Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1430: Đại trượng phu là phải như vậy


Sau khi có người trong quán rượu nghe được tin tức này, thì nhất thời nhỏ
giọng bàn tán:

– Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông có thù oán với Diệp thành chủ. Hiện tại Diệp
thành chủ cường thế trở về, liệu bọn họ có phong núi một lần nữa không?

– Phong núi một lần nữa sao? Bọn họ không còn cơ hội để phong núi rồi!

Lại có một thanh âm cười lạnh nói một câu, rất hiển nhiên những chuyện xẩy ra
gần đây không phải chỉ có một lão già kia biết.

Lão già kia gật đầu nói:

– Bọn họ xác thực là không có cơ hội phong núi nữa rồi.

– Chuyện gì đã xảy ra?

Lập tức có người hỏi, chính là tên thanh niên gầy nhỏ kia cũng quan tâm lắng
nghe, việc này thì y thực sự là không biết rõ. Chờ sau khi y nghe được câu
chuyện này rồi thì lại có thể lần nữa đi tới nơi khác mà khoe khoang.

Lão già kia nói:

– Bởi vì Diệp thành chủ sau khi bố trí lại trận pháp cho Mặc Nguyệt Chi Thành
một lần nữa, thì lập tức đã đi tới Lôi Vân sơn rồi. Chỉ trong thời gian nửa
ngày, thì Lôi Vân Tông đã bị tiêu diệt. Hơn nữa không nói đến Lôi Vân Tông,
mà ngay cả Lôi Vân sơn cũng bị Diệp thành chủ san bằng. Một ngày sau, thì Diệp
thành chủ lại lần nữa san bằng Vô Cực Tông. Hai đại tông môn chín sao trước
sau chỉ một ngày, thì đã bị Diệp thành chủ tiêu diệt hoàn toàn rồi. Hắc hắc,
sau này Nam An Châu chúng ta không còn Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông nữa rồi.
Cho nên tôi mới nói, cho dù là anh mạnh mẽ, có hậu trường lớn, hắc hắc…

Lão già cười hắc hắc liên tiếp, nhưng không nói hết lời, chỉ là người trong
quán rượu này thì ai ai cũng hiểu được ý của lão ta.

– Đại trượng phu phải sống như vậy…

Tên thanh niên vừa rồi cười nhạt nói Lôi Vân Tông không có cơ hội phong núi
nói một câu phụ họa. Tuy rằng y biết rõ chuyện này, nhưng nghe lão già kia kể
xong, thì vẫn vỗ bàn bưng bầu rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch.

– Diệp thành chủ giết liền mười một tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan
Thành, lẽ nào Đan Thành không có ai dám tìm Diệp thành chủ báo thù sao?

Có một cô gái tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nghi hoặc hỏi một câu.

Một người ngồi bên cạnh bàn của cô gái tu sĩ Trúc Cơ này lập tức trả lời:

– Cô nghĩ rằng Đan Thành vẫn còn là Đan Thành trước đây sao? Đan Thành thời
kỳ hưng thịnh nhất có tới trên trăm tu sĩ Hóa Chân, nhưng trải qua vài lần
vận đổi sao rời, thẳng tới khi Ngân Nguyệt Đan Vương và Nghiễn Điền Đan Vương
rời đi, thì tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành càng ít tới thảm hại rồi. Có thể còn
tới hai mươi tu sĩ Hóa Chân đã là rất tốt rồi, vậy mà lần này Diệp thành chủ
lại trực tiếp giết đi mười một trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành… hắc
hắc…

Tu sĩ kia học theo điệu cười hắc hắc của lão già vừa rồi, sau đó dừng lại
không nói tiếp nữa.

Người thanh niên mới vừa rồi nói câu ‘Đại trượng phu là phải sống như vậy’ lúc
này lại nói tiếp:

– Diệp thành chủ không đi tìm Đan Thành gây chuyện thì đã là phúc khí của Đan
Thành rồi, Đan Thành sao mà dám đi Mặc Nguyệt Chi Thành chứ? Tôi nghe nói Diệp
thành chủ trước khi kết thúc trận chiến kia còn nói một câu, câu nói đó có ý
là nếu như Đan Thành còn không thành thật, thì hắn sẽ trực tiếp san bằng Đan
Thành…

Tuy rằng ở đây chỉ có một số tu sĩ cấp thấp, nhưng khi được nghe kể lại lời
nói của Diệp Mặc thì mỗi những cũng đều nhiệt huyết sôi trào, dường như họ
nghĩ chỉ cần nỗ lực tu luyện, thì sẽ có một ngày nào đó có thể có được sự uy
phong giống như Diệp Mặc.

