Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1914: Bí Cảnh bị khóa
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Diệp Mặc mang theo Bắc Vi và Vô Ảnh rời đi Cửu Phạm Tiên Trì, cũng không nói
ra bất kỳ lý do nào. Cho dù là Hoán Vân tiên đế của Cửu Phạm Tiên Trì cũng
không hiểu, vì sao Diệp Mặc không tìm cô gây phiền toái.
Đối với lời mời của Tấn Huy Tiên Đế, Diệp Mặc trực tiếp cự tuyệt, hắn và Đinh
Giới tương đối hiểu nhau. Về phần những người còn lại của Xích Hà đế tông, hắn
cũng không muốn đi giao thiệp.
…
Lối vào Bí Cảnh Trát Khuê ở trong tiên thành Trát Khuê, việc này rất ít Bí
Cảnh khác có. Bởi vì Bí Cảnh ở trong tiên thành. Trát Khuê tiên thành vì để
không cho bất luận kẻ nào cũng có thể tùy thời lui lui tới tới lối, dứt khoát
bố trí trận pháp che giấu và phòng ngự đỉnh cấp bên ngoài lối vào này, che dấu
đi cùng phòng ngự vùng phạm vi lớn này.
Cho nên Bí Cảnh Trát Khuê mở ra cũng không có nghĩa là lối vào Bí Cảnh đã mở
ra, mà là chỉ trận pháp phòng ngự mở ra sớm trước mấy ngày. Chỉ có trận pháp
phòng ngự che chắn cho Bí Cảnh mở ra, mới có thể đi vào lối vào Bí Cảnh trước
giành chỗ, nếu không thì sớm đã có người đi chiếm chỗ có lợi trước mấy tháng
rồi.
– Lão đại, em còn tưởng rằng anh muốn giết Hoán Vân tiên đế kia, sau đó hủy
diệt Địa U Hỏa Trì chứ.
Vô Ảnh đứng trên Thời Không Toa, lè lưỡi liếm môi một cái.
Diệp Mặc sao không biết tâm tư tên này, lại một cái tát đánh ra,
– Ngu ngốc, về sau không cho phép ăn thịt người.
Vô Ảnh mau chóng ngậm miệng, nó sợ mình mới mở miệng, lão đại lại bồi thêm một
câu, “về sau cũng không cho phép ăn Tiên Yêu thú” nữa là xong đời.
– Anh, Y Y tỷ đã đi rồi ư?
Đường Bắc Vi lại mơ hồ đoán được một chút, lập tức lên tiếng hỏi.
Diệp Mặc ừ một tiếng nói:
– Cô ấy đã có được một chút cơ duyên, thành tựu tương lai hẳn là vô cùng lớn.
– Anh, anh thích Y Y thánh nữ sao? Cô ấy có xinh đẹp hơn Tố Tố tỷ không?
Đường Bắc Vi trông thấy thần thái Diệp Mặc có chút sa sút, theo bản năng hỏi.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
– Anh chỉ coi cô ấy là bạn, không có chuyện thích gì đâu. Vì anh có chút lo
lắng tương lai có một ngày, bọn anh hoặc là sẽ đứng ở hai phía đối lập. Dự cảm
của anh bình thường rất mãnh liệt, sau khi anh xem xong ngọc giản của Y Y để
lại, anh liền có loại dự cảm mãnh liệt này. Hơn nữa…
Câu nói kế tiếp Diệp Mặc không nói ra, Bắc Vi cũng không có hỏi. Đó là bởi vì
trong lòng Diệp Mặc lại có chút vướng mắc đối với cái 'Cửu Phạm Cửu Liên Kinh'
kia, tựa hồ hắn rất không thích môn công pháp này.
– Chẳng qua chỉ là một cô nàng mà thôi, nếu như cô ấy dám tạo phản, em sẽ
“răng rắc”…
Vô Ảnh còn chưa nói hết, theo bản năng lại liếc nhìn Diệp Mặc, hình như nhớ
tới lời Diệp Mặc mới vừa nói, lập tức im ngay. Nhưng Diệp Mặc lần này ngược
lại không có quát tháo nó, mà là đột nhiên đứng lên.
Vô Ảnh cũng lập tức liền phát hiện ra, lập tức hét lớn:
– Tên ngu ngốc nào phá vỡ khoanh vùng của chúng ta, em muốn một ngụm nuốt nó.
