Phượng Thương Kiếm tự phụ mình đã là tu vi Huyền Tiên hậu kỳ viên mãn, Diệp
Mặc chỉ là một Huyền Tiên trung kỳ, nhìn thấy mình nhất định là sẽ hùa theo
hoặc là thoái thác. Cái gã cần đương nhiên không phải là lập nhóm với Diệp
Mặc, cái gã cần chỉ là tìm một cái cớ mà thôi.
Gã đang chờ Diệp Mặc nói ra lời cự tuyệt, sau đó chuẩn bị thay đổi sắc mặt,
nhưng thật không ngờ đối phương chỉ nói một chữ ‘cút’, hiện tại mặt của gã căn
bản là không cần làm bộ thay đổi, đã bị cái chữ này chọc tức đến đỏ bừng mặt.
Phượng Thương Kiếm vốn là tới bới móc, hiện tại Diệp Mặc đã cho gã cái cớ, gã
đâu còn có thể nhẫn nhịn nữa. Khoát tay, một pháp bảo mang theo từng đợt từng
đợt mùi hương kỳ quái đã được phóng ra.
Đây là một đóa hoa loa kèn đang nở rộ, giống như một cái kèn đồng cực lớn,
càng phình càng lớn, hơn nữa từng đợt mùi hương kỳ quái từ giữa bông hoa phát
ra. Hương vị kia khiến Diệp Mặc cảm giác Tiên Nguyên của mình đang tiêu tán
nhanh chóng, hơn nữa phạm vi mà đóa hoa kia bao phủ lại làm cho người ta sinh
ra một loại cảm giác lười biếng, tựa như không muốn rời đi nữa.
Diệp Mặc không chút do dự phóng ra Hắc thạch cân, liền nện xuống hoa loa kèn
Phượng Thương Kiếm thấy Diệp Mặc lại dùng pháp bảo hình dáng như con dấu công
kích hoa loa kèn của mình, nhất thời khóe miệng tràn ra vài tiếng cười lạnh.
Đóa hoa này của gã, không sợ nhất chính là pháp bảo hình con dấu.
Tiên Nguyên của Chân Băng Du đã mất hết, không có nửa phần năng lực chống cự,
huống chi gần đây cô và Diệp Mặc cùng một chỗ, hầu như không có bất kỳ tâm lý
phòng bị nào. Hơn nữa đạo tâm của cô đã thay đổi mà không thể nhận thấy, hương
độc của thứ pháp bảo hoa loa kèn dâm tính cực đại này, cô há có thể chống đỡ
nổi?
Pháp bảo kia còn chưa hoàn toàn triển khai, cô đã càng kề sát thêm vào lưng
Diệp Mặc. May mà tâm tính nhiều năm của cô vậy mà cũng chưa mất đi hoàn toàn,
vào thời khắc cuối cùng không ngờ cũng có thể giữ cho tâm linh tỉnh táo một
chút.
Thịch…
Hắc Thạch cân đánh lên hoa loa kèn, hoa loa kèn đang mở rộng kia đột nhiên
run lên, mùi hương kì dị đang tỏa ra kia trong nháy mắt liền tiêu tán sạch
trơn.
Ken két…
Hắc Thạch Cân chỉ dừng lại bên trong hoa loa kèn một lát, liền trực tiếp
xuyên qua bông hoa ra ngoài. Hoa loa kèn kia phát ra từng trận tiếng vang ken
két. Chỉ trong nháy mắt liền bị vỡ vụn ra, đủ màu đủ sắc phiêu tán trong không
trung chốc lát đã tiêu tan không còn lại gì.
– Sao có thể?
Phượng Thương Kiếm nhìn hoa loa kèn đang phình to của mình bị quả cân của
Diệp Mặc đập trúng, trong nháy mắt liền ngừng nở ra, hơn nữa còn vỡ vụn ra, có
chút không dám tin lẩm bẩm một câu. Gã đã nghĩ, đối mặt với một Huyền Tiên
trung kỳ, chỉ cần hoa loa kèn phóng ra rồi triển khai ra, thì chỉ chờ gã bắt
người thôi.
