Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1934: Đạo tâm đúng là có thể thay đổi
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
– Ninh Nga sư tỷ, chị muốn đi cùng Diệp tông chủ, sau đó gia nhập Mặc Nguyệt
tiên tông?
Mịch Vân thánh nữ vẻ mặt không thể tin được nhìn Ninh Nga Tiên Tử sau lưng
Diệp Mặc.
Diệp Mặc ở lại trong phòng của Ninh Nga Tiên Tử hơn một ngày, cho dù là Mộ Ly
tiên đế thì cũng chỉ nghĩ là giữa Diệp Mặc và Ninh Nga Tiên Tử có tư tình mà
thôi. Chỉ cần Diệp Mặc thu nhận Ninh Nga, thì giữa Phiêu Miểu Tiên Trì và Diệp
Mặc đã xác định vững chắc mối liên kết rồi.
Nhưng chuyện này cũng phải có quá trình chứ, quan hệ thông gia ở Tiên Giới so
với Tu Chân Giới và thế giới phàm tục càng phức tạp hơn, trình tự phức tạp,
tông môn và người cần mời cũng nhiều. Hơn nữa người địa vị càng cao, lúc làm
lễ lại càng phức tạp. Nói cách khác Ninh Nga Tiên Tử cho dù là phải gả vào
Mặc Nguyệt tiên tông, cũng nhất định phải trải qua các loại thủ tục và tiệc
rượu, mời các danh nhân khắp nơi trong Tiên Giới tới tham gia trước mới được
Tuyệt đối không có chuyện Ninh Nga cứ như vậy mà vô duyên vô cớ đi theo Diệp
Mặc, nói khó nghe chính là bỏ trốn.
Mộ Ly tiên đế tuy khách khí với Diệp Mặc tới cực điểm, nhưng đó cũng là vì suy
nghĩ cho lợi ích của tông môn, bây giờ Ninh Nga không mang về được chút lợi
ích nào, quay người muốn đi, lập tức bà cũng có chút ngồi không yên.
– Diệp tông chủ, Ninh Nga vẫn luôn là đệ tử nòng cốt ở Phiêu Miểu Tiên Trì
ta. Đương nhiên cô ấy có thể gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông cũng là may mắn của
cô ấy, Phiêu Miểu Tiên Trì ta khẳng định là sẽ không phản đối. Nhưng Phiêu
Miểu Tiên Trì của ta cũng là một tông môn lớn hàng đầu, ý của ta là, chúng ta
có phải là nên làm cái nghi thức đơn giản hay không, mời một vài bạn bè trong
Tiên Giới đến uống vài ly tiên tửu?
Mộ Ly tiên đế nói xong lại nhìn Diệp Mặc, bà rất muốn biết Diệp Mặc là có ý
gì. Cho dù là Diệp Mặc thế mạnh đến đâu, cũng không thể vô duyên vô cớ cướp
đoạt đệ tử của phái khác chứ?
Diệp Mặc hiểu rõ ý của Mộ Ly tiên đế, lập tức đứng lên cười chắp tay nói:
– Mộ Ly tiền bối, ngài hiểu lầm ý của ta rồi. Ninh Nga cũng không phải muốn
gả cho ta, mà là không có chỗ để đi, cho nên mới rời khỏi Phiêu Miểu Tiên Trì.
Ta vừa vặn có quen biết cô ấy, mới mời cô ấy đi Mặc Nguyệt tiên tông của ta.
Ninh Nga Tiên Tử tranh thủ thời gian đứng ra quỳ xuống đất nói:
– Mộ Ly lão tổ, Thiền môn chủ. . . Ninh Nga biết mình phạm rất nhiều sai lầm,
không mặt mũi nào ở lại Phiêu Miểu Tiên Trì nữa. Cho dù là Diệp tông chủ
không thu nhận con… con cũng sẽ rời khỏi Phiêu Miểu Tiên Trì, một mình ra đi
tìm cơ duyên mới. Nếu như lão tổ và môn chủ đối với Ninh Nga có bất kỳ trừng
phạt nào, Ninh Nga cũng sẽ không có nửa câu oán hận.
