Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1733: Thần thông của Diệp Mặc


Kế Khôn nghe lời nói thú vị của Diệp Mặc, thiếu chút nữa đã phải bật cười.
Nhưng sắc mặt của Lư Mang thì lại một lần nữa trở nên âm trầm.

Giọng nói mỉa mai của Diệp Mặc rõ ràng như thế, ngay cả Kế Khôn cũng hiểu, thì
chính kẻ bị mỉa mai là y sao có thể không hiểu được? Lư Mang vẫn luôn cảm thấy
vinh quang vì cái danh hiệu Tiểu Tiên Vương, không ngờ là lúc này lại có người
dùng cái danh hiệu đó để mỉa mai lại chính y, cho nên sự phẫn nộ trong lòng y
không nói cũng có thể đoán được.

– Lư Mang, nếu như ngươi không có chuyện gì, thì chúng ta phải đi đây.

Kế Khôn vốn đối với việc Lư Mang đột nhiên ngăn cản 'Ô vân trùy – Thanh
Nguyệt', cắt đứt việc tu luyện của Diệp Mặc thì đã không vừa lòng rồng, lại
thêm việc y chẳng khách khí gì mà chất vấn cô xem Diệp Mặc là ai, khiến cho cô
cực kỳ khó chịu, cho nên hiện tại ngay cả giọng nói của cô cũng đã mang theo
một tia chán ghét rồi.

Sự phẫn nộ của Lư Mang cũng chỉ thoáng cái rồi qua, nhưng lúc nà đã biết mình
nếu cứ tiếp tục nữa, thì chỉ có thể khiến cho Kế Khôn thêm chán ghét mà thôi.
Kế Khôn khác với những nữ tiên khác, không phải là người mà y muốn đối xử thế
nào cũng được. Cho dù chỉ là một đệ tử bình thường của Lộng Nguyệt Đế Tông
thôi, thì y cũng không thể tùacute; mà khi dễ được, chứ đừng nói tới Kế Khôn
vốn là đệ tử hạch tâm rồi. Một khi y động tới Kế Khôn, như vậy cũng chính là
trở mặt với Lộng Nguyệt Đế Tông.

Nghĩ tới đây, thì Lư mang cố gắng đè nén lửa giận của mình xuống rồi mỉm cười
ôm quyền nói với Kế Khôn:

– Nếu Hi Nguyệt Tiên tử đã có chuyện, thì Lư Mang tôi sẽ không tiếp tục quấy
rầy, lần sau tôi sẽ đến Lộng Nguyệt Đế Tông để bái phỏng. Xin cáo từ.

Nói xong thì Lư Mang liền điều động pháp bảo phi hành của y nhanh chóng bay
đi.

– Có một người cha là Thiên chủ thật sự là khác biệt!

Diệp Mặc nhìn về hướng Lư Mang vừa rời đi cảm thán một câu.

Lư Mang có tu vi Bán Tiên Vương, Tiên nguyên trong cơ thể hùng hậu vững chắc,
không hề tản mát. Tuy vừa rồi hắn mỉa mai đối phương, nhưng cũng biết tu vi
của đối phương thật sự là cường hãn.

Kế Khôn mỉm cười:

– Kiền Dịch Tiên Đế cũng không phải là cha của y, mà là sư phụ của y. Bất quá
Kiền Dịch Tiên Đế đối xử với y thực sự là vô cùng nuông chiều. Hơn nữa tư chất
của y thực sự là hạng cao cấp ở Thường Dung Thiên, cho nên thực sự là cũng có
vốn liếng để cao ngạo. Y vừa đi tới hướng kia, xem ra cũng là giống với mục
đích của chúng ta, muốn tới Truyền tống trận của Bình Lương Tiên thành để tiến
đến Nguyên Động Thiên tham gia Đại hội luận đạo.

Sau khi va chạm với Tiểu Tiên Vương Lư mang, thì Diệp Mặc cũng không có tâm tư
tiếp tục truy tìm thần thức ấn ký của văn sĩ trung niên kia nữa, ngược lại hắn
lại ngồi phía trước 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' để nói chuyện phiếm với Kế
Khôn.

'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' phi hành không tới nửa ngày, thì đã lại gặp phải
chuyện rồi. Lúc này có hai tên Đại La Tiên đang đánh nhau long trời lở đất ở
phía trước, thậm chí còn chặn cả đường đi của 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt'
luôn.

