Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1379: Người bạn thứ hai vương dĩnh


– Tôi chỉ biết là một loại khoáng thạch vân, cụ thể thế nào tôi cũng không
biết. Tôi phụ trách sắp xếp toàn bộ lực lượng của ẩn môn của nhà họ Uông ở Nam
Sơn, sau đó thông qua áp lực hoặc những cách khác để chính quyền Lạc Nguyệt
đốn hạ mảnh rừng bên ngoài thành Lạc Nguyệt xuống, làm địa bàn của ẩn môn, sau
đó đưa địa bàn này cho bọn họ.

Uông Lãnh Pháp lập tức trả lời, đến bản thân y cũng mơ hồ cảm thấy không đúng,
nhưng y lại không có cách nào từ chối trả lời được.

– Vậy bọn họ đưa gì cho Uông gia Nam Sơn các anh?

Giọng nói của Diệp Mặc lại có chút lạnh lùng.

Uông Lãnh Pháp rùng mình một cái, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, rõ
ràng là vì khí thế vừa nãy của Diệp Mặc quá mạnh. Nhưng y lại trả lời ngay:

– Bọn họ giúp Nam Sơn Uông gia chúng tôi báo thù, sau đó chỉnh đốn lại toàn
bộ ẩn môn, do Uông gia tôi khống chế toàn bộ tài nguyên.

Không thể không nói người trong ẩn môn thật ích kỷ, vừa nãy Uông Lãnh Pháp nói
đối phó với Lạc Nguyệt và Diệp Mặc như nào, không có ai đứng ra phản đối lại,
bây giờ Uông Lãnh Pháp vừa nói chỉnh đốn toàn bộ ẩn môn, độc chiếm tất cả tài
nguyên, thì những võ giả ẩn môn trong từ đường lập tức trở nên tức giận.

Uông Lãnh Pháp bị sự tức giận này kích thích, lập tức biết mình không khống
chế được đã nói toàn bộ bí mật ra rồi. Trong mắt y hiện lên tia thất vọng,
không đợi Diệp Mặc hỏi tiếp, lập tức rút thanh kiếm sắc ra cứa cổ.

Diệp Mặc cũng không ngăn lại, hắn giơ chân nguyên đại thủ ra trực tiếp xách
người áo xám kia tiến hành lục soát. Một lát sau, Diệp Mặc vứt người áo xám đó
xuống, sau đó lại nói với Trương Hoa và Cổ Dương Hòa đã há mồm trợn mắt kia
nói:

– Tôi có việc đi trước, nếu hai người muốn đến Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt cũng
rất hoan nghênh hai người.

Sau khi Diệp Mặc rời khỏi, những võ giả ẩn môn trong từ đường mới tỉnh táo
lại. Lúc này bọn họ mới biết, hóa ra cổ võ tu luyện đến cực điểm còn có loại
bản lĩnh như Diệp Mặc kia.

Những người còn lại của Nam Uông Sơn gia muốn rời khỏi từ đường, nhưng bây giờ
đám người áo xám kia cũng đã bị tiêu diệt rồi, những võ giả còn lại làm sao có
thể bỏ qua như vậy được. Sau một trận chém giết, Nam Sơn đã ngay dưới chân
rồi, những lời này lúc đó cũng biến mất.

Một tiếng sau, một đảo nhỏ tư nhân gần Bắc Thái Bình Dương bỗng nhiên phát nổ,
một đảo nhỏ khoảng hai ba nghìn kilomet vuông hóa thành hư ảo trong vụ nổ kịch
liệt đó. Còn nguyên nhân của vụ nổ đó thì lại không ai biết, chỉ biết tất cả
người trên đảo này đều chết không còn một ai.

Đảo nhỏ này đương nhiên là Diệp Mặc tàn phá. Lạc Nguyệt có vân khoáng sản chỉ
có nước Mỹ biết. Chuyện này chắc chắn là những người còn lại của Liên hợp quốc
làm. Cho nên Diệp Mặc từ trong ký ức của người mặc áo xám kia biết được đảo
nhỏ này là ổ của tổ chức, trực tiếp bố trí một trận pháp, sau đó phát nổ trận
pháp này, tiêu diệt toàn bộ đảo này.

