Không đợi Lãm Kỳ Duyệt lại mở miệng nói, thì cái khăn tay của Đồ Tử Chân đã
lại hóa thành một đường đao gió màu đen hạ xuống.
Liên tiếp mấy tiếng nổ ‘Rầm rầm…’ phát ra, trận pháp trên Tự Thiên Đảo cũng
bị trấn động, ‘ken két’ một tiếng đã bị phá thủng ra một cái khe, dùng mắt
thường cũng có thể thấy được cái trận pháp này sẽ sụp đổ nếu bị công kích thêm
vài lần nữa.
Lãm Kỳ Duyệt đâu còn dám để cho Đồ Tử Chân tiếp tục công kích, mà lập tức
lao ra khỏi trận pháp rồi lấy ra Tử Mẫu Long Phượng Hoàn chặn lại công kích
của cái khăn tay mầu đen kia.
‘Rắc’ một tiếng.
Tử Mẫu Long Phượng Hoàn và cái khăn tay mầu đen kia va chạm vào nhau phát ra
một tiếng ‘Rắc’ giòn tan.
Lãm Kỳ Duyệt bị bay ra ngoài, va vào phía trên trập pháp phòng ngự, lại phát
ra một tiếng nặng nề nữa.
Lãm Kỳ Duyệt miễn cưỡng khôi phục lại một chút chân nguyên của mình, dùng Tử
Mẫu Long Phượng hoàn che ở phía trước rồi vội vàng nói:
– Đồ đại tỷ, cô cũng coi như là một vị tiền bối, sao lại không phân biệt tốt
xấu gì mà công kích Tự Thiên Đảo của tôi, đây là cái đạo lý gì chứ?
– Là đạo lý gì sao?
Đồ Tử Chân cười nhạt một tiếng:
– Ngươi cùng với Đằng Hùng, Giải Phong giết chết con trai của ta, giờ ta thay
con trai của ta báo thù thì có cái gì không đúng sao?
Trong lòng Lãm Kỳ Duyệt liền sửng sốt, giờ mới hiểu được nguyên nhân, hóa ra
là con trai của Đồ Tử Chân bị người ta giết rồi. Sau đó cái mụ già không nói
đạo lý này cho rằng con trai mụ là do mình giết. Chẳng lẽ con trai mụ là tiên
nhân hay sao? Còn cần tới mấy tu sĩ Hóa Chân liên thủ giết chết nữa chứ? Mụ
già này có vẻ hơi ngu ngốc một chút.
Lãm Kỳ Duyệt cũng chỉ sững sờ trong chốc lát, thì Đồ Tử Chân đã hừ lạnh một
tiếng, chân nguyên lại cuồn cuộn tuôn ra. Tu vi của Lãm Kỳ Duyệt là Hóa Chân
tầng chín, nhưng cũng cảm thấy ngay cả hít thở cũng không được thoải mái.
Dưới sự kinh hãi, Lãm Kỳ Duyệt lập tức quát lên:
– Đồ đại tỷ, nếu như Lãm mỗ giết chết con trai của chị, thì Lãm Kỳ Duyệt
tôi chết cũng không được tử tế, mà sẽ phải chết dưới Lôi Kiếp…
Lãm Kỳ Duyệt bị buộc phải phát ra lời thề, trong lòng tuy rằng vô cùng buồn
bực, vì tự dưng đâu phải thốt ra lời thề độc nhất. Y biết loại phụ nữ ngu ngốc
như Đồ Tử Chân này lại có bản lĩnh vô cùng lợi hại, mà xuất thủ cũng vô cùng
tàn nhẫn.
Đồ Tử Chân nghe Lãm Kỳ Duyệt thề xong, thì cũng trì hoãn lại pháp bảo một
chút. Mụ cũng không coi Lãm Kỳ Duyệt vào đâu, cho dù là Lãm Kỳ Duyệt có
giả bộ, thì cũng không thể nào trốn thoát khỏi tay mụ được.
Nghĩ tới đây, Đồ Tử Chân dùng 'Vực' của mình đem không gian xung quanh toàn bộ
trói buộc lại, sau đó lạnh giọng nói:
– Nếu như ngươi dám nói nửa câu dối trá, thì ta sẽ san bằng cả cái Tự Thiên
Đảo này của ngươi.
Thật sự là một mụ già ngang ngược mà. Trong lòng Lãm Kỳ Duyệt phẫn nộ không
thôi, nhưng vì bản thân cũng không phải là đối thủ của Đồ Tử Chân, cho nên mụ
ta muốn giết y, y thậm chí cả biện pháp chạy trốn cũng không có.
