Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1720: Chân thánh đế.


Thấy Diệp Mặc theo đuổi Tiên tử thất bại, Quý Thư cười ha ha nói:

– Đi thôi, chúng ta đến Phi Hà Tiên lầu phía trước ngồi.

Ân Hồn, Tề Bắc Thương, Cửu Nhứ Nhạn ai ai cũng cho rằng không tệ, cộng thêm
hai người Diệp Mặc và Quý Thư nữa, năm người đi thẳng đến Phi Hà Tiên lầu.

Quý Thư sợ Diệp Mặc có chút thất vọng, sau khi vào phòng, chủ động chuyển đề
tài nói:

– Anh Diệp, Phi Hà Tiên lầu là một quán rượu lớn nhất trong Phi Hà Tiên
thành, trong này có Tiên nhưỡng Túy Quỳnh Tuyền tốt nhất, hơn nữa trong này
còn có Tiên linh quả cao cấp. Cho dù anh muốn ăn thịt Tiên thú tốt nhất, thì
trong này cũng có.

Diệp Mặc cũng vỗ vỗ vai Quý Thư nói:

– Anh Quý không cần lo lắng cho tôi, tôi tìm Kế Khôn sư tỷ chỉ là có chút
chuyện mà thôi, không phải như anh nghĩ.

– Anh biết Kế Khôn?

Quý Thư mỉm cười nhìn Diệp Mặc nói.

Diệp Mặc lập tức im lặng, hắn dễ dàng nói mình quen biết Kế Khôn như vậy sao?
Cái này còn liên lụy đến nhiều chuyện lắm.

– Đừng nghĩ những thứ kia nữa, đến lúc đó tôi giới thiệt cho anh quen mấy
Tiên tử xinh đẹp.

Quý Thư cười ha hả nói, Diệp Mặc không quen biết Kế Khôn, còn nói tìm Kế Khôn
có chuyện, chẳng phải giấu đầu hở đuôi sao?

– Anh Diệp, Quý Thư nói rất đúng, muốn quen Tiên tử xinh đẹp cũng không đơn
giản, Nhứ Nhạn tiên tử của chúng tôi cũng không thua kém gì Kế Khôn. Có lẽ một
số ngọc nữ Tiên môn thường đi cùng tôi đến Thường Dung Thiên, đảm bảo sẽ có
thu hoạch lớn hơn.

Tề Bắc Thương đồng thời cũng cười lớn.

Cửu Nhứ Nhạn hừ lạnh một tiếng nói:

– Tề Bắc Thương, anh vô duyên vô cớ lôi tôi vào làm gì? Tôi có chỗ nào đắc
tội với anh sao.

– Nhứ Nhạn Tiên tử thứ tội thứ tội.

Tề Bắc Thương vội vàng cười chắp tay nói.

Diệp Mặc thấy quan hệ của bọn họ cũng không tệ, lúc này cũng cười cười, đồng
thời trong lòng cũng có chút cảm kích, mấy người bạn của Quý Thư này rất tốt,
ý tứ nói chuyện như vậy, cũng là muốn mình quên đi chuyện vừa nãy mà thôi.

Sau khi mấy người nói chuyện được vài câu, một số Tiên quả và Túy Quỳnh Tuyền
cũng được mang lên.

Túy Quỳnh Tuyền quả thực không tệ, hương rượu ngấm sâu, hơn nữa Tiên linh khí
nồng đậm căn bản không cần hành công, tửu lực cũng có thể chủ động khiến Tiên
linh khí chuyển hóa thành Tiên nguyên.

– Túy Quỳnh Tuyền này thực ra còn có một tên nữa là Tối Cùng Tuyền, nếu anh
thích loại rượu này rồi, bao nhiêu tiên tinh đều có thể ném vào đó, cuối cùng
sẽ khiến cho anh cạn vốn.

Ân Hồn cười ha hả nói.

Diệp Mặc sớm đã quên chuyện Kế Khôn, nếu như sau này gặp Kế Khôn, hắn có thể
nói sau, không gặp được cô, thì cũng không cần phải nói nữa. Nếu như Kế Khôn
thực sự có quan hệ tốt với sư huynh Tư Thạch Vũ của cô, lệ ngân xá lợi của
Phong Hi đưa cho cô căn bản cũng chỉ là châm chọc.

