Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1869: Vô Già Âm Hà


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1867: Vô Già Âm Hà

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Thần thức hoàn toàn không thể quét vào trong được.

Một Tiên đế sơ kỳ đứng ở nơi lúc trước Diệp Mặc tu luyện Liệt không, nhìn lỗ
đen trước mặt, nhíu mày nói.

Mặc dù đều là Tiên đế, nhưng hơn mười Tiên đế trong này cũng không ai muốn
xông vào trong trước, cho dù là Táp Không đại đế và Huyết Hà đại đế trong ba
vị đại đế cũng vậy.

Vừa lúc đó, một luồng Tiên linh khí cực nồng đậm từ trong hắc động đó phát ra.

– Tiên linh khí thật nồng đậm?

Chư vị Tiên đế nghi nhờ nhìn nhau.

– Tôi vào trước.

Táp Không đại đế vừa nói xong ba từ này, những Tiên đế này liền nhìn thấy một
bóng người màu đỏ, trong nháy mắt xông vào trong hắc động đó.

– Một thanh trường mâu huyết sắc, nguyên thần khống chế thanh trường mâu
huyết sắc này rất yếu ớt, nhưng kinh nghiệm thì lại vô cùng lão luyện, không
ngờ đến chúng ta cũng bị lừa.

Huyết Hà đại đế nhìn thấy vậy lập tức nói.

Táp Không đại đế hừ một tiếng, quay người, trong nháy mắt liền xông vào trong
hắc động đó. Những Tiên đế còn lại thấy Táp Không đại đế xông vào rồi, lập tức
nhao nhao xông vào, chỉ trong nháy mắt, tại đây cũng không còn ai.

Một lát sau, mấy vị Tiên Vương cũng đã đến nơi này, chỉ có điều mấy vị Tiên
Vương này sau khi xông vào hắc động, lập tức bị hắc động cuốn ra ngoài, ngoài
một người có thể vào trong được, thì những người còn lại đều bị nghiền nát,
rơi ra bên ngoài hắc động.

Vô Già Âm Hà, cũng là tồn tại số một số hai trong đế tông của thượng thiên
vực. Mặc dù Vô Già Âm Hà cũng chỉ là một đế tông trong Vũ Dư thiên, nhưng
thiên chủ của Vũ Dư thiên cũng không dám động vào Vô Già Âm Hà. Trong Tiên
giới không phải là địa vị quyết định tôn ti, mà là thực lực quyết định tôn ti.

Ba tháng sau, Thời Không Toa của Diệp Mặc cũng đã xông vào Vũ Dư thiên, lại
mấy ngày sau nữa, Thời Không Toa xuất hiện bên ngoài Vô Già Âm Hà tông môn.

Diệp Mặc nhìn những dãy núi cao dài mấy chục vạn dặm vắt ngang trước mặt,
trong lòng thầm kinh hãi thán phục. Mặc Nguyệt Tiên tông cho dù khí thế ngút
trời, nhưng đặt trong Vô Già Âm Hà thì căn bản cũng không nhìn thấy gì.

Trong dãy núi cao dài mấy chục vạn dặm này, Tiên linh khí nồng đậm lượn lờ
trên không trung. Cùng với những đám mây trắng, tạo thành một bức tranh Tiên
giới cực đẹp. Giữa những đám mây trắng và Tiên linh vân này, bốn chữ “Vô Già
Âm Hà” màu vàng kim như ẩn như hiện, dường như ở bất kỳ một phương vị nào, đều
có thể mơ hồ nhìn thấy bốn chữ màu vàng kim này.

So với các tông môn khác, thì tên của tông môn của mình khắc trên tấm bia đá
cực lớn ở cổng tông môn, bốn chữ màu vàng kim lơ lửng giữa Tiên linh vân và
những đám mây trắng này, lại càng cực kì khí phái.

Từng tiếng Tiên âm nghe cực vui tai từ trong dãy núi cao dài không ngớt kia
vang ra, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, không muốn rời đi.

