Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1634: Tôi không dám giết anh mới lạ.


Không ổn, cho dù là kẻ ngu ngốc đến mấy cũng biết thiên thạch cực
lớn màu đen này có vấn đề, càng đừng nói là tên Đại Ất Tiên đần
độn này. Lần đầu tiên khi thiên thạch này bay chu vi cũng chưa đến
một trượng, bây giờ cũng tăng lên mấy trượng rồi, hơn nữa vẫn còn
đang tăng nữa.

Cho dù biết rõ bị đánh lén, tên Đại Ất Tiên này cũng không quá sợ
hãi. Chỉ là pháp bảo của một tên Huyền Tiên sơ kỳ phóng ra, cho dù
có thể ám toán mình một chút, thì đã làm sao? Huống chi hắn cũng
không đánh lén được mình.

Ầm…

Hộ Thuẫn vừa mới phóng ra, đồng thời thiên thạch màu đen kia cũng
đập lên trên hộ thuẫn đó.

Răng rắc…

Một sức mạnh kinh khủng truyền đến, cái này tuyệt đối không phải
là sức mạnh của Huyền Tiên sơ kỳ kia. Cái này dường như là sức mạnh
của thiên nhiên, hơn nữa luồng sức mạnh này cũng không vì bị cản
lại mà có chút trì trệ hoặc suy yếu gì. Hắc thạch cực lớn ngược
lại đập lên trên tấm chắn, ngược lại lại phát ra một sức mạnh càng
kinh khủng hơn.

Vốn dĩ tấm lá chắn chưa hoàn toàn được phóng ra trong nháy mắt bị
vỡ vụn, không đợi tên Đại Ất Tiên nhìn rõ hắc thạch trước mặt mình
là thứ gì, thì hắc thạch cực lớn đó cũng đã đập vào ngực của
gã.

Rắc rắc

Lần này Đại Ất Tiên cũng nghe thấy rất rõ, đây không phải là âm
thanh vỡ vụn của tấm chắn, mà là âm thanh vỡ vụn của thân thể gã.

Phụt.

Một đường máu tươi phun ra, trong nháy mắt bị lỗ hổng màu đen vô
cùng vô tận này nuốt sạch. Tên Đại Ất Tiên biết mình hoàn toàn
đánh giá sai sức chiến đấu của Diệp Mặc rồi, đối phương đâu chỉ có
thể may mắn giết chết Huyền Tiên hậu kỳ? Đối phương hoàn toàn là
một Huyền Tiên biến thái không thua kém hơn gã chút nào.

Càng khiến cho gã sợ hãi chính là pháp bảo quả cân kia của Diệp Mặc
quá mức kinh khủng, gã chưa bao giờ nhìn thấy loại pháp bảo này,
pháp bảo tiểu sơn thì gã cũng thấy nhiều rồi, làm gì có Hắc
Thạch Cân biến thái như này? Trọng lượng đó quả thực nặng như một
ngọn núi lớn, hơn nữa sức mạnh không ngờ cũng không lan tỏa ra chút
nào, hoàn toàn tập trung lên người gã.

Nếu như gã không nghĩ cách chạy trốn, hôm nay nơi này chính là nơi
chôn xác gã.

Tên Đại Ất Tiên này cũng không kịp lo tới bản lĩnh thông thiên của
Diệp Mặc, thần thức điên cuồng cuốn ra, trong nháy mắt liền bao phủ
toàn bộ thân hình gã, gã muốn chạy trốn bằng cách thiêu đốt thức
hải. Cho dù đó là bức tranh sơn thủy mà gã coi như là bảo bối,
nhưng lúc này gã cũng không coi ra gì nữa rồi.

– Trốn được sao?

Diệp Mặc cười khẩy một tiếng, Vô Ảnh vô thanh vô tức mai phục một bên
lao ra, còn quả cân màu đen cực lớn giống như thiên thạch vừa nãy
của hắn lại lần nữa đánh tới. Lưới thần thức được buông ra, hoàn
toàn vây lấy Đại Ất Tiên.

