Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1627: Thánh thủ tiên cô


– Không sai, gốc 'Mãn thiên tinh' này là ta tìm mua được từ khoang thuyền
thượng đẳng đấy. Hơn nữa chỉ có một gốc cây này mà thôi, nếu như cậu không
thể luyện chế được thì nên nói sớm cho ta biết, để ta đi tìm người khác.

Tên một mắt này nhìn chằm chằm Diệp Mặc rồi nói với vẻ nghiêm khác.

Diệp Mặc mỉm cười:

– Chỉ là một lò 'Hóa tinh đan' mà thôi, không thể làm khó ta được, nhưng ta
thật ra muốn hỏi một chút, nếu như ta có thể giúp người luyện chế 'Hóa tinh
đan', vậy người có thể trả cho ta cái giá như thế nào?

– Chỉ cần có một lò 'Hóa tinh đan' trung phẩm, thì ta sẽ cho cậu năm trăm
ngàn tiên tinh thượng phẩm.

Tên một mắt nói không chút do dự nào.

Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, 'Hóa tinh đan' này tuy rằng khá khó luyện chế,
nhưng giá cả thì không thể nào so sánh với 'Đại ất đan' được. Bình thường thì
một viên 'Đại ất đan' có thể bán với giá ba trăm tới năm trăm ngàn tiên tinh
thượng phẩm, nhiều khi có tiên tinh nhưng cũng không mua được. Mà một viên
'Hóa tinh đan' thì chỉ có giá khoảng hai mươi ngàn tiên tinh thượng phẩm, tỷ
lệ tốt hơn một chút thì giá cũng không cao hơn bao nhiêu.

Tên một mắt trước mặt này ra giá mua quả thực là cao lắm rồi. Quả nhiên là ở
trên tiên thuyền này đúng là một nơi tốt để buôn bán. Điều kiện tiên quyết là
anh phải có bản lĩnh, thì sẽ có thể kiếm được tiên tinh ở đây.

– Nếu như cậu cảm thấy giá còn chưa đủ, thì ta có thể tăng thêm, chỉ cần
cậu có thể luyện chế ra được 'Hóa tinh đan'.

Tên một mắt kia thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, thì liền bổ xung thêm một
câu.

Diệp Mặc khoát tay:

– Thêm nữa thì không cần, nhưng ta có một điều kiện. Ta có thể luyện chế ra
sáu viên 'Hóa tinh đan', lúc đó anh đưa ta năm trăm ngàn tiên tinh thượng
phẩm thì ta sẽ đưa cho anh ba viên đan dược, còn ta sẽ tự mình giữ lại ba
viên.

Một lò 'Hóa tinh đan' thì một đại sư Tiên đan xác thực có thể luyện chế ra sáu
được viên. Đại sư Tiên đan có bản lĩnh một chút có thể luyện chế được chín
viên. Mà Diệp Mặc thì lại là một đại sư Tiên đan lục phẩm, nên hoàn toàn có
thể luyện chế ra được đủ một lò mười hai viên. Hắn nói câu kia, chính là vì
muốn giữ lại chín viên đan dược ình. Có thể nói buôn bán gian lận rồi.

Trên tiên thuyền này, thì hắn chính là kẻ nghèo khó. Còn tên một mắt này lại
có thể đi tới khoang thuyền thượng đẳng để mua đồ, thì hiển nhiên là không
phải hạng người đơn giản. Huống hồ y cũng không cần nhiều đan dược như vậy,
cũng vừa lúc để mình giữ lại chỗ thừa nhân dịp khai trương.

Đương nhiên, còn có một điều mà Diệp Mặc không dám nói đó là hắn có thể luyện
chế ra được cả mười hai viên Tiên đan thượng đẳng, như vậy tuyệt đối không
phải là một lò đan dược mà đại sư Tiên đan tứ phẩm có thể luyện chế ra được.
Cho dù là đại sư Tiên đan tứ phẩm có thể luyện chế ra một lò đủ mười hai viên,
thì cũng đều là Tiên đan trung đẳng và hạ đẳng mà thôi, không có khả năng toàn
bộ đều là Tiên đan thượng đẳng.

