Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1930: Cô gái thần bí
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
– Đúng thế, bất quá cái cánh cửa đó rất khó tìm, tôi cũng vì cảm giác được
hiệu quả ở khu tu luyện bình thường kia kém quá, cho nên mới tìm sâu vào phía
trong hơn. Tìm lung tung bốn phía, cuối cùng lại đi tới nơi này. Lúc tôi tiến
vào còn là Tiên linh thể sơ kỳ, hiện tại đã đạt tới Tiên linh thể trung kỳ
rồi. Ở đây quả thật là thánh địa luyện thể mà!
Vị nữ tiên cũng đã nhìn ra Diệp Mặc dường như không nghi ngờ gì cả.
– Nguy hiểm thật, may mắn lúc đầu tôi không tìm sai hướng, vậy mà tôi cứ
tưởng là tiến nhầm vào khu bình thường chứ, sau đó mới nhìn thấy…
Diệp Mặc nói được một nửa thì liền nhanh chóng ngậm miệng. Hắn vốn muốn nói
nếu như tiến vào khu bình thường, sau đó thấy được nhiều nữ đệ tử không mặc
quần áo, như vậy thật sự là không ổn (DG: Tại sao lại không ổn, quá ổn là đằng
khác ^^). Nhưng vừa rồi bản thân đã nhìn thấy hết dáng người của cô gái này,
nếu nói ra thì sợ rằng đối phương sẽ ngại, cho nên mới không nói tiếp nữa. xem
tại
Vị nữ tiên kia cũng lập tức hiểu được ý của Diệp Mặc, nhưng cô cũng chỉ thoáng
lúng túng một chút thôi, sau đó lại nói tiếp:
– Cậu có muốn tìm cũng sẽ không thấy được đâu. Chính tôi cũng không biết mình
làm thế nào mà tới đây được, sau đó tôi lại muốn trở lại khu tu luyện bình
thường, nhưng vẫn chưa hề tìm được cửa ra, bằng không thì tôi đã sớm đi ra
ngoài rồi, đâu còn ngây người ở đây tới tận bây giờ nữa? Còn anh, anh vào đây
bằng cách nào? Liệu lát nữa anh có thể dẫn tôi ra ngoài không?
– Đưa cô ra ngoài đương nhiên là không có vấn đề, nhưng cô nhất định phải nói
rõ đầu đuôi lai lịch của cô cho tôi biết, hơn nữa tôi còn phải đi tìm một vài
thứ ở chỗ này.
Thứ mà Diệp Mặc muốn tìm đương nhiên là dấu vết của tên văn sĩ trung niên rồi.
Tên văn sĩ trung niên ngày đó là một Bán thánh, mà bản thân mình mặc dù chưa
hề đắc tội y, bất quá mình đã xài ‘Tinh hạch viêm’ của y, hơn nữa còn phá đi
ấn ký truyền tống của y, khiến cho y không chiếm được chút chỗ tốt nào. Cho
nên vạn nhất tên đó đi ra ngoài một cách bình yên vô sự, thì bản thân mình lại
có thêm một cường địch rồi. (DG: Bộ chú còn ít cường địch sao @_?)
Diệp Mặc vuốt vuốt cái trán của mình, trong lòng quả thật là không biết phải
làm sao. Nhưng người mà hắn đắc tội đều là loại khó nhằn, bất quá cũng là hết
cách rồi, bởi vì nếu dễ đối phó, thì cũng chẳng thế nào có xung đột lợi ích
đối với hắn được. Từ khi hắn có được 'Khổ Trúc' cùng với trận bàn thời gian,
thì cũng đồng nghĩa là hắn đã ở thế đối nghịch với những kẻ đứng trên đỉnh của
Tiên Giới rồi.
– Tôi còn chưa biết anh là ai, và từ đâu mà đến đây?
Vị nữ tiên kia do dự một chút, sau đó hỏi Diệp Mặc với điệu bộ dè dặt cẩn
thận.
– Tôi là Diệp Mặc, là bạn của Thánh nữ Phiêu Miễu Tiên Trì. Nhờ sự giúp đỡ
của cô ấy, cho nên tôi mới có thể vụng trộm tiến vào đây.
Diệp Mặc đã biết rằng Ninh Nga Tiên tử đã sắp rời khỏi Phiêu Miễu Tiên Trì,
cho nên cũng không hề giấu diếm gì.
Vị nữ tiên kia thở ra một hơi, sau đó cũng chẳng buồn hỏi xem lai lịch của
Diệp Mặc là gì mà liền nói;
– Tôi là Úc Hòa, đến từ Hương Cảnh thuộc Phạm Đô Thiên.