Năm người uống rượu đồng thời bàn luận về công pháp, dần dần trở nên sôi nổi.
Khi ba người còn lại biết Diệp Mặc còn là Tiên nhân luyện thể Tiên niết thể,
lại càng nhiệt tình hơn với Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng không giải thích trên thực
tế mình cũng đã là Tiên linh thể rồi, tu vi đối với Diệp Mặc mà nói là để tự
bảo vệ mình, chứ không phải là thứ để khoe khoang.

Đang bàn luận về công pháp và tu luyện, ba người khác quả nhiên phát hiện Diệp
Mặc đặc biệt am hiểu về tu luyện, có lúc một câu nói thậm chí có thể tháo gỡ
nghi ngờ của bọn họ nghĩ nửa ngày không ra.

Cửu Nhứ Nhạn sau khi hỏi Diệp Mặc vài câu, lại nâng chén rượu lên nói với Diệp
Mặc:

– Diệp sư huynh, tu vi của anh kém hơn tôi một chút, nhưng sự am hiểu của anh
đối với công pháp tu luyện rất tường tận sâu sắc, có lúc còn sáng tỏ hơn những
gì sư phụ tôi nói, Nhứ Nhan mời anh một chén.

Nói xong một hơi uống cạn, Diệp Mặc vội nâng chén lên uống theo.

Cửu Nhứ Nhạn thấy Diệp Mặc uống hết rượu rồi, lúc này mới nói:

– Diệp sư huynh, Kế Khôn sư tỷ rất xinh đẹp. Có rất nhiều người theo đuổi cô
ấy, tôi khuyên anh đừng theo đuổi cô ấy nữa, ngoài Tư Thạch Vũ sư huynh ra,
tôi nghe nói Tiểu Tiên Vương Lư Mang cũng có cảm tình với cô ấy.

– Lư Mang là đệ tử thân truyền của Càn Dịch Tiên đế thiên chủ của Thường Dung
Thiên, có địa vị cao quý trong Thường Dung Thiên. Mặc dù sư phụ tôi là bạn của
Càn Dịch Tiên đế, nhưng địa vị trước mặt Tiên đế cũng nhỏ hơn Tiên Vương Lư
Mang. Chênh lệch rất nhiều.

Quý Thư cũng phụ họa thêm một câu.

Diệp Mặc hiểu ra ý của hai người, tranh giành một người con gái với đệ tử thân
truyền của Càn Dịch Tiên đế, chẳng may đắc tội với đệ tử Tiểu Tiên Vương Lư
Mang của Càn Dịch tiên đế, cho dù cha của Quý Thư cũng không giúp nổi.

– Lư Mang là thiên tài đỉnh cấp của Thường Dung Thiên chúng tôi, nửa năm sau
Nguyên Động Thiên có một đại hội giao lưu luận đạo Đại Tiên cao cấp, hội giao
lưu này hình như toàn bộ thiên tài Đại Tiên của thượng thiên vực đều sẽ đến,
Tiểu tiên vương Lư Mang chắc chắn cũng sẽ đến, chúng ta có thể đến mở mang tầm
mắt.

Quý Thư còn sợ Diệp Mặc không phục Lư Mang, chủ động yêu cầu Diệp Mặc cùng đến
chứng kiến một chút phong thái của Lư Mang, đoán chừng Diệp Mặc sau khi gặp
tiểu tiên vương Lư Mang rồi, sẽ xóa đi suy nghĩ không phục trong đầu.

– Đúng, hội giao lưu luận đạo lần này đều là những Thiên tài cao cấp dưới Vị
Tiên đến, phần lớn cũng đã có nửa bước bước lên Vị Tiên rồi. chúng ra đến nghe
ngóng chút, tuyệt đối sẽ có lợi.

Cửu Nhứ Nhạn cũng nhìn Diệp Mặc gật gật đầu.

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi:

– Tên Lư Mang kia cũng là Tiên vương rồi, sao còn đến tham gia hội giao lưu
luận đạo Đại Tiên như này?

Tề Bắc Thương cười ha hả nói:

– Lư Mang đó là tiểu tiên vương, không phải Tiên vương. Vì gã mặc dù là tu vi
Đại La Tiên viên mãn, cho nên có hơn một cụm xưng danh Tiểu tiên vương.