Hắn cũng có thể dễ dàng giết chết toàn bộ người áo xám và tổ chức đầu não trên
đảo nhỏ này, nhưng Diệp Mặc cảm thấy dùng cách trận pháp phát nổ nhanh hơn và
sảng khoái hơn, đến đảo nhỏ cũng không còn nữa, thì những người áo xám kia còn
chạy đi đâu nữa?

Trở lại Ninh Hải, Diệp Mặc phát hiện Mục An và Tô My đang ngồi trong nhà nói
chuyện, hắn không lập tức đến, mà lại dùng thần thức của mình quan sát. Hắn
muốn nhìn xem Vân Băng còn ở Ninh Hải hay không, còn cả Đình Đình nữa. Bao
nhiêu năm trôi qua rồi, Đình Đình chắc cũng trở thành thiếu nữ rồi.

Nhưng thần thức của Diệp Mặc quét đi quét lại vài lần, cũng không tìm được
bóng dáng của Vân Băng. Diệp Mặc lại lần nữa quét đến Yên Kinh, hắn tìm được
Trác Ái Quốc, thậm chí còn nhìn thấy người phụ nữ trung niên Vương Dĩnh kia
nữa. Đến những người chỉ gặp mặt vài lần, Diệp Mặc cũng nhận ra. Nhưng cũng
không nhìn thấy Vân Băng và Đình Đình, Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên có chút
phiền muộn.

Hắn đột nhiên giật mình, hắn không rõ tại sao mình lại có tâm trạng này. Nhưng
đợi sau khi hắn bình tĩnh trở lại, hắn lại phát hiện ra mình không ngờ lại có
chút nhớ mong muốn gặp Vân Băng và Đình Đình.

Diệp Mặc lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ này đi, hắn biết Vân gia ở nơi nào, nhưng hắn
lại không định đến hỏi. Vân Băng căn bản cũng chính là người mà Vân gia vứt
bỏ, cho dù có chuyện gì, Vân Băng cũng sẽ không đến chào hỏi Vân gia.

Lúc này Diệp Mặc rất muốn dùng thần thức của mình quét cả trái đất này, xem
Vân Băng ở nơi nào, còn cả dì Nhan ở đâu nữa. Thậm chí hắn còn muốn xem xem
Đông Phương Vượng có phải đã rời khỏi nơi này rồi hay không.

Nhưng Diệp Mặc lại kìm chế được ý nghĩ này, thần thức của hắn mặc dù mạnh,
nhưng linh khí trên trái đất thiếu thốn, thần thức của hắn muốn tìm một lần
như vậy, rõ ràng cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, thậm
chí còn cần đến nửa ngày hoặc một ngày, hơn nữa một lần như vậy đối với thần
thức cũng hao tổn không phải là nhỏ. Cho dù hắn quét một lần, cũng không phải
là bây giờ, cũng cần phải đợi sau khi hắn trở lại Lạc Nguyệt thành đã.

Chuyện Ninh Hải đã kết thúc, đối với Diệp Mặc mà nói ngoại trừ lấy được mảnh
đuôi cá, sau đó quay về Lạc Nguyệt gặp người nhà và người quen, thì hắn cũng
phải rời khỏi nơi này rồi.

Diệp Mặc đứng im trong chốc lát, quyết định đến Yên Kinh thăm Vương Dĩnh, tiện
thể tặng hai viên đan dược cho cô ấy. Lúc trước hắn ở Ninh Hải, không có ai
giúp đỡ, nhưng Vương Dĩnh lại giúp hắn rất nhiều. Mặc dù tính cách của Vương
Dĩnh bộp chộp, nhưng mỗi lần về Yến Kinh đều mang tiền đến ình dùng. Hơn nữa
theo trí nhớ của Diệp Mặc, Vương Dĩnh ngoại trừ giúp Diệp Lăng và Tử Phong
mang tiền đến cho hắn dùng, còn mấy lần đi mượn đưa cho hắn. Số tiền đó, hắn
thậm chí đến bây giờ cũng chưa trả.

