Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1773: Ai đang nói láo


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1771: Ai đang nói láo

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Diệp Mặc thừa cơ điên cuồng đốt cháy Tiên nguyên, đấm ra một quyền, muốn chặn
lại một trảo này của Quý Bá.

Ầm…

Tiên nguyên nổ vỡ, hư không xung quanh từng đợt lay động. Diệp Mặc bị đánh bay
ra ngoài, phun màn máu trong hư không.

Tiên nguyên và thần thức biến mất khỏi thân thể Diệp Mặc, với tu vi luyện thể
Tiên linh thể của Diệp Mặc, đều bị Quý Bá đánh cho xương cốt gãy đứt. Tu vi
luyện thể Tiên linh thể của hắn lại lần nữa cứu hắn một mạng.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn vừa thu lại Thế giới thạch, toàn thân liền
yếu ớt không chút sức lực nào, lại lần nữa không phóng ra được. Lúc này chỉ
cần một tu sĩ Trúc Cơ bình thường cũng có thể dùng một kiếm mà giết chết hắn,
càng không cần phải nói đến một Tiên vương đỉnh phong.

Quý bá trong lòng cũng trầm xuống, trong mắt ông một trảo này của mình, Diệp
Mặc chết là cái chắc. Đừng nói là một Đại La Tiên sơ kỳ, cho dù là một Đại La
Tiên viên mãn dưới lĩnh vực Tiên vương của mình, cũng không thể nào thoát khỏi
một trảo này của mình, chỉ có thể trợn tròn mắt đợi bị trảo của mình giết
chết.

Còn Diệp Mặc chỉ là một Đại La Tiên sơ kỳ, chẳng những giãy giụa trốn thoát
khỏi lĩnh vực Tiên vương của ông, còn dùng pháp bảo chặn lại mũi nhọn của trảo
này của ông, sau đó lại thiêu đốt Tiên nguyên nhờ năng lực của mình thoát khỏi
lĩnh vực Tiên vương, cái này nói ra, quả thực quá kinh người.

Trong lòng ông sở dĩ trầm xuống, chủ yếu là vì Diệp Mặc có thể thoát khỏi
chiêu này, ông cũng biết Diệp Mặc thoát khỏi chiêu này, cũng không thể nào
sống sót nổi. Ông không ngờ chỉ là một Đại La Tiên sơ kỳ, lại có thể làm ra
động tĩnh lớn như vậy được. Cái này so với tưởng tượng của ông, không giống
như nhẹ nhàng giết chết một con kiến hôi.

Động tĩnh lớn như vậy, chẳng may kinh động đến Tiên đế đại nhân, thì Quý bá
ông cũng chết không có chỗ chôn thây. Nghĩ đến đây, Quý Bá liền toát mồ hôi
lạnh, lại càng bước lên trước một bước, muốn hóa Diệp Mặc thành tro tàn.

Diệp Mặc thấy Quý bá lại đi lên, trong lòng thầm thở dài, bản thân mình cũng
dùng thần thức đao quấy động đến cấm chế của Tiên thuyền rồi, tại sao đến bây
giờ vẫn chưa có tin tức gì? Ngay lúc hắn nghĩ có nên trốn vào trong Thế giới
trang vàng hay không, thì lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh. Diệp Mặc lập tức
mừng rỡ, lại càng không nhúc nhích gì, xem ra thần thức đao của mình quấy động
cấm chế của Tiên thuyền cũng có tác dụng rồi.

Tiếng hừ lạnh này hắn nghe ra chính là của Lộc Khoan Tiên đế phát ra, hắn liền
không tin Lộc Khoan Tiên đế biết chuyện này, mà vẫn để một Tiên vương giết
người trước mặt gã.

Tiếng hừ lạnh này truyền đến, Quý Bá rõ ràng cũng nghe thấy, vì giọng hừ này
là hừ với ông. Tiên nguyên cắn trả, khóe miệng của ông lập tức có một tia máu,
trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Lúc này ông cũng không dám tiếp tục ra tay với Diệp
Mặc nữa. Mau chóng cung kính đứng trong hư không nói:

– Quý Bá chào Lộc Khoan Tiên đế đại nhân.

Một đại thủ căn bản không cho phép Quý Bá có bất kỳ phản kháng nào, trực tiếp
nắm chặt lấy Quý Bá, đồng thời túm Diệp Mặc lên. Chỉ mấy bước liền đi tới bong
thuyền của Tiên thuyền.

