Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1666: Tịnh linh tâm liên


Trước đó Diệp Mặc rõ ràng nhìn thấy hai tên Huyền Tiên kia tiến vào chỗ này,
hơn nữa lúc ấy địa phương mà người gọi là Mi huynh nói dường như cũng là ở bên
này. Cho nên hiện tại mặc dù Diệp Mặc không tìm thấy hai tên Huyền Tiên kia,
nhưng vẫn dọc theo hướng đó mà tìm tòi một chút.

Sau một ngày, thì Diệp Mặc cũng không tìm được hai tên Huyền Tiên kia, mà chỉ
gặp được một tiên yêu thú cấp bốn. Nếu như không phải là tu vi của hắn cường
hãn, Huyền Tiên bình thường không thể so sánh được, thì hắn cũng đã sớm thành
mồi ngon trong miệng tiên yêu thú rồi. Điều này làm cho Diệp Mặc có thêm một
suy đoán nữa, đó là liệu có phải hai tên Huyền Tiên kia cũng đã bị tiên yêu
thú giết rồi hay không?

Ba ngày sau, Diệp Mặc vẫn không hề phát hiện tung tích của hai tên Huyền Tiên
kia, cũng không hề phát hiện cái hồ nước có màn sương trắng lượn lờ như trong
hình ảnh chỉ dẫn, điều này làm cho Diệp Mặc vô cùng thất vọng.

Khi mà hắn muốn buông xuôi rồi, thì hắn đột nhiên lại nhớ tới 'Vô ảnh'. Ban
đầu ở Vụ Ma Điện, thì cũng là vì nhờ có 'Vô ảnh', nên hắn mới có thể đi tới
được tận cùng. 'Vô ảnh' tuy không thể tìm kiếm tiên linh vật từ khoảng cách
xa, nhưng với khoảng cách gần thì chắc là không có vấn đề gì?

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức đem 'Vô ảnh' ra ngoài, đồng thời dùng thần thức
thông báo cho 'Vô ảnh' biết rằng hắn đang muốn tìm 'Tịnh linh tâm liên', hơn
nữa Diệp Mặc hắn cũng cho biết luôn tin tức và bộ dạng của 'Tịnh linh tâm
liên' cho 'Vô ảnh' biết.

'Vô ảnh' cũng không để cho Diệp Mặc thất vọng, vì nó đã nhanh chóng mang Diệp
Mặc chạy bẩy cua tám quẹo rồi tìm ra mười một gốc tiên linh thảo cấp ba, ba
gốc tiên linh thảo cấp bốn, và còn một số tiên linh thảo cấp hai nữa.

Nhưng điều này cũng khiến cho Diệp Mặc không biết phải nói gì, vì những tiên
linh thảo cấp hai, cấp ba này hắn thật sự không hề coi trọng.

Lại một ngày nữa trôi qua, Diệp Mặc đứng ở trên một cái khe trong sơn cốc. Cái
chỗ này hắn đã đi qua một lần rồi, nhưng lần này thì hắn lại phát hiện được
một số điều khác biệt.

Cái khe này vốn là do tự nhiên hình thành, xuyên qua cái khe này hẳn sẽ là một
mặt khác của sơn cốc. Trải qua vô số năm, thì những tiên nhân từng đi xuyên
qua cái khe này khẳng định cũng không ít. Nhưng lần này Diệp Mặc lại phát hiện
những bụi cỏ dại xung quanh cái khe này dường như vẫn luôn tươi tốt, hơn nữa
lúc này càng tươi tốt hơn bình thường.

Thần thức của Diệp Mặc liền cẩn thận quét vào trong những bụi cỏ kia, sau đó
hắn rất nhanh đã phát hiện điều không đúng. Ở đây đã từng trải qua một trận
chiến, mà chút ít tiên linh thảo cấp thấp tươi tốt này đều là do có người sau
khi chiến đấu đã sử dụng bí pháp để thúc đẩy nó sinh trưởng lên, múc đích
chính là vì muốn che dấu đi dấu vết của trận chiến.

Vì sao sau khi chiến đấu lại cần che dấu đi dấu vết? Nhất định là vì có điều
gì đó không muốn người khác biết.

Sau khi có được cái kết luận này, thì trong lòng Diệp Mặc liền đập loạn lên.
Trước đó cũng chỉ có hai tên Huyền Tiên kia tiến vào nơi này, lại căn cứ vào
thời gian mà những tiên linh thảo cấp thấp này bị thúc đẩy sinh trưởng lên
cũng mới chỉ là sự tình mấy ngày trước thôi. Nói cách khác, trận chiến ở đây
không phải là do hai người bọn họ đánh nhau, mà là bọn họ đã cùng một tiên yêu
thú nào đó đại chiến qua.