Nếu như nói Diệp Mặc ở đại học Ninh Hải ngoại trừ Thi Tu ra, còn có người bạn
nào khác, đó chính là Vương Dĩnh không nghi ngờ gì.

Vương Dĩnh đang ngồi trong một quán rượu chém gió với đồng nghiệp, đột nhiên
ngẩng đầu lại nhìn thấy Diệp Mặc, cô lập tức kinh hãi đứng dậy nói:

– Diệp Mặc? Không đúng, anh là con trai của Diệp Mặc?

Diệp Mặc dở khóc dở cười nói:

– Vương Dĩnh, tôi có ý đến Yến Kinh thăm cô, cô có thể đừng cay độc như vậy
được không.

– Anh thực sự là Diệp Mặc?

Vương Dĩnh lập tức vui mừng, cô căn bản cũng không để ý đến Diệp Mặc là một
người đàn ông, bên cạnh vẫn còn người nhìn, một tay kéo Diệp Mặc nói:

– Diệp Mặc, thật không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy rồi, tôi vẫn còn có thể
gặp được anh. Anh ăn linh đan diệu dược gì mà sao lại không thay đổi chút nào
như này? Nhưng tôi thấy tâm trạng anh rất tốt, chắc hẳn thoát khỏi trạng thái
thất tình năm đó rồi chứ?

Nói xong Vương Dĩnh lại trực tiếp nói với nữ đồng nghiệp bên cạnh:

– Nguyệt Nguyệt, bạn học cũ của tôi đến rồi, tối nay tôi không thể cùng cô
uống rượu được rồi, tôi phải đi cùng bạn học của tôi, nói không chừng tôi còn
phải chăm sóc cho bạn tôi đêm nay ấy chứ, ha ha…

Người nữ đồng nghiệp kia lập tức cười nói:

– Cô kiềm chế chút đi, ngày mai còn phải đi làm nữa, đừng không dậy được. Tôi
đi đây, ngày mai gặp.

Diệp Mặc có chút im lặng, Vương Dĩnh vẫn không thay đổi, vẫn y như ngày trước.
Đồng thời trong lòng hắn cũng trở nên ấm áp, ngược lại lại cảm thấy cuộc sống
của Vương Dĩnh như vậy mới là vui vẻ nhất.

Vốn dĩ Diệp Mặc còn định giúp Vương Dĩnh một chút, nhưng bây giờ hắn đổi ý
định rồi, có thứ gì có thể so sánh được với cảm xúc thật và vui vẻ như này
chứ.

– Diệp Mặc, đến chỗ tôi ở đi, tối nay chúng ta nói chuyện.

Vương Dĩnh một tay khoác lấy Diệp Mặc, cô vô cùng yên tâm về Diệp Mặc, không
có ai có thể hiểu Diệp Mặc hơn cô ấy.

Diệp Mặc vốn dĩ cũng không định đi cùng Vương Dĩnh, hắn đến chỉ là muốn gặp
Vương Dĩnh chút thôi, chỉ vậy mà thôi. Nghe thấy Vương Dĩnh nói vậy, lập tức
lắc đầu nói:

– Tôi đúng lúc đi qua nơi này, nhìn thấy cô uống rượu trong này, vào hỏi thăm
cô chút. Tối này tôi phải rời khỏi Yến Kinh rồi, sau này cũng không biết khi
nào có thể quay trở lại nữa, ngày trước khi tôi ở Ninh Hải, cô đã giúp tôi rất
nhiều, tôi là cố ý đến cám ơn cô.

– Xì…

Vương Dĩnh xì một tiếng nói:

– Đừng dài dòng nữa, anh cũng cám ơn mấy lần rồi, hôm nay nhất định phải đi.
Những bạn học cũ năm đó, ai cũng đều ẩn ẩn nấp nấp. Hôm nay tôi vất vả lắm mới
bắt được một người, tôi làm sao có thể buông tha anh được. Đừng sợ, không ăn
anh đâu. Đương nhiên, tôi cũng không sợ anh ăn tôi

– Anh xem xem.

