Răng rắc một tiếng, tên yêu tu Kiếp Biến tầng thứ tư chỉ lùi về một chỗ cách
đó mấy trăm bước, liền bị một đường thần hồn của Diệp Mặc tiêu diệt, thậm chí
đến một câu xin tha mạng cuối cùng cũng không nói ra được. Tấm phù lục trong
tay gã dưới Vực mạnh mẽ của Diệp Mặc, căn bản cũng không có bất kỳ dấu tích
nào.
Khi yêu tu Kiếp Biến tầng thứ tư bị Diệp Mặc giết chết, trên một đảo cực lớn
của Vô Tâm Hải, một khí thế kinh người cũng dần dần được nâng lên, đồng thời
một giọng nữ khàn khàn vang lên:
– Muốn chết à…
Giọng nói kia tức giận vang lên, một đường độn quang từ trong đảo phóng đi,
trong nháy mắt liền biến mất trong không trung.
Diệp Mặc giết hai con kiến hôi Kiếp Biến xong, trong lòng cảm thấy thoải mái
hơn một chút, sau đó hắn lại phát hiện ra không đúng. Vừa nãy nơi bị bổ ra mặc
dù chừng mười trượng, nhưng đều là đá màu xanh cực cứng, rõ ràng có gì đó
không đúng.
Thần thức của Diệp Mặc sau đó lại quét vào trong cái khe sâu đó, ngay sau đó,
hắn liền phát hiện ra trong cái khe đó có một số giọt nước màu xanh nhạt dính
vào chỗ mà hắn bổ ra.
– Dưỡng Thần Tuyền…
Diệp Mặc mừng rỡ kêu lên, đây mới thực sự là hình thành Dưỡng Thần Tuyền. Cái
mà bọn họ lấy được mới chỉ là Dưỡng Thần Tuyền được tích tụ sau vô số năm mà
thôi.
Lúc này Diệp Mặc vui mừng không khác gì cảm giác lần đầu thấy được Khổ Trúc,
phát hiện ra một giọt Dưỡng Thần Tuyền, đồng nghĩa với việc hắn suy đoán hoàn
toàn chính xác. Chẳng qua những tu sĩ lúc đó phát hiện ra Hóa Thần Châu thông
minh tuyệt đỉnh, cũng không xây Hóa Thần Châu trong hồ bạch ngọc, mà lại thông
qua phương pháp thẩm thấu qua tảng đá xanh này rồi rót vào hồ bạch ngọc, chẳng
trách mình vừa nãy không thể nào phát hiện ra được.
Diệp Mặc cũng không nghĩ ngợi gì, lại bổ một đao ra. Thần thức của hắn điều
khiển đao khí, không để một đao này của mình làm tổn thương đến Hóa Thần
Châu.
Nơi mà giọt Dưỡng Thần Tuyền này xuất hiện lại lần nữa bị Diệp Mặc chém, một
viên châu màu xanh linh khí bức người im lìm khắc vào một nơi bên cạnh vách
đá, một giọt nước không màu vừa nãy lộ ra rơi xuống, so với Dưỡng Thần Tuyền
mà lấy được từ trong hồ bạch ngọc, thì giọt dưỡng thần thủy châu này lại càng
trong suốt và sáng hơn nhiều.
– Hóa Thần Châu.
Diệp Mặc lại lần nữa không ngăn được sự vui mừng trong lòng mình, cũng không
nghĩ ngợi gì đặt viên châu đó vào trong một hộp ngọc, tiện tay ném hộp ngọc đó
vào trong thế giới trang vàng.
Giọt nước không màu kia đối với Diệp Mặc mà nói mới là Dưỡng Thần Tuyền thực
sự. Dưỡng Thần Tuyền thông qua tảng đá màu xanh kia tích lọc, bất luận hiệu
quả hay là tác dụng có kém hơn một chút, mặc dù Diệp Mặc không biết lúc đó
người đó tại sao lại làm như này, nhưng những thứ này đối với hắn cũng không
còn quan trọng nữa rồi.
Sau khi lấy được Hóa Thần Châu, Diệp Mặc lúc này cũng không muốn ở lại đây,
hắn lập tức phóng ra pháp bảo phi thuyền màu xám đen, trong nháy mắt từ trên
bầu trời Lạc Hồn Khư biến mất.