Sau khi chiến đấu, còn cần phải dùng một ít thủ pháp ẩn dấu đi vết tích, thì
chỉ có khả năng duy nhất chính là ở chỗ này có cái trận pháp ẩn nấp nào đó.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức bắt đầu tìm kiếm từng chút một. Nhưng sau cả
một buổi tối, thì hắn cũng chẳng tìm được cái gì cả.

Với trình độ trận pháp đã tiếp cận đại sư tiên trận cấp bốn, mà cũng không thể
nhìn ra được trận pháp này ở đâu, vậy thì sao hai tên Huyền Tiên kia lại có
thể tìm ra được? Khi mà Diệp Mặc còn đang khó hiểu, thì lại phát hiện ra 'Vô
ảnh' đang mạnh mẽ kêu gọi hắn.

Diệp Mặc lập tức đi tới nơi mà 'Vô ảnh' đang kêu gọi. Đây là một khối nham
thạch lớn, nếu như không chú ý, thì căn bản là cảm giác không được sự dị
thường của khối nham thạch này. Nhưng sau khi Diệp Mặc để ý kĩ, thì chẳng
những phát hiện ra sự dị thường của khối nham thạch, hơn nữa còn phát hiện ra
dưới khối nham thạch kia có tiên linh khí cực kỳ nồng đậm.

Diệp Mặc liền cẩn thận di dời khối nham thạch một chút, thì lúc này không
gian xung quanh lập tức biến đổi. Sau khi Diệp Mặc đặt khối nham thạch trở lại
chỗ cũ, thì không gian nơi này cũng lập tức được khôi phục lại nguyên dạng.

– Trận pháp thiên nhiên…

Trong lòng Diệp Mặc liền mừng rỡ không thôi. Không ngờ lại là một cái trận
pháp ẩn nấp cao cấp của thiên nhiên. Rõ ràng là vận khí của hai tên Huyền Tiên
lúc trước tốt hơn hắn nhiều, không ngờ lại có thể nghĩ tới việc di động khối
nham thạch này.

Cũng may vận khí của hắn dù không tốt, thì cũng còn có 'Vô ảnh', nhưng tiếc là
phải mất tới ba ngày thì hắn mới nhớ tới 'Vô ảnh'. Nếu là Chân Băng Du thì
nhất định là sẽ nhớ tới 'Vô ảnh' ngay từ đầu rồi. Đây gọi là người ngoài cuộc
thì tỉnh táo, kẻ trong cuộc thì u mê.

Trận pháp thiên nhiên dù lợi hại, thì chỉ cần có dấu vết cũng sẽ chẳng còn gì
khó khăn nữa cả. Diệp Mặc lại lần nữa di động khối nham thạch, thì lập tức dấu
vết của cái trận pháp thiên nhiên kia đã xuất hiện trước mặt hắn. Với trình độ
trận pháp hiện tại của Diệp Mặc, thì hắn liền nhanh chóng tìm được trận môn
của trận pháp, sau đó thì thân hình của hắn chỉ khẽ nhúc nhích một cái, thì đã
biến mất không còn nữa.

Nếu như có thêm bất kỳ người nào tới chỗ này, thì khẳng định sẽ giống như Diệp
Mặc lúc trước, không thể phát hiện ra bất kỳ thứ gì cả.

Sau khi tiến vào trong trận pháp, thì một luồng tiên linh khí nồng đậm liền
truyền đến, một màn sương mù nhàn nhạt bao phủ trước mặt. Không đợi cho Diệp
Mặc nhìn rõ có thứ gì trong sương mù hay không, thì đã có một thứ bốc mùi tanh
tưởi lao tới trước mặt hắn.

Diệp Mặc cũng không hề suy nghĩ gì, mà lập tức ném Hắc Thạch Cân ra ngoài.

Một tiếng gào thét bén nhọn vang lên, sau đó một cái bóng đen đã bị Diệp Mặc
đập bay ra ngoài, lập tức biến mất vào trong màn sương mù. Đó là một con tiên
yêu thú cấp bốn muốn đánh lén Diệp Mặc, nhưng không ngờ là lại bị Diệp Mặc đập
ột cái trọng thương tại chỗ.

Lúc này Diệp Mặc không có tâm tình để nhìn con tiên yêu thú cấp bốn kia, mà
nhìn chằm chằm vào một đóa hoa sen trắng nõn như tuyết ở trước mặt.

– 'Tịnh linh tâm liên'!