– Nơi này chính là Vô Già Âm Hà, trong Vô Già Âm Hà có hai ngọn chủ phong,
ngọn thứ nhất chính là Vô Già phong, ngọn thứ hai chính là Âm Hà phong nơi
phát ra những tiên âm này. Nghe nói Vô Già Âm Hà chính là do Vô Già Tiên đế
cùng với Âm Hà Tiên đế thành lập ra, sau đó hai vị tiên đế tu luyện đến cực
hạn rồi, vì Chứng đạo mà mất tích, nhưng hai chủ phong của Vô Già Âm Hà thì
vẫn còn lại.

Đinh Giới đứng một bên giới thiệu.

– Diệp đại ca, Vô Già Âm Hà bây giờ có bốn vị Tiên đế, ngoài Vô Hoa Tiên đế
và Vô Anh Tiên đế ra, còn có hai vị Tiên đế sơ kỳ nữa, là Vô Vực Tiên đế và Vô
Hồi tiên đế. Vô Hoa Tiên đế nghe nói không ở trong Vô Già Âm Hà, còn chuyện đi
đâu, thì cũng không ai rõ. Vô Anh Tiên đế lần này đến một giới mới, chắc là
trong thời gian ngắn cũng sẽ không quay về. Nhưng Vô Vực Tiên đế và Vô Hối
tiên đế chắc hẳn vẫn ở đây…

Y Y Thánh nữ do dự một hồi rồi mới nói những điều nghĩ trong lòng ra, thời
gian đi cùng Diệp Mặc cũng không ngắn, cô cũng hiểu tính tình của Diệp Mặc.

Diệp Mặc biết rõ ý của Y Y Thánh nữ, khua tay nói:

– Tôi không phải là đối thủ của Vô Già Âm Hà, cái này tôi biết rõ, nhưng thê
tử tôi đang ở trong Vô Già Âm Hà, cho dù biết không địch lại nổi, tôi cũng
muốn đến gặp cô ấy.

Diệp Mặc trong lòng vô cùng kiên định, đừng nói là Vô Già Âm Hà có bốn vị Tiên
đế, cho dù có bốn mươi Tiên đế, hắn cũng cần phải tìm Tiểu Vận về. Tu tiên cần
ẩn nhẫn tỉnh táo, nhưng đó cũng chẳng là gì. Nếu như biết người con gái của
mình ở trong Vô Già Âm Hà, đến việc đến hỏi thăm một chút cũng không dám, hắn
thà rằng tự đâm chết mình cho xong. Đừng nói đối mặt với Vô Hoa Tiên đến, cho
dù đối mặt với một Thánh đế, hắn cũng dám hỏi một chút về Tiểu Vận của mình,
cũng dám đến Vô Già Âm Hà dẫn Tiểu Vận đi.

Đời người, có chuyện nhất định phải làm và không nhất định phải làm, dẫn Tiểu
Vận đi, đối với Diệp Mặc mà nói chính là chuyện nhất định phải làm, đến việc
này cũng sợ hãi rụt rè, thì hắn tu tiên còn có đạo lý gì nữa.

– Tiểu Vận là thê tử của anh?

Y Y Thánh nữ vốn dĩ định khuyên Diệp Mặc tỉnh táo một chút, bây giờ nghe thấy
Diệp Mặc nói vậy, lập tức quên mất mục đích của mình, kinh ngạc lên tiếng hỏi.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Đúng, cô ấy là thê tử của tôi, xa cách nhau hơn trăm năm rồi, không biết
bây giờ cô ấy có khỏe không.

Nói xong Diệp Mặc nhìn Vô Già Âm Hà khí thế hùng vĩ ngút trời kia, lại thở
dài, hắn không phải là thằng ngốc, phải biết nếu muốn từ Vô Già Âm Hà mà dẫn
Tiểu Vận đi thì cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.

Nếu như Vô Anh Tiên đế là một người bình thường thì không nói làm gì, nhưng Vô
Anh tiên đế là người đứng thứ hai của Vô Già Âm Hà, nhân vật đáng sợ như này,
người mang về làm sao có thể dễ dàng dẫn đi như vậy được?

Trên thực tế nếu như không phải Vô Anh Tiên đế thu nhận Tiểu Vận làm đệ tử
thật, Diệp Mặc cho dù tạm thời không dẫn Tiểu Vận đi, cũng là vô sự, nhưng hắn
lại mơ hồ cảm thấy Vô Anh Tiên đế dẫn Tiểu Vận trở về cũng không phải là muốn
thu nhận làm đệ tử.

