Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1777: Ngọc bài phỏng tay


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1775: Ngọc bài phỏng tay

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Quả nhiên là như vậy, Diệp Mặc ngược lại cảm thấy bình thường, nếu không phải
như vậy mới là kỳ quái.

Trên quảng trường cũng có rất nhiều người có cách nghĩ giống như Diệp Mặc,
nhưng người thất vọng thì càng nhiều hơn. Những người trên quảng trường, tuy
cũng là thành phần xuất sắc của các nơi, nhưng đem đến nơi tinh anh chồng chất
như này thì không là gì cả.

Táp Không Đại Đế thấy mọi người đều yên tĩnh lại, lúc này mới tiếp tục nói:

– Tiểu Thiên vực đã tồn tại vô số năm, một số vật hỗn độn trong hư không cũng
đều trốn vào Tiểu Thiên vực. Một khi Vị Tiên tiến vào Tiểu Thiên vực, khí tức
của Vị Tiên sẽ khiến cho tiên linh vật hỗn độn trong Tiểu Thiên vực bị kinh
hãi, bỏ trốn tứ tung. Cho nên mấy người chúng tôi sau khi thương lượng, đã
quyết định không động chạm đến Tiểu Thiên vực. Nhờ đại hội Bồng Việt Tiên Quả
lần này, trước tiên để 1100 Đại La Tiên tiến vào Tiểu Thiên vực…

Trên quảng trường lại bắt đầu bàn tán, nếu quả thật đúng như Táp Không Đại Đế
nói, vậy hơn một ngàn người này chẳng phải là phát tài lớn rồi hả? Không biết
thứ mà hơn một ngàn người này có được có phải quy là của bọn họ toàn bộ hay
không? Ngay cả hơn một ngàn người trong đại điện cũng vui mừng, bọn họ hoàn
toàn không thể tưởng được cuối cùng còn có loại chuyện tốt như này.

Diệp Mặc cũng nghi hoặc nghĩ, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân dùng 'Hư Không
Phi Tuyết' sắp xếp thứ hạng? Hơn nữa Táp Không Đại Đế nói Vị Tiên gì đó vào sẽ
quấy nhiễu hỗn độn tiên linh vật, Diệp Mặc tuyệt đối không tin. Hắn cũng biết
chắc không phải là một mình hắn không tin, nhưng hắn không tìm ra được lý do
để không tin. Hỗn độn tiên linh vật lại có mấy người có thể thấy được? Ai biết
có phải là sau khi trông thấy Vị Tiên, lập tức sẽ ẩn nấp hay không?

– Những thứ trong Tiểu Thiên vực là của mọi người, tuy chúng tôi lựa chọn một
ngàn một trăm người đại diện tiến vào, nhưng vì để cho toàn bộ người của Thiên
Vực đều được hưởng lợi. Người có tư cách tiến vào Tiểu Thiên Vực đều phải đồng
ý những thứ lấy được mình chỉ giữ lại một phần trong đó, còn lại toàn bộ lấy
ra phân phối hết. Nếu ai không muốn, có thể đem vị trí của mình nhường cho
người khác. Hỗn độn tiên linh vật, nhất định phải lấy ra toàn bộ. Gieo trồng
lại trong vườn Bồng Việt Tiên Quả của Thanh Vi Thiên.

Lời nói của Táp Không Đại Đế không hề khiến ột ngàn một trăm người kia có bất
kỳ tí bất mãn nào, Tiểu Thiên vực 1000 tỷ năm qua chưa từng mở ra, một khi đi
vào, thứ tiên linh vật này há có thể là đơn giản sao? Một phần mười đã là rất
nhiều rồi. Hơn nữa vật hỗn độn lại có mấy người có thể gặp được, cho dù là
trăm triệu năm không có dấu chân người đi qua, cũng không phải tùy tùy tiện
tiện là có thể gặp được hỗn độn tiên linh vật.

– Số người này đi vào chỉ có thể ở lại trong ba ngày, sau ba ngày, nhất định
phải đi ra.

Táp Không Đại Đế lại nói thêm một câu. Khiến cho tất cả mọi người không hiểu,
một Tiểu Thiên vực sẽ lớn tới mức nào? Thời gian ba ngày lại có thể lấy được
bao nhiêu thứ? Nếu đã tiến vào, vì sao không thu nhặt thêm một chút?