Lúc này thì Diệp Mặc đã nhìn rất rõ ràng rồi, ở trước mặt của hắn đúng là một
đóa 'Tịnh linh tâm liên'. Hai phiến lá sen xanh biếc, một đóa hoa sen trắng
nõn nở rộ lơ lửng trên một mặt hồ phủ sương trắng mờ. Bốn phía sương mù lượn
lờ khiến cho đóa 'Tịnh linh tâm liên' giống như là đang trôi nổi trên không
trung vậy, hào quang cực đẹp cũng tản mát ra khắp nơi. Đây đúng là bộ dạng mà
Diệp Mặc đã nhìn thấy từ bên trong miếng ngọc giản.

Một mảng không gian trơn bóng kia cũng không phải là một hồ nước, mà là một
mặt băng nồng đạm linh khí. Có thể nó cũng không phải là mặt băng, nhưng Diệp
Mặc thực sự không biết nó là thứ gì.

Diệp Mặc rất muốn đem cái hồ băng này di dời vào Thế giới trang vàng, nhưng
khi hắn nhìn vào trận pháp thiên nhiên ở xung quanh, thì lập tức liền bỏ qua
ý định này. Nếu như hắn thật sự làm như vậy, thì toàn bộ nơi này sẽ lập tức
sụp đổ ngay sau đó, nói không chừng là sẽ khiến cho cả Tiên Vương cũng tới đây
để kiểm tra.

Một nơi có thể sinh trưởng ra 'Tịnh linh tâm liên', thì không chừng là khi
Tiên Vương tới có thể tìm ra được manh mối gì đó.

Thần thức của Diệp Mặc liền quét đi bốn phía, nhưng không hề phát hiện được
tung tích hai tên Huyền Tiên đã đi vào trước hắn. Xem ra hai tên Huyền Tiên
kia đã bị tiên yêu thú giết chết rồi.

Lúc này thì Diệp Mặc cũng không hề do dự nữa, mà nhanh chóng đi tới bên cạnh
'Tịnh linh tâm liên', rồi sử dụng một cái hộp ngọc cực lớn đem đóa 'Tịnh linh
tâm liên' này thu vào. Còn rễ cây thì Diệp Mặc không có ý định động tới. Nơi
này chính là nơi tốt nhất để 'Tịnh linh tâm liên' có thể phát triển, biết đâu
sau vô số năm nữa, thì ở chỗ này sẽ lại có một đóa 'Tịnh linh tâm liên' được
hình thành.

Sau khi có được 'Tịnh linh tâm liên', thì Diệp Mặc cũng không ở lại trong sơn
cốc này nữa. Nhưng hắn cũng không hề động tới bất cứ thứ gì còn lại ở đây.

Sau cả buổi tối, thì Diệp Mặc mới về tới động phủ của mình, và dường như Chân
Băng Du vẫn còn đang tu luyện.

Chuyến đi tới Tông Phiêu Thiên này khiến cho Diệp Mặc cực kỳ thỏa mãn. 'Thần
niệm cửu chuyển' thì không cần phải nói rồi, nhưng hắn lại còn tìm được cả
'Tịnh linh tâm liên'. Chân Băng Du mà biết mình có thể khôi phục lại được thì
nhất định là sẽ mừng rỡ không thôi. Không nói tới chỗ tốt mà thứ này mang lại
cho Chân Băng Du, mà ngay cả đối với Diệp Mặc cũng là thứ trong mộng cũng khó
cầu rồi.

Diệp Mặc biết rõ, với tình huống hiện tại của Chân Băng Du, thì hắn chắc chắn
sẽ không bao giờ vứt bỏ cô lại một mình. Nhưng một khi cô có thể khôi phục lại
và tu luyện bình thường, thì hắn liền muốn một mình rời đi.

Diệp Mặc tự mình biết hoàn cảnh của mình, đó là hắn cần phải có lượng tài
nguyên tu luyện cực kỳ lớn, căn bản là người bình thường không thể nào thừa
nhận nổi.

Người khác sau khi tìm được một lượng tài nguyên tu luyện lớn, thì có thể đi
tìm nơi để bế quan tu luyện tăng tu vi của mình lên. Nhưng hắn thì lại không
thể như vậy được. Hắn liên tục phải tìm kiếm tài nguyên tu luyện cao cấp ở
khắp nơi, sau đó mới có thể giúp hắn không ngừng tăng lên tu vi của mình, nếu
không thì hắn chỉ có thể dậm chân tại chỗ mà thôi.

Chính vì vậy, nên hắn mới coi trọng Thanh Lôi tiên tuyền, không tiếc bất cứ
giá nào tiến vào thảo nguyên Bình Phiêu để chém giết Tiên Ma Yêu, sau đó lại
bứt phá điểm cống hiến để lọt vào được tốp 50.

Chân Băng Du mặc dù đang tu luyện, nhưng thực ra cũng chỉ là bảo trì trạng
thái của mình mà thôi, trên thực tế thì cô cũng biết nếu tiên linh căn của
mình không thể khôi phục lại, thì cô cũng không hề có cơ hội thăng cấp tu vi.