Mộ Ly tiên đế và vài Tiên Tôn, thậm chí môn chủ đều trầm mặc xuống. Tình cảnh
của Ninh Nga các cô đều hiểu rõ, Ninh Nga phạm vào sai lầm lớn, nếu như vẫn có
thể ban thưởng 'Y Vương Đan’, thì uy tín tông môn sẽ tiêu tan toàn bộ. Dù là
tư chất của có cô tốt hơn, thì cũng không thể có ngoại lệ. Có thể nói Ninh Nga
ở lại trong tông môn căn bản là không có khả năng thăng tiến nữa rồi, cho dù
là cô ở lại tông môn, cũng chỉ là khoác một cái tên mà thôi.
– Aih, đã vậy, vậy phế bỏ tu vi đuổi ra khỏi Phiêu Miểu Tiên Trì đi.
Mộ Ly tiên đế thở dài, tu vi của Ninh Nga nhất định là phải huỷ bỏ rồi. Nếu
như phạm phải sai lầm, cứ như vậy mà có thể rời khỏi tông môn, vậy bất luận kẻ
nào cũng có thể đi rồi.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, hắn đương nhiên biết rõ những lời này của Mộ Ly
tiên đế là nói cho hắn nghe rồi. Hắn cũng không có cự tuyệt, trực tiếp đứng ra
nói:
– Ta cũng là tông chủ của một tông phái, ngồi xem môn hạ của mình bị phế trừ
tu vi, chuyện đó tuyệt đối là không thể. Mộ Ly tiền bối, sai lầm của Ninh Nga
ta thay cô ấy nhận. Có yêu cầu gì, Phiêu Miểu Tiên Trì cứ việc nói, ta cũng có
thể thỏa mãn một vài điều.
– Nghe nói Diệp tông chủ là một tông sư tiên đan bát phẩm, có thể luyện chế
'Tôn Ý đan'?
Mộ Ly tiên đế đã chờ những lời này của Diệp Mặc từ lâu rồi, bây giờ Diệp Mặc
vừa nói ra, bà lập tức liền cười, khách khí nói.
– Sai.
Diệp Mặc gọn gàng dứt khoát nói.
Ngay cả những người bao gồm cả Ninh Nga Tiên Tử và Úc Kim Hương trong đó đều
nhìn chằm chằm Diệp Mặc, không rõ Diệp Mặc có ý gì.
– Ta không phải là Tông sư tiên đan bát phẩm, ta là một Tông sư tiên đan cửu
phẩm.
Diệp Mặc không đợi Mộ Ly tiên đế nói, liền thẳng thắn nói, lúc này, cái cần là
khí thế của tông môn.
– Diệp tông chủ, anh nói, anh là tông sư tiên đan cửu phẩm? Anh có thể luyện
chế 'Đế Kình đan' không?
Thiền môn chủ kích động hỏi.
– Cô cũng chưa nói hết toàn bộ, ta ngoại trừ có thể luyện chế 'Đế Kình đan'
ra, còn có thể luyện chế 'Thái Hoàn Đan'.
Lời Diệp Mặc nói giống như thạch phá thiên kinh, rơi vào trong tiên sảnh tiếp
khách của Phiêu Miểu Tiên Trì.
Mộ Ly tiên đế ngây ra thật lâu, lúc này mới đột nhiên đứng lên, khom người nói
với Diệp Mặc:
– Mộ Ly thỉnh cầu Diệp tông chủ luyện chế một lò 'Thái Hoàn Đan' và một lò
‘Tôn Ý đan' cho Phiêu Miểu Tiên Trì ta. Đương nhiên, vật liệu tông môn chúng
ta có thể cung cấp.
– Có thể.
Diệp Mặc nghe Mộ Ly tiên đế nói như vậy, đã biết chuyện Ninh Nga gia nhập Mặc
Nguyệt tiên tông, sẽ không còn có ai nói năng gì nữa.
. . .
Chân Băng Du đứng ở bên ngoài Băng Cực Phù Sơn ở tầng thứ ba của Hỗn Độn Tinh
Vực, thật lâu sau cũng không nói gì. Cô khổ tu tại Hỗn Độn Tinh Vực, bởi vì
Diệp Mặc cho tài nguyên và tiên đan, cộng thêm cơ duyên do chính cô lấy được
tại Hỗn Độn Tinh Vực, ngắn ngủi có hơn trăm năm, cô đã thăng cấp Tiên vương
rồi.
