Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1638: Tôi ra hai trăm triệu


Chân Băng Du bất đắc dĩ nhìn Diệp Mặc nói:

– Bây giờ cậu phát cáu ở đây cũng chẳng ích gì, nếu thực sự là không có nơi
nào để đi, thì chúng ta vào hư không.

Diệp Mặc vừa muốn nói chuyện, liền cảm nhận được cấm chế ngoài cửa đã bị chạm
đến.

– Là Hàn Trường Điền.

Chân Băng Du ngay từ đầu cũng cảm nhận được cấm chế bị chạm vào, lập tức nói
ra.

– Tôi đi mở cấm chế.

Diệp Mặc nhanh chóng xuống dưới lầu mở cấm chế, Hàn Trường Điền có chút nôn
nóng một mình đứng ở cửa đan lâu.

– Anh Hàn, mời vào…

Diệp Mặc lộ ra vẻ mừng rỡ nói.

Hàn Trường Điền rõ ràng là không có tâm tư tiến vào đan lâu của Diệp Mặc, chỉ
có chút không yên lòng nói:

– Diệp đại sư, xin lỗi vì quấy rầy cậu bế quan, không biết Bành sư huynh đã
tới đây chưa?

– Bành Cảm Đương là sư huynh?

Diệp Mặc lặp lại một câu rồi lập tức liền bừng tỉnh nói:

– Bành sư huynh có đến một lần, anh ấy nói muốn vào trong Hư không, có lòng
đến tạm biệt tôi một lát.

Trong mắt Hàn Trường Điền lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức hỏi,

– Vậy sư huynh có để lại đây cái gì không? Hoặc có nói gì không?

Diệp Mặc lắc đầu nói:

– Không có, lúc sắp đi Bành huynh chỉ nói nếu tiên tinh của tôi không đủ thì
có thể mượn Hàn huynh một ít…

– Đương nhiên là được, Diệp đại sư cần bao nhiêu tiên tinh đều có thể hỏi tôi
mượn, cái khác tôi không có, tiên tinh thì không ít, đừng nói Diệp đại sư là
bạn của Bành huynh, cho dù không phải, Diệp đại sư cũng có ơn cứu mạng Hàn
Trường Điền tôi, mấy miếng tiên tinh tầm thường có là gì chứ? Tôi cuối cùng
cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tôi còn tưởng Bành huynh hiểu lầm gì tôi, sau
đó để thư lại ở chỗ cậu, không từ mà biệt tôi rồi. Ha ha, xem ra là tôi nghĩ
nhiều rồi.

Hàn Trường Điền không chút do dự khua tay nói. Gã biết Diệp Mặc sẽ không tìm
gã mượn tiên tinh. Nếu Diệp Mặc sẵn lòng tìm người khác nhờ giúp đỡ như thế,
thì lúc đầu đã nghe theo ý kiến của gã đến khoang hạng A ở rồi, chứ không tiếp
tục chen chúc ở cái đan lâu nhỏ bé này.

Diệp Mặc cũng lộ ra vẻ vui mừng nói:

– Tiên tinh của tôi đúng là vẫn chưa đủ, Diệp mỗ phải cảm ơn Hàn huynh nhiều
rồi.

Hàn Trường Điền sững sờ một lát, Diệp Mặc từ chối đến khoang hạng A cư trú,
chính là vì không muốn mắc nợ ân huệ của gã, sao bây giờ lại phải vì mấy miếng
tiên tinh tầm thường mà thiếu nợ ân huệ của gã? Không ngờ đúng là chuẩn bị tìm
gã mượn tiên tinh rồi.

Không đợi Hàn Trường Điền nói, Diệp Mặc lại nói thêm:

– Tôi muốn đến khoang hạng A mua một ít tiên linh thảo, tôi vốn tưởng rằng ở
đây có thể tích góp được một ít tiên tinh, không ngờ một thời gian dài như vậy
rồi mà cũng chỉ có thể giữ ình ở lại khoang hạng B, ngay cả một miếng tiên
tinh cũng không dư ra được.

