Chân Băng Du bây giờ thần thức cũng không thể thi triển được, Diệp Mặc ngược
lại cũng không hề cố kỵ, sau một trận pháp che chắn đơn giản, liền mang theo
một đống lớn Tiên linh thảo tiến vào Thế giới trang vàng.
Tiên dược sơn này sau khi Diệp Mặc thu lượm một phen, lập tức thay đổi bộ
dạng. Vốn dĩ Tiên linh thảo rất nhiều, Diệp Mặc đào được Tiên linh thảo cấp
năm và cấp sáu từ nơi có Tiên linh khí nồng đậm nhất. Cứ như vậy, Tiên dược
sơn có Tiên linh thảo được trồng chen chúc nhau lập tức bị Diệp Mặc đào thành
một cái hố.
Đối với những thứ này Diệp Mặc rõ ràng cũng không để ý thêm chút nào, hắn đang
điên cuồng luyện đan trong Thế giới trang vàng. Hắn luyện chế chủ yếu là đan
dược Tiên cấp lục phẩm, một mục đích mà hắn đến Tiên dược sơn này chính là vì
thăng cấp lên đại sư Tiên đan lục phẩm.
Song Thần đan mặc dù không thể nào điều trị triệt để cho Chân Băng Du, nhưng
có thể khiến nguyên thần của cô không bị tán loạn, chỉ cần nguyên thần ngưng
kết lại, thì cô sẽ từ từ khỏe lại. Cho dù đến cuối cùng vì linh căn niết hóa
của cô không thể nào tu luyện bình thường được, cũng sẽ không nguy hiểm đến
tính mạng.
Kết quả của việc không tiếc bất cứ giá nào để luyện đan, một tháng sau Diệp
Mặc thăng cấp thành công lên đại sư Tiên đan lục phẩm. Vì hắn nóng lòng cầu
thành, Tiên linh thảo cấp sau trong này cũng bị hắn lãng phí hết tám phần, còn
hai phần còn lại, Diệp Mặc cũng không giữ lại, thu thập toàn bộ vào trong Thế
giới trang vàng.
Nếu để cho hắn từ từ mà tìm kiếm lục lọi, Diệp Mặc đoán chừng trong vòng một
năm hắn có thể thăng cấp lên đại sư Tiên đan lục phẩm, nhưng như vậy thì quá
lâu.
Sau khi thành đại sư Tiên đan lục phẩm, Diệp Mặc ngay lập tức luyện chế mấy lò
Song Thần đan. Chẳng những có công hiệu chữa trị thần thức, còn có tác dụng
cực kỳ quan trọng đối với việc hồi phục thần hồn và chữa trị nguyên thần. Quan
trọng nhất chính là, cho dù thần thức và nguyên thần của hắn không bị thương,
nhưng cũng có thể dùng Song Thần đan để tu sửa thần thức, hơn nữa hiệu quả
cũng không tệ.
Vốn dĩ dùng Giác Hồn tảo và Dưỡng Thần Tuyền kết hợp lại, hiệu quả khôi phục
thần thức mới là tốt nhất, đáng tiếc là Song Thần đan là đan dược Tiên phẩm,
còn Dưỡng Thần Tuyền thì đẳng cấp không đủ, hơn nữa Dưỡng Thần Tuyền của Diệp
Mặc mấy năm mới có được một giọt. Cho nên Dưỡng Thần Tuyền kết hợp với Giác
Hồn Tảo chỉ có thể tu sửa thần thức, nhưng không thể nào giúp thần thức của
Diệp Mặc khi đã thăng cấp lên Kim Tiên hậu kỳ được.
Đối với Diệp Mặc mà nói, cái này cũng không quan trọng nữa rồi, hắn có Song
Thần đan, dùng Song Thần đan tu luyện thần thức, cho dù ở Tiên giới, cũng có
mấy người có thể làm được đây?
