Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1951: Thảm tuyệt băng lâm


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1949: Thảm tuyệt băng lâm

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Ba ngày sau, Diệp Mặc xông ra khỏi đáy sông Thanh Vi Minh Giang. Thời gian ba
ngày, Diệp Mặc tìm được mấy nghìn Uẩn sát thạch màu xanh và màu trắng, còn có
hơn trăm Uẩn sát thạch màu đen nữa. Cho dù là Minh Ô Sa cũng bị hắn giết chết
đến mấy trăm con, tiếp tục ở lại trong này cũng không còn ý nghĩa gì, Diệp Mặc
quyết định rời khỏi Thanh Vi Minh Giang, tiến về Băng Thần cung.

Sau khi quay về thuyền của mình, Diệp Mặc gọi Vô Ảnh ra, để Vô Ảnh điều khiển
thuyền. Lệ sát chi khí trong lòng sông Thanh Vi Minh Giang, Vô Ảnh cũng không
thể nào chặn lại. Nhưng những ngày này Diệp Mặc cũng đã có những hiểu biết
nhất định về lệ sát chi khí trong Thanh Vi Minh Giang rồi, cộng thêm trong Lôi
Sát Thần điện hắn không ngừng phá giải cấm chế, lại càng có chút hiểu biết mới
về trận pháp của lệ sát chi khí.

Cho nên Diệp Mặc lại bố trí vài trận pháp phòng ngự lệ sát chi khí trên
thuyền, như vậy, Vô Ảnh có thể điều khiển thuyền vượt qua Thanh Vi Minh Giang
rồi.

Diệp Mặc giao thuyền cho Vô Ảnh. Hắn ngay lập tức chui vào Thế giới Trang
vàng, hắn muốn xem xem lần này Lôi Hải Thần châu mà mình lấy được có khác
biệt gì so với lúc trước.

Mười hai viên châu này vẻ ngoài cũng là mình tròn, Diệp Mặc lấy mười hai viên
Lôi Hải Thần châu lúc trước trên người mình ra, đặt cùng với mười hai viên mà
lần này mình lấy được.

Nếu như không so sánh, Diệp Mặc căn bản không nhìn ra hai mươi tư viên châu
này rốt cục khác nhau ở điểm nào, nhưng lần so sánh này, Diệp Mặc lập tức biết
mười hai viên lôi châu mà lúc trước mình lấy được đều là giả. Giống như Thời
Không Toa của hắn vậy, cũng là hàng nhái.

Mười hai viên lôi châu lấy được trong Lôi Sát Thần điện mới là Lôi Hải Thần
châu thật trong mười hai viên lôi châu này ẩn chứa khí thế sát khí lôi nguyên
bàng bạc và uy thế pháp bảo vô biên, vốn dĩ không phải thứ mà mười hai viên
lôi châu lúc trước hắn lấy được có thể so sánh được.

Diệp Mặc cất mười hai viên Lôi Hải Thần châu thật đi, ngược lại cũng không
thất vọng nhiều lắm, trên người Ức Mặc có hai mươi viên Lôi Hải Thần châu
phỏng chế, cộng thêm mười hai viên lôi châu thật và mười hai viên lôi châu giả
của mình nữa, bất luận thế nào, mình cũng đã giúp Ức Mặc gom đủ ba mươi sáu
viên lôi châu rồi.

Cho dù là Lôi Hải Thần châu giả, uy lực của ba mươi sáu viên cộng lại cũng vô
cùng cường đại, càng không cần nói đến trong ba mươi sáu viên lôi châu này còn
có mười hai viên là thật nữa.

Diệp Mặc giao phương thức chưng cất rượu và Uẩn sát thạch cho Tiểu Băng Sâm,
tự hắn tiếp tục bắt đầu luyện hóa mũi tên màu vàng kim.

Bây giờ hắn có ba mũi tên màu vàng, trong đó một mũi tên luyện hóa đến cấm chế
tầng thứ 48 rồi. Một mũi luyện hóa đến cấm chế tầng thứ 13, còn mũi thứ ba thì
chưa luyện hóa.