Lúc này hắn cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Tiên giới, những tiên
đế đã từng tiếp xúc cũng không phải chỉ có một hai người, cho dù là Thánh đế
hắn cũng đã từng tiếp xúc, Diệp Mặc biết, trong Tiên giới, cho dù Tiên đế cũng
có hạn chế về tuổi thọ, một khi đến thọ nguyên không thể nào Chứng đạo được,
thì rất có khả năng sẽ vứt bỏ thân thể, đoạt xá trùng sinh, tu luyện lại lần
nữa.

Nghiêm Vô Đạo là ví dụ mà Diệp Mặc tận mắt chứng kiến, mặc dù Nghiêm Vô Đạo
không phải đến thọ nguyên rồi, nhưng gã Chứng đạo thất bại cũng không khác
biệt nhiều so với việc đến thọ nguyên, Nghiêm Vô Đạo cũng là lựa chọn đoạt xá
trùng sinh tu luyện lại từ đầu. Ai có thể chắc Vô Anh Tiên đế đó dẫn Tiểu Vận
về có phải là vì đoạt xá hay không? Tiểu Vận nếu như là phi thăng lên thật,
thì cô tuyệt đối là linh căn thuần mộc, hơn nữa chuyển biến Tiên linh căn chắc
chắn cũng vô cùng hoàn mỹ

Trên đường đi, Diệp Mặc nhiều lần nghe nói đến đám người Vô Anh Tiên đế này
qua Y Y Thánh nữ và Đinh Giới, biết Vô Anh Tiên đế cả đời chưa bao giờ có bạn
đời, hơn nữa thọ nguyên của bà cực cao, thậm chí tuổi tác còn lớn hơn nhiều so
với những Tiên đế đã qua đời. Ngoài ra, có đồn đại bên ngoài bà cũng là một
tông sư Tiên đan cao cấp nữa.

Tông sư Tiên đan khác với đan vương đan sư của Tu Chân giới, trong Tu Chân
giới, linh căn hỏa hệ là thích hợp nhất để luyện đan, nhưng trong Tiên giới,
ngoài mồi lửa kỳ dị của trời đất lại có yêu cầu khác. Đại sư Tiên đan thực sự,
đều là từ linh căn hệ mộc mà ra, còn Mục Tiểu Vận chính là tiên linh căn hệ
mộc.

– Diệp Mặc, ý của Y Y là chúng ta tiên lễ hậu binh, trong tình huống không
xung đột hỏi thăm Vô Già Âm Hà.

Đinh Giới cũng đã biết địa vị của Tiểu Vận trong lòng Diệp Mặc là rất cao, cho
nên cũng sợ Diệp Mặc mất đi lý tính.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

– Nếu như tôi liều lĩnh, thì Cực Huyết Tiên tôn đó tôi cũng chém chết rồi,
làm gì còn tha cho gã một mạng nữa?

Diệp Mặc đương nhiên cũng không phải thằng ngốc, hắn nếu như liều mạng thật,
sớm đã chém chết Cực Huyết Tiên tôn rồi, còn có thể nước đến chân rồi tha cho
Cực Huyết Tiên tôn một mạng. Tha cho Cực Huyết Tiên tôn, chính là không muốn
kết thù với Vô Già Âm Hà.

– Tôi đi chào tông môn.

Đinh Giới thấy Y Y Thánh nữ có chút sững sờ, lập tức chủ động nói.

Diệp Mặc khua tay nói:

– Tự tôi đi, hai người đi cùng tôi, chẳng may có chuyện gì, thì hai người bị
lôi vào, tôi không muốn tông môn của hai người cũng bị liên lụy vào trong đó.

Đinh Giới nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, cũng khẽ gật đầu, Diệp Mặc nói không
sai, nếu như lúc trước gã đến chào tông môn, cũng đồng nghĩa là người chủ đạo,
nếu như là Diệp Mặc đến chào hỏi, thì có nghĩa bọn họ cũng chỉ là người tương
trợ, cho dù có dính líu vào cũng không liên quan gì đến tông môn.

Diệp Mặc đứng ngoài sơn môn của Vô Già Âm Hà, cao giọng nói:

– Tông chủ Diệp Mặc của Mặc Nguyệt Tiên tông của Cung Hoa Thiên đến chào hỏi.