Diệp Mặc lấy ra mấy bình Song Thần đan bước ra khỏi Thế giới trang vàng, hắn
cần phải đưa mấy bình đan dược này cho Chân Băng Du trước, nếu không, hắn lập
tức muốn bế quan, ai mà biết lần bế quan này sẽ bao lâu?
Phần lớn thời gian Chân Băng Du đều ngủ say, khi tỉnh dậy sẽ vận chuyển công
pháp tu luyện để chữa trị kinh mạch của mình. Cho dù cô biết đây là phí công,
nhưng cô cũng chưa bao giờ muốn từ bỏ. Sở dĩ chỉ có thể vận chuyển công pháp
tu luyện, là vì công pháp tu luyện của bản thân cô cũng không có cách nào hành
công được rồi. Ngoài công pháp mà Diệp Mặc đưa cho có thể khiến cô tìm được
hướng tu luyện khác, thì những cái khác cũng không còn chút ý nghĩa nào.
Lần này khi Diệp Mặc tiến vào, Chân Băng Du đúng lúc tỉnh, cô trước giờ đều là
người chịu được sự nhàm chán, cũng không vì Diệp Mặc để cô một mình ở lại
trong phòng mà có chút bất mãn, đối với cô mà nói, cho dù không bị trọng
thương, cô cũng sẽ một mình tu luyện.
Thấy Chân Băng Du đang cố gắng vận chuyển công pháp tu luyện, Diệp Mặc có chút
bất đắc dĩ, hắn đưa đan dược cho Chân Băng Du cũng không ít, thậm chí Tuyết
Dực đan và Chí Quỳnh đan hắn cũng không keo kiệt. Trong phòng của cô, lại dùng
tiên tinh bố trí một Tụ Linh trận. Nhưng vết thương này của Chân Băng Du, căn
bản không phải tu luyện đơn giản là có thể khôi phục được.
Sự đáng sợ và nghiêm trọng của niết bàn thất bại, người luyện thể đều biết,
phần lớn những người sau khi thất bại, sẽ mất đi thân thể của mình, còn Chân
Băng Du vì dùng một phần Hỗn Độn Thanh Địch, thân thể cũng không hao tổn gì,
mà lại tổn thương nguyên thần và Tiên linh căn.
– Hôm nay tôi luyện chế lại một loại đan dược, cô xem xem.
Diệp Mặc lấy ra Song Thần đan đưa cho Chân Băng Du, hắn tin rằng Chân Băng Du
chưa từng nhìn thấy Song Thần đan, vì thứ như ám tảo ở Tiên giới cũng tuyệt
tích rồi, nhưng hắn cũng tính kỹ rồi, nếu như Chân Băng Du nhận ra Song Thần
đan, hắn cũng sẽ không nói lai lịch của nó.
Chân Băng Du nhận lấy bình ngọc mà Diệp Mặc đưa cho cô, cũng không nhìn kĩ,
sau khi mở ra, lấy ra một viên đặt vào trong miệng. Cô bây giờ đã biết Diệp
Mặc quả thực là một đại sư Tiên đan rồi, cho nên đối với đan dược mà Diệp Mặc
đưa cho cô, cô cũng không nghi ngờ gì.
Đan dược vào miệng rồi, chỉ một lát sau, Chân Băng Du bỗng nhiên chấn động,
khuôn mặt lộ rõ vẻ cực kỳ khiếp sợ, ngay lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu vận
chuyển công pháp. Cô cảm thấy công pháp của mình cuối cùng cũng có thể vận
hành được rồi, mặc dù không thể nào chữa trị được linh căn niết hóa, nhưng có
thể chữa trị được nguyên thần đang suy yếu và tán loạn.
Diệp Mặc rõ ràng nhìn thấy khóe mắt Chân Băng Du có hai hàng nước mắt chảy
xuống, cho dù mắt cô nhắm lại rồi, dòng nước mắt kia cũng không chịu đựng nổi
mà trào ra ngoài.
Rõ ràng lúc này trong lòng cô vô cùng kích động, nói cách khác vì vết thương
của mình có khả năng khôi phục nên lại càng kích động.