Táp Không Đại Đế lại không chút hoang mang nói:

– Bởi vì trong Tiểu Thiên vực có Hội Linh Ma khí tồn tại, một khi thời gian
quá dài, linh căn sẽ tự động niết hóa hết, cả người biến thành phế nhân. Hơn
nữa tu vi càng cao, tốc độ linh căn bị niết hóa càng nhanh. Kỳ thật trên
phương diện này mà nói tiên vương trở lên đi vào cũng không thích hợp.

Diệp Mặc giật mình, khó trách bọn người Táp Không Đại Đế không tiến vào Tiểu
Thiên vực, đoán chừng linh căn bị niết hóa mới là nguyên nhân chủ yếu nhất
đây.

Linh căn bị niết hóa Diệp Mặc đương nhiên vô cùng rõ ràng, lúc trước Chân Băng
Du cũng vì luyện thể niết bàn thất bại, linh căn bị niết hóa. Hắn giúp Chân
Băng Du tìm được 'Hư Không Phi Tuyết' luyện chế 'Phi Tuyết Đan’, tìm được
'Tịnh linh tâm liên’, mới cứu được Chân Băng Du.

Lúc này Diệp Mặc cũng đã hiểu vì sao trong hư không, rất nhiều Đại La Tiên
muốn bắt 'Hư Không Phi Tuyết' rồi.

Quả nhiên Táp Không Đại Đế tiếp tục nói:

– Nguyên nhân kêu mọi người bắt 'Hư Không Phi Tuyết' trong hư không chủ yếu
là để luyện chế 'Phi Tuyết Đan’, 'Phi Tuyết Đan' chẳng những có hiệu quả dùng
để ngăn cản linh căn bị niết hóa, không bị Hội Linh Ma khí ảnh hưởng, trong
Tiểu Thiên vực còn có thể khiến cho linh căn của người đi vào được tinh lọc.
Nhưng chúng ta mỗi người tiến vào Tiểu Thiên Vực chỉ có thể phát ba viên 'Phi
Tuyết Đan'. Mỗi một viên 'Phi Tuyết Đan' có thể duy trì một ngày, ba viên 'Phi
Tuyết Đan' chỉ có thể duy trì ba ngày. Sau ba ngày, tất cả những người tiến
vào Tiểu Thiên Vực đều phải bóp nát ngọc bài truyền tống đi ra.

Lúc này chẳng những Diệp Mặc đang cười lạnh, ngay cả một số Tiên tôn Tiên
vương hơi có kiến thức cũng cười lạnh. Thời gian ba ngày, cho dù là lấy được
vật gì quý giá trong Tiểu Thiên vực, cũng chẳng có cách nào dùng vào tu luyện.
Thời gian ngắn ngủi như thế, chỉ có thể đem thứ tốt mang ra giao cho tiên đế
phân phối.

Diệp Mặc cười lạnh ngoại trừ nguyên nhân này ra, còn có nguyên nhân khác, đó
chính là 'Phi Tuyết Đan' trên người hắn ít nhất có mấy bình. Cho dù không nói
tới mấy bình này, 'Hư Không Phi Tuyết' hắn cũng có hơn 100 miếng, tùy thời
cũng có thể luyện chế 'Phi Tuyết Đan'.

Diệp Mặc suy đoán mấy vị tiên đế sẽ không vì tiên linh thảo cấp bảy cấp tám
thông thường mà định ra quy định này, trong Tiểu Thiên Vực này khẳng định là
có thứ mà mấy tiên đế muốn lấy, nhưng bọn họ lại không thể đi vào tìm.

– Ngoại trừ một ngàn một trăm người này có thể tiến vào tiểu Thiên vực trước
ra, những Đại La Tiên đến Thanh Vi Thiên còn lại cũng có cơ hội, thời gian
tiến vào tiểu Thiên vực, chúng tôi sẽ an bài cụ thể. Để luyện chế 'Phi Tuyết
Đan' cần mấy ngày, mười ngày sau, mọi người tập hợp tại quảng trường Hồng Vũ.

Nói xong Táp Không tiên đế vung tay lên, mấy Tiên Tử váy lụa rực rỡ bồng bềnh
nâng từng tấm ngọc bài khác nhau đưa tận tay một ngàn một trăm người trong đại
điện này.