Cưỡng chế sự phẫn nộ trong lòng, Lãm Kỳ Duyệt liền dùng ngữ khí đã hòa hoãn
được một chút rồi nói:
– Đồ đại tỷ, tôi đúng là vừa từ Lạc Hồn Khư trở về, nhưng trong khoảng thời
gian này tôi căn bản là cũng không hề thấy lệnh lang, làm sao có thể giết cậu
ấy được? Hơn nữa, lệnh lang anh minh thần võ, Lãm Kỳ Duyệt tuy rằng ngu dốt
cũng không thể nào mà không nhận ra cậu ấy được, thì sao còn dám ra tay giết
chứ? Đồ đại tỷ uy chấn Vô Tâm Hải, nếu như tôi dám giết lệnh lang, thì Đồ đại
tỷ có thể không biết được sao?
Đồ Tử Chân vốn ngang ngược đã quen, cho tới giờ luôn làm việc theo cách thà
giết lầm một nghìn, cũng không thể buông tha ột. Hiện tại Lãm Kỳ Duyệt nói
như vậy, thật ra cũng khiến mụ bình tĩnh một chút, lúc này mụ mới cảm ứng
được cái tên Lãm Kỳ Duyệt trước mặt này xác thực là không hề giết con trai
mình, ngay cả cái tên Cung Tuyệt mụ vừa giết khi nãy cũng có khi là bị chết
oan đấy.
Nhưng cho dù là chết oan thì sao? Đồ Tử Chân giết rồi thì cũng sẽ quên, tất
nhiên là mụ sẽ không lưu ý tới việc ai bị giết lầm
Lúc này biết được Lãm Kỳ Duyệt chắc là không giết con mình, thì giọng nói
của cô nhất thời hòa hoãn xuống, nhìn chằm chằm vào Lãm Kỳ Duyệt rồi nói:
– Vậy ai đã giết con ta ở Lạc Hồn Khư?
Trong lòng Lãm Kỳ Duyệt mắng to vô số lần. Con của mụ bị ai giết thì làm sao
ta biết được cơ chứ? Chỉ là lời này thì y không dám nói ra, trong lòng thậm
chí còn đang âm thầm cảm thấy may mắn vì mình vừa rồi không đoán sai, hẳn là
mụ Đồ Tử Chân này vừa rồi đã đi qua Lạc Hồn Khư. Nghe nói mũi của mụ Đồ Tử
Chân này còn thính hơn cả mũi chó, hiện tại xem ra cũng không phải là lời đồn.
Biết được Đồ Tử Chân đã đi qua Lạc Hồn Khư, nên Lãm Kỳ Duyệt càng không dám
nói dối, y liền chân thật kể lại chuyện tình vừa rồi tại Lạc Hồn Khư phát hiện
ra 'Dưỡng thần tuyền', cuối cùng chỉ nói tới việc sau khi bọn y rời đi, còn
lại có một mình Diệp Mặc ở đó.
Đồng thời Lãm Kỳ Duyệt cũng nổi lên tâm tư giống như Cung Tuyệt. Muốn cho Đồ
Tử Chân đi đối phó với Diệp Mặc. Cho nên liền nói Diệp Mặc là loại người ác
ôn, chỉ cần ai đối với hắn có chút bất kính thì hắn liền giết.
Lãm Kỳ Duyệt cũng không hề nói câu Diệp Mặc giết con trai của Đồ Tử Chân,
nhưng không có nghĩa là y không ám chỉ thẳng hung thủ chính là Diệp Mặc.
Nghe được việc Diệp Mặc là một tu sĩ Lôi hệ, cánh tay của Cung Tuyệt cũng
chính là bị lôi kiếm của Diệp Mặc chặt đứt, thì Đồ Tử Chân lại càng tin chắc
rằng, con trai của cô chính là do Diệp Mặc giết.
– Cái tên Diệp Mặc kia là tu sĩ từ đâu tới?
Trong mắt Đồ Tử Chân tràn ngập sát khí, lạnh giọng hỏi một câu.
Thấy sát khí tràn ngập trong mắt của Đồ Tử Chân, thì Lãm Kỳ Duyệt lại thở
phào nhẹ nhõm. Y hiểu được sát khí này là không phải nhằm vào mình, cho nên dù
Đồ Tử Chân không hỏi, thì y cũng sẽ nói hết cho Đồ Tử Chân những gì y biết về
Diệp Mặc. Hiện giờ Đồ Tử Chân đã hỏi, thì y càng không có chút do dự nào mà
tranh thủ nói nhanh:
– Tên Diệp Mặc kia cũng không nói là hắn đến từ đâu, nhưng tôi đoán rằng hắn
là tu sĩ của Nam An Châu. Đúng rồi, hắn và đảo chủ Nhân Trúc Đảo là Giải Phong
có quan hệ khá tốt, nói không chừng là hắn sẽ đi làm khách chỗ Giải Phong đảo
chủ.