Ngay cả Đường Bắc Vi cũng có chút im lặng nhìn Vô Ảnh, tên này ngoại trừ câu
này ra, chẳng có câu gì khác.
Thời Không Toa của Diệp Mặc đứng chính giữa khoanh vùng của hắn, lời nói của
Vô Ảnh mọi người đều nghe thấy, nhất thời tất cả mọi người bỗng tinh thần chấn
động. Người ở đây đều biết rõ, nói không chừng có trò hay để xem.
Đế Văn Thành dẫn đầu bọn người Lệ Cáp hủy diệt khoanh vùng của Diệp Mặc, bây
giờ Diệp Mặc trở về, còn lâu mới bỏ qua cho Đế Văn Thành. Ngay cả Vị Phong
tiên đế Diệp Mặc cũng không coi ra gì, há có thể để ý một Cửu Kiền Đế Tông?
Thủ hạ dưới trướng Vị Phong tiên đế của Thanh Vi Thiên cũng không phải chỉ có
ba bốn tiên đế.
Diệp Mặc đã thu hồi Thời Không Toa, nhìn trận pháp đã bị vỡ nát, lại phát hiện
tiên khí động phủ kia của hắn vẫn còn. Tuy trận pháp phòng ngự bị đánh vỡ, tấm
bảng cũng bị đánh vỡ, nhưng vùng đất cũng không hề bị người ta chiếm mất.
– Anh…
Đường Bắc Vi có chút lo lắng nhìn Diệp Mặc, cô tu vi quá thấp, không thể giúp
được gì.
– Không có việc gì.
Diệp Mặc khoát khoát tay, hắn đã hiểu rõ đây là chuyện gì rồi, hẳn là có người
đã đánh vỡ trận pháp phòng ngự của hắn trước, sau đó nghe thấy người khác nói
tới chuyện của mình, sau đó sợ hãi, lúc này mới rút đi.
Diệp Mặc cũng không sửa sang lại chỗ này, cũng không dựng lại tấm bảng lên
lại, chỉ nói với Vô Ảnh,
– Ngươi canh ở bên ngoài, có người đi tới, thông báo một cái. Bắc Vi, chúng
ta đi vào trước.
Nếu đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, Diệp Mặc sẽ không còn lo lắng nữa. Nếu quả
thật muốn khiêu khích hắn, thì sẽ không giữ lại nơi này cho hắn trở về, pháp
bảo động phủ của hắn cũng sớm đã bị lấy đi.
Khiến cho hắn kỳ quái không phải là trận pháp phòng ngự của mình bị người ta
đánh vỡ, mà là Bí Cảnh Trát Khuê sao vẫn chưa mở ra. Theo lý mà nói Bí Cảnh
hẳn là đã sớm mở ra rồi chứ, sao bây giờ những người này đều vẫn ở đây, chẳng
lẽ đã xảy ra chuyện gì hay sao? Cho dù là xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên hắn
phải xử lý cũng là chuyện trận pháp khoanh vùng của mình bị phá hủy.
Trong động phủ tiên khí, Đường Bắc Vi ngồi ở bên Diệp Mặc cũng không hiểu ý
của Diệp Mặc lắm. Nhưng cô và Diệp Mặc cũng không phải đợi lâu, liền nghe thấy
Vô Ảnh ở bên ngoài gọi,
– Nam La đế tông Trạm Khôn tiên đế, Lộc Khoan tiên đế tới thăm hỏi, đưa tới
một tấm bảng hiệu.
Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy bên ngoài có ba người tới, trong đó có hai người hắn
nhận ra, Lộc Khoan tiên đế và Thiền Di. Nói chính xác thì Lộc Khoan tiên đế
đối với hắn vẫn coi như là có ơn. Ban đầu ở trên tiên thuyền, nếu như không có
Lộc Khoan tiên đế, hắn đã bị tiên vương của Ma Hoan Tông ăn chắc rồi, cũng bởi
vì Lộc Khoan tiên đế, hắn mới giết được tiên vương Quý Bá của Ma Hoan Tông.
Diệp Mặc lại biết Lộc Khoan tiên đế không phải là người của Nam La đế tông,
không biết y tới làm gì?
