Vốn dĩ Chân Băng Du thấy Diệp Mặc là Kim Tiên sơ kỳ đến nơi xa xôi như vậy sẽ
cảm thấy kỳ lạ, bây giờ thấy Diệp Mặc chỉ hỏi vài câu, đã một thân một mình
vào hư không Thiên vực, tiến đến Tinh vực Hỗn Độn, Chân Băng Du lại càng há
mồm trợn mắt. Cô quả thực không ngờ còn có loại người cuồng vọng như này,
Huyền Tiên viên mãn thậm chí Đại Tiên cũng ít người một thân một mình vào
trong Tinh vực Hỗn Độn, tên này chẳng lẽ lại cố ý đến đây tìm cái chết hay
sao?
Lúc này những Tiên nhân còn lại đứng quanh cũng sững người, nhưng phần lớn mọi
người đều lập tức hiểu ra, tên Kim Tiên sơ kỳ mới đến này căn bản cũng không
biết quy củ gì, lại cho rằng đến Tinh vực Hỗn Độn chỉ cần một mình là có thể
vào trong được, đúng là thằng ngốc.
Không sai, lúc này Diệp Mặc trong mắt người khác cũng là một thằng ngốc. Không
ai đứng ra nhắc nhở hắn một câu, một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ ọi người xem náo
nhiệt cũng được rồi, ngược lại mọi người lại đang trong lúc nhàn rỗi không có
việc gì làm. Huống hồ một mạng nhỏ của tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ, căn bản cũng
không ai thèm để ý đến.
Diệp Mặc cảm thấy có chút không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì hắn lại
không nói lên được. Hắn cũng không cho rằng tu sĩ Kim Tiên vừa nãy lừa hắn,
trực giác của hắn cũng cho rằng nơi này cứ càng tiến vào bên trong đó, thì
chính là Tinh vực Hỗn Độn. Đúng vào lúc hắn sắp tiến vào hư không dày đặc
sương mù kia, thì một bóng màu xanh nhạt chặn lại trước mặt hắn.
– Anh lại không muốn sống nữa à?
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến.
Diệp Mặc vừa nhìn, lại là người con gái tên Băng Du kia, lần đầu tiên nói mình
không muốn sống nữa à, lần này lại nói mình không muốn sống nữa à, cảm giác cô
cứ mở miệng ra là nói anh không muốn sống nữa à.
Lần này Diệp Mặc ngược lại cũng không tức giận, lúc trước người con gái này
cản mình lại quả thực đã cứu mình một mạng, nếu không đụng độ với Tự Tại Vương
kia, thì hắn làm gì còn sống đến bây giờ?
– Băng Du sư tỷ, tôi sống rất tốt, tại sao lại nói không muốn sống nữa?
Diệp Mặc lạnh nhạt nói.
Chân Băng Du hừ lạnh một tiếng nói:
– Anh cho rằng rất nhiều người trong này không phải đến Tinh vực Hỗn Độn sao?
Tại sao người ta bây giờ không đi?
– Tại sao?
Diệp Mặc theo bản năng hỏi, sau khi hỏi rồi mới biết câu hỏi của mình có chút
ngu ngốc. Những người này không đi, chắc chắn là vì bây giờ không thể đi được.
Chân Băng Du lạnh lùng nói:
– Từ đây đi vào đúng là hư không thiên vực, một mình vào hư không thiên vực
trừ phi anh là Đại Tiên, nếu không chẳng khác gì đi nộp mạng. Hơn nữa đến khu
rào cản của Tinh vực Hỗn Độn, cần phải mấy chục thậm chí mấy trăm Liệt
không phù mới có thể phá được. Một mình anh đi vào trong đó, tôi nói anh tìm
chết vẫn là khách khí đấy.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn những tu sĩ còn lại đang đứng xung quanh Viễn Tinh
Ô, lúc này mới biết những người này âm hiểm đến mức nào. Không ngờ lấy mình ra
làm trò đùa, không có ai đến nhắc nhở hắn.