– Có thể.

Tên một mắt gật đầu không do dự:

– Chỉ cần cậu cho ta ba viên đan dược là được, còn lại bất luận là cậu có
thể giữ lại bao nhiêu ta cũng không quan tâm. Đồng thời ta cũng sẽ đưa cho
cậu năm trăm ngàn tiên tinh thượng phẩm.

– Thành giao.

Diệp Mặc gật đầu:

– Đưa dược liệu của anh tới đây, ta sẽ lập tức giúp anh luyện chế.

Nghe được lời Diệp Mặc nói, thì tên một mắt kia cũng không chút do dự nào mà
lấy ra một đống dược liệu.

Thấy Diệp Mặc thu hồi chỗ dược liệu này, thì tên một mắt lại ném ra một tờ
giấy để lập một bản hiệp ước với Diệp Mặc, sau đó lớn tiếng nói:

– Nếu như cậu luyện chế thất bại, thì ta sẽ lấy mạng của cậu, đồng thời đạo
lữ của cậu ta cũng sẽ mang đi.

Diệp Mặc biết ở khoang thuyền trung đẳng này tùy tiện giết người là không
được. Nhưng nếu đã có hiệp ước thì cũng có thể. Mặt khác đối phương hẳn là kẻ
có quyền lực trong tay để mà tùy tiện giết người đấy. Đối với Tiên đan tứ
phẩm, thì Diệp Mặc căn bản là cũng không có chút áp lực nào, nên hắn cũng
chẳng do dự nào mà trực tiếp ký tên của mình lên bản hiệp ước.

Thấy Diệp Mặc đã đi lên lầu luyện đan, thì tên một mắt này cũng không ngồi
xuống, càng không nhìn tới Chân Băng Du, mà chỉ nhìn chằm chằm phía cái cầu
thang kia, không chớp mắt lấy một lần. Rất rõ ràng, việc Diệp Mặc có luyện
chế được đan dược hay không đối với y vô cùng quan trọng.

Một lò Tiên đan tứ phẩm thì đối với Diệp Mặc hiện tại mà nói, chỉ tốn thời
gian nửa nén hương của hắn mà thôi. Nhưng hắn lại kéo dài thời gian ra một
nén hương để luyện chế ra ba viên 'Hóa tinh đan' hạng nhất, tám viên thượng
đẳng, và một viên trung đẳng. Thực tế thì hắn hoàn toàn có thể luyện chế ra
toàn bộ mười hai viên 'Hóa tinh đan' hạng nhất, nhưng hắn cảm thấy không cần
thiết phải như vậy. Nếu muốn sinh tồn ở chỗ này, thì cũng cần phải chú ý kiềm
chế bản thân.

Lát nữa hắn cấp cho tên một mắt kia hai viên đan dược thượng đẳng và một viên
trung đẳng là được rồi. Với lượng đan dược như vậy, thì chỉ có thể dự đoán
rằng hắn tối đa chỉ là một đại sư Tiên đan tứ phẩm có trình độ khá à thôi. Nếu
có đan dược hạng nhất, vậy thì có nghĩa là hắn đã thăng cấp đại sư Tiên đan
ngũ phẩm rồi, hoặc đang là một đại sư Tiên đan tứ phẩm tùy thời có thể thăng
cấp lên ngũ phẩm.

Một lúc lâu sau, thì Diệp Mặc liền đi từ trên lầu xuống. Tên một mắt kia vẫn
đang nhìn chằm chằm vào chiếc cầu thang. Lúc này y thấy Diệp Mặc đi xuống, thì
căn bản là không kịp chờ Diệp Mặc nói, đã lập tức khẩn trương mà hỏi:

– 'Hóa tinh đan' luyện chế thế nào rồi.