Lập tức gã liền hiểu rõ bây giờ không phải là lúc cảm thán ‘làm sao có thể’,
sau khi quả cân màu đen kia đập vỡ hoa loa kèn, nhất định là sẽ tiếp tục nện
về phía mình rồi.
Đáng tiếc là gã hiểu được thì đã hơi trễ rồi, Hắc thạch cân nện vỡ pháp bảo
hoa loa kèn xong, chỉ dừng lại chốc lát, liền lao ra khỏi hoa loa kèn tàn
tạ, nện trúng Phượng Thương Kiếm.
Bộp…
Tiếng vang của máu thịt nát vụn, Phượng Thương Kiếm ngay cả nguyên thần cũng
chưa kịp chạy ra, liền bị Hắc thạch cân của Diệp Mặc nện thành một viên bánh
thịt, có lẽ gã là nguyên thần Huyền Tiên đầu tiên bị Hắc thạch cân nện chết.
Diệp Mặc thu hồi nhẫn của Phượng Thương Kiếm, lắc đầu, chút bản lĩnh ấy cũng
dám tới càn rỡ. Ngay cả một hiệp cũng không sống qua được, vẫn là đánh nhau
với Đại Ất Tiên có chút tính khiêu chiến hơn. Hiện tại đối với hắn mà nói, trừ
một vài kẻ nghịch thiên ra, Huyền Tiên thông thường đối với hắn thật sự là
không có bất kỳ uy hiếp nào.
– Cô không sao chứ?
Diệp Mặc cảm giác được sự khác thường của Chân Băng Du, quay đầu lại hỏi một
câu.
Chân Băng Du thở dài, thả lỏng tay của mình một chút, có chút suy yếu nói:
– Tôi không sao. Cuối cùng tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
– Cái gì mà chuyện gì xảy ra?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu.
Chân Băng Du cắn môi nhưng lại không trả lời, cô cảm giác mình rốt cục đã hiểu
ham muốn xác thịt là chuyện gì rồi, vừa nãy khi cô kề sát vào Diệp Mặc chính
là loại cảm giác đó, có lẽ chính là nó. Xem ra sau khi mình không còn Tiên
Nguyên, sức mạnh ý chí kém đi giống Diệp Mặc.
Lực chú ý của Diệp Mặc lại lần nữa hướng trên người Đại Ất Tiên ở đằng xa kia,
Sau khi Đại Ất Tiên kia nhìn thấy Diệp Mặc một chiêu đã giết chết Phượng
Thương Kiếm, không ngờ lại không đi tới, mà xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn không sợ Đại Ất Tiên, nhưng thực sự muốn
đánh nhau, hắn mang theo Chân Băng Du khẳng định là bất lợi hơn rất nhiều.
Thanh Nguyệt lại lần nữa được khởi động, Diệp Mặc lại bắt đầu kiểm kê nhẫn của
Huyền Tiên này. Tiên tinh thượng phẩm năm trăm ngàn, có một chút vật liệu
luyện khí đơn giản và đan dược, mấy thứ pháp bảo Diệp Mặc căn bản là không coi
ra gì. Khiến Diệp Mặc lưu ý chính là một tấm ngọc bài cống hiến, Diệp Mặc cầm
miếng ngọc bài kia lên, phát hiện trên ngọc bài có một hàng chữ nhỏ, “Phượng
Thương Kiếm, 175000 điểm cống hiến, xếp hạng 467821.
– Một tên quá rác rưởi, thứ hạng đã vượt qua hơn bốn trăm ngàn rồi.
Diệp Mặc không tránh khỏi khinh bỉ một chút.
Chân Băng Du đã dịu lại từ cảm xúc ban nãy, cô nghe lời nói của Diệp Mặc xong,
trong lòng có chút buồn cười, bản thân Diệp Mặc ngay cả một điểm cũng không
có, còn nói người khác là đồ rác rưởi.
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Mặc không chút do dự đem toàn bộ điểm cống hiến
trong ngọc bài của Phượng Thương Kiếm vạch lên trên ngọc bài cống hiến của
hắn, hắn lập tức liền phát hiện số ‘0’ ở mặt sau ngọc bài cống hiến của hắn đã
biến thành 175000.