Hơn nữa lúc này luyện thể của cô cũng đã thăng cấp đến Tiên linh thể sơ kỳ, sở
dĩ đứng ở chỗ này, là vì lúc trước nơi này chính là nơi cô dẫn Diệp Mặc tới.
Mà ngay cả đối thoại lúc trước của cô và Diệp Mặc, cô đều nhớ rành mạch.
– Ta sẽ niết bàn ở chỗ này . . .
– Nếu như ngươi đã nhìn đủ rồi, xin cứ tùy ý.
Lúc tự mình nói ra câu nói này, Diệp Mặc đang nhìn chằm chằm cô sau khi quần
áo đã bị Băng Cực Phù Sơn hóa thành băng đá.
Thế sự đổi thay, mà ngay cả tu đạo cũng khó có thể nói rõ ràng, cô đâu nghĩ
đến cái thứ đạo tâm túi da lúc trước kia của mình bây giờ lại hoàn toàn mất đi
rồi? Mà lúc này cô nhớ tới ánh mắt khi đó của Diệp Mặc, vậy mà lại cảm thấy
thân thể hơi mất tự nhiên.
Lúc trước cô không chỉ một lần khuyên bảo Diệp Mặc, nói hắn nhận được truyền
thừa cực tốt, thì đừng lãng phí nữa. Tình cảm nhục dục đó chẳng qua chỉ là
mây khói thoảng qua, vấn đỉnh đại đạo mới là điều mà người tu tiên cần phải
theo đuổi. Mà Diệp Mặc của hôm nay vẫn là Diệp Mặc của lúc trước, cô thì lại
không còn là cô của lúc trước. Cô không thay đổi được Diệp Mặc, mà Diệp Mặc
lại thay đổi được cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, trong đầu của cô toàn bộ là bóng dáng
của một người đàn ông, nhưng bóng dáng này lại cứ luôn khiến cho cô cảm thấy
ấm áp và vui mừng. Những hồi ức đó hết lần này tới lần khác khiến cho cô khắc
cốt ghi tâm.
– Ngay cả đạo tâm cũng có thể thay đổi sao?
Chân Băng Du tự lầm bầm nói một câu, trước mắt hiện ra bóng dáng Diệp Mặc.
Đó là cô niết bàn thất bại tiên linh căn bị ăn mòn, Diệp Mặc ôm lấy cô rời
khỏi Băng Cực Phù Sơn, giúp cô mặc quần áo. Sau đó cõng cô đi khắp nơi tìm
kiếm tiên linh thảo để cứu cô, từ Hỗn Độn Tinh Vực đến tiên thành Tân Yển, từ
tiên thành Tân Yển đến tiên thuyền Thiên Vực, đến trong Hư Không, lại đến tiên
thành Thanh Mạt của Trung Thiên vực. . . Cô đã vượt qua những năm tháng đó
trên lưng của Diệp Mặc.
Bóng dáng Diệp Mặc một lần lại một lần hiển hiện trước mặt cô, Chân Băng Du
đứng ở ngoài Băng Cực Phù Sơn này đã mấy ngày, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ là
sẽ rời đi một bước. Cô đang hồi tưởng từng ly từng tý khi ở cùng Diệp Mặc, lại
hồi tưởng về ban đầu Diệp Mặc đã ôm cô như thế nào, đã cõng cô trốn chạy khắp
nơi ra sao.
Khi cô nghĩ đến cái lúc mà Diệp Mặc cõng cô trên đài khiêu chiến của tiên
thuyền, cô rốt cuộc không nhịn được nữa chảy ra hai hàng nước mắt.
– Sư phụ, đạo tâm thật sự là có thể thay đổi, nếu như người cũng gặp được
người đàn ông như hắn vậy . . .
Chân Băng Du lại lẩm bẩm nói,
– Thay đổi đạo tâm có lẽ là rất khó, mà thích một người thật sự rất đơn giản.
Chân Băng Du những năm này điên cuồng tu luyện, điên cuồng tìm kiếm các loại
tiên linh vật, nhưng khi cô an tĩnh lại, trước mắt cô lập tức liền hiện lên
bóng dáng của Diệp Mặc. Bóng dáng đó giống như khắc sâu trong linh hồn của cô,
cũng làm cho cô không cách nào quên được.
