Lúc này Tô Tĩnh Văn đã ra ngoài đứng cạnh Diệp Mặc, Diệp Mặc vừa kéo tay cuả
Tô Tĩnh Văn vừa nói mới mĩ nữ trung niên kia:
– Cám ơn ý tốt, cô Nhược Phi rất tốt, nhưng Diệp mỗ cũng có vợ rồi.
Mĩ nữ trung niên kia liếc nhìn Tô Tĩnh Văn nói:
– Vậy thôi, không thì nhận thêm một tiểu thiếp cũng được.
Lời này của cô giống như là rất đúng đạo lý vậy, thậm chí suýt chút nữa thì
nói thành câu giết đi cho rồi.
Diệp Mặc ánh mắt lạnh lùng, người đàn bà này nói chuyện đúng là mồm thối,
nhưng sau đó hắn lại nhíu nhíu mày, một lát sau hắn không ngờ thu lại Tử Đao,
lập tức toàn lực thúc giục Thanh Nguyệt, trong nháy mắt Thanh Nguyệt mang theo
một đường màu xanh biến mất trên trời Vô Tâm Hải.
Mĩ nữ trung niên kia thấy Diệp Mặc không ngờ cũng không đáp lại lời của cô, cứ
như vậy mà đi, lập tức tức giận, nhưng cô cũng nhanh chóng phát hiện ra, cho
dù cô có tức giận đi nữa, thì cũng không có cách nào đuổi kịp Thanh Nguyệt của
Diệp Mặc, tốc độ pháp bảo phi hành của đối phương quả thực quá nhanh.
– Lão lão, tên Diệp Mặc này sao đã đi rồi?
Mục Phi Hoàn nghi ngờ hỏi, cô cũng không hiểu tại sao Diệp Mặc lại đột nhiên
đi như vậy, cho dù không đồng ý, cũng không cần không nói lời nào mà đi như
vậy chứ.
Mục Phi Hoàn vừa dứt lời, lại có một đường độn quang xuất hiện ngay trước phi
thuyền màu hồng phấn của mấy người Mục Phi Hoàn, không ngờ là một người đàn
ông râu quai nón đứng trên một cái búa.
Mĩ nữ trung niên liếc nhìn Mục Phi Hoàn nói:
– Biết tại sao hắn muốn đi rồi chứ? Tên tiểu tử này lòng dạ tiểu nhân, cho
rằng Thuyên Loan ta muốn cùng với người khác đối phó hắn, hắn quá đề ình rồi.
Cũng đúng, hắn là Đan vương cửu phẩm, thì cũng có lý do mà tự đề ình mà.
…
Mĩ nữ trung niên nghĩ đến điều này cũng không sai, Diệp Mặc quả thực sợ cô và
người khác liên thủ lại đối phó hắn. Tu sĩ xuất hiện trong tầm thần thức của
hắn, đạp trên một cái búa sắt rõ ràng là một yêu tu, hơn nữa còn là một yêu tu
Hóa Chân đỉnh phong, hai tu sĩ như này, hắn không dám bảo đảm được sự an toàn
của Thanh Nguyệt, chạy đi thì vẫn tốt hơn.
Sau khi thoát khỏi mĩ nữ trung niên kia, Diệp Mặc bố trí một trận pháp trên
Thanh Nguyệt, sau đó đem trận bàn thời gian vứt vào bên trong trận pháp, để Tô
Tĩnh Văn tu luyện. Hắn tin rằng Tô Tĩnh Văn trong trận bàn thời gian tu luyện,
cộng với nhiều linh đan và linh thạch như này, thậm chí còn có lá Khổ Trúc,
trong vài năm thì cũng có thể thăng cấp lên Nguyên Anh Đỉnh phong được.
Tô Tĩnh Văn sau khi bế quan, Đường Mộng Nhiêu lại tìm đến Diệp Mặc, cô lấy ra
một gốc Hóa Chân thảo và hai gốc Quyết Sinh đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc không đợi cô nói gì liền nhận lấy linh thảo của Đường Mộng Nhiêu,
đồng thời đưa cho Đường Mộng Nhiêu hai viên Chân Linh đan, cộng thêm một lọ
Kiếp Ý đan. Ngẫm nghĩ một lát, Diệp Mặc lại đưa hai viên Chân Lạc đan và hai
viên Chân Tủy đan cho Đường Mộng Nhiêu.
