Thình thịch…
Hai âm thanh nặng nề đánh vào ngực Diệp Mặc, Diệp Mặc điên cuồng phun ra
một ngụm máu tươi, cho dù thân thể Tiên niết thể của hắn cũng không
chịu được loại vẫn thạch hư không ập đến kiểu này.
Nói cách khác nếu như hắn không phải là Tiên niết thể, hắn sớm đã
bị vẫn thạch này xé thành mảnh vụn rồi.
Nhưng cái giá mà Diệp Mặc trả ra cũng không phải là không được báo
đáp, tay của hắn cũng đã nắm được Hư Không Phi Tuyết rồi, một cảm
giác mát rượi thông lên đầu của Diệp Mặc, Diệp Mặc trong lòng lập tức
dâng lên từng đợt khoan khoái
– Cái này chính là Hư Không Phi Tuyết sao?
Diệp Mặc nhìn Hư Không Phi Tuyết còn mang một vệt máu trên tay, trong
lòng cũng có chút kích động. Nghe nói thứ này đến Đại La Tiên cũng
khó mà bắt được, hắn không ngờ lại bắt được một miếng, mặc dù cái
giá phải trả cũng không phải là nhỏ, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói
thì cũng đáng.
Hình dạng của Hư Không Phi Tuyết giống như bông tuyết vậy, mang theo
một cảm giác mát lạnh hai tay, khiến người ta khoan khoái dễ chịu.
Chân Băng Du nhìn Hư Không Phi Tuyết màu đỏ trong tay Diệp Mặc, không ngờ
lại không mừng rỡ, mà lại hoảng loạn. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi,
sợ bản thân mình nợ Diệp Mặc nhiều quá, thậm chí còn sợ có một
ngày nào đó cô không để cho Diệp Mặc tiếp nhận đạo tâm vô dục chuyên
tâm tu luyện của cô, ngược lại là cô tiếp nhận cách yêu thích mới
có dục của Diệp Mặc.
Càng ngày càng ỷ lại Diệp Mặc, không muốn để cho Diệp sư đệ này mạo
hiểm, hoặc là trông thấy hắn trọng thương mà có chút hoảng loạn,
cái này chẳng phải điềm báo của sự yêu thích sao? Cô trước giờ chưa
từng yêu ai, cho nên cô cũng không hiểu đây có phải là điềm báo hay
không. Sớm biết như này, lúc đó ở Cực Kiếm môn nên đi hỏi Lưỡng Mai
hoặc Mạch Thuần một chút.
Chân Băng Du run lẩy bẩy trên lưng Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức liền cảm
giác được, hắn vừa định nói không cần lo lắng về chuyện Hư Không Phi
Tuyết, thì lại nghe thấy một âm thanh vô cùng kinh dị truyền đến.
– Hư Không Phi Tuyết?
Giọng nói vừa dứt, một bóng dáng vô cùng nhanh cũng đã đến trước
mặt cách Diệp Mặc không xa, sau đó cái bóng này lại càng kinh ngạc
kêu lên:
– Hư Không Phi Tuyết, đúng là Hư Không Phi Tuyết rồi…
Diệp Mặc cũng đã nhìn rõ người đến này là ai rồi, không ngờ chính
là quản sự Đại Ất Tiên ở trên khoang hạng C kia. Nhìn ánh mắt nóng
hừng hực của gã, Diệp Mặc liền biết, tên này đã nhắm trung Hư Không
Phi Tuyết trong tay Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc ung dung lấy ra một hộp ngọc đựng Hư Không Phi Tuyết vào trong
hộp ngọc đó, cất vào nhẫn trữ vật của mình. Lại nuốt một viên Song
Thần đan, lúc này mới chằm chằm nhìn quản sự Tiên thuyền Đại Ất
Tiên sơ kỳ kia.
Lúc này quản sự trước mặt hình như cũng bị trọng thương, dáng
người nhìn có chút nhếch nhác. Nhưng khiến Diệp Mặc không hiểu chính
là, một Tiên chấp sự Đại Ất Tiên như này tại sao lại muốn đến hư
không giới vực? Chẳng lẽ gã lại thiếu tiên tinh hay sao?
– Không ngờ là anh? Tôi cũng đoán anh không đơn giản, bây giờ xem ra
đúng là như vậy thật, không ngờ đến Hư Không Phi Tuyết cũng có thể
bắt được.