Bảy ngày sau, Diệp Mặc luyện hóa mũi tên màu vàng thứ hai đến cấm chế tầng thứ
48, cũng luyện hóa mũi tên thứ ba mà hắn lấy được đến cầm chế tầng thứ 9, lúc
này mới nhận được truyền tin của Vô Ảnh.

Diệp Mặc lập tức cất mũi tên màu vàng đi rồi từ Thế giới trang vàng chui ra,
độ khó luyện hóa của mũi tên thứ ba khó hơn gấp mấy lần so với hai mũi tên
trước đó. Muốn cũng luyện hóa đến cấm chế tầng thứ 48, thì cần phải tìm một
nơi thanh tĩnh tĩnh tâm luyện hóa.

Sau khi ra khỏi Thế giới trang vàng, Diệp Mặc mới biết Vô Ảnh tại sao lại gọi
hắn ra ngoài, vì trước thuyền căn bản không có phương hướng nào nữa.

Mặc dù thuyền vẫn còn trên Thanh Vi Minh Giang, nhưng sát cơ vô cùng ác liệt
kia cũng đã biến mất rồi, thay vào đó là một mảng hàn ý lạnh thấu thần hồn.

Quả nhiên giống như những gì mà Dụ Nhạc Sinh nói, băng hàn nơi này lạnh thấu
xương, đến thần thức và thần hồn đều bị đóng băng lại.

– Lão đại, không có đường đi rồi.

Vô Ảnh chỉ la bàn phương vị không nhúc nhích trước thuyền nói.

Diệp Mặc nhìn lên, kim đồng hồ trên la bàn phương vị quả thực ngừng lại không
chuyển động. Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, trong này hình như đã thoát
khỏi phạm vi của Thanh Vi Minh Giang, chẳng những hạn chế thần thức giảm đi
rất nhiều, ngay cả cấm chế cấm không cũng yếu đi rất nhiều.

– Cấm chế cấm không nơi này cũng giảm đi rất nhiều rồi, chúng ta đổi Thời
Không Toa. truyện copy từ

Diệp Mặc nói xong cất Tiên thuyền đi, trực tiếp phóng Thời Không Toa ra.

Thời Không Toa trong chốc lát hoàn toàn rời khỏi mặt sông sương trắng mênh
mông, tiến vào trong một khu rừng băng lạnh thấu xương. Diệp Mặc cảm thấy, hắn
vừa mới rời khỏi Thanh Vi Minh Giang, liền tiến vào trong khu rừng băng này,
cũng không có vùng trung gian nào.

Cấm chế cấm không trong rừng băng trở nên yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn còn,
Thời Không Toa chỉ có thể bay xuyên thẳng trong rừng băng, nhưng không thể bay
quá cao được.

Vô Ảnh mở rộng miệng, nuốt một ngụm, băng hàn xung quanh không gian bị nó hút
vào trong miệng, lập tức có tiếng răng rắc, giống như nhai một viên đá lạnh
vậy. Diệp Mặc lại biết Vô Ảnh nuốt phải không phải một khối băng, mà là khí
tức băng hàn trong này.

Thần thức vực và lĩnh vực Tiên tôn của Diệp Mặc mở rộng ra ngoài, hàn ý lạnh
thấu thần hồn xung quanh trong nháy mắt giảm bớt rất nhiều.

Tốc độ của Thời Không Toa nhanh hơn chút, băng qua khoảng không gian băng hàn
này thậm chí mang theo những tiếng răng rắc, dường như đây không phải là không
gian, mà là tầng băng không nhìn thấy vậy.