Diệp Mặc trong lòng đồng thời cũng giật mình, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chân
Băng Du rơi lệ. Trong suy nghĩ của hắn, loại người như Chân Băng Du cho dù sắp
bị giết rồi, cũng sẽ không rơi lệ.
Vì Diệp Mặc biết cô là người thế nào, Chân Băng Du có thể nói là người đối
với đại đạo tu luyện chấp nhất nhất mà hắn từng gặp. Cho dù kinh mạch của cô
vỡ vụn hoàn toàn, linh căn niết hóa, nguyên thần tán loạn rồi, cô vẫn không từ
bỏ tu luyện. Chỉ cần cô còn thở, thì cô đều sẽ tu luyện. Bất luận có hiệu quả
hay không, loại người chấp nhất như cô này quả thực khiến Diệp Mặc có chút xấu
hổ.
Cô bây giờ rơi lệ không phải vì bản thân có thể được cứu rồi, cô chắc hẳn là
vì lại có thể tu luyện được rồi, ít nhất có thể tu luyện nguyên thần rồi.
Diệp Mặc thầm than một tiếng, người con gái này quá chấp nhất rồi, không thể
dùng ngôn ngữ biểu đạt về sự theo đuổi của cô đối với loại chấp nh�ng cần bế
quan rồi.
…
Năm mươi triệu tiên tinh thượng phẩm, Diệp Mặc tu luyện cũng lại càng không
chút tiết kiệm gì.
Tiên tinh Tụ Tinh trận từng tầng từng tầng, đan dược lại càng giống như gặm
kẹo vậy. Trận bàn thời gian sau khi vận chuyển hai năm, Diệp Mặc bỗng nhiên
dừng lại, hắn cuối cùng thăng cấp từ Kim Tiên hậu kỳ lên đến Kim Tiên viên
mãn.
Chỉ cần sau khi hắn độ kiếp xong, là sẽ thành Huyền Tiên, sau khi lên đến
Huyền Tiên rồi, hắn sẽ trực tiếp rời khỏi Hỗn Độn Tinh vực. Theo những gì hắn
suy tính, mấy người Tố Tố cho dù muốn phi thăng cũng không nhanh đến vậy. Hắn
tốt nhất là rời khỏi mười một hạ thiên vực, tiến vào trung thiên vực đi tìm cơ
duyên trở thành Đại Tiên. Tên Lục Chính Quần đó đang truy tìm tung tích của
hắn, bây giờ cũng đã qua bao năm như vậy rồi, chẳng may bị gã tìm ra, ở mười
một hạ thiên vực, hắn căn bản cũng không có cơ hội thoát mạng.
Diệp Mặc biết rõ hắn mặc dù có Thái Ất đan, nhưng tiêu hao khi hắn tu luyện
quả thực quá nhiều. Từ Kim Tiên hậu kỳ thăng cấp lên Kim Tiên viên mãn, cũng
tiêu hao mất mười triệu tiên tinh thượng phẩm. Vậy từ Huyền Tiên sơ kỳ thăng
cấp lên Huyền Tiên viên mãn, thì cần bao nhiêu tiên tinh đây? Hoặc là cần bao
nhiêu tài nguyên tu luyện đây?
Đồng thời Diệp Mặc cũng cảm thấy hiệu quả của tiên tinh tu luyện mặc dù không
tệ, nhưng lại kém xa Tiên tuyền. Nếu như hắn có thể tìm được Tiên tuyền thượng
phẩm, hoặc tìm được Tiên tuyền thuộc tính thượng phẩm, tốc độ tu luyện của hắn
sẽ tăng lên mấy lần.
Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, thần thức lập tức quét đến Chân Băng Du,
cô cũng đã có thể ngồi dậy tu luyện rồi, xem ra hiệu quả của Song Thần đan đối
với cô cũng không tệ. Bất luận là khí sắc, hay là những mặt khác, cô dường
như đều có tiến bộ tương đối lớn, thậm chí thoạt nhìn không phải bộ dạng bị
bệnh nữa rồi.