Giết một lúc mười một tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của một tông môn mười sao,
mà còn có thể nói ra câu nói kia, thì đây là khí phách oai hùng đến nhường
nào?

– Anh hùng, anh hùng, nếu như tôi có thể gặp mặt người anh hùng này một lần,
thì cũng không uổng công tu luyện một kiếp này rồi.

Người thanh niên vừa mới nói xong, thì lại lập tức cảm thán một câu.

Lão già kia lúc này lại mỉm cười nói:

– Vị bằng hữu kia nếu muốn gặp được Diệp thành chủ thì cũng không phải là
chuyện khó.

– Ông có biện pháp?

Thanh niên kia hiển nhiên là cực kỳ sùng bái Diệp Mặc, lập tức kinh hỉ kêu
lên.

Lão già kia gật đầu:

– Ma Ngục cấm địa bạo phát ma khí ra ngoài, Nghiễn Điền Đan Vương vì đi trợ
giúp luyện chế ‘Tuyết ma đan’ mà bị ma khí xâm lấn. Ngân Nguyệt Đan Vương vì
thế cũng chạy tới Ma Ngục cấm địa trợ giúp, vì điều này nên Mặc Nguyệt Chi
Thành mới sinh biến. Sau khi Diệp thành chủ tiêu diệt Vô Cực Tông, thì chắc
chắn sẽ lập tức đi Ma Ngục cấm địa. Nghe nói Ma Ngục cấm địa xuất hiện Tiên Ma
Tinh, rất nhiều tu sĩ đều đã đi trước tới Ma Ngục cấm địa tìm kiếm Tiên Ma
Tinh rồi. Nếu như hiện giờ anh bạn đi Ma Ngục cấm địa thì không chừng có thể
gặp được Diệp thành chủ đấy.

– Tiên Ma Tinh là cái gì?

Lập tức có người nghi hoặc.

Lão già kia vừa muốn nói tiếp, thì lại nghe thấy dưới tầng một có một trận ồn
ào truyền đến, chỉ chốc lát, đã có một đôi nam nữ sắc mặt vội vã chạy lên trên
tầng hai này rồi.

Cô gái váy xanh vừa nhìn thấy hai người này, thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ
kinh hỉ, nhanh chóng đứng lên. Chỉ là không đợi cô gái này nói một câu, thì đã
có một tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy xông lên tầng hai này, trong nháy mắt đã
ngăn cản trước mặt đôi nam nữ kia.

– Hai con kiến hôi Trúc Cơ cũng muốn chạy thoát khỏi bàn tay của ta sao, đúng
là không biết tự lượng sức mình…

Lời tên tu sĩ Kim Đan này còn chưa nói hết thì đã vươn tay ra rồi, hiển nhiên
là muốn một lần nữa bắt lấy đôi nam nữ kia.

Hai tu sĩ Trúc Cơ kia cũng biết, bọn họ ở trong tay tên tu sĩ Kim Đan này căn
bản là không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết mà
thôi.

Tu sĩ Kim Đan ở trong quán rượu này đã là tồn tại ở đẳng cấp cao nhất rồi,
hiện tại tu sĩ Kim Đan muốn giết người, căn bản là không có người nào dám đứng
ra nói gì cả, càng không cần nói tới việc đi ngăn cản. Tất cả mọi người chỉ có
thể thầm mặc niệm cho đôi nam nữ kia. Đắc tội với tu sĩ Kim Đan thì quả thực
là muốn chết mà, huống chi còn có người nhận ra tên tu sĩ Kim Đan kia là ai
nữa.

Một đạo kiếm quang hiện lên, ‘Phụt’ một tiếng, máu thịt văng ra.

Nửa cánh tay cụt lập tức rơi xuống mặt đất.

Không ai ngờ rằng, lúc này lại có người đứng ra để bênh vực kẻ yếu như vậy,
hơn nữa vừa ra tay thì đã chém đứt nửa cánh tay của tên tu sĩ Kim Đan kia.

Sắc mặt tên tu sĩ Kim Đan kia tái nhợt, đỡ lấy cánh tay bị cụt, nhanh chóng
nuốt xuống mấy viên đan dược, sau đó nhìn cô gái mặc váy xanh trước mặt khàn
giọng hỏi:

– Vì sao tiền bối lại chặt đứt cánh tay của tôi? Tôi và tiền bối vốn không
quen biết…

Cô gái váy xanh lạnh lùng nói:

– Ngươi dám giết đệ tử của đại ca ta, lẽ nào ta không thể chặt đứt một cánh
tay của ngươi sao? Cút đi, nếu như dám chần chờ, thì ta lập tức sẽ cắt đứt cái
đầu của ngươi…

Tên tu sĩ Kim Đan kia kêu lên một tiếng đau đớn, căn bản là không dám đứng lại
nói bất kỳ một lời vô ích nào, mà nhanh chóng nhặt cánh tay bị chặt đứt trên
mặt đất lên, sau đó bay ngược ra khỏi quán rượu. Cô gái váy xanh trước mặt
này thì y không thể nhìn thấu được tu vi, hiển nhiên ít nhất đã là tu sĩ
Nguyên Anh rồi.

