Ngược lại Diệp Mặc lại thoáng kinh ngạc, bán loại bản đồ như này? Đầu óc bị
hỏng rồi hả? Người bình thường có được loại bản đồ này, ai lại mang đi bán?
Nghiêm Cửu Thiên có ý gì?
Diệp Mặc sẽ không tin Nghiêm Cửu Thiên lại có tấm lòng bác ái như này, Nghiêm
Cửu Thiên vừa nói là đem bán, hắn lại bắt đầu hoài nghi và suy nghĩ đối phương
tại sao phải làm như vậy.
– Cho nên bản đồ mà ngươi lấy được cũng là của ta, ngươi có thể lấy được bản
đồ cũng là cơ duyên của ngươi. Nhưng đây lại là nơi sư môn của ta truyền lại
cho ta, chỉ có thể mời ngươi rời khỏi thôi. Đương nhiên, ta sẽ bồi thường chút
ít cho ngươi…
Nghiêm Cửu Thiên không sợ Diệp Mặc, y thật sự là quá khao khát miếng ngọc giản
kia, y biết tu vi hiện giờ của mình nếu như có thêm ngọc giản, thì giết gọn
Đại tiên cũng không phải là không có khả năng. Hơn nữa theo tu vi của y càng
cao, khả năng y có thể vượt cấp lại càng mạnh. Cho dù là muốn giết Diệp Mặc,
cũng phải đợi y lấy được đồ đã rồi nói sau. Dù là y biết rõ Diệp Mặc không
phải là đối thủ của y, nhưng Diệp Mặc có thể ngăn cản một đòn của y, y cũng
phải thận trọng.
Nghe mấy câu này xong, trong đầu Diệp Mặc ngược lại chợt lóe lên tia sáng,
trong nháy mắt này hắn liền hiểu ra là chuyện gì rồi, lập tức cười lạnh nói:
– Ta nghĩ tuyến đường tiến vào đây trên bên bản đồ này chắc hẳn không phải là
một tuyến chứ? Trong mỗi một tuyến đường đều có một vài thứ đồ tốt, đáng tiếc
là một mình ngươi không có nhiều thời gian như thế để đi thu gom, chỉ có thể
để người khác giúp ngươi đi một chuyến, hoặc là ngươi còn giở trò gì đó trên
tấm bản đồ kia, một khi đợi ngươi lấy được những thứ ở đây xong, ngươi sẽ đi
từng nơi tìm về.
Nếu Nghiêm Cửu Thiên không phải là người tốt bụng, thì chính là vì để cho
người khác giúp y thu gom đồ tốt.
Nghiêm Cửu Thiên sắc mặt lại biến đổi, Diệp Mặc lập tức liền biết suy đoán của
hắn đại khái là không sai. Tên Nghiêm Cửu Thiên này vì mấy món đồ trên bệ đá
màu xanh ngọc này, có thể bỏ qua lợi ích của mấy tuyến đường còn lại, hiển
nhiên đồ vật trên cái đàn tế hình tròn này không đơn giản. Bằng không y sẽ
không ra hạ sách này, bởi vì cho dù là y có đánh dấu lên trên bản đồ ngọc giản
bị bán đi này, cũng không nhất định có thể thu hồi lại 100%.
– Ngươi rất thông minh, cũng là ta đã gặp phải một đối thủ lợi hại nhất. Đã
như vậy, thì bớt nói nhảm đi . . .
Nghiêm Cửu Thiên còn chưa nói hết một câu, màn sương đen trong tay đã kích
phát, chỉ trong chớp mắt, một cái bóng đen cực to lại đập về phía Diệp Mặc.
Cái bóng đen này chẳng những vô cùng nhanh, còn mang theo tiếng nổ xé rách
không khí chung quanh, giống như dòng nước lũ màu đen cuộn lại rơi xuống,
trong chớp mắt đã đến trước mắt Diệp Mặc.
– Đi cho ta.
Cùng lúc Hắc Thạch cân được Diệp Mặc phóng ra, mang theo một vòng xoáy tiên
nguyên mạnh mẽ, bóng đen trong vòng xoáy cũng xông về phía dòng lũ đen ngòm
này.