– Cám ơn Băng Du sư tỷ, cô lại cứu tôi một mạng nữa
Diệp Mặc mặc dù không cho rằng mình vào hư không thiên vực sẽ bị chết, nhưng
nhiều người như vậy cũng không vào trong, rõ ràng hư không thiên vực rất nguy
hiểm. Nguy hiểm là thứ yếu, cái chính là nếu không có ai tiến vào đó, thì Liệt
phù không của hắn ta cũng vô dụng.
Chân Băng Du cũng không nhìn Diệp Mặc, trực tiếp lại lần nữa quay về vị trí
cũ. Diệp Mặc quay đầu lại nhìn thấy một tên tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ nhỏ gầy
cũng vừa lúc quay đầu lại, lập tức khách khí gọi gã lại hỏi:
– Vị bằng hữu chắc hẳn cũng đến cản tôi vào đó phải không?
Tên tu sĩ nhỏ gầy kia gật đầu nói:
– Đúng, hư không thiên vực đến Tinh vực Hỗn Độn một mình anh đi không được
đâu, cần phải có một tổ đội. Anh xem bên đó có rất nhiều tu sĩ giơ tấm biển
lên, bọn họ đều đang kéo người thành tổ đội. Tôi vừa định chặn anh lại, thì đã
có người chặn anh lại rồi.
– Cám ơn anh, tôi tên Diệp Mặc, Tán tu.
Diệp Mặc lập tức cảm kích ôm quyền nói.
Tên tu sĩ nhỏ gầy kia cũng khách khí đáp lễ lại nói:
– Tôi tên Thôi Minh Lập, đến từ Đạo Tinh môn – Đại Chí Tiên môn của Ngọc Hoàn
thiên. Tôi cũng đã tìm được đội của mình rồi, anh nhanh chóng tìm người hợp
thành tổ đội đi.
Thấy Thôi Minh Lập quay về, Diệp Mặc thở dài, tên Thôi Minh Lập này cũng là
người có lòng nhiệt tình. Trong này có nhiều người như vậy thấy hắn một mình
tiến vào hư không thiên vực, ngoại trừ Băng Du hắn quen biết ra, chỉ có một
mình Thôi Minh Lập. Còn Băng Du tại sao lại chặn hắn lại, Diệp Mặc cũng biết
rõ, đó là vì Tần Niệm Mân. Nếu như hắn không quen biết Tần Niệm Mân, thì Băng
Du chắc chắn cũng sẽ không đứng ra chặn Diệp Mặc lại. Nhưng cho dù như vậy,
Diệp Mặc cũng nhận tình cảm của cô.
Cho dù Diệp Mặc rất không muốn lập tổ cùng người khác, bây giờ hắn cũng đành
phải tìm người khác hợp tổ đội. Nếu không với tu vi của hắn, cũng không thể
nào có người tìm đến hắn được.
Chỉ có điều Diệp Mặc liếc nhìn một vòng liền thất vọng, yêu cầu trên những tấm
biển được giơ lên hắn đều không đủ trình độ, yêu cầu thấp nhất cũng là Kim
Tiên hậu kỳ, hơn nữa còn phải có tiên khí phi hành hạ phẩm. Tiên khí phi hành
hạ phẩm thì Diệp Mặc có, đáng tiếc là hắn còn cách Kim Tiên hậu kỳ xa hàng
trăm nghìn dặm.
Một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ bình thường muốn thăng cấp lên Kim Tiên hậu kỳ, cũng
cần tốn mất mấy nghìn năm. Đương nhiên cũng có một số người có tư chất rất
tốt, hoặc là những tu sĩ xuất thân từ những môn phái lớn, chỉ cần mấy trăm năm
là có thể hoàn thành được nhiệm vụ này, thậm chí tốc độ tu luyện thăng cấp
nhanh nhất là mấy chục năm cũng không phải là không có khả năng.
Bất luận tốc độ tu luyện có nhanh bao nhiêu, khoảng cách giữa Kim Tiên sơ kỳ
và hậu kỳ cũng không phải có thể vượt qua một cách đơn giản được.
Diệp Mặc cuối cùng chỉ có thể đi hướng về một bảng biển có yêu cầu thấp nhất
là Kim Tiên hậu kỳ, người giơ tấm bảng đó lên là một tu sĩ Kim Tiên viên mãn,
gã nhìn thấy Diệp Mặc bước đến liền nhíu nhíu mày.