Vừa lúc đó, Thông tấn châu của Hàn Trường Điền đột nhiên rung lên, gã cầm
Thông tấn châu lên nhìn nhìn, nhíu mày, ngay sau đó liền lấy ra một tấm thẻ
tiên tinh đưa cho Diệp Mặc nói:

– Chỗ tiên tinh này cậu cầm trước mà dùng, dùng không hết thì đưa lại cho
tôi, nếu không đủ thì lại tìm tôi, tôi có việc đi trước đây.

Nói xong không đợi Diệp Mặc trả lời, đã đem thẻ tiên tinh nhét vào trong tay
Diệp Mặc, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Diệp Mặc cầm lấy tấm thẻ tiên tinh này lại từ trong túi của mình lấy ra hai
tấm thẻ tiên tinh khác, sau khi so sánh ba tấm thẻ tiên tinh này một lát, hắn
phát hiện ba tấm thẻ tiên tinh này cũng tàm tạm, hẳn là loại không ghi danh.

– Sao cậu lại lấy thẻ tiên tinh của gã?

Chân Băng Du càng nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi.

Diệp Mặc cất thẻ tiên tinh đi, nói:

– Chúng ta sắp phải rời khỏi Tiên thuyền rồi, không có tiên tinh không được.
Bây giờ trước tiên chúng ta đến khoang hạng A thu gom tiên linh thảo một
chuyến, sau đó đi mau một chút, tiên thuyền này không phải chỗ cho chúng ta ở
lại lâu, ở lại đây chỉ có chờ chết mà thôi.

Chân Băng Du đã hiểu ý Diệp Mặc, cô không do dự, tự động ghé lên lưng Diệp
Mặc, nếu Diệp Mặc dự đoán đúng thì hai người tiếp tục ở lại đây xác thực là
lành ít dữ nhiều.

Diệp Mặc cõng Chân Băng Du lên, đóng đan lâu lại, treo một tấn bảng đóng cửa
lên, cấp tốc đi đến khoang hạng A.

Nộp tiên tinh, Diệp Mặc đến được khoang hạng A rồi mới biết vì sao ở đây lại
gọi là khoang hạng A.

Tiên linh khí dày đặc, không hề kém chút nào so với bên trong mấy môn phái
lớn. Hơn nữa chỗ tu sĩ cư trú đều là kiểu nhà có sân trong, xa hoa không gì
bằng. Ở khoang hạng A ngoại trừ phường thị độc lập ra, trên đường phố ở bên
ngoài còn có đủ loại thương lâu và tửu lâu. Ở đây căn bản chính là một Tiên
thành, thậm chí còn là một Tiên thành sầm uất.

Tiên nhân trên đường phố của khoang hạng A cũng không ít, qua qua lại lại, vô
cùng nhộn nhịp. Thần thức của Diệp Mặc quét sơ qua những nơi có thể quét đến
một chút, liền suy đoán tiên nhân ở khoang hạng A ít nhất có một trăm mấy chục
ngàn thậm chí còn nhiều tiên nhân hơn nữa.

Mấy tửu lâu sát bên lề đường, làm ăn rất khá, cho thấy rằng tiên nhân có thể
cư trú ở khoang hạng A đều là hạng giàu có.

Diệp Mặc đối với loại phồn hoa này không hề có chút ý muốn đi thăm thú nào,
hắn mang theo Chân Băng Du nhanh chóng đến phường thị, bên trong phường thị có
đủ loại tiên linh thảo và vật liệu pháp bảo. Hằn muốn vào Hư không, tiên linh
thảo là không thể thiếu, trong Hư không, không có cung cấp chút tiên linh
thảo nào cả.

Ngay khi Diệp Mặc định dùng thẻ của Hàn Trường Điền càn quét tiên linh thảo ở
đây một chút, thì thấy một trong tòa đại thương lâu giữa phường thị vây đầy
tiên nhân, hình như có chút ầm ĩ.

– Đi xem thử.

Diệp Mặc cõng Chân Băng Du nhanh chóng tiến vào tòa thương lâu này, nếu là lúc
bình thường hắn sẽ không đến góp vui như vầy, nhưng bây giờ hắn đã dự định
chạy trốn rồi, há có thể để ý mấy chuyện này.