Nói xong Vương Dĩnh lại càng không chút kiêng kị ôm lấy Diệp Mặc giãy giụa mấy
cái:

– Tôi muốn chiếm tiện nghi một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai một chút…

Nhưng Vương Dĩnh lập tức lại dừng lại chủ đề của mình vừa mới đề cập đến, cô
theo ý thức cúi đầu nhìn nhìn, sau đó lại hét lên một tiếng:

– Diệp Mặc, anh đã sẵn sàng rồi? Từ khi nào vậy? Đúng là quá thần kỳ.

Diệp Mặc có chút ngượng ngùng, hắn không có chút phòng bị nào với Vương Dĩnh,
không ngờ lại bị làm cho có phản ứng thế này. Hắn biết Vương Dĩnh chính là cái
bộ dạng như này, mặc dù cô làm rất khác người, nhưng trong lòng cô lại không
phải nghĩ như vậy, cho nên hắn cũng không có chút không ưa gì với Vương Dĩnh.

Nhưng Vương Dĩnh lại không có chút xấu hổ gì, lại càng hứng khởi nói:

– Có cần tôi nghĩ cách giúp anh liên lạc với Khinh Tuyết không, giúp anh hỏi
chút…

Diệp Mặc rất muốn nói, nếu như cô có thể liên lạc được, thì tôi quả thực bằng
lòng.

Nhưng hắn lại lấy ra hai viên đan dược đưa cho Vương Dĩnh nói:

– Vương Dĩnh, tôi lấy được mấy viên đan dược rất tốt, có thể giữ được dung
nhan, cô có thể giữ lại, khi nào cô cần, thì ăn.

Vương Dĩnh dĩ nhiên không để ý đến đan dược mà Diệp Mặc nói, trực tiếp nhận
lấy nhét vào túi xách của mình, sau đó nói với người phục vụ:

– Cho hai vại bia.

Nói xong cô có chút tự giễu cười nói:

– Tôi cũng đã già rồi, còn giữ dung nhan làm gì nữa. Cho dù có giữ được thì
thế nào, cái tên không có lương tâm kia, thấy tôi nhiều tuổi rồi, lập tức ly
hôn tôi, sau đó lại tìm một người khác trẻ hơn xinh đẹp hơn.

Diệp Mặc lúc này mới biết Vương Dĩnh không ngờ lại ly hôn rồi, hơn nữa còn bị
người khác ruồng bỏ nữa, không khỏi thầm thở dài.

Nhưng trước mặt Diệp Mặc không chút kiêng kị gì quen rồi, cho dù biết Diệp Mặc
cũng đã không phải như những gì cô tưởng tượng, Vương Dĩnh cũng vẫn không
kiêng kị gì cái gì cũng nói hết ra.

Diệp Mặc không nói gì chỉ nghe, một mạch đến khi Vương Dĩnh say khướt, hắn mới
tìm ra chứng minh thư của Vương Dĩnh, căn cứ theo địa chỉ trên chứng minh thư,
đưa Vương Dĩnh về nhà.

Về đến nhà Vương Dĩnh, Diệp Mặc bỗng nhiên có chút khâm phục Vương Dĩnh. Vương
Dĩnh sống cũng không tốt lắm, thậm chí còn có chút áp lực, nhưng biểu hiện bên
ngoài của cô đến mình cũng không phát hiện ra, nhưng có thể thấy, Vương Dĩnh
vẫn còn có nhiều điều giấu diếm.

Diệp Mặc để lại thẻ tín của mình và một tờ giấy, trong đó nói rõ thân phận của
mình, trong thẻ đó có tiền, hắn cũng đã không cần dùng đến nữa rồi, thà rằng
đưa hết cho Vương Dĩnh.

Khi Diệp Mặc lại trở về Ninh Hải, cũng đã nhìn thấy Ninh Tư Sương về đến ký
túc xá rồi, Diệp Mặc không muốn chậm trễ thời gian ở Ninh Hải nữa, hắn trực
tiếp đến đại học Ninh Hải. Chuyện nơi này càng giải quyết xong sớm, hắn liền
sớm quay về đại lục Lạc Nguyệt

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.