Diệp Mặc vừa mới đi chưa được bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ là nửa tuần hương.
Trên bầu trời Lạc Hồn Khư lại xuất hiện một đường độn quang, tốc độ của đường
độn quang này vô cùng nhanh, chỉ trong tích tắc cũng đã hạ xuống Lạc Hồn Khư.
Đường độn quang biến mất, rõ ràng là một nữ tu mặc quần áo màu đỏ thân hình
gầy gò. Người đàn bà này toàn người cũng không có chút trang sức nào. Nhưng
ánh mắt của bà thì lại mang một tính ưu việt khiến người khác không thể nào so
sánh được.
Người đàn bà này vừa xuất hiện trên Lạc Hồn Khư, lập tức đứng lại bên cạnh một
cỗ thi thể nám đen, đồng thời căm hận nói:
– Không ngờ là một tu sĩ lôi hệ, dám giết con trai mình, lão nương đây sẽ
nuốt sống ngươi.
Nói xong, lại hét to.
Nhưng sau đó ánh mắt bà lại rơi xuống một hồ bạch ngọc rỗng tuếch. Sau đó
ánh mắt của bà lại đại biến, phẫn nộ nói:
– Tôi nói ai lại dám to gan như này, vốn dĩ con trai mình tìm ra Dưỡng Thần
Tuyền đầu tiên, người này lại diệt khẩu con trai của mình, được, được, Đồ Tử
Chân tôi nhất định phải giết chết hết các ngươi…
Bà bỗng nhiên quên mất từ lúc con trai mình đã bị giết chết, đến khi bà đến
nơi này cũng chưa đến một tuần hương. Mà lại trực tiếp nhận ra Dưỡng Thần
Tuyền nơi này chính là con trai bà phát hiện ra. Còn chuyện diệt khẩu, bà cũng
không muốn nghĩ nhiều, có ai diệt khẩu rồi còn để thi thể con trai bà nằm ở
chỗ này cơ chứ?
Ngay sau đó, bà không ngờ lại nhảy xuống hồ bạch ngọc Dưỡng Thần Tuyền, điên
cuồng ngửi xung quanh.
Chỉ tích tắc sau, bà bỗng nhiên trừng mắt nói:
– Không ngờ là Giải Phong của đảo Nhân Trúc liên thủ với lão già Đằng Hùng
của Giao Đằng cung và cả tên họ Lãm của đảo Tự Thiên nữa, cùng nhau giết chết
con trai mình. Còn có một người đàn bà nữa, mình không ngờ lại không thể nào
đoán ra lai lịch của cô ta được.
Diệp Mặc tu luyện dưới Khổ Trúc, khí tức tinh khiết tự nhiên, vốn dĩ hóa thành
một thể với tự nhiên, mặc dù hắn đi cuối cùng, cũng là hung thủ thật sự giết
con trai bà, nữ yêu tu tên Đồ Tử Chân ngược lại lại không nhận ra được Diệp
Mặc đã đến. Cũng không ngẫm nghĩ tu vi của con trai bà, chỉ là tự cho rằng con
trai bà phải có mấy tu sĩ Hóa Chân liên thủ lại mới có thể giết được.
Diệp Mặc cũng không biết hắn giết người rồi, gánh chịu hậu quả lại là mấy
người còn lại, lúc này hắn đã ngồi trên pháp bảo phi thuyền màu xám đen tốc độ
kéo đến cực điểm.
Pháp bảo phi thuyền màu xám đen trên bầu trời Vô Tâm Hải, lúc này căn bản cũng
không nhìn thấy bóng dáng, trong nháy mắt rời khỏi khu vực biển này, xông về
hướng Nam An châu.
…
Cung Tuyệt buồn bực vô cùng, y mặc dù bị Diệp Mặc đánh trọng thương, lúc này
ngoại trừ cánh tay bị đứt không thể nào khôi phục được, thương thế cũng được
khôi phục bảy phần rồi. Y tin rằng chỉ cần để y đuổi kịp được nữ tu kia, y
chắc chắn sẽ lấy được Dưỡng Thần Tuyền mà nữ tu đó lấy được.