Địa danh Hương Cảnh này Diệp Mặc chưa từng nghe nói qua, nhưng cũng chẳng hề
để ý. Bởi vì những nơi mà hắn chưa nghe nói tới thì nhiều lắm, đâu cần phải để
ý tới một cái Hương Cảnh chứ.
Lúc này Diệp Mặc đã tìm lại cặn kẽ nơi mà tên văn sĩ trung niên ngày trước trú
ngụ, nhưng không hề phát hiện được bất cứ dấu vết gì. Hắn cảm thấy có chút
thất vọng, sau đó liền hỏi Úc Hòa:
– Úc Hòa tiên tử, khi cô tới nơi này thì có thấy thứ gì đặc biệt không, hay
là có dấu vết gì hay không?
Úc Hòa lắc đầu:
– Không có, khi tôi tới nơi này thì ở đây là một cái bình đài lớn bằng đá,
sau đó tôi ở đây tu luyện. Khi nghỉ ngơi thì cũng đặt động phủ Tiên khí của
mình ở trên cái bình đài đó.
Diệp Mặc nhớ tới cái thẻ bài mầu đỏ mà mình đã ném ra ngoài, còn có cái ký
hiệu bên trong cái thẻ bài đó nữa, trong lòng liền có chút hoài nghi rằng có
người nào đó đã bóp nát thẻ bài, hoặc là tên văn sĩ trung niên kia đã kích
phát cái ký hiệu khiến ột người nào đó thay thế cho hắn bị truyền tống tới chỗ
này, kết quả là bị tên văn sĩ trung niên kia lợi dụng.
Ký hiệu của tên văn sĩ trung niên kia ẩn dấu kín đáo như thế nào thì sâu trong
lòng Diệp Mặc hiểu rất rõ. Người con gái trước mặt này lại tới đây, thì nói
không chừng là cũng đã bị tên văn sĩ trung niên kia hạ cái ký hiệu gì đó lên
người rồi cũng nên.
Nghĩ tới đây, thì Diệp Mặc lập tức nói:
– Ở đây vốn có một tên văn sĩ trung niên, và lần này tôi tới đây chính là tìm
y. Nhưng không ngờ là y hiện tại đã rời đi rồi. Người này khá là âm hiểm, hơn
nữa lại rất giỏi về việc hạ ký hiệu thần thức. Y đã đi rồi, nhưng cô là người
đầu tiên tới chỗ này, cho nên tôi muốn kiểm tra trên người của cô một chút xem
liệu y có lưu lại ký hiệu không, không biết liệu có được không? (DG: Kiểm,
không được cũng phải được, quả này phải kiểm thật kỹ nhá )
– A…
Úc Hòa kinh ngạc mà nhìn Diệp Mặc, thật lâu mới do dự nói:
– Diệp sư huynh, anh nói là… còn phải kiểm tra thân thể của tôi nữa sao?
(DG: Đương nhiên rồi, kiểm thật kỹ nữa là đằng khác )
Diệp Mặc xấu hổ:
– Nếu như cô cảm thấy không tiện thì quên đi. Chúng ta là người tu tiên,
không cần phải quá câu nệ tiểu tiết.
Diệp Mặc rất muốn nói rằng bản thân rất bội phục sự rộng lượng của đối phương
với việc trước đó, và dù sao thì nhìn cũng đã nhìn rồi, lại kiểm tra thêm một
lần nữa cũng đâu có gì to tát đâu.
– Tôi, tôi…
Úc Hòa càng xấu hổ tới mức không dám nói chuyện.
Thấy giọng điệu cùng biểu hiện của Úc Hòa, thì Diệp Mặc cũng đã hiểu. Lúc
trước là do đối phương không cẩn thận mà để bị nhìn thấy, hiện tại mình lại
muốn kiểm tra lại một lần, thì đương nhiên là đối phương không muốn rồi.
Kỳ thật cách nghĩ của Diệp Mặc là nếu như trên người của Úc Hòa có ký hiệu,
thì hắn sẽ bức các ký hiệu thần thức đó ra, sau đó thu nó lên trên người mình.
Từ đó thì hắn có thể căn cứ vào cái ký hiệu thần thức đó để tìm ra tên văn sĩ
trung niên kia. Nếu có được ký hiệu thần thức cảu đối phương, thì cho dù là
đối phương thay đổi thành một thân phận khác rồi tiếp cận hắn, thì hắn cũng sẽ
có thể nhận ra được.
Lúc này Diệp Mặc đã có chút hối hận vì ngày trước đã vứt bỏ cái ký hiệu thần
thức của tên văn sĩ trung niên kia. Nếu là hiện giờ thì hắn chắc chắn sẽ không
bỏ nó đi đâu.