– Coi như cũng được.

Diệp Mặc nói xong liền lấy ra một cái bình ngọc rồi đưa qua cho y.

Tên Đại Ất Tiên một mắt liền khẩn trương mở bình ngọc ra, khi y thấy bên trong
là hai viên 'Hóa tinh đan' thượng đẳng và một viên trung đẳng thì lập tức mừng
rỡ không thôi, quay người ra cảm tạ Diệp Mặc:

– Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư. Không ngờ lại có được hai viên đan dược thượng
đẳng, thật tốt quá, tốt quá…

Diệp Mặc từ biểu hiện cung kính của người này đối với mình, thì cũng có thể
thấy được người bị trúng Tâm Ma chi độc kia khẳng định là có quan hệ rất mật
thiết đối với y.

Diệp Mặc mỉm cười:

– Tôi chỉ là làm ăn buôn bán mà thôi, cả hai chúng ta đều là người có lợi cả.

Tên Đại Ất Tiên một mắt kia vẫn mang vẻ mặt kích động, nhưng lập tức lấy ra
bản hiệp ước đã ký kết lúc trước mà xé tan đi, sau đó lại lấy ra bẩy trăm ngàn
tiên tinh thượng phẩm đưa cho Diệp Mặc rồi nói:

– Đại sư, có thể lại bán thêm cho tôi một viên 'Hóa tinh đan' nữa hay không.

– Cho dù là trúng Tâm Ma chi độc nghiêm trọng một chút, thì một viên 'Hóa
tinh đan' cũng đã đủ rồi mà?

Diệp Mặc nghi hoặc nhìn tên Đại Ất Tiên một mắt này rồi nói, nhưng cũng chỉ
lấy đi năm trăm ngàn tiên tinh, còn hai trăm ngàn kia cũng không cầm về.

– Đúng thế, không sai, nhưng chỉ là vì bạn bè của tôi trên tiên thuyền rất
nhiều, hơn nữa tiên thuyền lại liên tục phi hành trong giới vực hư không. Mà
quy tắc thiên địa trong hư không thì lại không đầy đủ, cho nên tu luyện ở đây
rất dễ trúng phải Tâm Ma chi độc. Tôi cũng chỉ là lo trước cho khỏi gặp họa mà
thôi.

Tên một mắt liền vội giải thích.

Trong lòng Diệp Mặc cũng khẽ động. Lời nói của tên một mắt này thì dường như
là y có rất nhiều người quen ở trên tiên thuyền này. Nghĩ tới đây, thì hắn
liền lấy ra một viên 'Hóa tinh đan' nữa rồi đưa cho y:

– Tiên tinh thì không cần, anh là khách hàng đầu tiên của tôi, viên đan dược
này tặng cho anh. Hơn nữa vãn bối cũng muốn tiền bối giúp giới thiệu một chút
cho việc làm ăn của mình thêm tốt.

Tên Đại Ất Tiên này thu hồi Tiên đan của Diệp Mặc, sau đó giơ một ngón cái lên
nói:

– Tốt, người bạn như cậu thì Bành Cảm Đương tôi nhận định rồi. Cậu hẳn là vừa
từ dưới khoang thuyền hạ đẳng tới đúng không? Với tiêu chuẩn đại sư Tiên đan
như của cậu, thì rất dễ dàng đứng vững gót chân ở khoang thuyền trung đẳng
này, thậm chí còn là khoang thuyền thượng đẳng nữa. Chuyện làm ăn thì không
cần lo lắng, tôi sẽ giới thiệu bạn bè của mình cùng tới đây. Còn nữa, chúng ta
đã là bằng hữu tương giao rồi, không cần xưng hô cái gì mà tiền bối, vãn bối
nữa. Sau này Bành mỗ tôi sẽ còn phải cầu cạnh cậu nhiều, nên chúng ta không
cần khách khí.