– Tiểu tiên vương Lư Mang và Kế Khôn đều là thiên tài cao cấp của Thường Dung
Thiên, đều là tu vi Đại tiên, bọn họ có thiếp mời mới có thể tham gia được,
nhưng lại có thể lắng nghe những trao đổi bên ngoài của những thiên tài bên
ngoài hội giao lưu luận đạo. Đồng thời còn có thể tham gia các loại hội đấu
giá, lấy được những thứ tốt mà mình cần. Thực ra tôi sau khi thăng cấp lên
Tiên niết thể hậu kỳ liền ra ngoài, cũng có phần vì hội giao lưu luận đạo này.

Quý Thư lại lần nữa giải thích.

– Được, cám ơn mấy vị, tôi cũng muốn đến đó xem xem.

Diệp Mặc không chút do dự gật đầu đồng ý. Cho dù Nguyên Động Thiên không có
hội giao lưu luận đạo này, hắn cũng định đến đó một chuyến, bây giờ có hội
giao lưu luận đạo này, hắn lại càng muốn đi.

– Anh Diệp, hai người chúng ra cũng coi như cùng chí hướng. Đến đó cam đoan
sẽ rất tuyệt, tuyệt đối sẽ bội thu.

Tề Bắc Thương lại cười ha ha nói.

Diệp Mặc thầm im lặng, hắn đương nhiên hiểu ý tứ của Tề Bắc Thương, nhưng hắn
từ lúc nào đã cùng chí hướng với tên này rồi?

Thấy Diệp Mặc có chút ngượng ngùng, Ân Hồn vừa cười vừa nói:

– Cho dù không cùng chí hướng với anh đi cũng không có gì là bất lợi cả, nghe
nói còn có một hội đấu giá sẽ xuất hiện thần khí thiên ngoại phi toa. Thiên
ngoại phi toa có thể qua được thiên vực, thậm chí là giới vực, nhưng Thiên
ngoại phi toa đó hình như là một phế phẩm rồi.

– Có thể vượt qua Thiên vực thậm chí là giới vực?

Diệp Mặc chấn động hỏi.

Hắn biết những thứ bình thường vượt qua Thiên vực và Giới vực đều là Tiên
thuyền cao cấp, khuyết điểm của Tiên thuyền chính là thể tích quá lớn, hơn nữa
trong hư không thiên vực tốn nhiều thời gian. Lợi ích lại là, Tiên thuyền cũng
có thể định vị được, hơn nữa còn vô cùng kiên cố, những khe nứt hư không nhỏ
đối với Tiên thuyền mà nói căn bản cũng không có chút ảnh hưởng gì. Nhưng ngồi
trên Tiên thuyền thì lại có nguy hiểm, một khi gặp phải không gian thác vị
lớn, Tiên thuyền cũng bị hủy diệt. Chỉ có điều Tiên thuyền đều có tuyến đường
đặc biệt, gặp tình huống không gian thác vị cũng là rất hiếm.

Nếu như là thần khí có thể vượt Thiên vực được thì lại khác, nó thuộc hàng
pháp bảo rồi, thần khí là Tiên khí cực phẩm, đồng thời được chia làm thần khí
cực phẩm thượng trung hạ, mặc dù Tiên giới rộng lớn, nhưng người có thể luyện
chế ra thần khí cũng rất ít, người có thể luyện chế ra thần khí được gọi là
Thánh sư.

Vì Tiên nhân có thể luyện chế ra thần khí cực ít, cho nên Thánh sư cũng không
có đẳng cấp phân chia, cho dù anh chỉ có thể luyện chế ra thần khí hạ phẩm,
anh cũng là Thánh sư. Hơn nữa, cho dù là một Thánh sư luyện khí, nếu như không
có nguyên liệu, thì anh cũng không thể luyện chế ra thần khí được.

Thần khí cũng không phải là pháp bảo cao cấp nhất trong Tiên giới, pháp bảo
cao cấp nhất Tiên giới không phải là có thể luyện chế ra, mà là do trời đất
tạo ra. Trên thần khí chính là pháp bảo Tiên thiên, trên pháp bảo Tiên thiên
còn có bảo vật hỗn độn, đó đều là những thứ gặp được mà không thể cầu được.