Với tư chất của Đường Mộng Nhiêu, có bình Kiếp Ý đan này rồi, chắc chắn có thể
thăng cấp lên Kiếp Biến đỉnh phong trong thời gian ngắn. Như vậy hắn nói không
chừng có thể thăng cấp lên Hóa Chân trước khi quay về Bắc Vọng châu
– Cám ơn anh, Diệp Mặc.
Đường Mộng Nhiêu nhận lấy đan dược và nói cám ơn Diệp Mặc, cô không thể không
cảm kích, cho dù là Chân Linh thảo, hay là hai gốc Quyết Sinh cùng với những
linh dược cùng cấp khác, Đường Mộng Nhiêu cũng biết, đó là vì thể diện của
Diệp Mặc, mấy người Việt Mẫn mới đưa cho cô.
Cho dù số linh thảo này, ngoại trừ tìm Diệp Mặc để luyện chế đan dược, thì
cũng không còn người nào có thể luyện chế ra đan dược nữa. Còn Diệp Mặc một
lát sau lại đưa hai viên Hóa Chân đan cho cô, không còn nhớ mối thù với cô
nữa. Cái này cũng không tính, Diệp Mặc còn đưa cho cô bốn viên đan dược khác
nữa.
Diệp Mặc là một người làm theo cảm tính, đi cùng với Đường Mộng Nhiêu một thời
gian dài rồi, nói một chút tình cảm cũng không có, thì cũng không thể nào.
Dĩ nhiên đây chỉ là vì Diệp Mặc muốn giúp Đường Mộng Nhiêu một chút, nguyên
nhân quan trọng hơn chính là lần này hắn sau khi quay về Bắc Vọng châu rồi,
nếu không tìm được Ức Mặc, hắn có thể sẽ quay về Nam An châu. Ở Bắc Vọng châu
hắn vẫn cần phải nhờ đến sự trợ giúp của Đường Mộng Nhiêu để tiêp tục tìm Ức
Mặc.
Ngoài những thứ này ra, Diệp Mặc biết Bắc Vọng châu lần này ngoài Đường Mộng
Nhiêu an toàn trở về, Lăng Trung Thiên không rõ tung tích, Phiến Phất sợ là
lành ít dữ nhiều rồi.
Nếu như ngay cả Đường Mộng Nhiêu cũng không có cách nào tăng thực lực của mình
lên được, đến lúc đó, Bắc Vọng châu đúng là không có cách nào tìm ra người
được. Hắn để cho Đường Mộng Nhiêu thăng cấp lên tu vi Hóa Chân, đến lúc đó Bắc
Vọng châu có xảy ra chuyện gì, hoặc là Ức Mặc ở Phỉ Hải thành có xảy ra chuyện
gì, thì Đường Mộng Nhiêu cũng có thể chăm nom được phần nào.
Những nguyên nhân này cộng lại, mới thúc đẩy Diệp Mặc giúp Đường Mộng Nhiêu
thăng cấp lên Hóa Chân một cách nhanh chóng.
Đường Mộng Nhiêu tu luyện đến Kiếp Biến tầng thứ tám đỉnh phong, sao không
biết tâm tư của Diệp Mặc, cho nên cho dù Diệp Mặc không nói, cô cũng có thể
tiếp tục giúp Diệp Mặc chút ít.
Đường Mộng Nhiêu và Tô Tĩnh Văn lần lượt bế quan, một mình Nguyệt Thiền rảnh
rỗi, kiên quyết muốn bế quan tu luyện. Rất nhanh, Thanh Nguyệt chỉ còn lại một
mình Diệp Mặc.
Diệp Mặc bây giờ cũng không còn linh nguyên nữa, cho dù bế quan cũng không có
hiệu quả nhiều, hắn sau khi thăng cấp lên Hóa Chân rồi, linh khí tiêu hao khi
tu luyện cũng cực kì kinh khủng. Mặc dù có vài đoạn linh mạch cực phẩm, hắn
vẫn muốn bố trí một đại Tụ Linh trận nữa ở Mặc Nguyệt Chi Thành.
Mấy đoạn linh mạch cực phẩm chôn xuống dưới Mặc Nguyệt Chi Thành, Diệp Mặc tin
rằng linh khí của Mặc Nguyệt Chi Thành cũng trở nên cực kỳ nồng đậm, cộng thêm
đan dược của hắn, thì tốc độ tu luyện của Lạc Ảnh và Khinh Tuyết cũng nhanh
lên rất nhiều.