Tiện thể ám toán Giải Phong một chút, thì trong lòng Lãm Kỳ Duyệt mới cảm
thấy chút cân đối.
– Đem 'Dưỡng thần tuyền' mà ngươi lấy được giao ra đây.
Đồ Tử Chân sau khi hỏi việc xong, thì mặt cũng không chút thay đổi nào mà lên
tiếng muốn cướp đoạt.
– A… Đồ đại tỷ…
Lãm Kỳ Duyệt ngây ngẩn cả người. Để có được 'Dưỡng thần tuyền' thì y mất đi
‘Long tâm viêm’ còn chưa nói, đã thế còn chút nữa thì bị Diệp Mặc giết. Nhưng
hiện tại, lại bị cướp đi sao?
Thấy Lãm Kỳ Duyệt không hề có động tác gì, thì Đồ Tử Chân liền hừ lạnh một
tiếng, khí thế trên người lại lập tức bạo phát ra. Cái khăn tay mầu đen kia
cũng bạo phát ra từng trận âm thanh cọ xát với không gian, trong nháy mắt liền
bay lên.
Lãm Kỳ Duyệt cũng không dám nói nhiều nữa, cố nén sự phẫn nộ và không cam
lòng trong nội tâm xuống, đem một cái pháp bảo không gian có hình một chiếc
bình đưa cho Đồ Tử Chân rồi nói:
– Nó đây.
Đồ Tử Chân tiếp nhận chiếc bình, thậm chí cũng không thèm mở ra xem một chút,
thì đã xoay người biến mất. Mụ không thèm mở ra xem, là vì mụ vững tin là
Lãm Kỳ Duyệt không dám lừa gạt mình. Nhưng mụ lại không hề biết, trong cái
bình đó cũng chẳng phải là 'Dưỡng thần tuyền' gì cả, vì Lãm Kỳ Duyệt cho dù
là mạo hiểm cũng phải lừa mụ, huống chi Lãm Kỳ Duyệt cũng rất hiểu tính
cách của mụ nữa.
Lãm Kỳ Duyệt nhìn bóng lưng Đồ Tử Chân biến mất, cười lạnh một tiếng, thầm
nghĩ rằng cái mụ già kia ỷ vào tu vi cao cường của mình, luôn tự cao tự đại,
đều không coi ai ra gì cả. Vừa rồi bản thân chỉ đưa ụ ta một cái bình đựng
rượu bình thường, vậy mà mụ già đó cũng không thèm mở ra kiểm tra một chút,
hẳn là mụ tin chắc rằng mình sẽ không dám lừa gạt mụ ta.
– Lão tử cũng không nên ở lại Tự Thiên Đảo nữa rồi.
Lâm Kỳ Thủy nói một câu với giọng căm hận, sau đó vội vã quay lại đảo của mình
thu thập một chút, lại giải tán toàn bộ thân tín của mình ở trên đảo, rồi mới
lấy ra một pháp bảo phi hành bay đi mất.
…
Nếu như lúc này có người hỗ trợ khống chế pháp bảo phi thuyền, thì Diệp Mặc
khẳng định là sẽ tiến vào trong Thế giới trang vàng để thử nghiệm hiệu quả
của 'Dưỡng thần tuyền'.
Đáng tiếc là hiện tại chỉ có một mình hắn, cho nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua
chuyện thí nghiệm 'Dưỡng thần tuyền'.
Lúc này thì hắn đã là tu sĩ Hóa Chân, dù cho hiện tại chiếc pháp bảo phi
thuyền này kém hơn so với 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' của hắn, thì Diệp Mặc
cũng có thể đẩy nhanh tốc độ chỉ chậm hơn một chút so với 'Ô vân trùy – Thanh
Nguyệt' mà thôi.
Mà cái tốc độ này còn hơn 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' khi chưa được dung nhập
'Côn lân' vào không ít.
Chỉ ngắn ngủi một tháng, thì pháp bảo phi thuyền của Diệp Mặc cũng đã đưa hắn
lần thứ hai trở lại đảo san hô mà trước đây hắn đã tiễn Mông Kỳ đi.
Diệp Mặc hiện tại đang rất nhớ nhà, nên căn bản cũng không có dự định dừng lại
ở trên đảo này. Nhưng khi hắn thấy trên cái đảo thiếu thốn linh khí này có hai
người, thì nhất thời cũng có chút kinh ngạc. Ở cái đảo thiếu thốn linh khí như
thế này, thì ai lại nguyện ý ở chứ?