– Anh dám giết tôi, tôi là Tiên chấp sự của Tiên thuyền, anh giết tôi
rồi, đến nguyên thần cũng bị thiêu đốt…

Tên Đại Ất Tiên này bị lưới thần thức của Diệp Mặc vây lại, Vô Ảnh
cũng đồng thời đánh lén đến, gã liền biết đòn sát thủ của Diệp
Mặc rất nhiều. Lúc trước trên đấu đài ở khoang hạng C, biểu hiện
của Diệp Mặc mới là một góc trong đó mà thôi. Lúc trước gã nghi ngờ
Diệp Mặc ẩn giấu thực lực, bây giờ quả nhiên là như vậy. Điều duy
nhất khiến gã không ngờ tới chính là, thực lực mà Diệp Mặc ẩn giấu
không ngờ lại mạnh như vậy.

Thiên thạch màu đen cực lớn kia lại lần nữa đập xuống, gã biết rõ
phản kháng cũng không còn ý nghĩa gì. Cho dù vừa rồi Diệp Mặc không
dùng thiên thạch, gã cũng chưa chắc đã đánh thắng được tên Huyền Tiên
sơ kỳ biến thái trước mặt này.

– Tôi không dám giết anh…

Lời nói của Diệp Mặc khiến gã có chút yên tâm, khi đang chuẩn bị mở
miệng hứa hẹn, thì quả cân cực lớn kia cũng không dừng lại chút
nào, cũng đã đập đến đỉnh đầu gã. Lúc này gã mới nghe thấy hai
từ “mới lạ” cuối cùng của Diệp Mặc.

Màu đen vô biên ập đến, thân thể của gã bị quả cân cực lớn màu đen
kia đập thành bánh thịt, nguyên thần cũng đã rơi vào miệng Vô Ảnh
Thao Tằm rồi, hối hận cũng vô ích. Bây giờ gã chỉ có thể hối hận,
cũng không phaỉ hối hận mình muốn giết một tên Huyền Tiên sơ kỳ biến
thái như Diệp Mặc này, mà là hối hận không xác định được cách tốt
nhất để giết chết Diệp Mặc, hối hận sau khi bị thương còn muốn ra tay
với Diệp Mặc.

Diệp Mặc thở ra, lập tức thu lại nhẫn trữ vật của Đại Ất Tiên, đồng
thời cuộn bức tranh sơn thủy đang rơi xuống kia lại.

Bức tranh sơn thủy bị Diệp Mặc lấy đi, tên Tiên chấp sự Đại Ất Tiên
này cũng bị Diệp Mặc giết chết, Chân Băng Du lúc này mới tỉnh hồn
lại, cô lập tức hiểu ra chuyện gì vừa mới xảy ra, khuôn mặt ửng
đỏ, có chút xấu hổ.

Cô biết rõ với đạo tâm của cô, cho dù bị bức tranh sơn thủy kia hấp
dẫn, cũng sẽ không thất thần nhanh như vậy. Cái này ngoại trừ lực
tiên nguyên đã mất đi, thì cũng có liên quan đến vừa nãy cô nghĩ
ngợi lung tung. Nếu như vừa nãy cô không nghĩ ngợi lung tung, Chân Băng
Du chắc rằng cho dù bức tranh sơn thủy kia có lợi haị, thì bản thân
mình cũng sẽ không bị hấp dẫn nhanh đến vậy.

– Chúng ta đi nhanh thôi, nơi này không phải là nơi nên ở lâu.

Diệp Mặc sau khi thu đồ đạc lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn, lập
tức điều khiển Thanh Nguyệt sang một hướng khác.

– Anh chẳng phải vừa mới giết một tiên chấp sự sao?

Chân Băng Du nghi ngờ hỏi Diệp Mặc, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ
khâm phục Diệp Mặc.

Một Huyền Tiên sơ kỳ như Diệp Mặc không ngờ lại giết được Đại Ất Tiên,
cho dù quả cân của hắn nghịch thiên đi nữa, cũng là một chuyện nghe
đã rợn tóc gáy rồi. Ít nhất cô cũng chưa bao giờ nghe nói Huyền Tiên
sơ kỳ lại có thể chém giết được Đại Ất Tiên, mà bây giờ chẳng
những cô nghe nói, thậm chí còn tận mắt chứng kiến.