Nhưng y đuổi theo khoảng một canh giờ, lại đến bóng dáng của nữ tu đó cũng
không thấy. Bất đắc dĩ tới cực điểm, Cung Tuyệt đang định quay về đảo Di Lâm
của mình, thần thức lại mơ hồ quét được một đường độn ảnh màu hồng phấn, lập
tức trong lòng mừng rỡ, lập tức không chút do dự nghênh đón.
Trên người nữ tu đi cùng với Diệp Mặc lúc trước mặc cũng là trang phục tu sĩ
màu hồng nhạt, lúc này y nhìn thấy lại là bóng dáng màu hồng phấn, lập tức
liền cho rằng đây chính là nữ tu họ Diệu lúc trước.
Khiến cho Cung Tuyệt không ngờ tới chính là, thân hình của y vừa mới động, thì
bóng dáng màu hồng phấn đó đã xông về phía y.
Trong nháy mắt, bóng dáng màu hồng phấn đó liền chặn trước mặt y rồi.
Cung Tuyệt lập tức nhận ra nữ tu này không phải là nữ tu họ Diệu lúc trước, vì
nữ tu trước mặt này y cũng biết, trong phạm vi mấy trăm nghìn dặm trong Vô Tâm
Hải cũng không có ai dám chọc giận người này, chính là Đồ Tử Chân của Bằng
đảo.
– Cung Tuyệt của đảo Di Lâm bái kiến Đồ tiền bối…
Cung Tuyệt trong lòng thầm mắng xui xẻo, đồng thời khóe miệng lại không có
chút chậm trễ nào.
Đồ Tử Chân lạnh lùng nhìn Cung Tuyệt nói:
– Anh vừa mới từ chỗ nào đến đây?
Nếu như là bình thường, Đồ Tử Chân cũng không muốn nói lời thừa với tên Cung
Tuyệt này, bà sớm đã đi rồi. Nhưng hôm nay bà lại toàn thân đầy hỏa khí, con
trai của mình phát hiện ra Dưỡng Thần Tuyền, cuối cùng Dưỡng Thần Tuyền lại bị
những người còn lại lấy đi. Cướp đi thì cũng không tính, còn giết con trai của
bà nữa.
Cung Tuyệt vội vàng nói:
– Vãn bối vừa mới từ Lạc Hồn Khư quay về, đúng lúc gặp tiền bối ở đây…
– Anh vừa mới từ Lạc Hồn Khư quay về?
Giọng nói của Đồ Tử Chân bỗng nhiên lớn giọng, thậm chí là sắc bén.
Cung Tuyệt không biết Đồ Tử Chân có ý gì, cũng không làm gì khác hơn chỉ có
thể cung kính nói:
– Vâng, vãn bối vừa từ Lạc Hồn Khư về.
– Đến Lạc Hồn Khư còn có ai nữa?
Giọng nói của Đồ Tử Chân lại càng rít lên nói.
Cung Tuyệt lại như không nghe ra, y cho rằng Đồ Tử Chân trước giờ vẫn không
hợp tình người như này. Bây giờ đối phương hỏi đến, y cũng không giấu diếm,
trực tiếp nói:
– Lúc đó trên Lạc Hồn Khư còn có Đằng cung chủ của Giao Đằng cung và Lãm đảo
chủ của đảo Tự Thiên, ngoài ra còn có Giải đảo chủ của đảo Nhân Trúc và một
đôi nam nữ tu sĩ khác nữa…
Cung Tuyệt nói tới đây, trong lòng giật mình, Dưỡng Thần Tuyền vừa nãy y đến
một chút cũng không lấy được, bây giờ Đồ Tử Chân của Bằng đảo lại ở đây, y làm
sao không biết đưa đẩy, khiến mấy tên lấy được đồ cũng không được yên ổn?
Nói không chừng tên họ Diệp kia bây giờ cũng chưa có đi, đúng lúc bị Đồ Tử
Chân bắt được quả tang. Tên Diệp Mặc đó có lợi hại đi nữa, cũng sẽ không phải
là đối thủ của Đồ Tử Chân?