Sau khi dòng lũ đen ngòm này trút xuống, khí thế hào hùng vĩ đại, mà Hắc Thạch
Cân của Diệp Mặc trước dòng nước lũ đen ngòm này lại giống như trôi dạt trong
gió.
Trong nội tâm Diệp Mặc thoáng sợ hãi, càng không nghĩ tới kết quả, nguồn năng
lượng chân nguyên hùng hậu điên cuống rót vào vào Hắc Thạch cân. Không có sự
trợ giúp của hắn, Hắc Thạch cân lại không so được với dòng lũ đen của đối
phương.
Uỳnh…
Hắc Thạch cân và dòng lũ đen va đập vào nhau, tiên nguyên khí xung quanh bị
khuấy động, nổ tung vang dội, mặt đất cứng rắn bị chấn động ra mấy khe nứt sâu
mấy trượng .
Ánh sao màu đen và sương mù màu đen văng tứ phía, đánh lên trên cấm chế đàn tế
hình tròn ở đằng xa, phát ra tiếng ‘thịch thịch’ trầm đục.
Diệp Mặc bay ngược ra, Hắc Thạch cân lại lần nữa bị nện văng ra một bên, lần
này là bị đánh bay trong khi đối chiến chính diện, chứ không phải là bị đánh
lén. Có thể thấy năng lượng tiên nguyên của Nghiêm Cửu Thiên không hề thua kém
Diệp Mặc chút nào. Hơn nữa thần thức cũng gần như không kém hơn Diệp Mặc nửa
phân, càng khiến Diệp Mặc kiêng dè là dòng lũ sương mù kia của đối phương là
thứ gì thì hắn lại không nhìn ra được, hình như còn cứng chắc hơn so với Hắc
Thạch Cân.
Nghiêm Cửu Thiên cũng không chiếm được lợi thế, dòng lũ sương mù kia sau khi
va vào Hắc Thạch cân của Diệp Mặc, lập tức liền nứt ra tứ phía, tựa như muốn
tan thành mây khói. Nhưng sau khi Nghiêm Cửu Thiên ngừng được thân hình đang
lui về phía sau, sương mù màu đen chia năm xẻ bảy kia lại nhanh chóng ngưng tụ
về một chỗ, giống như chưa từng thay đổi, quấn quanh Nghiêm Cửu Thiên.
Nghiêm Cửu Thiên khó chịu rên một tiếng, đột nhiên phất tay, sương mù màu đen
uốn lượn bên người y từ dòng lũ màu đen hóa thành mấy mũi tên màu đen, lại
tiếp tục bắn về hướng Diệp Mặc, xa xa nhìn lại, đây không giống như mũi tên
màu đen mà giống như từng sợi từng sợi chỉ đen.
Cùng lúc, cạnh người y đột ngột xuất hiện một con giao long khổng lồ màu bạc.
Sau khi mấy mũi tên màu đen bắn về phía Diệp Mặc, y trực tiếp vỗ một cái lên
lưng giao long,
– Xé xác hắn cho ta.
Viu viu viu…
Mười mấy sợi chỉ đen điên cuồng bắn về phía Diệp Mặc, trực tiếp khiến không
khí xung quanh bị xé toạc ra, mà giao long khổng lồ màu bạc kia lại bám sát
chỉ đen xông lên.
Diệp Mặc biết mười mấy sợi chỉ đen này tuyệt đối không phải là pháp bảo mà một
tiên nhân bình thường thi triển ra được. Chỉ đen này lại được phân tách ra từ
trong pháp bảo có thể đối kháng với Hắc Thạch Cân. Thứ này cho dù là Tiên niết
thể của hắn cũng không thể cứng rắn chống lại, nếu không, cho dù không chết
cũng không dễ sống
Sự lợi hại của Nghiêm Cửu Thiên, cực kì ngoài dự liệu của Diệp Mặc. Mười mấy
sợi chỉ đen này thoạt nhìn thì tầm thường không có gì lạ, nhưng không gian
quanh hắn giống như đều bị những mũi tên màu đen này phong tỏa lại, ngoài
cứng rắn chống cự ra, hắn căn bản là không cách nào tránh né.
Đại Đỉnh tám cực rất ít khi bị Diệp Mặc phóng ra lại lần nữa bị Diệp Mặc
phóng ra, Hắc Thạch Cân cũng bị Diệp Mặc nện về phía con Giao long khổng lồ
màu bạc kia.