Hai tiên đế lúc này đã tiến đến, Lộc Khoan tiên đế trông thấy Diệp Mặc lập tức
chắp tay cười ha ha nói:
– Ha ha, Diệp tông chủ quả nhiên không lên tiếng thì thôi hễ lên tiếng là
kinh người a, lúc trước khi ta vừa mới nhìn thấy Diệp tông chủ, Diệp tông chủ
còn chưa lấy được tiên vị, hôm nay đã là một Vị Tiên có tiên vị rồi, chúc mừng
chúc mừng.
Y không biết tu vi cụ thể của Diệp Mặc, dứt khoát nói mơ hồ một chút.
Đối với Lộc Khoan tiên đế Diệp Mặc không hề lãnh đạm chút nào, nhanh chóng
đứng lên nói:
– Lộc Khoan tiền bối mời ngồi.
– Không dám, không dám, nếu Diệp tông chủ coi trọng Lộc Khoan, thì gọi một
câu Lộc Khoan huynh là được rồi, kêu tiền bối thật sự là không dám.
Lộc Khoan tiên đế nhanh chóng khoát tay nói, y sớm đã nghe qua sự tích của
Diệp Mặc rồi, đồng thời cảnh tượng Diệp Mặc và mấy tiên đế đánh nhau y cũng đã
thấy toàn bộ rồi. Có thể nói Diệp Mặc so với y còn lợi hại hơn, y há có thể để
cho Diệp Mặc gọi y là tiền bối?
Diệp Mặc cũng không khách khí, gật gật đầu cười chắp tay nói:
– Vậy ta đây không khách khí, Lộc Khoan huynh.
– Đương nhiên là như vậy, Diệp tông chủ, để ta giới thiệu một chút, vị này
chính là Trạm Khôn tiên đế của Nam La đế tông, cũng là bằng hữu rất thân thiết
của ta…
Lộc Khoan tiên đế chỉ vào một tiên đế bên cạnh nói với Diệp Mặc.
Nghe xong Lộc Khoan tiên đế nói, Diệp Mặc đã biết, Lộc Khoan tiên đế là do
người ta nhờ tới đây nói giúp.
Trạm Khôn tiên đế không dám thất lễ, nhanh chóng chắp tay nói với Diệp Mặc:
– Trạm Khôn của Nam La đế tông ra mắt Diệp tông chủ, vốn lần này hẳn là đến
tâm tình với Diệp tông chủ một phen, tiếc rằng đệ tử trong phái không hiểu
chuyện, lại dám đánh phá trận pháp phòng ngự của Diệp tông chủ, thật sự là cực
kỳ hổ thẹn, Trạm Khôn đặc biệt đến đây thỉnh tội.
Mọi người nể mặt lẫn nhau, Diệp Mặc mặc dù biết Trạm Khôn tiên đế là xem ở
thực lực của mình, nên mới tới xin lỗi, lại cũng không thể không chấp nhận,
hắn không phải là loại tính cách không thể khoan dung cho người khác, huống
chi hắn cũng không có vốn để làm như vậy.
Bây giờ Trạm Khôn tiên đế chủ động tới xin lỗi, hắn cũng liền vội chắp tay
nói:
– Ha ha, Trạm Khôn huynh mời ngồi.
Nói xong đã lấy ra tiên linh trà, rót ỗi người một chén.
Trạm Khôn tiên đế thở phào nhẹ nhõm, thái độ của Diệp Mặc đối với Lộc Khoan
tiên đế làm cho trong lòng y hơi chút an tâm, hơn nữa Diệp Mặc thoạt nhìn cũng
không phải loại người khùng điên không biết lý lẽ như đồn đại, xem ra lời đồn
đại không thể tin hoàn toàn. Nhưng Diệp Mặc tuy khách khí, cũng không có nói
chuyện này như vậy là cho qua, hiển nhiên y cũng phải bồi thường chứ.
Nếu đã phải bồi thường, thì dễ xử lý rồi.
Thiền Di căn bản là không cần chờ Trạm Khôn tiên đế nhắc nhở, nhanh chóng chắp
tay khom người hành lễ Diệp Mặc:
– Thiền Di ra mắt Diệp tông chủ.
– Cô kể lại quá trình một chút đi.
Diệp Mặc gật gật đầu nói, cũng không bảo Thiền Di ngồi xuống.