Khi Diệp Mặc muốn khống chế 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' tránh đi đường khác,
thì lại phát hiện một trong hai tên Đại La Tiên đã ném ra một tấm bùa rồi
nhanh chóng bỏ chạy mất tăm. Tên Đại La Tiên còn lại thấy đối thủ của mình đã
chạy trốn, thì lập tức đem oán hận phát tiết lên trên đầu của Diệp Mặc và Kế
Khôn, lập tức thi triển pháp bảo ra ngăn cản 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt'.

Sau khi tên Đại La Tiên này ngăn cản 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' lại, thì cũng
không hề động thủ. Lúc này lại có thêm một cái pháp bảo phi hành nhanh chóng
bay tới, ở trên cũng có hai tên tiên nhân tu vi Đại La Tiên. Hai người vừa tới
này là Đại La Tiên trung kỳ, mà tên Đại La Tiên trước đó ngăn cản hai người
Diệp Mặc là tu vi Đại La Tiên hậu kỳ.

– Bàng Thái sư huynh, kẻ anh truy đuổi đâu rồi?

Hai tên Đại La Tiên trung kỳ kia vừa tới, thì liền nhìn tên Đại La Tiên hậu kỳ
rồi hỏi.

Tên Đại La Tiên hậu kỳ gọi là Bàng Thái liền hừ lạnh một tiếng:

– Bị hai người này phá ngang, cho nên bỏ chạy rồi.

– Muốn chết…

Hai tên Đại La Tiên trung kỳ kia vừa nghe nói là do Diệp Mặc và Kế Khôn nên
mới khiến tên kia chạy thoát, thì liền phóng pháp bảo ra bao vây hai người
lại.

Tên Bàng Thái Đại La Tiên hậu kỳ kia cũng không hề thu pháp bảo lại, mà là
quay sang nói với hai người kia:

– Minh Tài, cậu tiêu diệt cái tên tiểu tử Đại Chí Tiên kia, tôi và Nghiễm Hối
đối phó với cô gái kia.

Tên Minh Tài kia sau khi nghe Bàng Thái nói, thì lập tức động sát cơ, khí thế
lập tức tăng vọt. Hiển nhiên là y thực sự muốn giết chết Diệp Mặc.

Kế Khôn tức giận nên cũng không hề do dự mà phóng pháp bảo ra. Cô còn chưa bao
giờ thấy hạng người nào vô lý như vậy.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng rồi nói:

– Lư Mang phái chúng mày tới phải không?

Kế Khôn lập tức hiểu ra rằng ba tên này chắc chắn là do Lư Mang phái tới rồi.
Bản thân y không thể động thủ, nhưng hiển nhiên là có thể âm thầm phái người
khác ra tay. Chỉ cần hai người ngăn cản cô lại, thì một người còn lại có thể
giết được Diệp Mặc rồi.

Kế Khôn đang muốn giữ Diệp Mặc lại, thì Bàng Thái đã lập tức động thủ. Bàng
Thái vừa động thủ, thì Nghiễm Hối cũng xông lên ngăn cản không cho Kế Khôn
giúp đỡ Diệp Mặc.

Lúc này Minh Tài đã phóng ra một thanh Thạch Kiếm màu đỏ, mà Diệp Mặc trong
mắt y thì đã là người chết rồi. Hỏa hồng Thạch Kiếm đánh tới mang theo một đạo
quang mang mầu đỏ cao ngàn trượng. Chỉ là đạo quang mang màu đỏ này có chút
lòa mắt, thậm chí giống như là một đạo huyết quang đang đánh xuống vậy.

Không gian cùng những tiếng động xung quanh lập tức hóa thành hư vô dưới đạo
Hỏa hồng Thạch Kiếm này, giống như là đã bị thiêu đôt tới mức bốc hơi vậy.

Rầm rầm…

Thanh âm nặng nề vang lên trong ngọn lửa đỏ. Kiếm mang hỗn loạn của Hỏa hồng
Thạch Kiếm dường như đã hòa tan toàn bộ không gian xung quanh, chỉ còn lại một
màu đen của hư không mà thôi.

Uy áp trên bầu trời cũng theo một kiếm này mà đánh xuống, khiến cho người khác
cảm giác được một loại tuyệt vọng, không có chút ý niệm chạy trốn nào trong
đầu cả.