Quản sự Đại Ất Tiên nhìn thấy Diệp Mặc cất hộp ngọc đi, chằm chằm
nhìn Diệp Mặc khiếp sợ nói, trong ngữ khí vẫn mang theo ý không hiểu.
Một Huyền Tiên sơ kỳ, còn cõng theo một người con gái bị trọng
thương, không ngờ lại có thể bắt được Hư Không Phi Tuyết trong hư không
giới vực, trên người của người này tuyệt đối có bí mật gì đó cực
lớn. Lúc trước bản thân cho rằng hắn ở trong khoang hạng B cũng nhanh
chóng sẽ đi xuống, trên thực tế sau khi hắn đi lên, thì cũng chưa bao
giờ quay về khoang hạng C.
Gã cũng đã từng hỏi qua những người còn lại cùng tiến vào Tiên
thuyền cùng Diệp Mặc, nhưng không ai biết lai lịch của Diệp Mặc. cho dù
Lam Địch Thanh có quan hệ tương đối tốt với Diệp Mặc cũng không biết.
Gã chắc rằng Lam Địch Thanh cũng không lừa gã. Vì tiên tinh trên người
của mấy người Lam Địch Thanh cũng đã bị gã cướp đi tương đối rồi,
tuyệt đối không dám lừa gã.
Bây giờ Diệp Mặc đến Hư Không Phi Tuyết cũng có thể bắt được, lại
càng xác nhận phỏng đoán của gã. Giá của Hư Không Phi Tuyết, gã
cũng biết rất rõ, có lúc cho dù có tiên tinh, cũng không mua được
thứ này, đó là Tiên linh chi vật vô cùng quý giá.
– Gã muốn anh giao Hư Không Phi Tuyết ra. Chúng ta giao cho gã, sau đó
quay về.
Chân Băng Du lại nói nhỏ bên tai Diệp Mặc.
Chân Băng Du cũng biết Diệp Mặc lấy được Hư Không Phi Tuyết này cũng
không dễ dàng gì, dùng thần thức trông chừng mấy ngày, sau đó lại
bị thương mới lấy được. Nhưng đối mặt với Đại Ất Tiên, Diệp Mặc cho
dù có lợi hại, đoán chừng cũng không phải là đối thủ. Nơi này
cũng không phaỉ là nơi hạn chế Tiên nguyên thần thức, mặc dù đối
với thần thức cũng có chút hạn chế, nhưng cũng không nghiêm trọng,
căn bản cũng không ảnh hưởng đến cao thủ Đại Ất Tiên.
Diệp Mặc bình tĩnh nói:
– Cô sai rồi, tôi sẽ không giao Hư Không Phi Tuyết ra đâu.
Không đợi Chân Băng Du ngây người, Diệp Mặc liền tiếp tục nói:
– Gã nghi ngờ trên người tôi có bí mật, cho nên cái mà gã muốn
chính là mạng của hai chúng ta.
Tên Đại Ất Tiên kia sau khi thấy Diệp Mặc nói vậy cười ha hả:
– Đúng vậy, anh cũng hiểu chút lý lẽ đấy chứ, chẳng trách có thể
ở khoang hạng B mà không cần xuống. Chỉ cần mấy người bạn ở khoang
hạng C của anh bị tôi chỉnh đốn tương đối, đoán chừng cũng chỉ một
hai tháng nữa, sẽ đi luyện khoáng rồi.
Chân Băng Du lập tức liền hiểu ra, chỉ cần gã giết được mình và Diệp
Mặc, những thứ trên người Diệp Mặc chẳng phải toàn bộ rơi vào tay gã
sao? Đáng hận là cô không thể giúp Diệp Mặc được chút nào, chẳng
những không giúp được, còn liên lụy đến Diệp Mặc.
Tên Đại Ất Tiên kia sau khi cười xong, lại càng không muốn nói nhảm
gì nhiều, khí thế trên người cũng điên cuồng dâng lên, một số thiên
thạch trong hư không bị khí thế của gã bắn lệch ra phía xa.
Sát cơ cường đại bao phủ hoàn toàn lấy Diệp Mặc lại, một bàn tay
cực lớn từ trong hư không giơ đến, chậm rãi chụp về phía Diệp Mặc.