Sau khi quẳng ngọc bài của Phượng Thương Kiếm đi, Diệp Mặc mới nhớ tới thứ
hạng hiện giờ của mình hẳn là đã đổi thành hơn bốn trăm ngàn rồi. Xem ra, cái
danh hơn bốn trăm ngàn cũng không thể nói là đồ bỏ đi àh, Diệp Mặc tự giễu
cười cười, điều khiển tốc độ của Thanh Nguyệt nhanh thêm.
Hắn còn chưa bắt đầu giết chóc Tiên Ma yêu, liền đã có hơn một trăm bảy mươi
ngàn điểm cống hiến rồi.
…
Năm ngày sau, Diệp Mặc xuống khỏi Thanh Nguyệt, từ bản đồ mà hắn có, biết được
đây đã là mơi Tiên Ma yêu thường lui tới. Hiện tại hắn còn chưa thấy qua Tiên
Ma yêu là thứ vật gì, từ ngoại vi giết dần vào có thể từ từ tích lũy kinh
nghiệm.
– Trên ngọc giản kia nói Tiên Ma Yêu càng cấp thấp thân thể càng mỏng manh,
sau khi Tiên Ma Yêu tới cấp 7 thì có thực thể rồi….
Chân Băng Du vừa nói xong câu đó, Tử Đao của Diệp Mặc đã bổ ra một đao.
– Réc…
Một tiếng thét chói tai, một cái bóng mờ nhạt đã bị một đao của Diệp Mặc chém
nát. Một viên yêu hạch màu xám rơi trên mặt đất, mà cái bóng mờ nhạt kia rất
nhanh liền tiêu tán sạch sẽ.
Diệp Mặc nhặt viên yêu hạch kia lên nhìn nhìn, nói với Chân Băng Du:
– Đây chắc hẳn chính là yêu hạch của Tiên Ma yêu cấp 1 rồi, cũng không biết
Tông Phiêu Thiên cần thu thập thứ này làm gì, hay là chỉ để làm điểm cống
hiến.
Nói xong, Diệp Mặc ném yêu hạch kia vào ngọc bài, chữ số ở mặt sau của ngọc
bài lập tức liền tăng lên 0.5 điểm cống hiến.
– Có lẽ họ có thể dùng để luyện đan và luyện chế những thứ khác.
Chân Băng Du đáp lời.
Diệp Mặc đang muốn nói, thì lại là mấy con Tiên Ma yêu cực mờ lao đến, Tử Đao
của Diệp Mặc lập tức được mang ra, bên trong ngọc bài cống hiến của hắn lại
nhiều thêm mấy điểm cống hiến.
– Cứ giết tiếp như vậy thì quá chậm, hay là chúng ta đi xem xem Tiên Ma Yêu
cấp cao đi.
Diệp Mặc thật sự là có chút khó chịu đối với mấy yêu hạch chỉ có 0.5 điểm cống
hiến này, thứ này muốn phát tài thì quá khó rồi.
Lại là hai ngày sau, Diệp Mặc đã có thể gặp một vài Tiên Ma yêu cấp ba. Thân
thể của Tiên Ma yêu cấp 3 độ cô đọng so với cấp 1 mạnh hơn nhiều, đã có thân
hình hoàn chỉnh, thậm chí thấp thoáng có một chút dáng dấp của thực thể. Không
chỉ vậy, năng lực công kích của những Tiên Ma yêu này cũng tăng nhiều, chẳng
những có thể phát ra ma đao, còn có thể phát ra thần hồn dùng ma khí ăn mòn.
Một Tiên Ma yêu đặc biệt lợi hại, có thể thi triển ra dây thừng Ma Khí, một
khi bị những dây thừng Ma Khí này cuốn lấy, thì lành ít dữ nhiều rồi.
Thảo nào tiên nhân tới đây giết chóc Tiên Ma yêu phải lập tổ đội, bởi vì sau
khi lập tổ đội, cho dù là bị dây thừng Ma Khí cuốn lấy, cũng có đồng bạn giải
cứu.
Thế nhưng đây đối với Diệp Mặc mà nói không phải là vấn đề, Thiên hỏa Cửu
Dương của hắn đã cô đọng ra được Thái dương thứ tư, Thiên hỏa Cửu Dương từ
trong ra ngoài, cho dù là dây thừng ma khí có lợi hại hơn nữa cũng có thể
thiêu rụi.