Ngay cả Kế Khôn đang bị ngăn cản ở phía xa cũng cảm thấy tuyệt vọng trước một
kiếm kia, lập tức kinh hoàng hét lên:

– Nếu như Lư Mang dám giết đệ đệ của ta, thì ta sẽ liều mạng với y…

Cô thật sự có chút run sợ, vì một kiếm kia rõ ràng là muốn giết Diệp Mặc rồi,
hơn nữa còn là toàn lực ra tay. Diệp Mặc thì lại chỉ là một Đại Chí Tiên sơ
kỳ, làm sao có thể ngăn cản được một kiếm này?

Kế Khôn đoán không sai. Một kiếm này của Minh Tài đúng là muốn lập tức giết
Diệp Mặc. Bọn họ nhận được mệnh lệnh là phải giết Diệp Mặc càng nhanh càng
tốt. Chỉ cần Diệp Mặc chết, thì có thể tìm cơ hội để rút đi.

Chỉ trong chốc lát, thì một khoảng trời rộng lớn đã bị che phủ bởi một màu đỏ
như máu, còn bóng dáng Diệp Mặc thì đã hoàn toàn bị huyết quang che phủ, không
còn thấy đâu nữa.

Kế Khôn với tâm trạng nóng vội, nên đã sớm lộ ra trăm chỗ sơ hở rồi, nhưng hai
đối thủ của cô thì không hề muốn hạ sát thủ đối với cô. Nhìn thì giống như là
đang toàn lực đối phó, nhưng thực tế chỉ là ngăn cản đường đi của cô mà thôi.

Không ngờ lại làchơi lửa. Áp lực từ không gian cùng màn lửa vô tận truyền
đến thì Diệp Mặc lập tức đã biết đối phương là một Hỏa hệ tiên nhân rồi, hơn
nữa y còn sử dụng công pháp hỏa hệ không hề thấp. Một Đại La Tiên trung kỳ có
thực lực như thế này cũng coi như là không tệ.

Khi mà màn lửa vô tận cùng áp lực của không gian hợp lại đánh xuống, thì Tử
đao đã được Diệp Mặc đánh ra.

Chiêu Thần thông thứ nhất của Diệp Mặc, 'Thái hồng'.

Thực sự thì 'Thái hồng' cũng chưa thể tính là một chiêu thần thông được, vì nó
chỉ mang theo một tia đao pháp thần thông xen lẫn với pháp thuật mà thôi. Lúc
trước Diệp Mặc diễn sinh ra 'Thái hồng', mục đích chính cũng chỉ là vì bổ
khuyết Huyễn Vân đệ cửu đao cho 'Huyễn vân đao pháp' của hắn.

Lúc này hắn thi triển ra 'Thái hồng' cũng là vì hắn muốn thử xem thần thông mà
bản thân lĩnh ngộ được ở Vấn Đạo Các có bao nhiêu lợi hại. Một chiêu này chính
là chiêu kém nhất trong các loại thần thông hắn lĩnh ngộ được.

Một ánh đao tím sáng lên giữa ngọn lửa đỏ. Ánh đao tím này lập tức xuyên
phá qua toàn bộ ngọn lửa màu đỏ tràn ra ngoài hư không. Ánh tím nhanh chóng
huyễn hóa ra thành vô số màu sắc, một mảnh hư không màu đen trong nháy mắt
liền tràn ngập năm mầu sắc rực rỡ, giống như là ‘Tiên nữ tán hoa’ vậy.

Hư không vốn bị lửa đỏ thiêu đốt lập tức liền trở nên sinh động, giống như
là đang tràn đầy sinh cơ vậy.

Ầm…

'Thái hồng' va chạm với lửa đỏ, ánh đỏ tán loạn, còn năm mầu sắc rực rỡ
của 'Thái hồng' thì càng nhanh chóng khuếch tán ra. Không, đúng hơn phải nói
là ngũ sắc đao mang rực rỡ khắp trời mới phải.

Oành…

Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên trong không trung. Hai tên Đại La Tiên đang
đánh nhau cùng Kế Khôn cũng phải khựng lại một chút dùng thần thức quét tới
kiểm tra.

Tử đao va chạm với Thạch kiếm. Hỏa hồng Thạch Kiếm phát ra từng đợt âm thanh
răng rắc, dường như đã muốn nứt ra rồi.