– Cô là…?

Một đôi nam nữ kia nhặt lại được cái mạng của mình, lập tức nhìn cô gái trước
mặt, mà biểu tình của người thanh niên có chút phức tạp hỏi một câu.

Cô gái váy xanh lập tức gật đầu:

– Là tôi đây, Nhị Hổ, Tiểu Trân. Tôi thực sự không nghờ rằng lại có thể gặp
được hai người ở chỗ này. Đi qua bên kia nói chuyện đi, nếu như đại ca biết
hai người vẫn bình yên vô sự tới được đây, thì nhất định là sẽ vô cùng cao
hứng đấy.

Đôi nam nữ này chính là vợ chồng Du Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân từ Lạc Nguyệt
thành đi tới đại lục Lạc Nguyệt này. Trước đây hai người đều đã được Diệp Mặc
truyền thụ qua công pháp về tu chân, cho nên sau khi tới đại lục Lạc Nguyệt,
cũng không phải chịu quá nhiều ủy khuất, chỉ là mỗi ngày đều cùng các tu sĩ
cấp thấp khác đi khắp nơi tìm kiếm tài nguyên tu luyện mà thôi. Cũng bởi vì
thế, mà mới đắc tội với cái tên tu sĩ Kim Đan vừa rồi.

Du Nhị Hổ có biểu tình phức tạp là vì y nhận ra cô gái váy xanh này. Cô chính
là vợ của Diệp Tử Phong, tên là Đông Phương Na Na. Mà Diệp Tử Phong là em trai
của sư phụ mình. Y còn không ngờ rằng tu vi của Đông Phương Na Na đã đạt tới
trình độ cao như vậy rồi, có thể giết một tên tu sĩ Kim Đan trong nháy mắt thì
Du Nhị Hổ thậm chí còn cho rằng sư phụ của mình phỏng chừng cũng không phải là
đối thủ của Đông Phương Na Na.

Sự hỗn loạn trong quán rượu vốn vẫn đang náo nhiệt, thì đột nhiên lại nhỏ đi
rất nhiều. Cô gái váy xanh này chỉ một chiêu đã có thể tùy ý chặt đứt một
cánh tay của tu sĩ Kim Đan rồi, thì hiển nhiên không phải là hạng người đơn
giản. Ít nhất thì cô phải là tu sĩ Nguyên Anh rồi. Mà bọn họ hiện còn muốn gây
xôn xao trước mặt một tu sĩ Nguyên Anh thì chẳng phải là muốn chết sao?

Cô gái váy xanh này xác thực chính là Đông Phương Na Na, nhưng hiện tại thì
cô cũng không phải tên là Đông Phương Na Na nữa rồi, mà là Trình Na Na. Tư
chất của Trình Na Na cũng rất tốt, là Mộc linh căn thuần khiết. Hơn nữa tài
nguyên tu luyện của Mặc Nguyệt Chi Thành vừa nhiều vừa tốt, lại là nơi có hoàn
cảnh tu luyện tốt nhất, cho nên khi cô vừa bế quan xong, đã có thể độ Nguyên
Anh Lôi Kiếp rồi.

Sau khi vượt qua Lôi Kiếp Nguyên Anh, thì cô lại biết được tin Diệp Mặc đã rời
khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành đi đón chị dâu Tống Ánh Trúc và em gái Diệp Lăng. Mà
trong lòng cô cũng nhớ Diệp Tử Phong, cho nên lập tức rời khỏi Mặc Nguyệt Chi
Thành đi tìm kiếm tin tức của Diệp Tử Phong. Những năm gần đây, cô một mực tìm
kiếm tin tức tại phụ cận Khưu Kiều thành. Trước đây khi Diệp Tử Phong mất
tích, chính là tại Khưu Kiều thành này. Chỉ là Trình Na Na cũng đã tìm hết cả
Khưu Kiều thành này rồi, ngay cả các thành thị phụ cận cô cũng tìm rồi, nhưng
vẫn không hề có chút tin tức nào của Diệp Tử Phong cả.