– Tôi biết anh cũng không tệ, không ngờ có thể giết được Huyền Tiên
hậu kỳ có tu vi cao hơn anh, nếu như anh đến tu vi này của tôi, nói
không chừng tôi cũng không là đối thủ của anh ấy chứ, hoặc là còn
có thể chạy khỏi, nhưng hôm nay thì để xác lại đi.
Tên Đại Chí Tiên này sau khi nói xong, bàn tay dường như biến thành
lớn hơn, còn Diệp Mặc nằm trong nắm đấm đó không ngờ lại không cảm
giác được thời gian trôi qua.
Đây là công pháp gì?
Diệp Mặc trong lòng không ngừng kinh hãi, Tử Đao được phóng ra, một đao
bổ ra, Huyễn Vân Hoa Sơn đao.
Đường đao màu tím giống như đường tím hồng xinh đẹp trong hư không,
chém tách hư không trực tiếp bổ về phía bàn tay của Đại Ất Tiên.
Ầm…
Lòng bàn tay điên cuồng tăng vọt của tên Đại Ất Tiên này không ngờ
giữa không trung diễn sinh ra từng mảnh non xanh nước biếc, một mảnh
màu da vừa nãy không ngờ lại biến thành một thế giới có sự sống.
Trong chớp nhoáng Diệp Mặc thậm chí cảm thấy tiếng hô hoán của thế
giới sơn thủy này, dường như muốn hắn tiến vào trong thế giới sơn
thủy đó, sau đó dần dần tĩnh lại.
– Sư đệ, chúng ra vào trong đó đi, trong đó đẹp quá, tôi muốn vào
đó nghỉ ngơi một chút.
Chân Băng Du bị bao vây bởi thế giới sơn thủy này, phát ra tiếng nỉ
non, ngữ khí mềm mỏng mang theo chút từ tính. Cô không có tiên nguyên,
không thể tu luyện, năng lực chống cự lại thì lại càng không có.
Diệp Mặc rùng mình một cái, nếu như không phải hắn biết rõ Chân Băng
Du có tính cách như nào, nói không chừng hắn cũng tin thật rồi.
Dưới sự vận chuyển của Tam Sinh quyết, chỉ trong nháy mắt Diệp Mặc
cũng tỉnh lại, thế giới sơn thủy không phải là ảo giác, nhưng hắn
tuyệt đối cũng không tiến vào trong đó. Thần thức đao của hắn cố
gắng chặt đứt suy nghĩ điên cuồng muốn vào trong đó, lại càng không
chút dừng lại, bổ trúng mảnh sơn thủy kia.
Tử Đao của Diệp Mặc bổ trúng thế giới kia, lại bị vạn vật trong thế
giới sơn thủy đó chặn lại. Tử Đao bị kích động, vang lên những tiếng
ong ong, lực lượng cường đại khiến một đao của Diệp Mặc không thể nào
lùi lại được, Diệp Mặc lập tức bị cắn trả laị, rồi phun ra một ngụm
máu, bay ngược lại.
Nhưng lúc này Diệp Mặc lại thấy rõ, bàn tay này căn bản là hư ảo,
cái chặn lại hắn chính là một bức tranh sơn thủy, còn bức tranh
này lại là thật, thế giới sơn thủy trong đó cũng là thật. Điều
này khiến Diệp Mặc nhớ đến bức tranh sơn thủy kia nằm trong Thế giới
trang vàng của hắn, chỉ là một bức tranh sơn thủy lại là một pháp
bảo cao cấp, thông quan huyễn hóa thành bàn tay, dễ dàng chặn lại
đòn tấn công của Diệp Mặc, hơn nữa còn cắn trả lại Diệp Mặc, khiến
hắn bị thương trong nháy mắt.
– Haizz…
Tên Đại Ất Tiên này thấy Diệp Mặc vậy mà không bị thế giới sơn thủy
của mình mê hoặc, ngược lại lại bổ trúng một đao vào pháp bảo sơn
thủy của mình, điều này khiến gã cực kỳ kinh dị.
Những Huyền Tiên bình thường dưới bức tranh sơn thủy của mình, căn
bản không thể nào có năng lực phản kháng lại, trực tiếp tiến vào
trong, sau đó gã từ từ bào chế đối phương.