Diệp Mặc đại hỉ, không nghĩ tới vụ làm ăn thứ nhất đã kết giao được với một
khách hàng lâu dài rồi, nên hắn liền nói:

– Tôi là Diệp Mặc, sau này xin phiền Bành huynh rồi.

– Không có vấn đề gì, bất quá ngày hôm nay tôi đã có được 'Hóa tinh đan' rồi,
cho nên nhất định phải trở về sớm. Chờ tôi cứu người xong, thì sẽ trở lại tìm
cậu.

Bành Cảm Đương nói.

Sau khi Diệp Mặc tiễn Bành Cảm Đương tới cửa, thì liền nói thêm:

– Bành huynh, tôi chỉ cần huynh giúp tôi giới thiệu một chút là được, không
cần phải nói quá.

Bành Cảm Đương đã tu luyện tới Đại Ất Tiên, hơn nữa cũng đã từng trải nhiều,
cho nên lời Diệp Mặc vừa nói ra thì y lập tức đã hiểu:

– Diệp huynh đệ yên tâm, tôi sẽ mang rất nhiều bạn bè của mình tới, nhưng
cũng sẽ không trắng trợn mà tuyên dương chuyện cậu có thể luyện chế ra đan
dược thượng đẳng đâu.

Diệp Mặc âm thầm tán thưởng sự nhanh nhạy của Bành Cảm Đương, sau đó ôm quyền
tiễn Bành Cảm Đương rời đi.

Khai trương không được ba ngày, thì đã buôn bán lời năm trăm ngàn tiên tinh
thượng phẩm rồi. Đồng thời còn lời thêm cả tám viên 'Hóa tinh đan' thượng đẳng
nữa. Căn cứ theo ý của Bành Cảm Đương, thì 'Hóa tinh đan' tại tiên thuyền
Thiên Vực này hẳn là phải rất nổi tiếng mới đúng.

Thấy Diệp Mặc cuối cùng cũng mở hàng được rồi, thì Chân Băng Du cũng thở phào
nhẹ nhõm. Cô vẫn chưa tìm được sư phụ của mình, đồng thời cũng không thể vì sư
môn mà báo thù. Tuy rằng cô cũng không sợ hãi gì cái chết, nhưng nếu như có
thể không chết, thì ai lại nguyện ý đi tìm cái chết chứ? Tu luyện không phải
là vì truy cầu trường sinh đại đạo sao?

Sau khi Diệp Mặc đã có vụ làm ăn, thì Chân Băng Du lại lần nữa quay lên lầu
để tu luyện. Còn Diệp Mặc thì một mình ở lại dưới lầu thôi diễn trận pháp của
mình, một bên để mắt trông nom cửa hàng.

Kỳ thực nói là trông nom, cũng chỉ là ngồi ở bên trong cửa hàng mà thôi. Ngoại
trừ Bành Cảm Đương tới để luyện chế một lò 'Hóa tinh đan' ra, thì mấy ngày
qua rồi cũng không có bất kỳ người nào tới nhờ luyện chế đan dược cả.

Diệp Mặc cũng chỉ có thể tự mình ngồi xuống thôi diễn trận pháp mà thôi, vì
trình độ trận pháp hiện tại của hắn rất thấp, tới giờ mới chỉ là tiên trận sư
cấp hai. Đối với Diệp Mặc mà nói, thì trình độ trận pháp này chẳng khác nào
con số không.

Tới ngày thứ sáu, Bành Cảm Đương lại lần nữa tới đan lâu của Diệp Mặc. Nhưng
lần này không phải chỉ một mình y tới, mà y còn dẫn theo hai người nữa. Một nữ
tiên thoạt nhìn cực kỳ đoan trang, quanh thân dường như có một loại tiên vận
khó có thể diễn tả bằng lời, khiến cho người khác khi nhìn vào cô thì trong
lòng không tự chủ được mà xuất hiện một loại kính ý.