Bên trong đại sảnh của thương lâu cũng xem như là rất rộng rãi, đã chật ních
đủ kiểu đủ loại tiên nhân, thậm chí còn có Đại La tiên trong đó.

Phía sau quầy của đại sảnh có một chưởng quầy Đại chí tiên trong tay cầm một
cái hộp ngọc. Ánh mắt của mọi người dường như đều nhìn chằm chằm vào cái hộp
ngọc trong tay gã. Có vẻ như cái hộp ngọc trong tay chưởng quầy này hẳn là
thứ mà mọi người quan tâm, chỉ có điều không biết bên trong hộp ngọc là cái
gì?

– Rốt cuộc bao nhiêu tiên tinh, báo một cái giá đi. Người càng ngày càng
nhiều như thế này cũng không phải là chuyện thường.

Thấy người đến càng lúc càng nhiều, đã có người không kiên nhẫn kêu lên.

Diệp Mặc chen đến cạnh một gã Huyền Tiên hậu kỳ, chắp tay nói:

– Anh bạn, xin hỏi một chút, bên trong hộp ngọc này là cái gì vậy?

Huyền Tiên nọ sửng sốt nhìn Chân Băng Du sau lưng Diệp Mặc một cái, mới nói:

– Là Chân Minh Nê…

– Cái gì?

Diệp Mặc nhất thời dại ra, hắn không ngờ tới trên tiên thuyền này còn có Chân
Minh Nê xuất hiện. Nếu đây mà là trong Tiên thành, thì đó là bảo vật vô giá
rồi, cho dù là Chân Minh Nê đẳng cấp kém hơn, cũng có thể bán ra với giá trên
trời.

Tương truyền trong các vật liệu luyện chế Tiểu Thế Giới, nhất định phải có vô
số Chân Minh Nê hàng đầu.

Diệp Mặc không biết luyện chế tiểu thế giới có đúng là cần có Chân Minh Nê hay
không, nhưng Chân Minh Nê đối với hắn bây giờ lại có tác dụng cực lớn. Chân
Minh Nê có thể luyện chế vườn Tiên dược, cũng có thể luyện chế một không gian
sinh tồn, cũng na ná như Tiểu Thế Giới. Nghe nói vườn Tiên Dược dùng Chân Minh
Nê luyện chế ra thậm chí có thể thu vào chiếc nhẫn, hơn nữa không ảnh hưởng
chút nào tới sự sinh trưởng của tiên linh thảo của các bạn

Thảo nào nhiều người vây ở đây như vậy. Thứ này cho dù là mình không cần, lấy
về cũng có thể kiếm được vô số tiên tinh. Đây căn bản chính là vật liệu không
gian hàng đầu. Chỉ có điều khiến Diệp Mặc không hiểu là Chân Minh Nê quí giá
như vậy sao lại có người có thể lấy ra bán?

– Mọi người yên lặng một chút, đẳng cấp của miếng Chân Minh Nê này không
cao lắm, mức giá tôi mới mua về mọi người cũng đều biết rồi, là tám mươi triệu
tiên tinh …

Lời chưởng quầy Đại Chí tiên này vừa nói ra, Diệp Mặc liền biết vì sao gã
phải lấy ra bán rồi, thì ra là vì lúc mua vào bị người ta nhìn thấy.

Nhưng cho dù là Chân Minh Nê đẳng cấp không cao, tám mươi triệu cũng không mua
được đâu. Hiển nhiên là chưởng quầy này chiếm được món hời lớn rồi. Một miếng
Chân Minh Nê đẳng cấp hơi kém một chút, Diệp Mặc cũng biết mức giá hẳn là vào
khoảng hai trăm triệu tiên tinh. Ở đây là tiên thuyền, tuy giá cả của mấy thứ
như tiên linh thảo và tiên đan đặc biệt cao, nhưng Chân Minh Nê – loại vật
liệu luyện khí này về lý mà nói, trái lại giá cả hẳn là thấp hơn một chút so
với bên ngoài.

– Như vậy là được rồi, ông lấy tám mươi triệu tiên tinh làm mốc, xem xem ai
ra nhiều tiên tinh thì ông bán cho người đó không phải là được rồi sao? Mau
bán mọi người cũng mau tản đi.