Thật là một pháp bảo lợi hại, Diệp Mặc lại lần nữa nuốt Song Thần
đan thầm ngưng tụ thần thức và Tiên nguyên của mình. Bức tranh sơn
thủy này không tầm thường, hắn muốn phá được bức tranh này của đối
phương e rằng có chút khó khăn.
Hắn biết Hắc Thạch Cân của mình chỉ có một cơ hội kiến công, một
khi bị đối phương biết sự lợi hại của quả cân, có đề phòng rồi,
hắn lại lần nữa rơi xuống thế hạ phong. Chỉ trong nháy mắt, Diệp Mặc
liền quyết định mặc kệ bức tranh sơn thủy này, trực tiếp đối phó
với tên Đại Ất Tiên kia.
– Vào trong cho ta.
Đại Ất Tiên này lần đầu tiên rõ ràng không thu Diệp Mặc vào trong bức
tranh sơn thủy kia được, lại càng quát lớn một tiếng, Tiên nguyên và
thần thức điên cuồng rót vào bức tranh sơn thủy đó. Bức tranh sơn
thủy trong nháy mắt lại bay vút lên, từ một thôn trang nhỏ đơn giản,
biến thành một tiểu trấn có quy mô, còn trong tiểu trấn này tiếng
người lại càng huyên náo.
Quán rượu phồn hoa, hồng trần nữ tử, yến hội Tiên nhân… Không ngừng
chảy trong bức tranh sơn thủy, cuối cùng có một chiếc cầu bắc qua
con kênh nhỏ, cổ đạo tịch dương, từng bức từng bức họa cực đẹp
hiện ra trước mặt, không, đã không phải là bức tranh, mà là từng
bức phong cảnh thực sự hiện ra trước mặt Diệp Mặc. Chỉ cần tiến vào
trong đó, là có thể đối mặt với cảnh phồn hoa và xinh đẹp.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, thứ này lần thứ nhất đã không khiến
hắn mắc lừa, thì không thể nào khiến hắn lại mắc mưu lần nữa. Hắn
tu luyện Tam Sinh quyết, lại tu luyện lâu dài dưới Khổ Trúc, đến tâm
ma cũng không thèm để ý, làm sao có thể để ý đến cuộn tranh sơn
thủy kia được?
Thấy Diệp Mặc trong mắt lộ vẻ mê mang, thậm chí thu lại pháp bảo
trong tay, tên Đại Ất Tiên này cười khẩy một tiếng nói:
– Chỉ là một Huyền Tiên sơ kỳ mà thôi, làm sao có thể kiên trì dưới
Cảnh Sơn Ý Thủy của ta được, cũng coi như là làm khó rồi. Để ta xem
xem anh có bao nhiêu bí mật
– Còn không đi vào cho ta.
Tên Đại Ất Tiên này sau khi quát lớn một tiếng, đồng thời bức tranh
sơn thủy lại càng hoàn toàn được mở rộng.
Diệp Mặc mê man không ngừng, đi về phía bức tranh sơn thủy, nhưng bước
chân của hắn cũng không nhanh, dẫm lên hư không thậm chí còn có chút
chậm chạp, gã rất ít khi nhìn thấy ai bị bức tranh sơn thủy bao
lấy, tốc độ đi lại chậm chạp như Diệp Mặc.
Đúng lúc gã muốn tiếp tục thúc giục bức tranh sơn thủy, muốn Diệp
Mặc nhanh lên một chút, thì hư không bỗng nhiên có một vẫn thạch màu
đen, vẫn thạch đó dường như càng lúc càng lớn. Nhưng khiến người ta
thoạt nhìn, thì lại giống như vì càng gần nên hình của nó càng
lớn lên vậy.
Tên Đại Ất Tiên này nhíu mày, khí thế lại tăng lên, đồng thời muốn
chém vẫn thạch kia, lại phát hiện ra vẫn thạch đó lại vòng một
cái, hình như bị khí thế của gã bắn đi vậy.
Đại Ất Tiên thầm gật đầu, xem ra tu vi của mình lại tăng lên rồi.
Nhưng không đợi lực chú ý của gã chuyển sang bức tranh sơn thủy kia,
thì vẫn thạch vừa mới bay qua lại giống như tia chớp đập trở lại,
dường như trong nháy mắt đã đến trước mặt gã rồi.