Rầm rầm rầm . . .
Mũi tên màu đen đánh lên Đại Đỉnh tám cực, phát ra âm thanh giống như tiếng
bom nổ. Trong thức hải Diệp Mặc chợt đau buốt, điên cuồng phun ra mấy ngụm
máu tươi. Đồng thời hắn nghe thấy hàng loạt tiếng ken két vang lên, trong nội
tâm Diệp Mặc trầm xuống, hắn đương nhiên nghe ra, đó là tiếng Đại Đỉnh tám
cực bị vỡ nát.
Diệp Mặc biết Đại Đỉnh tám cực này đến từ một nơi rất thần bí, đó chính là
Vẫn Chân cấm địa cùng lúc tồn tại với thế giới thạch. Diệp Mặc cũng biết Đại
Đỉnh tám cực này không đơn giản, nếu đơn giản thì đến bây giờ hắn sẽ không
chỉ có thể luyện hóa năm tầng cấm chế trong đó, sau đó mặc sức luyện ra sao
cũng đều không luyện hóa được.
Nhưng một bảo bối mà hắn cho là rất khá như vậy, không ngờ lại bị nát bươm
dưới những mũi tên màu đen này.
Thịch…
Đồng thời, Thế giới thạch của Diệp Mặc va vào con giao long khổng lồ màu bạc
đang đuổi giết tới, tia máu bay tứ tung. Giao long khổng lồ tuy ngăn chặn được
Thế giới thạch, nhưng cũng bị Thế giới thạchnện văng qua một bên, nháy mắt
liền lùi lại bên người Nghiêm Cửu Thiên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc đã chứa
một chút sợ hãi.
Căn bản là không kịp kiểm tra Đại Đỉnh tám cực, Đại Đỉnh tám cực ngăn trở
một đòn của mũi tên màu đen đã bị Diệp Mặc thu vào trong chiếc nhẫn, đồng
thời ngay cả thời gian nuốt một viên đan dược Diệp Mặc cũng không có, liền đã
phóng Tử Đao ra, hóa thành một ánh đao màu tím hồng bổ xuống Nghiêm Cửu
Thiên.
Bởi vì lúc này Nghiêm Cửu Thiên đã bắt đầu công kích cấm chế, muốn cướp đoạt
thứ trên bệ đá màu xanh ngọc rồi. Diệp Mặc cho dù trọng thương, lại há có thể
để cho tên này thực hiện được?
Nghiêm Cửu Thiên thấy Diệp Mặc lần thứ hai bình yên vô sự, chỉ phun ra vài
búng máu liền có thể tiếp tục phản công lại mình, lập tức trong nội tâm càng
kinh sợ.
Hơn mười mấy sợi chỉ đen bị Đại Đỉnh tám cực của Diệp Mặc ngăn chặn kia hóa
thành khói đen lại lần nữa ngưng tụ về một chỗ, bao phủ quanh người Nghiêm Cửu
Thiên.
Nghiêm Cửu Thiên sắc mặt càng ngày càng khó coi, y chưa từng nghĩ đến mình
chiến đấu với một Huyền Tiên trung kì sẽ khổ cực như vậy. Gần lúc ánh tím
hồng của Diệp Mặc bổ đến, sương mù màu đen ngưng tự về một chỗ kia lại hóa
thành một cây trường thương. Cây trường thương kia nhanh chóng mang theo một
vệt thương ảnh, như ma quỷ mà chặn đao quang tím hồng của Diệp Mặc lại.
Màu tím tràn ra bốn phía, mà thương ảnh của Nghiêm Cửu Thiên chẳng hề nhúc
nhích.
Lần này Nghiêm Cửu Thiên không tiếp tục đuổi giết Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng
không tiếp tục công kích Nghiêm Cửu Thiên, trong lượt đọ sức vừa rồi của hai
người, Diệp Mặc ở thế bất lợi, hơn nữa còn bị thương nhẹ.
– Ngươi là một Huyền Tiên trung kì lợi hại nhất mà ta từng gặp, nhưng hôm nay
cũng chỉ đến đây thôi. Đáng tiếc, ngươi vốn có triển vọng rất lớn.