Lúc này trên bong thuyền Tiên thuyền cũng đã chật ních Tiên nhân quay lại,
Diệp Mặc trong lòng có chút thoải mái, chỉ cần trước mặt mọi người, hắn cũng
không có uy hiếp tử vong gì.

Diệp Mặc lập tức bị ném lên bong thuyền, Kế Khôn liền thất thanh kêu lên lao
đến, một tay đỡ Diệp Mặc, đồng thời lấy ra đan dược nhét vào miệng Diệp Mặc.

– Em trai, có chuyện gì xảy ra với em vậy?

Kế Khôn kinh sợ, vội hỏi.

Những người xung quanh thấy toàn thân Diệp Mặc bị đánh thành trọng thương như
vậy, lập tức kinh hãi không ngừng chú ý, đều rất muốn biết rốt cục Diệp Mặc bị
ai đánh cho đến nỗi trọng thương như này.

Một số người thấy Lộc Khoan Tiên đế ném Quý Bá lên bong thuyền, lập tức hiểu
ra đây là chuyện gì. Nhưng vẫn có rất nhiều người không dám tin Diệp Mặc lại
bị một Tiên vương đánh. Nếu như Tiên vương động thủ, thì Diệp Mặc làm sao có
thể sống đến bây giờ? Một Đại La Tiên bị một quyền của Tiên vương đánh mà
không chết, cũng khiến người ta nghe mà kinh hoàng.

Quý Thư cùng Tề Bắc Thương cũng nhanh chóng chạy đến, Kế Khôn lúc này cũng
hiểu ra người đánh thương Diệp Mặc chính là Quý Bá, cô tức giận đứng dậy nhìn
chằm chằm Quý Bá lạnh lùng hỏi:

– Ông đường đường là một Tiên vương, không ngờ lại ra tay với một Đại La
Tiên, chẳng lẽ không biết quy tắc trên Tiên thuyền mà Lộc Khoan Tiên đế đại
nhân chỉ định sao?

Mấy vị Tiên tôn, còn có cả Lộc Khoan Tiên đế ở đây, Kế Khôn cũng chả sợ gì mà
mắng Quý Bá.

Một Tiên vương như Quý Bá không ngờ lại dám ra tay với Diệp Mặc. Hơn nữa còn
là trên Tiên thuyền, Lộc Khoan Tiên đế vốn dĩ trong lòng khó chịu, điều này
quả thực không coi lời của y ra gì. Bây giờ Kế Khôn trách hỏi đồng nghĩa với
việc nói y không có chút uy tín gì, khiến Lộc Khoan Tiên đế lại càng khó chịu.

Cửu Nhứ Nhạn vội vàng kéo Kế Khôn nhỏ giọng lại:

– Chị Hi Nguyệt, chị yên tâm đi, Lộc Khoan Tiên đế đại nhân sẽ làm chủ cho
Diệp Mặc mà.

Lời này của Cửu Nhứ Nhạn mặc dù nói rất khẽ, đến những Đại La Tiên xung quanh
cũng nghe thấy, Lộc Khoan Tiên đế làm sao có thể không biết ý tứ của Cửu Nhứ
Nhạn. Y cũng không để ý đến Kế Khôn và Cửu Nhứ Nhạn, chỉ lạnh lùng nhìn chằm
chằm Quý Bá nói:

– Một Tiên vương như ông, không ngờ lại coi thường quy tắc của Tiên thuyền,
dám ra tay với một Đại La Tiên, chẳng lẽ lời nói của Lộc Khoan tôi lại như gió
ngoài tai hay sao? Hay là ông là Thánh đế đại nhân?

Lời nói của Lộc Khoan Tiên đế đến cuối cùng liền trở nên nghiêm nghị, Hoa Như
Tuyết đứng một bên vội vàng khom người nói:

– Tiên đế đại nhân, Quý Bá ra tay với Diệp Mặc chắc chắn là có nguyên nhân,
xin Tiên đế đại nhân khai ân. Cho dù là Diệp Mặc vô lễ trước, Hoa Như Tuyết
tôi cũng sẽ giao trách nhiệm cho Quý Bá đứng ra nhận lỗi…

Diệp Mặc đứng một bên nghe xong cười khẩy, cũng không lên tiếng giải thích.
Đối với bản tính của Hoa Như Tuyết hắn cũng sớm biết rồi, người con gái này
biến hóa vô lường, so với ảnh hậu còn ảnh hậu hơn nhiều.