– Quá chậm.
Sau khi giết Tiên Ma Yêu cấp thấp mười ngày liên tiếp, Diệp Mặc lại lần nữa
cảm thán một câu. Mười ngày, Tiên Ma Yêu cấp 3 và cấp 2 bị hắn giết vài ngàn
đến chục ngàn, đáng tiếc là điểm cống hiến của hắn chỉ tăng lên hơn ba mươi
ngàn điểm mà thôi.
Lúc này Diệp Mặc mới biết muốn đạt được điểm cống hiến 10 triệu là khó khăn cỡ
nào, pháp thuật của hắn ngoại trừ Hắc thạch cân là tốt ra, phần lớn là pháp
thuật quần sát. Ngay cả kiểu người như hắn trong thời gian 10 ngày, không ngủ
không nghỉ cũng chỉ tích góp được vài chục ngàn điểm cống hiến, vậy thì người
khác há chẳng phải là càng ít sao?
Cho dù là hắn sau này cách mỗi mười ngày vào sổ ba chục ngàn điểm cống hiến,
thời gian một năm cũng không quá hàng trăm đến hàng chục ngàn mà thôi, tốc độ
này muốn đạt đến chục triệu quả thực là không có khả năng.
Chân Băng Du trong lòng có chút áy náy, tuy cô biết Diệp Mặc không có bất kỳ ý
tứ gì khác, nhưng cô không chỉ không thể giúp săn giết Tiên Ma yêu, mà còn gây
trở ngại cho Diệp Mặc, điều này làm cho cô rất là bất đắc dĩ.
Một tháng sau, điểm cống hiến trên ngọc bài của Diệp Mặc đã được gần bốn trăm
ngàn điểm cống hiến rồi, nhưng cái khiến hắn không biết làm sao chính là hắn
vẫn chưa tìm được nơi Tiên Ma yêu thường lui tới với số lượng lớn. Thậm chí
ngay cả Tiên Ma yêu cấp 4 cũng rất ít gặp.
Điểm cống hiến của Tiên Ma yêu cấp 4 so với Tiên Ma yêu cấp 3 tính ra thì hơn
gấp nhiều lần, hơn nữa theo Diệp Mặc thấy thì điểm lợi hại chủ yếu của Tiên Ma
yêu cấp 4 chính là ở dây thừng Ma Khí và Thần Hồn ăn mòn, loại công kích này
đối với tiên nhân khác mà nói là rất trí mạng, nhưng với hắn mà nói thì cũng
không lạ gì.
Thần thức vực và thiên hỏa của hắn có thể qua quýt là đã ngăn chặn được dây
thừng Ma Khí và Ma Khí ăn mòn của Tiên Ma yêu cấp 4, sau đó dễ dàng tiêu diệt
Tiên Ma yêu cấp 4 lấy điểm cống hiến. Đáng tiếc là, hắn không tìm được chỗ ở
của Tiên Ma yêu cấp 4.
Diệp Mặc cũng không dám tùy tiện chạy sâu vào trong, hắn biết một khi rơi vào
đàn Tiên Ma yêu cấp năm, thì hắn ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có. Tiên Ma
yêu cấp 4 và Tiên Ma yêu cấp 5 mặc dù chỉ kém một cấp, nhưng mức độ lợi hại
căn bản là không thể so sánh với nhau.
– Ở đây gần như đều là Tiên Ma yêu cấp ba trở xuống, chúng ta cũng không quá
quen thuộc với nơi này, hay là tìm người khác hỏi một chút đi.
Chân Băng Du biết Diệp Mặc muốn đi Thanh Lôi tiên tuyền của núi Thanh Lôi tu
luyện, điểm cống hiến không đạt đến Top 50, căn bản là không có cơ hội đi.
– Có người đến.
Diệp Mặc vốn đã nghĩ sẽ tìm người để hỏi, lại không ngờ là Chân Băng Du vừa
nói xong câu đó, mấy luồng độn quang liền bay tới.
Người tới là 4 tiên nhân, hai nam hai nữ, đều tu vi Huyền Tiên, hơn nữa phương
hướng mà 4 người tới chính xác là phía Diệp Mặc.