– Kinh Học Thành?
Thần thức của Diệp Mặc sau khi quét đến một trong hai người, thì thiếu chút
nữa đã kêu lên thành tiếng. Nhưng hắn lập tức biết rằng người này không phải
là Kinh Học Thành, bởi vì Kinh Học Thành là một người đàn ông, còn người mà
thần thức của hắn nhìn thấy thì lại là một cô gái.
Cô gái này chỉ có tu vi Hư Thần tầng chín, nhưng lại giống Kinh Học Thành như
là được đúc ra từ một khuôn vậy. Khắc biệt duy nhất của cô gái này với Kinh
Học Thành chính là cô còn đen hơn cả Kinh Học Thành một chút, bộ dạng càng thô
ráp hơn so với Kinh Học Thành. Mầu da của Kinh Học Thành thì là mầu đồng rồi,
nhưng cô gái này còn đen hơn nữa, tuy rằng không thể nói là cô rất xấu, nhưng
cũng tuyệt đối là không liên quan gì tới hai chữ ‘xinh đẹp’ cả.
Bên cạnh cô gái này còn có một tu sĩ trung niên đã có chút nếp nhăn, tu vi
cũng khá cao, đã là Kiếp Biến tầng bẩy rồi.
Thấy cô gái này, thì Diệp Mặc lập tức đổi ý. Cô gái này có tướng mạo quá giống
với Kinh Học Thành, khẳng định là có quan hệ thân thiết với y. Mà cái anh
chàng Kinh Học Thành kia quả là một người vô cùng hào sảng, đã đưa ình một
khối ngọc bài làm bùa hộ thân. Đồng thời nói là nếu như Ung Lam Y muốn gây khó
dễ ình thì có thể nhờ đến sự bảo hộ của Thương Hải Điện.
Đã biết rõ rằng mình chính là người giết Ung Ô Tử của Thông Hải Giáo, Kinh Học
Thành còn dám làm như vậy, hiển nhiên là y đã thực sự coi mình là bằng hữu,
muốn toàn lực ra tay giúp đỡ mình.
Diệp Mặc dù không có thời gian để đi Thương Hải Điện, nhưng trong lòng hắn
cũng đã coi Kinh Học Thành là bằng hữu của mình rồi. Hiện tại trên đường gặp
được người có quan hệ với Kinh Học Thành, thì Diệp Mặc lập tức khống chế pháp
bảo phi hành hạ xuống hòn đảo này.
Hai người trên đảo vốn rất đề phòng, hiện tại thấy Diệp Mặc đã hạ xuống trên
đảo, thì hai người liền cảnh giác đứng sang một bên, nhìn chằm chằm vào Diệp
Mặc đang đứng trên pháp bảo phi hành.
Diệp Mặc cũng không hề thu hồi lại pháp bảo phi hành của mình, mà cười ha hả
rồi ôm quyền nói:
– Hai vị đến từ Thương Hải Điện sao?
Tu sĩ trung niên trên mặt có nếp nhăn kia nhìn thoáng qua pháp bảo phi hành
của Diệp Mặc, trong mắt lộ ra một tia khiếp sợ, chỉ là nỗi khiếp sợ kia liền
nhanh chóng biến mất, sau đó cẩn thận đáp lại:
– Chúng tôi hình như chưa từng gặp qua anh bạn, không biết anh bạn có điều gì
muốn hỏi hay không?
Y không hề nói rằng mình tới từ Thương Hải Điện, nhưng cũng không hề phủ nhận.
Diệp Mặc mỉm cười:
– Tôi có một người bạn là Kinh Học Thành ở Thương Hải Điện, không biết hai vị
có biết không?
– Anh là bạn của anh trai tôi?
Cô gái da ngăm đen kia lập tức kinh ngạc hỏi một câu, nhanh đến nỗi tu sĩ
trung niên kia muốn ngăn cản cũng không kịp. Trong nội tâm của cô vẫn còn đang
nghi hoặc, không biết anh trai cô từ khi nào có một người bạn có thể vượt qua
Vô Tâm Hải như vậy chứ?
Sự nguy hiểm của Vô Tâm Hải, cô sao có thể không biết được? Hải thúc mang theo
cô tới đây, dọc theo đường đi đã gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm rồi, luôn
luôn phải cẩn thận từng chút một, đâu có dám quang minh chính đại mà dùng pháp
bảo phi hành bay trên bầu trời Vô Tâm Hải như người này chứ. Chỉ cần một chút
không cẩn thận thôi, là sẽ bỏ xác tại Vô Tâm Hải này.