– Tên Tiên chấp sự vừa rồi trọng thương mới đến, vết thương của gã
chắc hẳn không phải là đánh nhau với người khác mà có. Nói không
chừng phong bạo hoặc vẫn thạch trong hư không, hoặc là thứ gì khác
gây thương tích. Hơn nữa tên Tiên chấp sự đó vừa đến đã muốn ra tay,
là muốn nhanh chóng giết chúng ta, có thể thấy gã vẫn còn đồng
bọn.

Diệp Mặc trong miệng thì nói, Thanh Nguyệt cũng không có chút chậm trễ
nào, cũng đã tăng tốc hoàn toàn.

Chân Băng Du lập tức hiểu ra ý tứ của Diệp Mặc:

– Anh nói đồng bọn của gã có thể quay lại?

– Không phải là có thể, mà là chắc chắn. Trên Tiên thuyền Tiên chấp
sự cũng có địa vị nhất định, cho dù là trong hư không, cũng chắc
chắn có đồng bọn liên hệ với gã, đáng tiếc tu vi của tôi quá thấp.
Nếu không chỉ cần một đao thôi là cũng có thể phát tài được rồi.

Diệp Mặc bất đắc dĩ nói.

Vết thương của tên Tiên chấp sự kia cũng không phải là do đánh nhau
mà có, Diệp Mặc vừa nhìn liền biết. Hắn mặc dù giết được đối
phương rồi, nhưng biết trong này cũng không thể ở lâu được. Nếu như bị
người ta hiềm nghi hắn, thì chết là cái chắc. Giết một Tiên chấp
sự của Tiên thuyền, tội danh này cũng không phải nhỏ. Huống chi đến
lúc đó hắn đối mặt không phải là tội danh giết Tiên chấp sự, mà
đối diện chính là tại sao lại có thể giết chết được Tiên chấp sự,
trừ phi hắn không quay về Tiên thuyền.

Trong hư không giới vực, lúc nào cũng phải chú ý đến phong bạo hư
không và đám vẫn thạch hư không, còn có cả lốc xoáy hư không nữa,
nếu như không thể quay về Tiên thuyền được, ở nơi không thể tu luyện
này chỉ có đợi chết.

Chân Băng Du vừa định hỏi thăm Diệp Mặc về nhẫn trữ vật của tên Tiên
chấp sự kia có vấn đề gì hay không, lại nhìn thấy lốc xoáy vẫn
thạch đầy trời đang cuốn đến. Loại lốc xoáy vẫn thạch cực đáng sợ
kia, thậm chí có thể nuốt trọn cả hư không, còn chưa đến trước mặt,
đã hình thành từng lốc xoáy sụp đổ không gian. Cô lập tức sững
người, lốc xoáy vẫn thạch khủng bố này ai mà có thể ngăn lại được?
Cho dù là Tiên Vương xông đến cũng chỉ có một chữ chết.

– Là bão lốc xoáy vẫn thạch…

Chân Băng Du sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói ra bốn từ này, lập tức cảm
thấy tay của Diệp Mặc vỗ lên lưng cô, khiến cô choáng váng ngay tức
khắc.

Trong nháy mắt lốc bão vẫn thạch đầy trời kia đã đến trước mặt
Diệp Mặc, còn lúc này thì Diệp Mặc vừa mới thu lại Thanh Nguyệt.

Loại lốc xoáy cực kinh khủng này, còn có một lực hút kinh khủng,
cho dù Tiên Vương cũng chưa chắc có thể xông ra khỏi lốc xoáy này,
đừng nói gì đến hai người Diệp Mặc và Chân Băng Du.

Diệp Mặc nhìn thấy lốc bão vẫn thạch sớm hơn Chân Băng Du một chút,
hắn làm Chân Băng Du ngất đi, thu lại Thanh Nguyệt, rồi tiến vào Thế
giới trang vàng, cũng chỉ trong nháy mắt.

Ngũ hành của Thế giới trang vàng không được đầy đủ, một mình Diệp Mặc
tiến vào đó thì có thể, nhưng còn dẫn theo Chân Băng Du tiến vào
trong, thì tuyệt đối không quá được năm giây.

Diệp Mặc chỉ có thể tranh thủ năm giây này để vượt qua lốc bão hư
không kia, hắn biết bão không gian, đặc biệt là bão vẫn thạch đến
nhanh đi lại càng nhanh. Nếu như sau năm giây, lốc bão hư không bên
ngoài còn chưa qua, hắn sẽ lại tiến vào Thế giới trang vàng.