Khi Diệp Mặc muốn bỏ qua rồi, thì Úc Hòa lại bỗng nhiên nói:
– Tôi nguyện ý để cho anh kiểm tra, chỉ cần Diệp sư huynh… chỉ cần lát nữa
anh dẫn tôi ra ngoài là được rồi…
Úc Hòa là một Tiên Vương, nhưng nói tới chuyện mẫn cảm như thế này thì lại xấu
hổ cúi đầu, hiển nhiên là loại chuyện này cô cũng chưa từng trải qua bao giờ,
cho nên trong lòng quả thật là không được tự nhiên.
– Cô yên tâm, tôi khẳng định là sẽ đưa cô ra ngoài.
Diệp Mặc khẳng định.
Úc Hòa mặc dù có chút do dự nhưng vẫn đưa tay về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc nắm
lấy cổ tay của cô, lập tức cảm giác được sự mềm mại mượt mà khiến cho hắn phải
thầm khen rằng da thịt của cô gái này thực sự là hoàn mỹ. Chân Băng Du cũng
giống như vậy, xem ra tiên nhân luyện thể thì bất luận là nam hãy nữ, đều sẽ
có làn da rất tốt.
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không dùng Tiên nguyên dò xét những nơi riêng tư của
một nữ tiên, mà là quang minh chính đại dò xét thân thể của đối phương một
lượt. (DG: Có gì khác nhau sao ^^)
Nhưng Diệp Mặc mới chỉ kiểm tra được một nửa, thì trong lòng đã phải chấn động
rồi.
– Làm sao vậy?
Một chút biểu cảm biến hóa của Diệp Mặc thì Úc Hòa đã lập tức phát hiện ra.
Theo bản năng cô liền ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc, trên mặt còn hiện lên một
áng mây hồng.
– Không có gì, bởi vì tôi có chút không cầm lòng được, thực sự xin lỗi. Tôi
đã kiểm tra xong rồi, trên người của cô không có dấu hiệu gì của thần thức ấn
ký cả.
Diệp Mặc nói xong liền nhanh chóng buông tay ra.
– Không sao, trong lòng tôi cũng rất hồi hộp.
Úc Hòa cúi thấp đầu, giọng nói có chút run rẩy. Diệp Mặc căn bản là không cần
nhìn, cũng biết là mặt của cô hiện tại đang đỏ ửng lên rồi.
Diệp Mặc cười xấu hổ, trên mặt thoáng chút vẻ mất tự nhiên, nhưng trong lòng
của hắn lúc này đang vô cùng kinh hãi. Cô gái trước mặt này không ngờ lại là
tu vi Tiên Đế đỉnh, thậm chí có thể là Bán Thánh rồi. Không chỉ như thế, tu vi
luyện thể của cô cũng không phải là Tiên linh thể trung kỳ, mà đã là Tiên linh
thể đỉnh rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi là sẽ tấn cấp lên Tiên thần thể, có thể
nói là đã vượt qua cả Bán Tiên thần thể rồi. Nếu như không phải là hắn tu
luyện 'Tam sinh quyết', hơn nữa còn cầm tay đối phương để kiểm tra, thì quả
thật là không thể nhìn ra được.
Có lẽ đối phương đã quá xem thường hắn, cho nên mới nguyện ý đưa tay ra cho
hắn kiểm tra.
Trước đó thì là vì đối phương là phận nữ, hơn nữa lại còn rất trẻ, không hề có
nửa phần khí tức tang thương nào, cho nên hắn cũng không thể mặt dầy mà dùng
thần thức để điều tra tu vi của đối phương được. Nhưng hắn đâu thể ngờ rằng
người này căn bản không phải là một Tiên Vương, mà là một Tiên Đế chứ.
Trên người cô gái này không hề có chút khí tức tang thương nào, cho nên hiển
nhiên là thân thể của cô không phải do 'Đoạt xá' mà có được. Nhục thể này chắc
chắn phải là do tìm được một loại Tiên tài cao cấp nào đó, sau đó tái tạo
lại một lần mà được, cho nên mới có thể khiến cho hắn có được cảm giác cực kỳ
tự nhiên. Phiêu Miễu Tuyền là nơi luyện thể và tái tạo thân thể cao cấp, cho
nên việc cô gái này xuất hiện ở đây quả thực là rất bình thường.
