng không
bị phá huỷ thân xác. Cô được Tiên vương kia đỡ lấy, vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp
Mặc.
Lúc này cô đương nhiên biết rõ Diệp Mặc không phải là Tiên vương, dám đến Băng
Thần cung, còn trong lúc xuất thủ đã đánh mình thành tổn thương nặng như thế
nữa, ngoại trừ Tiên đế còn ai vào đây nữa?
Cùng với khi hiểu ra Diệp Mặc là Tiên đế, cô cũng phát ra một dòng tin tức
triệu hồi.
Diệp Mặc vẫn không hề động đậy, hắn chờ ba vị cung chủ của Băng Thần cung tới
đây. Để cho hắn tìm Băng Thần cung ở chỗ nào, vẫn thật đúng là khó tìm. Ở đây
khắp nơi đều là các loại cấm chế và trận pháp che giấu, cho dù là hắn tìm được
Băng Thần cung, cũng phải lãng phí đi rất nhiều tinh lực.
Sau khi Chỉ Ôn phát ra tin tức, rất nhanh, đã có bảy đạo độn quang bay tới.
Thần thức của Diệp Mặc đã thấy rõ, trong bảy đạo độn quang này dẫn đầu là một
Tiên đế sơ kỳ.
Bảy người này đều là phụ nữ, Tiên đế dẫn đầu tuổi thậm chí so với Lạc Duyệt
Tiên vương váy áo xanh nhạt trước đó còn nhỏ hơn một chút, trên mặt che một
lớp vải mỏng màu trắng, trên người mặc váy tiên màu xanh nhạt, làm cho không
người nào có thể nhìn rõ ràng dung mạo thực sự của cô. Nhưng chỉ cần nhìn thân
hình của cô là đã biết cô gái này cho dù có xấu cũng sẽ không xấu lắm. Những
cô gái dáng người hạng nhất như Cảnh Anh Ly, dung mạo rất xấu chung quy cũng
là số ít.
Chung quanh Tiên đế váy màu xanh lục này, trong sáu người đi theo, có ba
người là Tiên vương hậu kỳ, còn có hai người là Tiên Tôn, một cô gái rơi xuống
cuối cùng tu vi chỉ có Đại Chí Tiên.
– Bái kiến Tam cung chủ.
Tiên đế váy màu lục này vừa đến, Tiên vương tên là Lạc Duyệt cùng với Tiên
Tôn Chỉ Ôn bị Diệp Mặc đánh trọng thương liền nhanh chóng khom người thi lễ.
Thì ra là Tam cung chủ của Băng Thần cung, xem ra Úc Tạ cũng không có nói sai.
Tam cung chủ của Băng Thần cung này đã là Tiên đế rồi, vậy Đại cung chủ và
Nhị cung chủ khẳng định cũng là Tiên đế. Lúc trước người mang Nhiếp Song Song
đi chính là Nhị cung chủ, nhưng không biết Nhị cung chủ kia tu vi như thế nào.
Cung chủ váy màu lục này sau khi nhìn thấy tình trạng vết thương của Chỉ Ôn,
lập tức nhíu mày, cô lấy ra một viên đan dược đưa cho Chỉ Ôn, không đợi Chỉ Ôn
cảm ơn, cô liền xoay người đến trước mặt Diệp Mặc.
– Diệp Mặc ra mắt Tam cung chủ.
Diệp Mặc tới là để tìm người, trông thấy cung chủ của Băng Thần cung tới, hắn
căn bản là không cần đối phương nói chuyện, đã chủ động chắp tay thăm hỏi.
– Vì sao ngươi tự tiện xông vào địa vực Băng Thần cung ta, còn đánh bị thương
đệ tử Băng Thần cung ta?
Tam cung chủ giọng nói rét lạnh, so với Chỉ Ôn cũng không thua kém bao nhiêu.
Diệp Mặc trong lòng rất là khó chịu, cái chỗ này bồi dưỡng ra đều là khối băng
sao? Sao mà nói chuyện đều ra cùng một giọng điệu, một khuôn mẫu?
– Bất kể ở đây có phải là Băng Thần cung của cô hay không, ta tới đây đều
không có ác ý. Ta chỉ là tới thăm hỏi ba vị cung chủ của Băng Thần cung mà
thôi, thuận tiện đưa tin giúp Băng Thần cung. Có thể nói ta là vì chuyện của
Băng Thần cung mà đến, nhưng môn hạ đệ tử Băng Thần cung của cô lại không hề
có giáo dưỡng gì cả. Đệ tử thứ nhất động thủ cũng còn được, có nói mấy câu. Đệ
tử thứ hai ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, lập tức đã động thủ. Ta không
giết cô ta, đã là nể mặt cho lắm rồi.
Diệp Mặc trong lòng đã có chút ít khó chịu.
Tam cung chủ hừ lạnh một tiếng,
– Hay ột câu ‘nể mặt cho lắm rồi’.
Sau một khắc khí thế của cô ta đột nhiên tăng vọt, không gian rét lạnh chung
quanh hình như thoáng cái đã bị lĩnh vực của cô cuốn sạch vào trong đó, hơn
nữa lĩnh vực của cô còn mang theo sát khí băng hàn đáng sợ.
Ngay cả những đệ tử ở chung quanh cô, cũng nhao nhao rút lui, hiển nhiên các
cô biết rõ sự đáng sợ của Tam cung chủ. Loại lĩnh vực băng hàn này một khi
kích phát ra, bị lĩnh vực trói buộc vào trong, căn bản là không hề có đường
sống.
Vô Ảnh nhìn thoáng qua Diệp Mặc, trông thấy lão đại sắc mặt khó chịu, lập tức
quát to một tiếng,
– Chỉ là một tiên đế sơ kỳ cũng dám hung hăng càn quấy, cho ngươi mặt mũi
cũng không biết nhận, ta cắn …
Há to miệng rộng, lĩnh vực tiên đế chung quanh trong nháy mắt đã bị Vô Ảnh
cắn cho rạn nứt ra. Trong lĩnh vực của mình mà bị Vô Ảnh cắn rạn nứt ra, Tam
cung chủ của Băng Thần cung này lập tức liền sắc mặt đại biến. Không đợi cô
phóng ra pháp bảo, Vô Ảnh miệng lớn khẽ hút, lĩnh vực của cô lập tức băng
tan mây tản.
Vô Ảnh miệng lớn nhai vài cái, còn có chút khó chịu nói:
– Cái lĩnh vực này quá kém, kém xa tít tắp lĩnh vực của Xuất Trần Thánh
đế, thậm chí ngay cả lĩnh vực của Vị Phong Đại Đế cũng không bằng, không đã,
không đã …
Diệp Mặc có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn Vô Ảnh, tên này biết giả bộ như vậy
từ lúc nào thế? Lĩnh vực của Vị Phong Đại Đế nó được chứng kiến thì là sự
thật, nhưng lĩnh vực của Xuất Trần Thánh đế tên này được cắn qua lúc nào
hả? Hơn nữa bây giờ Xuất Trần Thánh đế đoán chừng ngay cả Vị Phong tiên đế
cũng không bằng, tên này xếp hạng Xuất Trần Thánh đế trước Vị Phong tiên đế,
hiển nhiên là vì khoe mẽ chứ còn gì nữa.