Đối với chiêu này của Hoa Như Tuyết hắn căn bản cũng không để ý, cái mà hắn để
ý chính là Nghiêm Cửu Thiên vậy mà không việc gì. Hắn sớm đã nhìn thấy Nghiêm
Cửu Thiên đứng trong đám người, sắc mặt Nghiêm Cửu Thiên cực kỳ khó coi, hình
như vì mất máu quá nhiều, nên có chút tái nhợt.

Khi Diệp Mặc chằm chằm nhìn Nghiêm Cửu Thiên, thì ánh mắt Nghiêm Cửu Thiên
chằm chằm nhìn Diệp Mặc lại càng sát ý dày đặt

Diệp Mặc trong lòng thầm than, tên Nghiêm Cửu Thiên này quả thật tài giỏi. Bản
thân mình cách Tiên thuyền chỉ có chút đường, cũng không chạy thoát nổi, nếu
không phải Lộc Khoan Tiên đế, thì hắn suýt nữa cũng thành tro rồi. Nghiêm Cửu
Thiên bị Quý Bá chuyên môn đuổi theo, bây giờ chẳng những có thể chạy thoát
quay về, còn không thiếu tay thiếu chân gì. Bản lĩnh chạy trốn của tên này quả
thực còn cường hãn hơn mình nhiều, quả thực đúng là một chuyên gia chạy trốn.

Nghiêm Cửu Thiên thấy thương thế đáng sợ của Diệp Mặc, e rằng đến thức hải
cũng bị thương rồi, trong lòng cũng có chút thoải mái. Nhưng gã vừa nghĩ đến
Diệp Mặc khiến gã suýt chút nữa chết trong tay Quý Bá, liền hận nghiến răng
nghiến lợi. Lúc trước gã bị Quý Bá bức bách, tình cảnh cũng không thua kém gì
so với Diệp Mặc bây giờ, nếu như không phải bí pháp huyết tế của gã, bây giờ
gã căn bản cũng không còn cách nào đứng trong này rồi.

Lộc Khoan Tiên đế mặc dù rất muốn giết Quý Bá ngay tức khắc, nhưng gã cũng
biết hậu đài sau lưng Hoa Như Tuyết, mặc dù gã không sợ Ma Hoang tông, nhưng
đắc tội với một tông môn như vậy dù sao cũng không phải hành vi lý trí.

Quý Bá làm gì không biết ý tứ của Hoa Như Tuyết, vội khom người nói:

– Bẩm Lộc Khoan Tiên đế đại nhân, trên đường tôi quay về thì gặp Diệp Mặc,
tôi thấy hắn chỉ có một mình, liền có ý tốt hỏi thăm vài câu, không ngờ ác ngữ
của người này đối với tôi càng lúc càng tăng, thậm chí các lời ác độc cũng có
thể mắng được. Tôi là một Tiên vương lại bị một Đại La Tiên vũ nhục như vậy,
quả thực không thể nhịn được sự tức giận, nên đã dạy cho hắn một bài học nhỏ.

Sắc mặt Lộc Khoan Tiên đế có chút biến đổi, mặc dù gã không tin Diệp Mặc lại
có thể ngu ngốc mà mắng một Tiên vương như vậy, nhưng dù sao đây là cũng là
một lý do chính đáng. Một khi nói như vậy, Quý Bá cho dù quá mức không tuân
thủ quy định của Tiên thuyền, thể diện của ông cũng tốt lên được một chút, dù
sao phạm thượng là điều tối kỵ của Tiên giới, đặc biệt là một Đại Tiên lại dám
vô lễ với Vị Tiên, bất kỳ lúc nào cũng có thể giết không tha.

– Em trai tôi tuyệt đối sẽ không mắng ông, ông vu khống…

Kế Khôn nóng vội, đến phản bác cũng vô cùng tái nhợt.