Diệp Mặc âm thầm quan sát cô gái này, thì thấy được tu vi của cô đã là Đại Chí
Tiên hậu kỳ rồi, cao hơn so với Bành Cảm Đương nữa.

Còn một người thanh niên bên cạnh Bành Cảm Đương thì lại có tướng mạo rất bình
thường, tu vi cũng là Đại Ất Tiên giống Bành Cảm Đương. Bất quá Diệp Mặc cứ
cảm giác được người này rất không bình thường, dường như y cũng không giống
với những gì y biểu lộ ra bên ngoài.

– Diệp huynh đệ, ngày hôm nay tôi cố ý dẫn theo hai người bạn tới đây để cậu
làm quen một chút. Vị này là Thánh thủ tiên cô Thải Dĩ, còn vị này là bạn của
tôi Hàn Trường Điền. 'Hóa tinh đan' lần trước mà cậu luyện chế cho tôi chính
là dùng để cứu y đấy. Hiện tại y cố ý tới đây là để cảm ơn cậu đấy.

Tâm tình của Bành Cảm Đương lần này có vẻ như đã tốt hơn nhiều rồi.

Diệp Mặc vội vã tiến lên chào. Vị thánh thủ tiên cô tên Thải Dĩ này không
biết là tu luyện loại công pháp gì, mà lại có thể khiến hắn sinh ra một loại
kính ý vô hình, tuyệt đối không thể nào là một người bình thường được. Trong
lòng Diệp Mặc âm thầm cẩn thận. Còn tên Hàn Trường Điền kia thì đã có thể kết
giao với Bành Cảm Đương, khiến Bành Cảm Đương vì mạng nhỏ của y mà phải bôn
ba, thì chắc chắn cũng không hề đơn giản.

– Diệp huynh đệ, thánh thủ tiên cô bình thường sẽ không bao giờ ra ngoài gặp
người lạ đâu, lần này là vì cậu đã cứu Trường Điền nên cô ấy mới cố ý tới đây
một chuyến đấy.

Bành Cảm Đương sau khi giới thiệu xong, nhưng tuy là y thấy Diệp Mặc rất khách
khí, thì vẫn biết rằng Diệp Mặc không hiểu được ý của mình. Cho nên y liền
tranh thủ giải thích:

– Thánh thủ tiên cô tu luyện chính là ‘Y đạo’, đồng thời cũng là một Tiên đan
sư tam phẩm. Lần này tôi mời cô ấy tới để giúp cậu một chút đấy.

– Giúp tôi?

Diệp Mặc càng khó hiểu hơn.

Vị thánh thủ tiên cô kia không đợi Bành Cảm Đương nói ra, thì đã chủ động mỉm
cười:

– Tôi nghe nói Diệp đại sư có thể luyện chế Tiên đan tứ phẩm thượng đẳng, cho
nên mới cố ý qua đây để thỉnh giáo. Đồng thời tôi cũng nghe nói đạo lữ của
Diệp đại sư thân mang trọng bệnh không tiện nói ra, cho nên cũng tiện đường
tới đây xem có thể giúp được gì không.

Giọng điệu nhẹ nhàng, hơn nữa còn mang theo một tia tĩnh lặng, khiến cho trong
lòng Diệp Mặc không tự chủ được mà an tĩnh lại. Sau khi nghe xong lời cô nói,
thì Diệp Mặc lập tức lại có một tia kính ý đối với vị thánh thủ tiên cô này.
Đối phương đã là Đại Chí Tiên rồi, mà còn nói là muốn thỉnh giáo mình một
chút, hơn nữa việc tới đây xem bệnh giúp Chân Băng Du cũng chỉ nói là do tiện
đường mà thôi, thì có thể thấy được đối phương tu dưỡng tâm thần đã tới được
một trình độ nhất định rồi.

Người Đại Ất Tiên trước mắt đây chỉ có một gốc 'Mãn Thiên Tinh’, chẳng trách
rất nhiều người đều không muốn tiếp nhận vụ mua bán này.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.