Nghiêm Cửu Thiên nắm chặt trường thương màu đen, căn bản là không để ý tới
giao long khổng lồ màu bạc đã trọng thương ở bên cạnh.
– Tê Liệt, lên cho ta.
Nghiêm Cửu Thiên nói xong, đã chủ động giơ cao trường thương màu đen lên mang
theo một phiến thương ảnh màu đen, đánh về hướng Diệp Mặc. Y biết, nếu không
tiêu diệt Diệp Mặc, căn bản là y không thể lấy được món đồ trên đàn tế hình
tròn.
Diệp Mặc thầm thở dài, đúng là hắn vẫn sợ tên này phòng thủ, nếu Nghiêm Cửu
Thiên không chủ động công kích hắn, hắn cũng thật sự không có cách gì hay.
Hắc Thạch cân cũng bị hóng ra, vẫn nện về phía giao long khổng lồ màu bạc. Con
giao long khổng lồ kia vốn đã không ngớt kiêng dè Hắc Thạch Cân, bây giờ thấy
Hắc Thạch Cân lại lần nữa nện tới, nhưng không dám lùi ra sau, chỉ có thể gào
thét xông về phía Hắc Thạch cân. Không thể không nói, Nghiêm Cửu Thiên giúp
giao long khổng lồ này đặt tên chữ đúng là rất phù hợp với cá tính của giao
long khổng lồ màu bạc.
– Chết. . .
Nghiêm Cửu Thiên quát lớn một tiếng, cây thương bằng sương mù màu đen cùng với
toàn bộ thân thể y đều điên cuồng công kích về phía Diệp Mặc.
Khí thế cuồng bạo cùng với Tiên Nguyên dồi dào giống như một ngọn núi lớn
khủng khiếp, khi Nghiêm Cửu Thiên còn chưa đến gần, đã áp sát về phía Diệp
Mặc, không hề chần chừ do dự, cũng không hề nể nang lưu tình.
Diệp Mặc khó chịu hừ một tiếng, Tiên Nguyên và thần thức cũng điên cuồng tuôn
ra, Lôi Kiếm vẫn chưa phóng ra, nhưng từng vệt từng vệt Lôi quang đã vờn quanh
hắn.
– Lôi hệ…
Nghiêm Cửu Thiên kinh dị nhìn chằm chằm lôi quang quanh người Diệp Mặc, y thật
không ngờ Diệp Mặc lại là một Huyền tiên Lôi Hệ. Nhưng cho dù là Lôi Hệ thì đã
sao, Nghiêm Cửu Thiên y muốn giết, ra sức giết một người, có ai có thể thoát
được?
Diệp Mặc cảm giác được trên người Nghiêm Cửu Thiên tản mát ra một thứ rất đáng
sợ, nhưng hắn chỉ có thể nhận biết được, lại không cách nào hiểu rõ đây rốt
cuộc là cái thứ gì, loại cảm giác này rất không tốt.
Tuyệt đối không thể chậm hơn y dù chỉ một chút, trong nháy mắt Diệp Mặc nảy ra
ý nghĩ này, Vô Ảnh liền xông lên, cùng lúc Tử Đao mang theo sắc tím lóa mắt,
xé toạc khoảng cách giữa hắn và Nghiêm Cửu Thiên.
Huyễn Vân Hoa Sơn đao, giết!
Lôi kiếm, OÀ..ÀNH!
Nghiêm Cửu Thiên bỗng nhiên có một loại ảo giác, y vậy mà lại cảm thấy kinh
mạch của mình có thứ gì đó đánh lén. Không đúng, đây không phải là ảo giác, là
thực sự có thứ đã đánh lén kinh mạch của y.
Uỳnh…
Tử Đao và thương ảnh màu đen mà Nghiêm Cửu Thiên đã hoàn toàn phóng ra va vào
nhau. Tử Đao tiến thẳng về phía trước, không chút do dự, Huyễn Vân Hoa Sơn
Đao, Hoa Sơn chỉ có có một con đường, phải giết!
Ngay khi va chạm với Tử Đao, Thương ảnh bằng khói đen của Nghiêm Cửu Thiên
chậm chạp một xíu xiu đó, đối với Diệp Mặc mà nói, chỉ một chút xíu đó là đã
đủ rồi.