Nơi lạnh thấu xương như này Diệp Mặc cũng đi qua vài nơi rồi, lúc trước khi ở
Tu Chân giới, hắn đến Băng Thần cấm địa, cũng gặp phải loại băng hàn thấu
xương như này. Loại băng hàn đó mặc dù lạnh thấu xương, nhưng cũng không xâm
nhập vào thức hải, đông cứng thần hồn. Nhưng lúc trước tu vi của hắn quá thấp,
chỉ có thể dùng Đông Chí hấp thu những loại băng hàn này.

Mà sau khi mấy lần Đông Chí hấp thụ băng hàn, vẫn ở trong Thế giới trang vàng
không có động tĩnh gì. Lần này Diệp Mặc cũng không định lấy Đông Chí ra, tu
vi của hắn bây giờ so với lúc trước đâu chỉ mạnh hơn nghìn vạn lần?

Nơi băng hàn thứ hai mà hắn đi qua chính là Băng cực phù sơn của Hỗn Độn Tinh
vực, lúc trước Chân Băng Du dẫn hắn đi luyện thể, kết quả Chân Băng Du đông
cứng trên đỉnh núi của Băng cực phù sơn kia.

– Băng Thần cung này đúng là trốn kỹ thật đấy, trốn tận trong này, bảo người
ta đi chỗ nào tìm?

Vô Ảnh thân thể mạnh mẽ như vậy, cũng bị rét run.

– Nơi này có chút quỷ dị.

Diệp Mặc nghe thấy Vô Ảnh nói vậy, bỗng nhiên chằm chằm nhìn vào rừng băng mọc
lên san sát nói.

Vô Ảnh vội vàng hỏi:

– Lão đại, cái gì quỷ dị?

Diệp Mặc cũng đã từng đến Băng Thần cấm địa ở Nam An châu một lần, lúc trước
hắn ở nơi lạnh thấu xương ở Băng Thần cấm địa liền nhìn thấy một màn kết cục
bi thảm. Bên ngoài cấm địa đó đâu đâu cũng là những người con gái tuyệt sắc bị
đông cứng, còn núi băng san sát liên miên bất tận trong này, khiến Diệp Mặc
lập tức nhớ đến cảnh bên ngoài Băng Thần cấm địa lúc đó, trong lòng lập tức có
chút cảm giác, thậm chí còn có chút cảm giác không thoải mái.

– Lúc trước ở Tu Chân giới, tao đừng đến Băng Thần cấm địa, bên ngoài cấm địa
đó nhìn thấy mấy trăm người con gái tuyệt sắc bị băng đông cứng lại. Rừng băng
trong này tao cũng có cảm giác tương tự, nơi này tao không thích lắm.

Diệp Mặc thở dài, lại nhớ đến cảnh tượng bi thảm bên ngoài Băng Thần cấm địa
kia.

– Để tem xem xem.

Vô Ảnh nói xong liền sải cánh bay đến một trong những đỉnh băng trong đó.

Răng rắc một tiếng, đỉnh băng thon dài kia vỡ nát, một người con gái bị băng
đông cứng lại xuất hiện trước mặt Diệp Mặc và Vô Ảnh.

Chỉ có điều người con gái này được bao trùm bởi một tầng băng dày, cộng thêm
tầng băng này còn có một tác dụng thần thức mơ hồ, Diệp Mặc lúc đầu không ngờ
không có phát giác, cho đến khi Vô Ảnh phá tan một đỉnh băng trong đó, Diệp
Mặc mới nhìn rõ thứ bên trong rừng băng này.

Diệp Mặc lập tức hít một hơi lạnh, nếu như những đỉnh băng tạo thành rừng băng
trong này cái nào cũng có thiếu nữ bị đông cứng trong đó, thì nơi này hẳn đã
chết bao nhiêu người con gái đây?

Vô Ảnh kinh dị kêu một tiếng, rồi lại đập vỡ những đỉnh băng thon dài khác,
người con gái tuyệt sắc thuần một sắc bị băng bao trùm. Vô Ảnh mau chóng nói:

– Lão đại, đỉnh băng trong này hình như cái nào cũng chứa một người con gái
bị chết cóng trong đó.