…
Thanh Nguyệt hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Diệp Mặc, bay xoẹt qua trên
bầu trời Vô Tâm Hải, hoàn toàn không có chút dấu tích nào. Cho dù có yêu tu
phát hiện Thanh Nguyệt, cũng không có cách nào động thủ được, vì tốc độ của
Thanh Nguyệt quá nhanh.
Diệp Mặc đem chiếc thuyền nhỏ màu xám đen lấy được từ chỗ Âm Tự ra luyện lại
một lần, sau đó lại luyện lại đao mỏng thiên khí hạ phẩm của Vương Tà tặng cho
hắn.
Mặc dù thanh đao mỏng này Diệp Mặc rất không thuận tay, nhưng dù sao cũng là
tiên khí hạ phẩm. Một món tiên khí hạ phẩm, có lúc cũng có thể giữ được một
mạng.
Mười ngày sau, Tô Tĩnh Văn tu luyện được gần ba năm trong Thanh Nguyệt xuất
quan, không ngờ cũng đã là Nguyên Anh đỉnh phong rồi. Diệp Mặc dừng Thanh
Nguyệt bên một đảo nhỏ không người trên Vô Tâm Hải, Tô Tĩnh Văn độ kiếp Hư
Thần.
Ba ngày sau, Tô Tĩnh Văn độ kiếp thành công, thăng cấp lên Hư Thần, còn Đường
Mộng Nhiêu và Nguyệt Thiền lúc này vẫn còn bế quan.
Tô Tĩnh Văn vì đuổi theo tu vi của Diệp Mặc, tiếp tục vào trong trận bàn thời
gian tu luyện, Diệp Mặc thì lại vừa khống chế Thanh Nguyệt, vừa tu luyện Cửu
Dương Thiên Hỏa. Hắn cảm thấy Cửu Dương Thiên Hỏa đối với hắn mà nói rất quan
trọng, thời gian bình thường thì hắn đều dùng để tu luyện, bây giờ có được
chút thời gian rảnh rỗi, hắn cũng không muốn lãng phí chút nào.
Lại gần bốn tháng nữa, Diệp Mặc lại luyện chế Cửu Dương Thiên Hỏa tầng thứ
nhất lên trình độ mặt trời màu xanh, chỉ suýt chút nữa thôi thì hắn có thể
luyện hóa đến mặt trời màu lam rồi. Đến lúc này, Diệp Mặc mới hiểu được uy lực
thực sự của Cửu Dương Thiên Hỏa.
Nếu như bây giờ để cho hắn dùng Cửu Dương Thiên Hỏa tấn công Phệ thần trùng
của Phương Ức Tông, hắn chắc rằng Phệ thần trùng kia cũng không chạy thoát
được con nào, toàn bộ đều bị hắn giết chết.
Đồng thời Diệp Mặc cũng hiểu, nếu như bây giờ hắn tu luyện Cửu Dương Thiên Hỏa
tầng thứ hai cũng có thể được, nhưng với Cửu Dương Thiên Hỏa của hắn bây giờ
tu luyện ra tầng thứ hai thì cũng chưa chắc đã lợi hại hơn tầng thứ nhất là
bao. Thêm một mặt trời, ngược lại lại tiêu hao càng nhiều thần thức. Muốn Cửu
Dương Thiên Hỏa đại thành thực sự, hắn cần phải thăng cấp Vụ Liên Tâm Hỏa của
mình lên màu tím mới được.
Cho nên tu luyện Cửu Dương Thiên Hỏa, chất lượng và đẳng cấp thiên hỏa của
mình mới là cái quan trọng nhất.
…
Còn lúc này Tô Tĩnh Văn và Nguyệt Thiền lần lượt xuất quan, Diệp Mặc cũng dừng
tu luyện lại. Nguyệt Thiền lại vô cùng buồn bực, Tô Tĩnh Văn vì đã tiêu hao
hết tiên linh thạch trong trận bàn thời gian, lúc này Tô Tĩnh Văn cũng là tu
vi Hư Thần cấp chín đỉnh phong rồi.
Sau khi cô tiêu hao hết sạch tiên linh thạch trong trận bàn thời gian, lại tu
luyện gần ba tháng nữa, mới thăng cấp lên Hư Thần viên mãn. Trên thực tế cũng
sau khi thăng cấp lên Hư Thần rồi, lại tiếp tục tu luyện sáu tháng nữa trong
trận bàn thời gian, mới có thể thăng cấp lên Hư Thần viên mãn.