Một người Đại La tiên có chút đợi không được nói.

Rất nhiều người đều hiểu rõ ý nghĩ của người Đại La tiên này, một khi bị Tiên
Vương trên thuyền này biết được, thì không có phần của bọn họ đâu.

– Được rồi, vậy mốc là tám mươi triệu tiên tinh, mọi người báo giá, phù hợp
thì tôi sẽ bán.

Chưởng quầy này cũng là bất đắc dĩ nói. Gã biết còn không bán đi, cửa tiệm
của gã sẽ bị nhồi nhét cho banh luôn.

– Tôi ra một trăm triệu.

Chưởng quầy này vừa dứt lời, lập tức liền có người báo giá.

Diệp Mặc lấy ra một tấm thẻ tiên tinh lại hỏi gã Huyền tiên hậu kỳ bên cạnh,

– Bạn tôi cho tôi mượn một tấm thẻ tiên tinh, tôi làm thế nào để kiểm tra số
tiên tinh bên trong?

Huyền Tiên hậu kỳ nọ có chút khó hiểu nhìn nhìn Diệp Mặc, mới nói:

– Cậu lấy thẻ tiên tinh rồi dùng thần thức quét vào là có thể biết rồi.

Chỉ đơn giản như vậy? Diệp Mặc ngẩn ra, thần thức của hắn quét vào thẻ tiên
tinh của Hàn Trường Điền, bên trong không ngờ lại có một trăm triệu tiên tinh.
Tiên tinh tuy không ít, nhưng Diệp Mặc lại rất thất vọng, một trăm triệu tiên
tinh chắc chắn là hắn không mua được miếng Chân Minh Nê này rồi.

– Cậu muốn miếng Chân Minh Nê này sao?

Chân Băng Du nhỏ giọng hỏi một câu bên tai Diệp Mặc.

Diệp Mặc còn chưa kịp trả lời, xung quanh đã có một vài tiếng cười, một tu sĩ
Đại Ất Tiên có chút buồn cười nhìn Chân Băng Du nói:

– Thực ra tôi cũng muốn miếng Chân Minh Nê này, nhưng tiên tinh của tôi cũng
không đủ.

Diệp Mặc biết đối phương đang nói giỡn, cũng không để ý. Hắn lấy ra hai tấm
thẻ tiên tinh của gã Tiên chấp sự bị hắn giết kia, thần thức quét vào.

Lúc đầu Diệp Mặc tưởng là trong thẻ tiên tinh của Đại Ất Tiên này cho dù là có
tiên tinh, chắc hẳn cũng sẽ không quá một trăm triệu, nhưng khi hắn phát hiện
hai tấm thẻ tiên tinh đều là một trăm triệu tiên tinh, nhất lời ngẩn ra. Một
tiên chấp sự khoang hạng C, không ngờ lại giàu có như vậy? Nghĩ tới tiên chấp
sự nọ ở khoang hạng C cũng không biết vơ vét bao nhiêu năm rồi, có nhiều tiên
tinh như này cũng không lạ gì.

Như vậy là trên người hắn có ba trăm triệu tiên tinh rồi, nói không chừng mua
được Chân Minh Nê này rồi vẫn còn dư thừa.

Vẻn vẹn chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Chân Minh Nê kia đã được báo giá
tới một trăm sáu mươi triệu tiên tinh rồi. Nhưng đến cái giá này, người báo
giá đã không còn nhiều nữa. Trên Tiên thuyền này, cho dù là có tiên tinh cũng
không thể tuỳ ý hoang phí, miếng Chân Minh nê này đúng là quý giá không gì
bằng, nhưng hai trăm triệu tiên tinh đã coi như nhiều rồi, cho dù là ở bên
ngoài chẳng qua cũng chỉ khoảng hai trăm triệu tiên tinh.

– Tôi ra hai trăm triệu.

Tiếng của Diệp Mặc lập tức khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều tập
trung trên người hắn. Trên khoang hạng A đều là tiên nhân giàu có, nhưng kẻ
tiện tay liền lấy ra hai trăm triệu tiên tinh thì đúng là vẫn không nhiều.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.