Diệp Mặc nhíu mày, lập tức chán ghét Băng Thần cung. Lần thứ nhất gặp phải
kiểu tình huống như này còn có thể là kẻ thù bên ngoài xâm lấn, lần thứ hai
gặp tình huống như này, chứng tỏ Băng Thần cung quá mức quỷ dị, đây cũng chẳng
phải là một tông môn tốt đẹp gì.

Cho dù có Nhiếp Song Song trong này, hắn cũng muốn dẫn Song Song đi. Tông môn
như này không thích hợp để Nhiếp Song Song tu luyện, hắn cũng không cho phép
Nhiếp Song Song tu luyện trong này.

Thời Không Toa tăng tốc, Vô Ảnh cảm nhận được sự tức giận của Diệp Mặc, khí
thế trên người nó cũng lại cường đại hơn. Chỉ cần lão đại phẫn nộ rồi, điều đó
chứng tỏ có chiến đấu, chỉ cần có chiến đấu, thì nó có thể răng rắc một ngụm.

Thời Không Toa xuyên qua trong rừng băng, hàn ý đóng băng xâm nhập thức hải và
cốt tủy xung quanh cũng không khiến thân thể Diệp Mặc trở nên băng lạnh, mà là
vì sự tức giận khiến nhiệt độ của cơ thể tăng cao.

Diệp Mặc nhớ đến Tiểu thế giới Thanh Châu bên trong Thế giới trang vàng kia,
bên trong Tiểu thế giới còn có một người con gái tên Thanh Như, người con gái
đó chính là người của Băng Thần cung. Lúc trước khi Diệp Mặc gặp Thanh Như,
cũng nghi ngờ cô không phải người của Tu Chân giới.

Sỡ dĩ đặt Tiểu thế giới Thanh Châu kia trong Thế giới trang vàng giữ đến ngày
hôm nay, nguyên nhân chủ yếu là vì Diệp Mặc vẫn còn tương đối đồng tình với
người con gái này. Nhưng hắn liên tiếp hai lần nhìn thấy cảnh tượng bi thảm
như này của Băng Thần cung, khiến hắn không có chút thiện cảm gì với bất kỳ
người nào của Băng Thần cung. Nếu như bây giờ có thời gian, hắn nhất định phải
luyện hóa Tiểu thế giới Thanh Châu kia, hỏi Thanh Như kia xem, rốt cục là có
chuyện gì.

Diệp Mặc trước giờ cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người
khác, nhưng cách làm của Băng Thần cung cũng đã chạm đến giới hạn không
xen vào chuyện người khác của hắn rồi.

Thời Không Toa sau khi lại bay một giờ nữa, thì rừng băng kia mới bị bỏ lại
phía sau. Đỉnh băng của núi băng đập vào mắt cũng không phải thon dài như lúc
trước nữa, mà lại ngày càng khổng lồ to lớn hơn, khí thế cũng trở nên bàng bạc
hơn. Cái cảm giác khiến người ta khó chịu cuối cùng cũng biến mất.

Mặc dù trong này đâu đâu cũng là núi băng và đỉnh băng, nhưng cảm giác loại
băng hàn đó có thể đông cứng nguyên thần và thần thức cũng biến mất hoàn toàn.

– Những đỉnh băng này chắc hẳn là thật chứ.

Vô Ảnh lại lần nữa bay ra khỏi Thời Không Toa, giơ bàn chân to tướng đạp xuống
một đỉnh băng.

Ầm một tiếng thật lớn, đỉnh băng kia bị một cước này của Vô Ảnh biến thành bã
vụn, vụn băng văng khắp nơi.

Diệp Mặc nhìn rõ, đây là một đỉnh băng thực sự, cũng không có người băng nào
trong đó.

– Ai dám làm càn trong Băng Thần cung của ta?

Một giọng nói trong trẻo đằng xa đột nhiên vang lên, lập tức một Tiên tử mặc
quần áo màu xanh từ phía xa mau chóng bay đến.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.