– Có thể độ kiếp Ngưng Thể rồi.
Diệp Mặc cảm nhận được tu vi của Tô Tĩnh Văn, lập tức vui mừng nói, hắn tiếc
là tiên linh thạch trong trận bàn thời gian không còn nữa, nếu không với tư
chất của Tô Tĩnh Văn, muốn thăng cấp lên Hóa Chân thì cũng chỉ cần vài năm nữa
thôi là có thể được.
– Cái gì, Tô Tĩnh Văn đã có thể độ kiếp Ngưng Thể rồi?
Đường Mộng Nhiêu vừa mới xuất quan ra ngoài kinh ngạc hỏi.
Diệp Mặc cũng không trả lời Đường Mộng Nhiêu, mà lại nhìn Đường Mộng Nhiêu
nói:
– Chúc mừng Đường môn chủ, Kiếp Biến viên mãn rồi, lập tức có thể độ kiếp Hóa
Chân rồi.
Đường Mộng Nhiêu cũng lập tức hiểu ra, những lời này Diệp Mặc cũng không muốn
nói, cô ngay sau đó gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi muốn tìm một chỗ nào đó trên Vô Tâm Hải để độ kiếp. Có sự
giúp đỡ của anh, anh có thể giúp tôi bố trí một Tụ Linh trận tốt một chút, tôi
độ kiếp cũng có phần nắm chắc.
Nói xong cô bỗng nhiên dừng lại một chút nói:
– Tô Tĩnh Văn đợt chút nữa có thể quan sát khi tôi độ kiếp, sau khi thể ngộ
tôi độ kiếp, hiệu quả sẽ tốt hơn chút.
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Tôi cũng nghĩ như vậy, đợi lát nữa tôi sẽ tìm một chỗ tốt để bố trí Tụ Linh
trận, để cho cô và Tĩnh Văn độ kiếp.
– Chúng ta còn bao lâu nữa mới tới Bắc Vọng châu? Linh khí nơi này cũng đã
rất thiếu thốn rồi, tôi đoán là cũng sắp đến Bắc Vọng châu rồi?
Đường Mộng Nhiêu hỏi một câu, rõ ràng lời này của cô cũng có ý rất quan tâm,
càng tiền gần đến Bắc Vọng châu, thì linh khí càng thiếu thốn, độ kiếp bố trí
Tụ Linh trận, linh thạch cần đến cũng càng nhiều. May là đồ đệ Nguyệt Thiền
của cô thắng được một lượng lớn linh thạch thượng phẩm, độ kiếp mà nói thì
chắc cũng đủ rồi.
Diệp Mặc ừ một tiếng đáp lại:
– Mặc dù không có phương hướng chính xác, nhưng tôi đoán chừng nhiều nhất
cũng chỉ còn mười ngày nữa thôi, chúng ta có thể tiến vào Bắc Vọng châu rồi.
…
Một ngày sau, Diệp Mặc dừng Thanh Nguyệt lại trên một hải đảo cực rộng lớn.
Hắn căn bản không dùng đến linh thạch của Đường Mộng Nhiêu, mà lại trực tiếp
ném một linh mạch cực phẩm ra bố trí một Tụ Linh trận cấp chín.
Ở một nơi gần Bắc Vọng châu trên Vô Tâm Hải, dùng linh mạch cực phẩm bố trí
mọt Tụ Linh trận cấp chín, linh khí nồng đậm này, cho dù có trói buộc đi nữa,
thì cũng không thể ngăn được nó tràn ra ngoài.
Đường Mộng Nhiêu đứng trong Tụ Linh trận, còn chưa bắt đầu độ kiếp, liền cảm
nhận được từng đợt sảng khoái, lúc này cô cũng hiểu ra tại sao tốc độ tu luyện
của Diệp Mặc lại nhanh như vậy.
Một Đan Vương, còn là một tông sư trận pháp, đồng thời còn có một lượng lớn
những thứ tốt, tốc độ tu luyện có thể không nhanh được sao?
Linh khí nồng đậm như vậy tràn ra, yêu tu trên Vô Tâm Hải cũng có thể cảm nhận
được, sau khi Tụ Linh trận của Diệp Mặc bố trí xong chưa được bao lâu, thì
những yêu tu gần đó liền biết được linh khí nơi này có biến cố.