Hiện trường nhất thời trở nên lúng túng. Diệp Mặc không nói gì, Úc Hòa cũng
cúi đầu không nói. Trong lòng Diệp Mặc thì là kiêng kị, vì hắn đang suy nghĩ
xem việc tên văn sĩ trung niên kia mất tích liệu có liên quan gì tới vị nữ
Tiên Đế trước mặt này hay không? Còn Úc Hòa ở đối diện thì lại đang biểu lộ
một tâm trạng xấu hổ có chút mập mờ. Tình cảnh mập mờ này là giả hay thật, thì
trong lòng Diệp Mặc hay chính cô cũng đều tự mình hiểu rõ.
Trong nội tâm của Diệp Mặc đang sợ hãi than thầm. Cô gái này im lặng không nói
một câu, khiến cho hắn cảm thấy không được tự nhiên. Nếu đối phương đã có thực
lực như vậy, vì sao lại không trực tiếp bắt lấy mình, mà lại cùng với mình
chơi cái trò giả bộ mờ ám này? Diệp Mặc tin chắc rằng sẽ chẳng bao giờ có
chuyện một nữ Tiên Đế đỉnh sẽ có cái loại quan hệ mập mờ này với hắn ngay
trong lần đầu tiên gặp mặt.
– Tu vi luyện thể của tôi đang muốn đột phá lên Tiên linh thể hậu kỳ rồi, vậy
mà tu vi luyện thể của anh còn cao hơn cả tôi nữa! Chẳng lẽ anh đã đạt tới
Tiên thần thể rồi sao?
Úc Hòa rốt cuộc cũng mờ miệng phá tan bầu không khí giữa hai người.
Diệp Mặc giật mình hiểu ra. Đến hiện giờ đối phương còn chưa động thủ, hẳn là
đang có ý đồ đối với công pháp luyện thể của hắn chăng?
– Phải, tôi đã là Tiên thần thể rồi, cho nên mới không sợ Phiêu Miễu Tuyền
này.
Diệp Mặc lập tức thừa nhận.
– Diệp sư huynh, sau này tôi tu luyện tới Tiên linh thể đỉnh thì sẽ không có
cách nào tiến thêm nữa, không biết là anh có kinh nghiệm gì không?
Úc Hòa liền nói, sau khi nói xong thì liền tỉnh ngộ nghĩ rằng mình đã quá mức
đường đột, cho nên nhanh chóng lấy ra một bình ngọc đưa cho Diệp Mặc rồi nói:
– Diệp sư huynh, thực xin lỗi, tôi nghĩ rằng công pháp luyện thể của anh nhất
định là loại công pháp thượng thừa, nhưng tôi cũng không có hi vọng xa vời
rằng anh sẽ chia sẻ cho tôi cái công pháp đó, cho nên tôi chỉ muốn anh chỉ
điểm cho tôi một chút. Lọ 'Tôn ý đan' này xin được tặng cho anh.
– 'Tôn ý đan'?
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn về phía Úc Hòa. Sự trân quý của 'Tôn ý đan' thì cho dù
là Tiên Đế cũng không nhất định có thể lấy ra được, không ngờ cô nàng Úc Hòa
này lại hào phóng như vậy.
Bất quá trong mắt các Tiên Vương khác thì 'Tôn ý đan' này chính là cao cấp dị
bảo, nhưng trong mắt Diệp Mặc thì chẳng khác gì kẹo đường dùng để ăn vặt cả.
Diệp Mặc liền nhanh chóng đáp:
– Úc Hòa tiên tử, thật sự xin lỗi. Công pháp luyện thể của tôi là truyền thừa
của gia tộc, không thể để lộ ra ngoài được. Nếu như tên văn sĩ trung niên kia
đã đi rồi, thì tôi cũng phải đi thôi. Nếu như cô muốn cùng tôi ra ngoài, vậy
thì đi thôi…
Đối phương là một Tiên Đế đỉnh, thì Diệp Mặc tin rằng cô ta có thể tùy thời
rời khỏi nơi này, căn bản là không hề cần hắn hỗ trợ. Điều này căn bản chỉ là
Úc Hòa muốn lấy một cái cớ mà thôi.
– Không sao cả, anh cứ cầm đi.
Úc Hòa thấy Diệp Mặc ngay cả 'Tôn ý đan' cũng có thể từ chối, thì trong mắt
liền lộ ra một tia kinh ngạc. Bất quá cô rất nhanh liền cười một cái rồi lại
đưa lọ đan dược nhét vào tay Diệp Mặc.
Khi tay của Diệp Mặc chạm vào lọ đan dược thì lập tức cảm nhận được một đạo
Tiên nguyên cường đại vọt vào trong kinh mạch của hắn.
– Xin lỗi.
Bộ dáng tươi cười có chút ngượng ngùng của Úc Hòa lúc này vẫn y nguyên như cũ.