Sau khi nhìn những Đại La Tiên trong đại điện này cầm lấy ngọc bài, mấy tiên
đế liền đứng dậy rời đi. Diệp Mặc lại nổi lên nghi ngờ, ngọc bài tiến vào Tiểu
Thiên vực này phát ra sớm như vậy, chẳng lẽ không sợ rối loạn?

Loại ngọc bài này ai cũng mơ tưởng ah, một khi bắt đầu cướp đoạt, tuyệt đối sẽ
có rất nhiều tông môn đều không tiếc ‘đói ăn vụng túng làm càn’. Hơn nữa mấy
tiên đế kia trước khi đi, cũng không nói thêm bất kỳ cái gì, ý tứ kia giống
như là bảo mọi người tranh đoạt ngầm hay công khai đều được.

Tiên đế triệu kiến đã kết thúc, nhưng trên quảng trường lại càng náo nhiệt.
Chủ đề mà mọi người náo nhiệt bàn luận ngoại trừ chuyện trong Tiểu Thiên vực
rốt cuộc có những loại tiên linh thảo nào ra, còn bàn về 1100 miếng ngọc bài
kia.

Nhâm Ngu Cẩn trên mặt có chút lo lắng, hiển nhiên cô cũng biết sự nguy hiểm
đáng sợ trong đó. Nếu như bọn họ là một đế tông hoặc là đại tông môn thì cũng
tốt một chút, bây giờ hai người cũng giống Diệp Mặc, đều là người cô độc lẻ
loi. Bọn họ cầm một ngọc bài như vậy, giống như một đứa bé ba tuổi ôm một đĩnh
vàng lớn đi trong hang ổ của bọn cướp.

Kế Khôn vừa đi ra ngoài trước tiên đã được Lộng Nguyệt Đế Tông đón đi, Sở Di
lại khẩn trương tới trước mặt Diệp Mặc. Y rất muốn đem ngọc bài cho Diệp Mặc,
rồi lại sợ làm hại Diệp Mặc. Đồng thời cho dù là y cho Diệp Mặc, người khác
cũng không biết, cuối cùng nói không chừng hắn còn bị liên lụy.

– Diệp huynh, làm sao bây giờ?

Sau khi Sở Di biết Bồng Việt Tiên Quả là lấy từ Tiểu Thiên Vực, y không còn
suy nghĩ gì được nữa. Y vẫn tự mình hiểu được, so với những người khác, bất kể
là tu vi hay là sức mạnh y đều kém hơn rất nhiều.

Diệp Mặc cũng biết nặng nhẹ, ngọc bài này chẳng những Sở Di không thể nhận,
ngay cả hắn cũng không thể nhận. Ý của Táp Không tiên đế, Diệp Mặc không rõ
lắm, cũng tuyệt đối biết rõ cấp cho ngọc bài sớm không phải là chuyện tốt lành
gì.

– Đưa ngọc bài cho tôi xem một chút.

Diệp Mặc nói.

Cùng với lúc Sở Di lấy ngọc bài ra, chung quanh có vô số ánh mắt đều chằm chằm
tới, những ánh mắt kia thật trắng trợn, hận không thể lập tức cướp đoạt ngay.
Có lẽ nếu như ở đây không phải là quảng trường lớn, đã có người tới tranh cướp
rồi.

Thần thức của Diệp Mặc quét vào ngọc bài, phát hiện ngọc bài này đúng là một
Trận Pháp Truyền Tống, hoặc là nói bên trong ngọc bài khắc một Trận pháp
Truyền Tống cực kỳ cao siêu.

Bản thân Diệp Mặc chính là một Đại sư tiên trận cấp năm, đối với trận pháp
hiển nhiên rất tinh thông. Thêm thần niệm cửu chuyển của hắn, thần thức đao có
thể tiến vào trong ngọc bài cẩn thận xem xét cái Trận pháp Truyền Tống này,
càng sẽ không nhìn lầm. Chỉ trong tích tắc, Diệp Mặc đã nhớ kỹ Trận Pháp
Truyền Tống trong cái ngọc bài này.

Sau khi đã nhớ kỹ phương thức chế tác ngọc bài, Diệp Mặc đưa ngọc bài cho Sở
Di nói:

– Bán ngọc bài của huynh đi, không nên bán giá quá cao, một trăm triệu tiên
tinh là đủ rồi.

