Tin tức này Diệp Mặc đương nhiên cũng nhìn thấy, hắn lập tức cõng Chân Băng Du
lên rồi đi. Đường Diệu Thiên là một Thiên Vực của Trung Thiên Vực. Hiện tại có
được cái cơ hội này, thì hắn nhất định phải đi. Từ sau khi ra khỏi Hỗn Độn
Tinh Vực, thì hắn vẫn luôn bất an. Lục Chính Quần giống như là một tòa núi lớn
ngăn trở phía trước hắn, khiến cho hắn khó có thể tiến bước được.
Hắn cảm giác được nguy hiểm nếu cứ tiếp tục ở lại Mười Một Hạ Thiên Vực. Hắn
nhất định phải rời khỏi Mười Một Hạ Thiên Vực, cho dù là không thể đi tới được
Mười Một Thượng Thiên Vực, thì đi tới Mười Một Trung Thiên Vực cũng tốt rồi.
Vốn Diệp Mặc cũng có dự định đi tới Mười Một Trung Thiên Vực, cho nên hiện tại
cơ hội đã tới rồi thì hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Diệp Mặc cõng Chân Băng Du trên lưng rời khỏi tiên tức lâu. Nếu như Chân Băng
Du cũng đồng ý đi Đường Diệu Thiên, thì hắn sẽ đưa Chân Băng Du đi cùng. Muốn
vào khoang thuyền cần phải có ba mươi triệu tiên tinh, mà trên người của Diệp
Mặc có vừa đúng ba mươi triệu tiên tinh.
– Tôi muốn đi Đường Diệu Thiên, cô có muốn đi cùng với tôi không, hay là cô
sẽ đi tới nơi khác?
Sau khi rời khỏi tiên tức lâu, thì Diệp Mặc liền chủ động hỏi ý Chân Băng Du.
Nếu như Chân Băng Du muốn đi nơi khác, thì hắn sẽ nguyện ý giúp đỡ cô đi tới
đó, điều kiện tiên quyết là khoảng cách tới cái nơi đó chỉ cần một ngày là có
thể quay lại được chỗ này đã.
Chân Băng Du đến giờ vẫn có chút mở mịt. Mục tiêu của cô ngay từ khi sinh ra
đã vô cùng rõ ràng, đó là tu luyện, tu luyện nữa, tu luyện mãi. Sau đó biến
Cực Kiếm Môn thành Vị Tiên Tiên Môn. Bản thân sau khi thăng cấp Vị Tiên thì sẽ
lại đi tìm Tiên Đế đại đạo.
Nhưng hiện tại mục tiêu này của cô đã bị hủy diệt một nửa rồi, cho dù là vô số
năm sau cô thăng cấp lên được Vị Tiên, thì Cực Kiếm Môn cũng không thể trở lại
nguyên dạng nữa.
– Tôi không có nơi nào để đi cả!
Chân Băng Du lắc đầu, giọng điệu của cô cũng có chút mờ mịt giống như điều
trong lòng cô đang nghĩ.
– Nếu đã không có chỗ nào để đi, vậy thì cùng đi Đường Diệu Thiên với tôi đi.
Đường Diệu Thiên là Trung Thiên Vực, có lẽ chúng ta có thể tìm được phương
pháp khôi phục lại thương thế của cô ở Đường Diệu Thiên.
Diệp Mặc lập tức nói.
Kỳ thực Diệp Mặc còn có một biện pháp khác để giúp Chân Băng Du khôi phục
thương thế, nhưng hắn sẽ không làm như vậy. Trong Thế giới trang vàng của hắn
còn có một gốc cây nhỏ, hắn khẳng định là chỉ cần cấp gốc cây nhỏ này cho
Chân Băng Du ăn, thì cô tuyệt đối sẽ khôi phục lại được nguyên trạng.