Thấy Diệp Mặc tiến đến, Chân Băng Du dừng tu luyện lại, chằm chằm nhìn Diệp
Mặc hỏi:
– Thứ mà anh cho tôi là Song Thần đan? Anh lấy được Giác Hồn Tảo từ đâu vậy?
Diệp Mặc trong lòng giật mình, hắn không ngờ Chân Băng Du lại nhìn ra mình đưa
cho cô ấy là Song Thần đan thật, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, trầm
giọng nói:
– Nếu như tôi nói trong Giác Hồn vực thừa dịp cô không chú ý nên tìm được, cô
có tin không?
Chân Băng Du nhíu mày, không nói gì thêm.
– Tiến bộ của cô cũng không nhỏ đấy, không ngờ cũng đã có thể ngồi dậy được.
Diệp Mặc bước đến, lại lần nữa cõng Chân Băng Du lên lưng.
– Cám ơn đan dược của anh, nếu như không phải chỗ đan dược đó của anh, nguyên
thần của tôi không thể nào ổn định lại được. Bây giờ tôi có thể thi triển thần
thức rồi, có thể dùng nhẫn trữ vật của mình rồi.
Chân Băng Du không tiếp tục hỏi thăm chuyện Giác Hồn Tảo nữa.
– Không cần khách sao, cô trọng thương cũng có một phần là do tôi. Số đan
dược đó còn không? Nếu như hết rồi, tôi đưa cho cô vài bình nữa.
Diệp Mặc lại hỏi một câu.
Chân Băng Du trầm mặc một lát rồi nói:
– Vẫn còn nhiều, tôi dùng cũng tương đối ít.
Diệp Mặc lại lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho cô nói:
– Trong này có một số đan dược tôi luyện chế, tặng cho cô, những đan dược cô
cần khôi phục lại nguyên thần tôi cũng luyện chế một ít để trong đó rồi.
Chân Băng Du nghi ngờ hỏi:
– Tại sao? Số đan dược đó anh mang theo người, đợi khi nào tôi dùng, anh đưa
cho tôi không được sao?
– Sớm một chút hay muộn một chút cũng vậy, tôi sắp phải độ kiếp Huyền Tiên
rồi, đợi sau khi tôi thăng cấp lên Huyền Tiên rồi, tôi sẽ từ trong này rời
khỏi Hỗn Độn Tinh vực, tôi đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ một năm nữa mà thôi.
Nói cách khác hơn một năm nữa, cô có thể quay về Cực Kiếm môn rồi. Sau này có
thể không gặp nhau nữa, số đan dược này sớm muộn gì cũng đưa cho cô.
Diệp Mặc giải thích, sớm đã quên mất chuyện mình là bạn đời của Tần Niệm Mân
rồi.
Chân Băng Du uhm một tiếng, không nói gì thêm, không ngờ cũng không hỏi thăm
Diệp Mặc tại sao nói không gặp nhau nữa, vì Diệp Mặc là bạn đời của Tần Niệm
Mân cô cũng biết, đợi Diệp Mặc cõng cô trên lưng rời khỏi biệt thự, khi thu
lại pháp bảo chân khí, cô mới bỗng nhiên hỏi một câu:
– Nếu như có một ngày tôi có thể khôi phục được, tôi sẽ không quên anh đã
từng cứu tôi.
Diệp Mặc mỉm cười:
– Không cần, cô quên tôi vẫn tốt hơn.
Chân Băng Du dường như biết Diệp Mặc nói là có ý gì, cũng không nhiều lời, chỉ
hỏi:
– Anh độ kiếp nắm chắc mấy phần?
Lần này thì Diệp Mặc cũng không nói nắm chắc mấy phần, mà nói thẳng:
– Thực ra tôi thích nhất chính là độ kiếp, tin hay không thì tùy cô.