– Tôi có thể vào tổ đội của anh không?
Diệp Mặc nhìn thấy tên này nhíu mày, trong lòng cũng thầm than, vẫn chủ động
hỏi một câu.
Tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn kia ngược lại lại khách khí nói:
– Xin lỗi, yêu cầu thấp nhất của chúng tôi trong này là Kim Tiên hậu kỳ, anh
chỉ là tu vi Kim Tiên sơ kỳ…
– Tôi nghĩ tôi sẽ không kéo toàn đội về phía sau đâu.
Diệp Mặc lại lần nữa nói, hắn biết tiểu đội này nếu như không nhận hắn, thì
những tổ đội khác cũng không cần đến nữa.
Lần này tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ đó chỉ lắc lắc đầu, cũng không nói câu nào.
Mặc dù biết hỏi nữa thì cũng vô ích, Diệp Mặc vẫn cố đi hỏi vài tiểu đội khác.
Đều không ngoại lệ, không có bất kỳ tổ đội nào lại muốn nhận một tu sĩ Kim
Tiên sơ kỳ cản chân như hắn.
Lúc này lại có một số tiểu đội quân số cũng đã đủ, bắt đầu tiến vào hư không
thiên vực. Thậm chí có vài tiểu đội cùng nhau tiến vào cũng có, đối với hư
không thiên vực, quân số càng đông càng tốt.
Hải Xuyên Võ thấy Băng Du chằm chằm nhìn Diệp Mặc, đứng bên cạnh chủ động nói
một câu:
– Hay là bảo Diệp đan sư vào tiểu đội chúng ta đi.
Băng Du lạnh lùng nói:
– Người ta cần sự giúp đỡ của chúng ta sao?
Hải Xuyên Võ lúc trước thấy Chân Băng Du chủ động đến chặn Diệp Mặc lại, trong
lòng cũng có chút vướng mắc, bây giờ nghe thấy ý tứ của cô dường như cũng
không muốn Diệp Mặc vào tiểu đội của mình, trong lòng lại cực kỳ thoải mái.
Nhưng gã cũng mỉm cười thở phào, cũng không nói thêm gì.
Chân Băng Du đúng là không muốn Diệp Mặc tham gia tiểu đội của mình, cô cho
rằng, bất luận Diệp Mặc tham gia vào tiểu đội nào, cuối cùng cũng sẽ nộp mạng.
Để hắn không vào được tiểu đội nào, ngược lại lại tốt cho hắn. Một khi Diệp
Mặc không tìm được tổ đội nào, hắn sẽ tự động quay về, cũng sẽ không đến Tinh
vực Hỗn Độn nộp mạng nữa. Nếu không tu vi Kim Tiên sơ kỳ như hắn, đến Tinh vực
Hỗn Độn, quả thực cũng chẳng có cách nào sống sót được.
Xem ra vẫn cứ là phải một mình mình tiến vào hư không thiên vực, Diệp Mặc bất
đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thôi Minh Lập thấy Diệp Mặc cuối cùng cũng không tìm được tiểu đội nào, cũng
có chút lo lắng cho Diệp Mặc. Gã sở dĩ không khuyên Diệp Mặc đừng vào Tinh vực
Hỗn Độn, là vì gã cho rằng chỉ cần muốn đến Tinh vực, Hỗn Độn thì sớm cũng đã
hạ quyết tâm rồi, cũng giống như gã, không ai có thể khuyên nổi.
– Trình sư huynh, vừa nãy tên Kim Tiên sơ kỳ đó…
Thôi Minh Lập còn chưa nói xong, thì bị đội trưởng tu vi Huyền Tiên sơ kỳ kia
ngắt lời nói:
– Thôi Minh Lập, cho dù nhận anh cũng chỉ là nhìn anh có nghị lực đáng khen,
anh còn muốn giúp người khác? Nếu như anh còn nói lời này, vậy thì mời đi chỗ
khác.
Khóe miệng Thôi Minh Lập có chút đắng chát, không dám nói thêm gì nữa.