Tác dụng của gốc cây nhỏ kia thì Diệp Mặc hiểu rất rõ. Trước kia khi hắn bị
nửa đoạn mũi đao gây thương tích, thương thế không thể nào hồi phục như cũ,
thì gốc cây nhỏ kia lại dễ dàng khôi phục lại thương thế, hơn nữa hắn cũng
chỉ mới hơi đến gần gốc cây nhỏ kia một chút mà thôi. Lục Chính Quần đã tốn
vô số năm tâm huyết và tinh lực để bồi dưỡng gốc cây nhỏ này, bởi vậy có thể
thấy được gốc cây nhỏ này trân quý và nghịch thiên đến nhường nào.
Vì thế nên nếu như không phải là người thân của hắn bị thương không thể nào
chữa trị được, thì hắn tuyệt đối sẽ không lấy gốc cây nhỏ kia ra.
Nghĩ tới nửa đoạn mũi đao kia, thì Diệp Mặc liền nhớ tới Ức Mặc, trong lòng
liền có thêm một chút tưởng niệm. Cái mũi đao kia đã được hắn rót ‘thần thức
đạo niệm’ của mình vào rồi sau đó giao cho Ức Mặc để nó tự bảo vệ mình rồi.
…
Tin tức ở tiên tức lâu viết vô cùng rõ ràng. Nếu muốn lên tiên thuyền đi tới
Đường Diệu Thiên, thì cần tìm đến quản lý địa phương phụ cận Tân Yển thành để
đăng ký một chút.
Khi Diệp Mặc mang theo Chân Băng Du đến đăng ký, thì ở đây đã có hơn năm mươi
tiên nhân ngồi chờ sẵn rồi. Từ Kim Tiên đến Đại Chí Tiên đều có. Nhưng đại bộ
phận đều là Huyền Tiên. Những người này hiển nhiên đều là chuẩn bị lên tiên
thuyền đi tới Đường Diệu Thiên.
Vốn là một Huyền Tiên sơ kỳ như Diệp Mặc tới thì sẽ không có ai để ý, nhưng
trên lưng Diệp Mặc lại cõng theo một cô gái, cho nên lập tức khiến ột số người
chú ý tới.
Rất nhiều tiên nhân ở Tiên Giới đều là kẻ tiên phong đạo cốt, nhưng đại bộ
phận các tiên nhân thực chất đều là những kẻ ích kỉ mà thôi.
Phía sau những thứ đẹp đẽ kia thì đều là giết người cướp của, ám toán và ức
hiếp kẻ yếu. Chỉ cần đứng trước một tài nguyên tu luyện hiếm có, thì nếu như
không lao vào chiến đấu, thì rất có khả năng bị loại bỏ khỏi đại đạo tu tiên
dài vô tận. Kỳ thựcc nếu nói một cách tương đối, thì đại bộ phận các tiên
nhân đệ tử có tố chất hơi ột chút của các đại môn phái đều hành động rất chân
chính. Bọn họ có môn phái mình bảo vệ và bồi dưỡng, cho nên nếu như không gặp
phải thứ đồ khiến cho ai ai cũng phải đỏ mắt, thì bình thường họ đều sẽ không
đi giết chóc mà cướp giật.
Cho nên những người này sau khi thấy trên lưng Diệp Mặc cõng một cô gái bị
trọng thương tới đây, thì mới cảm thấy khó hiểu. Người ở đây đều là tu vi trên
Kim Tiên, ánh mắt độc ác, chỉ cần tùy ý liếc mắt một cái đã có thể thấy được
Chân Băng Du đã không thể tu luyện được nữa rồi. Một tiên nhân bình thường thì
sẽ không có mấy ai chịu bỏ ra mười lăm triệu tiên tinh để mua một cái vé
thuyền ột người không thể tu luyện được nữa.
Có một số người đã nhìn thấy dáng người đẹp tới cực hạn của Chân Băng Du, hơn
nữa hiện tại Diệp Mặc đang cõng cô trên lưng, cho nên những người này lập tức
đoán là do Diệp Mặc đã quá mức yêu thích cô gái này, cho nên mới chịu bỏ ra
thêm mười lăm triệu tiên tinh.