Lúc trước cô mỉa mai Diệp Mặc ‘trong mắt chỉ có ham muốn xác thịt, không có
thành tựu gì lớn’, đến nay ký ức cô hãy còn mới mẻ. Nhưng lúc này, cô đứng ở
nơi này hồi tưởng từng ly từng tý giữa cô và Diệp Mặc, toàn bộ thể xác, tinh
thần và linh hồn cũng đã khắc đầy bộ dáng của hắn.
Chân Băng Du sờ bộ quần áo màu xanh thẫm trên người mình một chút, bộ quần áo
này là lúc trước Diệp Mặc giúp cô mua ở tiên thành Thanh Mạt, sau khi cô thăng
cấp Tiên vương, cố ý mặc trên người.
– Diệp Mặc, anh đợi em, em vẫn muốn cùng anh lưu lạc, một người thế này quá
buồn tẻ. Có lẽ, có chút ham muốn xác thịt cũng không sao . . .
Chân Băng Du sau khi nói xong câu đó, rốt cuộc hạ quyết tâm. Cho dù là Diệp
Mặc có vợ rồi, thêm một mình cô nữa cũng không nhiều. nguồn
Uỳnh . . .
Thanh âm hai pháp bảo nổ tung ở phía xa vang lên, rất nhanh hai bóng người
đang đánh nhau đã đi tới trước mặt Chân Băng Du.
– Là cô?
Người đàn ông trốn chạy phía trước nhìn thấy Chân Băng Du, lập tức liền nhận
ra. Chân Băng Du so với lúc trước, càng đẹp hơn mấy phần, dáng người cũng trở
nên vô cùng hoàn mỹ.
Tiên nhân đuổi theo đằng sau cũng khiếp sợ nhìn Chân Băng Du, Tiên Giới mỹ nữ
như mây, khắp nơi đều có, nhưng y chưa bao giờ thấy qua Tiên Tử nào xinh đẹp
như Chân Băng Du. Bất kể dung mạo hay là dáng người đều đẹp đến cực hạn.
– Ngươi là Phong Đề Tối Nhĩ?
Chân Băng Du đã nhận ra người đàn ông này, lúc trước khi cô và Diệp Mặc ở Cực
Tinh Trạch đã gặp qua người này.
Lúc đó, Diệp Mặc và cô đã tìm được hơn một trăm cây Lục Dực Tử Linh, khi bọn
họ muốn thu thập Lục Dực Tử Linh, Phong Đề Tối Nhĩ đột nhiên xuất hiện, còn
giết rất nhiều Trảo Hổ Ngạc. Lúc ấy cô không biết Phong Đề Tối Nhĩ là tu vi
gì, chỉ biết lúc ấy đối phương là tiên nhân luyện thể Tiên niết thể, bây giờ
đã nhiều năm như vậy, chắc hẳn đẳng cấp luyện thể của Phong Đề Tối Nhĩ đã cao
hơn.
Nhưng tu vi của y lại không ra sao cả, bây giờ mới chỉ là một Đại Chí Tiên
trung kỳ mà thôi. Người truy sát y lại là Đại La Tiên sơ kỳ, y có thể đến bây
giờ vẫn không có việc gì, đoán chừng cũng là ỷ vào tu vi luyện thể cao để
chống đỡ thôi. Mục đích Phong Đề Tối Nhĩ trốn tới đây rất rõ ràng, chính là
muốn xông vào trong Băng Cực Phù Sơn. Với tu vi luyện thể của y, chỉ cần vào
trong Băng Cực Phù Sơn rồi, chắc hẳn sẽ không sợ Đại La Tiên kia rồi.
– Không ngờ có thể gặp cô ở chỗ này, thật sự là hạnh ngộ.
Phong Đề Tối Nhĩ lập tức mừng rỡ nói, sau khi nói xong, y lập tức nhớ tới Đại
La Tiên sơ kỳ truy đuổi sau lưng y kia, tranh thủ thời gian quay đầu lại bổ
sung một câu:
– Cống Chí Thượng, đồ vật ta cho ngươi, ngươi đi đi, hôm ta nay gặp được cố
nhân, muốn cùng cố nhân trò chuyện một lát.
Phong Đề Tối Nhĩ cũng không đợi Cống Chí Thượng trả lời, lại xoa xoa tay nhìn
Chân Băng Du nói:
– Vị sư muội này, cái người năm đó đi chung với cô, thích ăn nói khoác lác,
giọng điệu lớn lối không thể tưởng tượng nổi kia có phải đã chết rồi không?