Thấy bọn người Quý Thư và Tề Bắc Thương kích động, Diệp Mặc lập tức nói:

– Các huynh đừng mua, bởi vì hậu thuẫn của các huynh không đủ, mua ngọc bài
chính là tự hại mình.

Sở Di biết bây giờ ngoại trừ cách này của Diệp ra, căn bản là không còn cách
nào khác, y có chút hổ thẹn nói với Diệp Mặc,

– Diệp huynh, thực xin lỗi, tôi còn tưởng rằng có thể trực tiếp được phân
phối ột quả Bồng Việt Tiên Quả, không nghĩ tới lại là kết quả như thế này.

– Huynh không cần lo lắng, không có Bồng Việt Tiên Quả cũng không có nghĩa là
không thể nào thăng cấp tiên vương.

Diệp Mặc ngược lại an ủi vỗ vỗ Sở Di.

Sở Di cũng rất quyết đoán, y biết những chuyện như này giải quyết càng nhanh
càng tốt, với y mà nói cũng là càng an toàn.

Sở Di lấy ngọc bài ra đột ngột đứng ở chỗ cao kêu lên:

– Bản thân tự biết năng lực có hạn, bây giờ muốn bán ngọc bài đi Tiểu Thiên
vực, một trăm triệu tiên tinh, ai cần thì cầm lấy đi.

– Ta lấy, đây là một trăm triệu tiên tinh.

Ngọc bài của Sở Di vừa mới dơ ra, lập tức đã có người lấy ra một tấm thẻ tiên
tinh nói.

Sở Di căn bản là không đợi người thứ hai đấu giá, liền đem ngọc bài đưa cho
người thứ nhất đưa ra tiên tinh này, đồng thời thu hồi tấm thẻ tiên tinh kia.

– Ta ra năm trăm triệu tiên tinh …

Sau khi Sở Di thu hồi thẻ tiên tinh, mới có người báo ra một cái giá nữa, có
thể thấy tốc độ của Sở Di nhanh như thế nào.

Sở Di lại không mảy may hối hận vì chỉ bán với giá một trăm triệu tiên tinh,
ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Một trăm triệu tiên tinh đối với Đại La Tiên ở
đây mà nói thì không đáng kể chút nào. Tấm ngọc bài phỏng tay tiến vào Tiểu
Thiên vực kia rời tay, mới là chuyện quan trọng nhất.

Quả nhiên, sau khi ngọc bài của Sở Di rời tay, tiêu điểm lập tức liền chuyển
dời lên người vừa mua ngọc bài của Sở Di này.

– Diệp huynh, chúng ta đi xem Hi Nguyệt đi.

Mấy người Tề Bắc Thương thấy Sở Di đã bán mất ngọc bài, lập tức liền đem tầm
mắt đặt trên người Kế Khôn.

Diệp Mặc rất hiểu ý của đám người Tề Bắc Thương, ngọc bài trên người Kế Khôn
cũng có phần của đám người Quý Thư và Tề Bắc Thương, bọn họ đi xem coi như là
hợp lý.

Sở Di biết một trăm triệu tiên tinh này Diệp Mặc cũng sẽ không thèm nhìn đến,
thậm chí y còn chưa lấy ra, liền nói với Diệp Mặc:

– Diệp huynh, lần này tới Thanh Vi Thiên coi như là có thu hoạch nhỏ, tôi và
em họ định đến nơi khác ở Thanh Vi Thiên đi dạo. Chuyện vào Tiểu Thiên Vực
thì không tham gia nữa.

Diệp Mặc tán đồng nói:

– Cũng tốt, về sau có cơ hội, tôi sẽ đi Cấm Thượng Thiên thăm hai người.

Sở Di và Nhâm Ngu Cẩn cũng không hỏi Diệp Mặc có muốn đi Tiểu Thiên vực hay
không, bọn họ biết rõ Diệp Mặc không giống người tầm thường, còn Diệp Mặc có
đi hay không, cũng không phải là việc bọn họ có thể hỏi.

Nếu như Tiểu Thiên vực là thật, Diệp Mặc há có thể bỏ qua, nhưng hắn không có
ngọc bài kia. Hơn nữa Diệp Mặc cũng không muốn bị tất cả mọi người biết, trong
số những người đi Tiểu Thiên Vực có hắn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.