Một tu sĩ Huyền Tiên sơ kỳ, lại có thể lấy ra ba mươi triệu tiên tinh thượng
phẩm, thì đối với bất kỳ người nào đây cũng là một chuyện tình cực kỳ chấn
động. Đừng nói là Huyền Tiên sơ kỳ, cho dù là đại bộ phận các Đại Tiên, thì
cũng không lấy ra nổi mười triệu tiên tinh thượng phẩm. Huống chi tên Huyền
Tiên sơ kỳ này vì một cô gái không thể tu luyện, cũng dám ném ra 15 triệu tiên
tinh, vậy thì hắn hẳn là phải rất giàu có? Ở đây không phải là Trung Thiên
Vực, càng không phải là Thượng Thiên Vực, mà là Hạ Thiên Vực đấy.
Mười mấy tiên nhân ngồi ở đây, không người nào là không phải tích góp từng li
từng tý tiên tinh trong vòng nhiều năm, hoặc là chiếm được cái truyền thừa gì
đấy trợ giúp cho? Nếu để ột tiên nhân tu luyện không tới ngàn năm lấy ra hơn
mười triệu tiên tinh, thì căn bản là không có khả năng.
Ở chỗ người phụ trách quản lý việc thu tiên tinh, Diệp Mặc đã không chút do dự
nào lấy ra ba mươi triệu tiên tinh để đăng ký. Sau khi nhận lấy hai tấm ngọc
bài để lên tiên thuyền thì liền ngồi ở một bên để chờ tiên thuyền đến.
Sau khi bỏ ra ba mươi triệu tiên tinh thượng phẩm thì lúc này trên người hắn
chỉ còn không tới trăm ngàn tiên tinh thượng phẩm nữa. Nhưng hắn cũng không
lo lắng, chỉ cần tới được Đường Diệu Thiên thì hắn sẽ không còn phải lo lắng.
Diệp Mặc dùng ba mươi triệu tiên tinh mua hai cái vé tiên thuyền, lập tức
khiến cho các tiên nhân khác phải có chút tôn kính. Dù sao thì trên lưng hắn
vẫn đang cõng Chân Băng Du, cho nên cũng lập tức có người chủ động tránh chỗ
ngồi gần cửa sổ để nhường chỗ cho Diệp Mặc.
– Anh bạn cũng tới từ Cung Hoa Thiên sao?
Một tên Huyền Tiên trung kỳ ngồi bên cạnh Diệp Mặc thấy Diệp Mặc đặt Chân Băng
Du xuống thì liền chủ động ôm quyền bắt chuyện với Diệp Mặc.
Diệp Mặc liền đáp lễ:
– Không phải, tôi từ Cực Phong Thiên đi qua đây, chỉ là trước kia nghe nói
nơi này có tiên thuyền Thiên Vực đi qua, cho nến mới cố ý tới. Mấy năm nay tôi
tích góp được ít tiên tinh, nên muốn đi tới Trung Thiên Vực để thử thời vận.
Vừa nói thì Diệp Mặc vừa quan sát một chút tên Huyền Tiên trước mặt này. Y mặc
một bộ tiên bào mầu nâu, tướng mạo rất bình thường, chính là loại người ném
vào giữa đám đông thì chẳng biết đâu mà lần nữa. Nhưng Diệp Mặc cũng không cảm
thấy y có ý đồ gì, hẳn là do thấy mình tùy tiện mang ba mươi triệu tiên tinh
ra cho nên mới có ý muốn kết giao mà thôi.