– Thiên ngoại phi toa kia tôi cũng nghe nói qua, mặc dù nói là phế phẩm,
nhưng tổn hại cũng chỉ có mấy cấm chế thông thường, đối với việc phi hành
trong hư không thì cũng không ảnh hưởng chút nào. Tôi nghe nói đó là một Thánh
sư luyện chế căn cứ theo đặc tính của Hư Không Phi Tuyết, tốc độ thậm chí còn
nhanh hơn Hư Không Phi Tuyết. Có thể chính xác tránh được những nguy hiểm như
hư không phong bạo và hư không vẫn thạch…

Quý Thư lại tán đồng nói.

Diệp Mặc chợt nhớ ra U linh thuyền mà mình gặp, Thiên ngoại phi toa có phải là
cũng có thể bị hút vào trong không?

– Mấy vị Tiên hữu, tôi muốn hỏi một chút, các anh nghe nói đến U linh thuyền
chưa?

Diệp Mặc nghĩ đến, lập tức liền hỏi ra.

Trong phòng lập tức liền yên tĩnh, thậm chí tĩnh đến kinh người.

Thấy không khí có chút ôn ổn, Diệp Mặc ho khan một tiếng nói:

– Mọi người làm sao vậy?

Quý Thư thở dài nói:

– Những người thường đi trên hư không thiên vực, không ai là không biết đến U
linh thuyền. Nếu nói Tiên giới hoặc Tiên giới hư không còn có một thứ nào đáng
sợ nhất, đó chính là U Linh thuyền, gặp phải U Linh thuyền thì chết là cái
chắc, nếu là U Linh thuyền đẳng cấp cực cao, cho dù là Tiên đế cũng không thể
nào thoát khỏi…

– U Linh thuyền còn có đẳng cấp nữa? Chẳng lẽ lại có rất nhiều U Linh thuyền?

Diệp Mặc hoảng sợ hỏi, nói như vậy U Linh thuyền không phải chỉ có một con.

– Nghe khẩu khí của anh, anh không phải là gặp phải U Linh thuyền rồi đấy
chứ?

Tề Bắc Thương hỏi một hồi rồi mới đằng hắng tiếng nói:

– Là câu hỏi của tôi có vấn đề, Quý Thư, anh giải thích với Diệp Mặc đi.

Gã cho rằng, nếu như Diệp Mặc gặp U Linh thuyền rồi, thì không thể nào vẫn
ngồi trong đây được.

Quý Thư gật đầu, thận trọng nói với Diệp Mặc:

– Anh biết Chân thánh đế chứ?

Diệp Mặc im lặng lắc đầu, hắn quả thực không biết. Chẳng lẽ U Linh thuyền kia
có mối liên quan gì đó với Chân Thánh đế? Nếu như có liên quan đến Chân Thánh
đế, thì hắn tuyệt đối không thể nào thoát khỏi U Linh thuyền được.

Quý Thư nhớ ra Diệp Mặc đến từ Trung thiên vực, cũng bình thường trở lại, lại
tự giải thích:

– Chân thánh đế là người có tu vi cao nhất trong các Thánh đế của Cửu đại
chính đạo, cũng là người thần thông nhất.

Diệp Mặc hơi nghi ngờ một chút, hắn từ Hạo Thiên đại đế biết được tin Chứng
Đạo thánh đế nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua bốn người, năm người, sao lại
xuất hiện chín người được? Cách nói của Quý Thư cũng không khác lắm so với
những gì Bành Đảm Đương nói, Chứng Đạo Thánh đế có chín người.

Không đợi Diệp Mặc hỏi thăm, Quý Thư lại nói:

– Chân Thánh đế đó chẳng những vô cùng thần thông, hơn nữa pháp bảo cũng là
người có nhiều nhất. Nghe nói ông tu luyện chẳng những có trận bàn thời gian,
còn lấy được một cây Khổ trúc trong Thập đại linh căn, thậm chí đến Thế giới
sơn cũng bị ông lấy được…

Diệp Mặc nghe thấy vậy, sau lưng toát mồ hôi lạnh, sao những thứ Quý Thư nói
đều là những thứ hắn có?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.