Khi một bầu trời tràn ngập đao mang sắc màu rực rỡ xuất hiện trước mặt, thì
Minh Tài mới giật mình hoảng sợ. Một kiếm tất sát của y mang theo kiếm quang
huyết hồng hỏa diễm đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là vô tận đao mang sắc
mầu rực rỡ.

Giờ khắc nà thậm chí đã cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong. Sao lại có một
tên Đại Chí Tiên lợi hại như vậy? Đây thực sự là một Đại Chí Tiên sơ kỳ sao?

Minh Tài không dám chậm trễ, lập tức lấy ra một vòng bảo hộ hình bán nguyệt. Y
thực sự đã sợ rồi. Tu luyện tới hôm nay mà chưa bao giờ có một kẻ nào có tu vi
thấp hơn y khiến cho y phải sợ hãi như vậy.

Rầm rầm…

Vô tận đao mang của 'Thái hồng' đánh vào trên vòng bảo hộ bán nguyện của y,
vang lên từng âm thanh nặng nề khiến ầu sắc của vòng bảo hộ lập tức trở nên ảm
đạm.

Mình tuyệt đối không phải là đối thủ. Minh Tài chỉ cùng Diệp Mặc giao thủ một
chiêu, thì y đã biết rõ bản thân đánh không lại Diệp Mặc rồi. Chẳng những
không đánh lại, mà còn không phải là chỉ kém một chút thôi đâu.

Chạy! Chỉ trong nháy mắt, thì Minh Tài liền hiểu rằng nếu như y không chạy
trốn, thì hôm na chắc chắn phải chết ở đây. Mệnh lệnh của thiếu chủ rất quan
trọng, nhưng cái mạng nhỏ của y thì còn quan trọng hơn.

Gần như là cùng lúc với việc y suy nghĩ tới chữ ‘Chạy’, thì y đã thi triển ra
độn thuật rồi.

– Hư không, sát.

Diệp Mặc căn bản là không thèm để ý tới việc Minh Tài thi triển độn thuật,
thậm chí còn không thu hồi lại Tử đao mà liền đánh ra một quyền. Kẻ muốn giết
hắn, thì chắc chắn phải chết.

Hư không!

Đây là thần thông chân chính của hắn, là thần thông đầu tiên hắn lĩnh ngộ được
trong Vấn Đạo Các. Thần thông quyền đạo, kết hợp từ Tịch Diệt Chỉ và không
gian pháp tắc. 'Thái hồng' hắn đã thử qua, và cái bán thần thông này đã cho
hắn kinh hỉ vượt xa ngoài dự liệu của hắn rồi. Hiện tại hắn rất muốn thử xem
thần thông chân chính của hắn đến cùng là như thế nào.

Không gian xung quanh dường như bắt đầu bị nén lại. Mà lúc này vô tận sát cơ
đều bị không gian nén thu nạp vào, đến cuối cùng thì ngưng tụ lại thành một
quyền.

Khí thế và sát cơ của một quyền này thật đáng sợ. Ngay cả Kế Khôn và hai tên
Đại La Tiên kia cũng sững sờ kinh hãi nhìn chằm chằm vào một quyền đáng sợ
kia. Một quyền này căn bản không phải là Đại Tiên có thể đánh ra được. Cho dù
là Tiên Vương cũng không nhất định có thể thi triển ra được một quyền đáng sợ
như thế.

Tiên Vương ra tay chắc chắn sẽ lợi hại hơn thế này, lực sát thương cũng lớn
hơn nhiều. Nhưng tuyệt đối không có được sát thế kinh khủng cùng khí tức hủy
diệt như thế này.

Đây là loại quyền pháp gì vậy?

Từng luồng lốc xoáy lên trong hư không. Nhưng căn bản nó không phải là lốc
xoáy, mà là sát khí cùng sát thế hình thành một loại khí tức hủy diệt.

Ầm…

Máu thịt văng khắp không trung, khiến cho bầu trời giống như đang có huyết hoa
nở rộ vậy.

Minh Tài vốn đã phát động độn thuật nhưng vẫn chưa kịp di động một bước, thì
đã bị một quyền trong hư không này biến thành hư vô rồi. Mà sát thế của một
quyền kia cũng không hề tiêu tán hoàn toàn, lại lần nữa xoáy lên phía Nguyên
Thần đang hoảng sợ đờ đẫn của Minh Tài trên không trung.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.