– Cậu đã về rồi.

Diệp Mặc vừa mới bước vào động phủ, thì Chân Băng Du đã lập tức dừng việc tu
luyện lại rồi ra đón.

Cô cũng lập tức thấy được tâm tình của Diệp Mặc dường như không tệ, hơn nữa có
vẻ còn đang rất vui. Cho nên tâm tình của cô cũng theo đó mà tốt hơn nhiều.
Nhưng cô cũng biết rõ, Diệp Mặc sắp xếp cô ở chỗ này, chính hắn lại không ở
lại đây tu luyện, là vì hắn đã có ý định rời khỏi Thanh Mạt tiên thành rồi.

Nhưng cô luôn đồng hành cùng Diệp Mặc cũng đã thành thói quen, hiện tại một
mình ở trong động phủ tu luyện, thì lại không có cách nào ổn định tâm thần của
mình. Huống chi, với tình huống hiện tại, cô cũng không thể nào nói là đang tu
luyện được. Nghĩ tới việc Diệp Mặc muốn một mình rời đi, thì trong nội tâm của
cô tràn đầy sự bàng hoàng.

– Cô đi theo tôi.

Diệp Mặc kéo Chân Băng Du tới phòng tu luyện.

Cái phòng tu luyện này Chân Băng Du vốn muốn nhường cho Diệp Mặc, nhưng vì
Diệp Mặc nói rằng hắn sẽ không ở lại đây để tu luyện, nên cô mới chấp nhận vào
đây tu luyện.

– Cô đoán xem lần này tôi có chuyện gì tốt?

Diệp Mặc nhìn Chân Băng Du rồi cười hỏi.

– Lần này sau khi Thanh Lôi sơn mở ra, có phải cậu sẽ rời khỏi Thanh Mạt tiên
thành hay không?

Chân Băng Du không đoán được Diệp Mặc có chuyện gì tốt, mà lại hỏi ngược lại
Diệp Mặc một câu.

Thời gian thuê động phủ của Diệp Mặc là mười năm, cho nên cô hiểu rõ, đó chính
là Diệp Mặc sẽ không mang cô cùng theo. Cô có thể cảm giác được, Diệp Mặc còn
có nhiều bí mật, mà hắn thì lại không hề nguyện ý tiết lộ những bí mật ấy ở
trước mặt của mình, cho nên việc luôn mang cô theo là rất bất tiện.

Đối với việc Diệp Mặc không muốn đưa cô cùng đi, thì trong lòng Chân Băng Du
mặc dù có chút mất mát, nhưng lại không hề oán trách gì nhiều. Nếu không có
Diệp Mặc, thì cô đã sớm chết rồi, sao có thể đợi tới ngày hôm nay được?

Bất luận là 'Hỗn độn thanh địch' hay là 'Tịnh linh tâm liên', thì đó đều là
thứ mà ngay cả Tiên Vương cũng khó mà cầu được. Diệp Mặc có thể có được một
gốc 'Hỗn độn thanh địch', thì đã là số mệnh nghịch thiên rồi, sao có thể có
được cả 'Tịnh linh tâm liên' nữa? Cho nên việc Diệp Mặc an bài cho cô ở Thanh
Mạt tiên thành này, đã là giới hạn mà hắn có thể làm rồi.

Việc này còn là nhờ bản thân đã gặp được Diệp Mặc, nếu như là người khác, thì
đã sớm đem cô đổi thành Tiên tinh rồi, lúc này thì Chân Băng Du cô đâu còn lại
cả bộ xương vụn nữa?

– À…

Diệp Mặc tìm được 'Tịnh linh tâm liên', thì đương nhiên là muốn trở về cho
Chân Băng Du một sự kinh hỉ. Những năm nay Chân Băng Du luôn đồng hành với
hắn, nên Diệp Mặc hiểu rất rõ sự cô tịch cùng cô đơn sâu trong nội tâm mà cô
vẫn luôn giấu kín, chưa bao giờ biểu đạt ra ngoài.

Nhưng điều Chân Băng Du nói cũng là sự thật, sau sự kiện Thanh Lôi tiên tuyền
ở đây kết thúc, thì hắn muốn tìm một nơi để độ kiếp Đại Ất Tiên, rồi lại sử
dụng ‘Độ ly thiên quả’ bế quan một thời gian ngắn. Cuối cùng thì hắn sẽ rời
khỏi Thanh Mạt tiên thành để đi tìm kiếm tài nguyên tu luyện mới. Chính là vì
điều Chân Băng Du nói là sự thực, nên hắn mới không biết làm sao chỉ có thể
‘À’ lên một tiếng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.