Diệp Mặc khua khua tay ý bảo Kế Khôn đừng nói thêm nữa, sau đó lấy ra mười
viên đan dược uống, rồi mới khom người nói với Lộc Khoan Tiên đế:

– Lộc Khoan Tiên đế đại nhân, vãn bối tuyệt đối vô cùng kính cẩn với Quý Bá
Tiên vương, còn mắng người là vô căn cứ…

Quý Bá lập tức cắt ngang lời Diệp Mặc:

– Anh bây giờ đương nhiên sẽ không thừa nhận rồi, lúc trước khi anh há miệng
mắng to sao không nói?

– Hả, không biết tôi mắng ông lúc nào?

Diệp Mặc bình thản hỏi.

Thấy sắc mặt Quý Bá trầm xuống, Hoa Như Tuyết liền nói:

– Diệp Mặc, tuổi tác của Quý Bá còn nhiều hơn anh nhiều, những lời anh mắng
ông ấy, ông ấy trong lòng khó chịu, chẳng lẽ lại còn phải nói lại lần nữa sao?
nguồn (.)

Diệp Mặc lạnh nhạt đáp:

– Nếu không nói ra được, vậy thì có nghĩa tôi không mắng ông ấy. Nếu như ông
ấy nói ra được, tôi lại không lấy ra được chứng cứ nào, vậy thì là ông ấy nói
đúng, tôi không truy cứu cũng được.

– Hừ, anh không truy cứu, anh đương nhiên không có tư cách để truy cứu, bây
giờ là chuyện chúng tôi phải truy cứu anh. Quý Bá, ông nói những lời mà Diệp
Mặc mắng ông ra đi.

Hoa Như Tuyết nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức liền nói. Cô là tông môn
Tiên đế, Lộc Khoan Tiên đế mặc dù là Tiên đế, cho dù cô có chút vô lễ, cũng
không làm gì được cô.

Sắc mặt Lộc Khoan Tiên đế trầm xuống, cũng không nói câu nào, rõ ràng là muốn
hai bên phải lấy ra chứng cứ.

Quý Bá nghe xong những lời Hoa Như Tuyết nói, trên mặt liền lộ vẻ phẫn uất
nói:

– Hắn là một Đại La Tiên chẳng những mắng tôi là súc sinh rác rưởi, còn mắng
tôi là bám váy đàn bà, tôi nghe đến đó, quả thực cũng không nhịn thêm được
nữa, lập tức liền ra tay…

Những Tiên nhân tại hiện trường lập tức đều im lặng, Diệp Mặc mắng những lời
này, hoàn toàn có thể phạm tội chết rồi. Một Đại La Tiên không tôn trọng một
Vị Tiên như vậy, chết là cái chắc.

Lộc Khoan Tiên đế mặc dù không tin, nhưng trên logic của Tiên giới mà nói, hai
bên đều không lấy ra được chứng cứ, cảnh giới của ai cao, lời nói của ai đều
có đạo lý.

Gã nhìn Diệp Mặc lạnh giọng nói:

– Diệp Mặc, anh chỉ là một Đại La Tiên, không ngờ lại dám nhục mạ một Tiên
nhân, chết còn gì đáng tiếc.

Diệp Mặc không chút hoang mang khom người nói:

– Tiên đế đại nhân, tôi chẳng những không mắng ông ta, hơn nữa còn rất lễ
phép nữa. Ông ta lại nói “Anh còn tiếp tục chạy trốn à? Chẳng lẽ cho rằng đến
đây rồi tôi không dám giết anh sao?”, sau đó lập tức ra tay giết tôi.

– Tiên đế đại nhân, tôi chưa bao giờ nói lời đó, Diệp Mặc cũng chưa bao giờ
có nửa chữ cung kính với tôi.

Quý Bá vội vàng giải thích.

Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đến Quý Bá, tiếp tục khom người nói:

– Tiên đế đại nhân, vãn bối có chứng cứ.

– Hả…

Lộc Khoan Tiên đế nghi ngờ nhìn Diệp Mặc nói:

– Anh có chứng cớ sao không lấy ra sớm chút?

– Vâng, vãn bối bị người ta vu oan, nhất thời nóng vội, tâm tâm tư cũng có
chút ngu dốt.

Nói xong Diệp Mặc liền lấy ra một thủy tinh cầu, cho thủy tinh cầu lơ lửng
trên không trung. Đồng thời trong lòng cười khẩy, tôi lấy sớm ra chút, thì
cũng không nghe được lão già này tự mắng mình.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.