Nghĩ tới đây, Cung Tuyệt lại càng hưng phấn nói, y vừa muốn nói chuyện, lại
thấy Đồ Tử Chân lạnh lùng nói:
– Không ngờ anh còn có bản lĩnh này, không ngờ đến tôi cũng không thể nào
quan sát được anh đến Lạc Hồn Khư. Nghe nói anh còn có một Thiên chướng ngũ
lôi hợp nữa, có thể phóng ra tia sét đúng không?
Ngay cả Cung Tuyệt cũng nghe ra câu nói của Đồ Tử Chân có chút không ổn, y vừa
muốn nói chuyện, lại cảm thấy thân mình ớn lạnh, ngay sau đó y không ngờ lại
cảm nhận cái cảm giác cực kỳ khó chịu khi bị Vực trói buộc.
Không ổn rồi, Cung Tuyệt lập tức hiểu ra tình cảnh của mình, cũng không nghĩ
ngợi gì chân nguyên liền điên cuồng vận chuyển, Thiên chướng ngũ lôi hợp cũng
được phóng ra.
Nhưng y vừa mới thoát được Vực của Đồ Tử Chân, thì lại bị chiếc khăn tay màu
xám của Đồ Tử Chân đập trúng.
– Á…
Cung Tuyệt hét thảm một tiếng, chân nguyên của Cung Tuyệt vừa mới tràn ra, đã
bị chân nguyên đại thủ của Đồ Tử Chân tạo thành chân nguyên bay ra tứ phía.
Cung Tuyệt đến cơ hội nói mình bị oan cũng không có, liền bị ả Hóa Chân chưa
bao giờ nói đến đạo lý tiêu diệt, y cũng chưa tiến vào hồ bạch ngọc, mà Đồ Tử
Chân đã có thể ngửi được mùi của y mới là chuyện lạ. Nếu như lúc này y còn
chưa chết, y chắc chắn sẽ hỏi một câu, so với sự dã man và điên cuồng của Đồ
Tử Chân, thì Diệp Mặc qủa thực chính là một quan tòa công chính hơn rồi.
Đồ Tử Chân chỉ nhìn mặt liền giết Cung Tuyệt y, tiện tay đã vứt nhẫn trữ vật
của Cung Tuyệt vào trong nhẫn trữ vật của mình, căn bản đến chút tâm tư cũng
không có.
…
Lãm Kỳ Duyệt mặc dù dưới tay Diệp Mặc cũng thua thiệt nhiều, mồi lửa kì dị
Long Tâm Viêm của mình cũng bị Diệp Mặc cướp đi rồi. Nhưng lúc này trong lòng
gã cũng không còn cảm giác buồn bực lúc trước nữa, nửa đoạn linh mạch cực phẩm
đó cũng coi như thôi, dưới đảo Nhân Trúc của gã còn một đoạn linh mạch cực
phẩm, quan trọng nhất chính là gã hôm nay phát tài rồi. Lấy được nhiều Dưỡng
Thần Tuyền như vậy, đây lại là thứ đẳng cấp nhất nữa.
Ầm một tiếng thật lớn, Lãm Kỳ Duyệt còn đang vui mừng đột nhiên đứng lên
trong chỗ của mình, gã không ngờ lại cảm thấy trận pháp trên đảo của mình bị
người khác tấn công rồi. Gã là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín, ở vùng này
cũng coi như là bá chủ, ngoại trừ loại biến thái như Diệp Mặc, còn có ai lại
dám tấn công trận pháp của gã?
– Lãm Kỳ Duyệt, nạp cho lão nương cái mạng chó chết đi.
Sau đó một giọng nói lạnh như băng cắt đứt mạch suy nghĩ của Lãm Kỳ Duyệt.
– Đồ Tử Chân của Bằng đảo?
Lãm Kỳ Duyệt nhanh chóng phi độn ra ngoài, cuối cùng cũng nhận ra là ai tấn
công đảo Tự Thiên của gã, lập tức sắc mặt đại biến.
Lại một tiếng nổ kinh khủng nữa vang lên, khăn tay của Đồ Tử Chân hóa thành
một lưỡi đao hình vuông màu đen phủ kín trời lại lần nữa đập xuống, trận pháp
phòng ngự của đảo Tự Thiên lập tức xuất hiện một vết nứt.