Diệp Mặc nói xong, Đinh Giới lập tức theo sau nói:

– Bắc Thần Tiên Vương Đinh Giới của Xích Hà đế tông Đại Xích thiên đến chào
hỏi.

Y Y Thánh nữ phản ứng lại cũng không chần chừ, vội vàng nói:

– Thánh nữ Đạm Thái Y của Cửu Phạm Tiên trì của Phạm Độ Thiên đến chào hỏi.

Diệp Mặc nghe vậy trong lòng rất cảm kích, hắn biết rõ ý tứ của Đinh Giới và Y
Y Thánh nữ, hắn mặc dù là một tông chủ, cho dù là tông chủ của hạ thiên vực,
nhưng trước mặt Vô Già Âm Hà căn bản cũng không đủ tư cách nói chuyện. Còn
Đinh Giới và Y Y Thánh nữ thì hoàn toàn khác, nơi mà bọn họ báo ra đều là đế
tông, đều là tông môn của thượng thiên vực, cho dù Vô Già Âm Hà có mạnh đi
nữa, cũng không thể nào coi thường được.

Không có một tông môn nào lại dám đồng thời coi thường Xích Hà đế tông và Cửu
Phạm Tiên trì, cho dù là Vô Già Âm Hà cũng không được.

Giọng nói của ba người dứt chưa lâu, liền nhìn thấy sơn môn của Vô Già Âm Hà
từ từ mở ra, hai đường ánh sáng màu vàng kim từ từ đi ra, từng tiếng Tiên âm
từ trong Vô Già Âm Hà tông môn truyền đến.

Một lúc lâu sau, một Tiên Vương cũng đã đi ra đón, phía sau vị Tiên Vương này,
có mấy chục Tiên nữ cực kỳ xinh đẹp đi thành hai hàng, đứng trên áng mây.

– Vô Già Âm Hà chào đón ba vị Tiên Vương đã đến.

Đến đón tiếp ba người Diệp Mặc là một Tiên Vương trung niên, thoạt nhìn cũng
rất bình thường, nhưng lại cho người ta một nụ cười cực kỳ chân thành.

Tư thế nghênh đón này mặc dù cũng không tính là quy cách cao cấp, nhưng đối
với ba Tiên Vương như Diệp Mặc mà nói, cũng là nể mặt rồi.

Mấy người khách khí một hồi, Tiên Vương trung niên này dẫn đường, ba người
Diệp Mặc nhanh chóng liền tiến vào trong phòng khách của Vô Già Âm Hà. Hai bên
trong phòng khách sớm đã đứng chật kín người, rất nhiều Tiên nữ cũng đứng hầu
hạ bên từng chiếc ghế. Khiến cho ba người Diệp Mặc cảm thấy, Vô Già Âm Hà sớm
đã biết ba người sắp đến.

– Ba vị Tiên Vương đường xa mà đến, đúng là vinh dự cho Vô Già Âm Hà, tôi là
Lưu Lật tông chủ của Vô Già Âm Hà.

Mấy người Diệp Mặc vừa mới bước vào cửa đại điện, một người đàn ông phiêu dật
Tiên phong đạo cốt chủ động từ trong ra nghênh đón.

Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy người đàn ông tên Lưu Lật này tu vi Tiên tôn hậu kỳ,
nhưng một Tiên tôn làm tông chủ của Vô Già Âm Hà, Diệp Mặc cũng không ngạc
nhiên lắm. Rất nhiều đại tông môn đều như vậy, cũng không phải người có tu vi
cao nhất chính là tông chủ.

Mặc dù Lưu Lật cũng có chút khách khí với Diệp Mặc, nhưng sau khi đám người
ngồi xuống, câu đầu tiên của Lưu Lật cũng không phải hỏi thăm Diệp Mặc, mà lại
cười ha hả hỏi thăm hai người Đinh Giới và Y Y Thánh nữ, giống như Diệp Mặc là
người hầu của họ vậy. Thậm chí tông chủ này hỏi xong Đinh Giới và Y Y Thánh nữ
rồi, cũng không hỏi gì đến Mặc Nguyệt Tiên tông của Diệp Mặc.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.