Chuyện này có quá nhiều người nhìn thấy rồi, cho dù Thiền Di không nói, Diệp
Mặc cũng sẽ thăm dò được. Thiền Di cũng không có giấu diếm, nói thẳng ra năm
người đánh phá trận pháp phòng ngự của Diệp Mặc, ngoại trừ cô ra, còn có hai
tiên vương Lệ Cáp và Thông Ly của Nguyệt Thành đế tông, Nguyên Khôi của Thương
Vũ đế tông và Tường Hà của Cửu Kiền Đế Tông.
Trạm Khôn tiên đế thấy Diệp Mặc vẻ mặt bình tĩnh, hình như cũng không có ý nổi
giận, lúc này mới lại chắp tay nói:
– Diệp tông chủ, chuyện này Nam La đế tông ta làm rất không đúng mực. Thiền
Di cũng là nòng cốt của Nam La đế tông ta, nếu như Diệp tông chủ muốn trừng
phạt cô ấy, ta không nói hai lời.
Không đợi Trạm Khôn tiên đế nói xong, Diệp Mặc liền khoát tay, hắn cũng coi
như là người cùng cấp bậc với Tiên đế, sao lại đơn độc giữ lại một Tiên vương
để trừng phạt được. truyện copy từ
Thấy Diệp Mặc khoát tay, Trạm Khôn tiên đế càng an tâm nói:
– Để tỏ lòng áy náy, đợi sau khi Bí Cảnh đóng cửa, Nam La đế tông ta nhất
định sẽ đưa một phần tiên linh thảo cấp chín đến chỗ Diệp tông chủ, để tỏ
thành ý.
Hiển nhiên chuyện Diệp Mặc mua tiên linh thảo cấp chín, y đã sớm biết.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
– Đưa thì không cần đâu, đến lúc đó tiên linh thảo cấp chín ta đều sẽ dùng
tiên tinh để mua, bất kể bao nhiêu, ta cũng sẽ lấy hết.
Tiên linh thảo cấp chín bất kể bao nhiêu đều lấy hết, câu này cũng không phải
là nhỏ, nhưng Trạm Khôn tiên đế cũng không có nửa phần hoài nghi. Cho dù là
lúc trước Tiên Khuyết thương hội bị Diệp Mặc tiêu diệt, Diệp Mặc cũng đã lấy
được hơn 10 tỷ tiên tinh, huống chi y còn nghe một tiên đế khác nói, Diệp Mặc
đã từng lấy được mấy trăm dòng tiên linh mạch cực phẩm. Có lẽ tại Tiên Giới,
căn bản không có người nào giàu có hơn Diệp Mặc.
Sự rộng lượng của Diệp Mặc lập tức giành được cảm tình của Trạm Khôn tiên đế,
rất nhanh bầu không khí nói chuyện đã sôi nổi hẳn lên.
– Trạm Khôn huynh, theo lý mà nói Bí Cảnh này hẳn là phải mở ra rồi chứ, vì
sao đến bây giờ còn chưa có mở ra?
Diệp Mặc đã sớm muốn hỏi vấn đề này, bây giờ chuyện chủ yếu đã giải quyết
xong, hắn lập tức hỏi đến chuyện này.
Lộc Khoan tiên đế lại nói:
– Vị Phong Đại Đế đã dẫn người đi tra xét, nghe nói cửa vào Bí Cảnh đã mở ra,
chỉ có điều là đã bị người ta dùng trận pháp khóa lại từ bên trong rồi, chuyện
này mới dẫn tới việc không cách nào đi vào trong Bí Cảnh được.
– Cửa vào Bí Cảnh bị người ta khóa lại từ bên trong?
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi một câu.
Trạm Khôn lập tức đáp:
– Đúng vậy, một Tông sư tiên trận cấp chín cũng cho rằng cửa vào Bí Cảnh này
là bị người nào đó từ bên trong Bí Cảnh khóa lại. Chắc hẳn là lần trước sau
khi tiến vào Bí Cảnh, chưa hề đi ra.
Có người ở bên trong Bí Cảnh một vạn năm vẫn chưa hề đi ra sao? Diệp Mặc còn
chưa kịp hỏi, đã nghe thấy Vô Ảnh ở ngoài cửa lại kêu lên:
– Thông Chấn tiên đế của Nguyệt Thành đế tông đến bái phỏng.