Quả nhiên, Diệp Mặc vừa mới dẫn Chân Băng Du tiến vào Thế giới trang
vàng đó, vừa khó khăn qua được mấy giây, thì lại lần nữa bị Thế giới
trang vàng đẩy ra.

Bộp…

Diệp Mặc vừa mới đi ra, đã bị lốc bão hư không mới đi qua quét trúng,
lập tức giống như một ngôi sao bị bay ra ngoài vậy.

Diệp Mặc thở phào, đồng thời thầm mắng mình quá ngây thơ. Đối diện
với lốc bão hư không đáng sợ này, một khi hắn từ Thế giới trang vàng
đi ra, cũng không có cơ hội lần thứ hai tiến vào Thế giới trang vàng.
May là hắn mặc dù bị đuôi của lốc bão đập trúng, nhưng cũng đã ra
bên ngoài lốc bão rồi, thời gian năm giây cũng đã cứu hắn một lần.

Lúc này Diệp Mặc giống như con choi của lốc xoáy kia vậy, bay tròn
xung quanh lốc xoáy hư không kia, nhanh chóng biến mất khỏi vị trí
của bão không gian.

Ngay lúc Diệp Mặc đang bị lốc xoáy điên cuồng đáng sợ kia quét khiến
cho đầu óc choáng váng, thì sức mạnh của cơn bão cuối cùng cũng
giảm chậm lại, Diệp Mặc cố gắng vận chuyển Tiên nguyên khống chế thân
hình của mình, sắc mặt của hắn tái nhợt sau khi nuốt một viên đan
dược, sau đó đánh tỉnh Chân Băng Du dậy.

– Chúng ta chết rồi?

Chân Băng Du sau khi hỏi câu đầu tiên, liền biết mình nói sai rồi, nơi
này không ngờ vẫn là một màn đen tối, làm gì đã chết?

– Anh làm thế nào lại thoát ra được?

Chân Băng Du lập tức liền run giọng hỏi Diệp Mặc.

Diệp Mặc điều động tiên nguyên và thần thức của mình một chút, rồi
mới lên tiếng nói:

– May mắn mà thôi, chúng ta bây giờ cứ ở trong này bắt Hư Không Phi
Tuyết. Vừa nãy tôi điều tra rồi, dùng bàn định vị hư không vẫn có
thể tìm được vị trí của Tiên thuyền, lần này cũng là may mắn mà
không chết, nếu như không phải gã, lúc này chúng ta cũng đã mất
phương hướng rồi.

Chân Băng Du gật đầu, không nói gì, Diệp Mặc đối xử với cô mặc dù
không tệ, đó chỉ là bản tâm của hắn như thế mà thôi. Nhưng từ trong
sâu thẳm đáy lòng, hắn đối với mình vẫn còn chút đề phóng. Giống
như lúc trước, sau khi cô hôn mê, Diệp Mặc dẫn cô chạy thoát khỏi lốc
bão hư không, bất luận là Diệp Mặc dùng cách nào, thì cũng không
muốn cô biết mà thôi.

Nhưng cô cũng không có gì là không thoải mái và có cách nghĩ nào
khác, ngược lại cô cho rằng cách làm của Diệp Mặc này là bình
thường, dù sao cô cũng chẳng liên quan gì đến Diệp Mặc cả. Biết Diệp
Mặc có bí mật là một chuyện, biết Diệp Mặc có bí mật gì, đó lại
là một chuyện khác.

– Uhm.

Diệp Mặc nói ở lại đây, Chân Băng Du rõ ràng cũng sẽ không mở miệng
phản đối.

Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt, ngay lập tức liền lấy ra nhẫn trữ vật
của tên Đại Ất Tiên kia. Tên Đại Ất Tiên lúc trước bị hắn giết chết
là một Tiên chấp sự, ở khoang hạng C thu nhiều tiên tinh như vậy, cho
dù có cái gì cũng cần phải nộp lên trên trước, tiên tinh trên người
y tuyệt đối cũng không ít, ít nhất, tiên tinh thế chấp kia y cũng không
nộp lên.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.