Diệp Mặc mặc dù không nghe thấy lời cầu xin của Thôi Minh Lập cho hắn, nhưng
nhìn đội trưởng của bọn họ giáo huấn Thôi Minh Lập, lập tức biết Thôi Minh Lập
chắc hẳn muốn mình vào tiểu đội của gã nhưng lại bị từ chối.
Diệp Mặc liên tiếp tìm mấy tiểu đội cũng không có ai tiếp nhận hắn, trong lòng
có chút buồn rầu. Còn những tu sĩ xung quanh dường như lại đang đứng xem náo
nhiệt, đối với dũng khí của tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ như Diệp Mặc này, cũng có rất
nhiều người kính phục.
Một mình dám xông vào Tinh vực Hỗn Độn không nói, thậm chí còn dám với tu vi
Kim Tiên sơ kỳ muốn gia nhập vào tiểu đội. Nếu như đội trưởng của tiểu đội đó
não không phải ngu lắm, thì không thể nào lại để ột con ghẻ kí sinh như này
gia nhập vào tiểu đội của mình.
Tiên yêu thú hư không, đao quang hư không, khe nứt hư không, còn cả vẩn thạch
hư không nữa, những nguy hiểm trong hư không đó, đều dựa vào sức mạnh tập thể
mới có thể thoát khỏi được. Nếu như một người trong đó kéo lùi lại, nói không
chừng sẽ ảnh hưởng đến toàn tiểu đội. Cho dù có lòng tốt đi nữa, cũng không
thể nào đặt một quả bom hẹn giờ vào trong tiểu đội của mình được.
Tu sĩ từ trong truyền tống trận đến trong quảng trường càng lúc càng đông,
tiểu đội cũng càng lúc càng đông, Diệp Mặc biết mình chắc hẳn rất khó có thể
tìm được tổ đội nào thu nhận hắn.
Vừa lúc đó, từ truyền tống trận trong quảng trường lại tiếp tục sáng lên, chỉ
có điều lần này truyền đến không phải là một người, mà là mấy nghìn người.
Diệp Mặc đang nghi ngờ sao một lần lại có thể truyền tống được nhiều người như
vậy, thì hắn lại nghe thấy tiếng xì xào của những người khác.
– Đây là tông môn Cực Phong Thiên cùng hợp lại để đến Tinh vực Hỗn Độn thí
luyện đây mà, không ngờ một lần đã có nhiều như vậy rồi.
– Một thiên vực chỉ đến chưa đến ba nghìn người, cũng chưa phải là nhiều?
– Cũng đúng, nhưng Cực Phong Thiên lần này giải thưởng cho Top 10 thí luyện
cũng vô cùng hậu hĩnh đấy, tôi nghe nói là Thái Ất đan cộng thêm Tiên khí
thượng phẩm nữa, còn có cả một bộ hộ giáp nữa.
…
Hóa ra là đội đến thí luyện, thần thức của Diệp Mặc quét vào một chút, quả
nhiên phát hiện ra một Đại La Tiên nhân trong đội, còn có vài Đại Chí Tiên
nhân nữa.
Tên Đại Ta Tiên nhân có tu vi cao nhất đứng ra nói với mấy nghìn tu sĩ trên
quảng trường:
– Thời gian thí luyện lần này là hai năm, sau hai năm, chúng ra sẽ tổng kết
thành tích ở đây. Tinh vực Hỗn Độn nguy hiểm trùng trùng, tôi hi vọng mọi
người trong khi thí luyện, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Được rồi, những gì nên nói
tôi cũng nói hết rồi, bây giờ tổ đội các anh tiến vào Tinh vực Hỗn Độn đi.
Đại La Tiên nhân này sau khi đơn giản nói vài lời xong, mấy nghìn tu sĩ nhanh
chóng hợp thành mấy tiểu đội tiến vào trong hư không thiên vực, còn vài Đại
tiên thì cũng không đi vào cùng đội ngũ đó.
Chân Băng Du liếc nhìn Diệp Mặc, cũng theo tiểu đội nhỏ của mình tiến vào
trong hư không thiên vực.