– Không sai, Hạ Thiên Vực của chúng ta linh khí thật sự là quá loãng, hơn nữa
tài nguyên cũng không đủ, hoàn toàn dựa vào tiên tinh để tu luyện, căn bản là
không được. Tôi lần này cũng là cắn răng lấy ra những gì mình tích góp được,
chuẩn bị đi Trung Thiên Vực một chuyến, có lẽ có thể ở Trung Thiên Vực thăng
cấp tới Đại Tiên cũng không biết chừng.
Tên Huyền Tiên kia lập tức tán thành.
Diệp Mặc gật đầu, mỉm cười nhưng không nói gì thêm.
Tên Huyền Tiên này có vẻ khá thích việc nói chuyện, nên lại tiếp tục nói với
Diệp Mặc:
– Anh bạn có thể sớm đã nhận được tin tức tiên thuyền Thiên Vực rồi, điều này
quả thực là may mắn. Tôi có được tin tức để đến nơi này cũng chỉ là ngẫu nhiên
mà thôi, nếu như tôi ở Cực Phong Thiên mà biết tới tin tức này, thì khẳng định
là không đi tới đây kịp thời gian rồi.
– Tôi là Lam Địch Thanh, tôi nghe nói tiên thuyền Thiên Vực cần phải phi hành
mất thời gian mấy năm liền, mà hầu hết mọi người đều là tới từ Hạ Thiên Vực,
cho nên trong thời gian này có thể chiếu cố cho nhau một chút.
Tên Huyền Tiên này cũng không vì Diệp Mặc ít lời mà khó chịu, trái lại còn chủ
động tự giới thiệu về mình.
– Tôi là Diệp Mặc, đây là sư tỷ của tôi.
Diệp Mặc thấy Lam Địch Thanh này cũng rất nhiệt tình, cho nên cũng tự giới
thiệu mình một chút, nhưng không hề nói ra tên của Chân Băng Du.
Thấy Diệp Mặc và Lam Địch Thanh rất nhanh đã quen thuộc với nhau, thì những
tiên nhân bên cạnh hai người cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện. Trong đó có
một cô gái đã là Huyền Tiên trung kỳ gọi là Đàm Tiêu Lan, còn có một thanh
niên Huyền Tiên hậu kỳ tên là Hướng Kỳ Lăng. Ngoại trừ Diệp Mặc là đi tới
Trung Thiên Vực để tránh nạn ra, thì ba người còn lại đều là đi tìm cơ hội để
thăng cấp Đại Tiên.
Tuy rằng tu vi của Diệp Mặc thấp nhất, nhưng nhìn khả năng tài chính của hắn
thì cũng không có ai dám coi thường hắn cả.
Dung mạo của Đàm Tiêu Lan không thể so sánh với Chân Băng Du, nhưng cũng thuộc
loại nữ tiên có tướng mạo tốt. Hướng Kỳ Lăng thì khí thế hiển lộ ra ngoài,
thoạt nhìn rất dũng mãnh, không khác lắm so với lúc Diệp Mặc vừa mới thăng cấp
Tiên niết thể, khí tức dũng mãnh không thể ẩn vào trong. Diệp Mặc biết Hướng
Kỳ Lăng không phải là tu sĩ luyện thể, cho nên khí tức của y hẳn là do bẩm
sinh, hoặc là do việc trường kỳ lịch lãm bên ngoài cho nên mới tạo thành một
loại khí thế.
Hướng Kỳ Lăng thoạt nhỉn rất dũng mãnh, nhưng nói chuyện cũng rất hòa nhã, hơn
nữa cũng không hề có nửa phần kiêu ngạo. (NV: Cả vú lấp miệng em)
Chân Băng Du không nói được một lời nào, những người còn lại cũng không biết
Chân Băng Du có thực sự là sư tỷ của Diệp Mặc hay không, nhưng cũng không có
ai chủ động hỏi cả.
Lam Địch Thanh, Hướng Kỳ Lăng và Đàm Tiêu Lan ba người đều đến từ Cung Hoa
Thiên, và cũng đều là tán tu. Mấy người nói chuyện đều rất tùy ý, mọi người
đều là tới Trung Thiên Vực để tìm kiếm cơ duyên, cũng có thể coi là cùng chung
chí hướng.