Mà cho dù như vậy, thì Trình Na Na cũng đã tu luyện được tới Nguyên Anh tầng
năm rồi, có thể thấy được là tư chất của cô tốt đến cỡ nào. Lần này cô cũng là
vừa từ nơi khác tìm kiếm tin tức Diệp Tử Phong trở về, chuẩn bị tìm thêm một
lần nữa ở Khưu Kiều thành, sau đó sẽ trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành. Không ngờ
rằng lần này cô không những nghe được tin tức của Mặc Nguyệt Chi Thành, còn có
cả tin tức của Diệp Mặc, thậm chí còn gặp được cả Du Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân
nữa.

Sau khi ba người ngồi xuống, thì Trình Na Na thấy ánh mắt của Du Nhị Hổ có
chút đề phòng với mình, nên cô lập tức chủ động nói chuyện:

– Nhị Hổ, lúc đầu tôi vốn là cùng Tử Phong lưu lạc tại Nam An Châu này, sau
đó thì tôi và Tử Phong thất lạc nhau. Đại ca sau khi tìm được tôi, thì liền
dẫn tôi tới Mặc Nguyệt Chi Thành. Kỳ thực tên của tôi cũng không phải là Đông
Phương Na Na, cũng không phải là người của Đông Phương gia tộc, mà tôi là
Trình Na Na. Thật không ngờ tôi lại có thể gặp được hai người ở Khưu Kiều
thành này. Khưu Kiều thành này chính là nơi mà Tử Phong đã mất tích, cho nên
tôi luôn luôn tìm kiếm bán kính trăm dặm xung quanh nơi này vài năm rồi, nhưng
đáng tiếc là vẫn không có chút tin tức nào của Tử Phong cả.

Trình Na Na mặc dù không nói ra rằng Diệp Mặc đã tha thứ cho cô, nhưng đã gián
tiếp nhắc nhở Du Nhị Hổ rằng cô đã không còn là Đông Phương Na Na trước đây
nữa rồi.

– Tử Phong sư thúc mất tích rồi sao?

Du Nhị Hổ nghe được tin tức của sư phụ, còn chưa kịp vui vẻ thì đã lại nghe
được tin tức Diệp Tử Phong mất tích, nhất thời kinh ngạc thốt lên.

Trình Na Na buồn bã gật đầu:

– Không nói tới chuyện này nữa, còn hai người vì sao lại ở đây?

Du Nhị Hổ cũng không nói tới chuyện của mình, mà cấp thiết dò hỏi Trình Na Na:

– Dì Trình, cô nói là sư phụ tôi tìm được cô rồi, người hiện tại đang ở Mặc
Nguyệt Chi Thành sao?

Trình Na Na bị Du Nhị Hổ gọi một câu ‘Dì Trình’, khiến cho cô có chút xấu hổ.
Tuy rằng người gọi cô là tiền bối cũng không ít, nhưng tuổi tác của Du Nhị Hổ
thì không chênh lệch với cô lắm, hơn nữa nhìn y còn muốn già hơn cả cô. Y gọi
cô như vậy khiến cô quả thật là có chút không quen. Còn hiện tại cô cũng có
thể hiểu được tâm tình của Du Nhị Hổ, cũng không khác với tâm tình cô khi tìm
kiếm Diệp Tử Phong là mấy.

Trình Na Na lập tức gật đầu:

– Đúng thế, thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành chính là đại ca. Mặc Nguyệt
Chi Thành cũng là do một tay đại ca thành lập nên đấy.

Du Nhị Hổ nghe được tin tức này, thì vành mắt nhất thời đỏ lên. Cậu ta cho
rằng kiếp này đã không có cách nào tìm được sư phụ nữa rồi, nhưng không ngờ
quanh co một hồi, thì đã có được tin tức của sư phụ rồi. Đại danh của Mặc
Nguyệt Chi Thành thì cậu ta đã nghe nói qua nhiều lần, nhưng cậu ta lại không
bao giờ nghĩ rằng Diệp thành chủ kia lại chính là sư phụ của mình cả.

Lỗ Tiểu Trân biết tâm tình của Du Nhị Hổ, nên liền cầm lấy cánh tay đang kích
động đến run rẩy của cậu.

– Hiện tại tôi sẽ đi Mặc Nguyệt Chi Thành tìm sư phụ.

Du Nhị Hổ lập tức đứng lên nói, vì cậu ta một khắc cũng không muốn tiếp tục
lãng phí nữa.

Trình Na Na gật đầu:

– Đại ca bây giờ không có ở Mặc Nguyệt Chi Thành, bây giờ cậu có tới đó thì
cũng không gặp được anh ấy. Nếu như cậu muốn gặp đại ca, thì chỉ có thể đi Ma
Ngục cấm địa. Tôi vừa nghe người ta nói, là đại ca đã đi Ma Ngục cấm địa rồi.

– Vậy chúng ta lập tức sẽ đi Ma Ngục cấm địa.

Du Nhị Hổ cũng không hề suy nghĩ mà nói ngay.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.