Mấy người nói chuyện rất vui vẻ. Có vài lần Diệp Mặc muốn hỏi chuyện tình Cực
Kiếm Môn, nhưng đều nhịn lại được. Hắn biết lúc này mà hỏi chuyện của Cực
Kiếm Môn thì tuyệt đối không phải là lúc thích hợp. Có lẽ sau khi lên tiên
thuyền Thiên Vực thì hắn mới có thể hỏi được.
Sau đó lại có hơn hai mươi người đi tới, điều này làm cho Diệp Mặc thấy được
tiên thuyền Thiên Vực thật đúng là kiếm lời lớn. Đây chỉ là đi ngang qua Tân
Yển tiên thành, đã có thể kiếm được nhiều tiên tinh như vậy rồi. Vậy một
chuyến tiên thuyền này sẽ có bao nhiêu tiên tinh được thu vào đây.
– Làm kinh doanh thế này quả lực là có lời lớn.
Đàm Tiêu Lan cũng có chút ước ao thở dài một cái. Chỉ bốn mươi người ở chỗ này
thôi cũng đã cấp cho tiên thuyền Thiên Vực mấy tỷ tiên tinh rồi. Vậy thì tất
cả một chuyến tiên thuyền sẽ kiếm được bao nhiểu tiên tinh? Huống chi chỗ bọn
họ ngồi là khoang thuyền hạng C, vậy chẳng phải có nghĩa là khoang thuyền
hạng B và khoang thuyền hạng A có giá cả càng cao hơn sao?
Lam Địch Thanh lắc đầu:
– Chỗ tiên tinh này không phải là ai cũng có thể kiếm đâu, không nói tới một
tiên thuyền để di chuyển qua lại giữa các Thiên Vực rất khó có được, vì một
chiếc tiên thuyền Thiên Vực bình thường cần vài tông sư tiên khí luyện chế mấy
trăm năm, hơn nữa chi phí để tiêu hao cho tiên thuyền vận chuyển càng không hề
nhỏ. Những thứ này còn chưa tính, tiên thuyền đi từ Hạ Thiên Vực tới Trung
Thiên Vực luôn có ít nhất trên dưới ba vị Tiên Vương hộ vệ. Người bình thường
thì cho dù có được một chiếc tiên thuyền, thì liệu thực sự có thể vận chuyển
được nó sao?
Lời nói của Lam Địch Thanh khiến cho Đàm Tiêu Lan vốn không hiểu gì nhiều càng
sợ hãi không ngớt. Nếu như tiên thuyền Thiên Vực cần phải trả giá lớn như vậy
mới có thể vận hành, thì đứng nói là cô, cho dù là cấp một chiếc tiên thuyền
ột vị Tiên Vương, thì vị Tiên Vương kia cũng không thể nào vận chuyển nó được.
– Tôi nghe nói cũng có truyền tống trận đi từ Hạ Thiên Vực tới Trung Thiên
Vực đúng không?
Đàm Tiêu Lan tiếp tục hỏi.
Lam Địch Thanh lần này cũng không phủ nhận, chỉ nói:
– Truyền tống trận thì tôi cũng được nghe nói rồi, nhưng truyền tống trận từ
Hạ Thiên Vực tới Trung Thiên Vực cho tới giờ cũng không có ai biết nó nằm ở
đâu. Bởi vì cái truyền tống trận kia chưa bao giờ được mở ra cả. Chỉ có chuyện
cực kỳ khẩn cấp, thì cái truyền tống trận đó mới được sử dụng mà thôi. Cụ thể
như thế nào thì tôi cũng không rõ.
Kiến thức về Tiên Giới của Diệp Mặc vốn rất ít, cho nên sau khi nói chuyện với
mấy người này nửa ngày, thì cũng hiểu biết thêm khá nhiều.