Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1308: Phong ấn kinh hãi.


Diệp Mặc hơi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

– Cái thứ này thực ra cũng không lợi hại, cái đáng sợ duy nhất chính là thần
thức của anh không thể quét đến được, hơn nữa mắt trần cũng không nhìn thấy.
Cho dù có tấn công anh, thì anh cũng không biết nó công kích từ nơi nào, tôi
nghĩ nếu anh có thể nhìn thấy cái thứ đó, thực ra với tu vi của anh muốn tiêu
diệt nó thì cũng đơn giản.

– Đấy là cái gì?

Tra Kỳ Phụ lại lập tức hỏi theo bản năng.

– Là một cái bóng, tôi có một loại thiên hỏa, dưới thiên hỏa của tôi, nó căn
bản cũng không có cách nào che dấu được. Tôi không biết nếu là những người
khác, dùng thiên hỏa thì có thể nhìn thấy hay không.

Diệp Mặc cũng không giấu diếm, trực tiếp đem những gì mình thấy nói hết ra,
nhưng hắn sau khi nói xong cũng có chút nghi ngờ nhìn Tra Kỳ Phụ hỏi:

– Các anh thường xuyên đến Sa Hà, chắc hẳn biết có thứ này chứ? Chẳng lẽ đây
là lần đầu tiên mà anh gặp sao?

Tra Kỳ Phụ thấy Diệp Mặc nói vậy thì sắc mặt lại biến sắc, nhưng ngay sau đó
lại gật đầu nói:

– Đúng, nếu tôi không đoán nhầm, cái bóng này có khả năng còn là chúng tôi
thả ra. Lúc trước chúng tôi sau khi tấn công cái phong ấn kia, năng lực phản
chấn của cái phong ấn kia rất mạnh. Khi chúng tôi tấn công một góc của phong
ấn đó, thì phong ấn đột nhiên lại nổ ra một tiếng nỗ kinh khủng. Khi đó những
tu sĩ đứng gần đó chết ngay tại chỗ, đại thần chủ của Thần Thú sơn mạch chúng
tôi bị thương, Tạ thành chủ và tam thành chủ của Tây Tu thành cũng bị thương
rồi. Cho nên lúc đó chúng tôi ai nấy đều phóng ra phi kiếm truyền tin, muốn
mời người đến cứu trợ.

Nói tới đây Tra Kỳ Phụ hình như còn nhớ ra cái gì đó, lập tức lấy ra một phi
kiếm màu đỏ nói:

– Tôi muốn nhanh chóng phát một phi kiếm truyền thư về, không thể để cho
những tu sĩ lại đến Sa Hà nữa, nơi này căn bản không thể đến được.

Tốc độ của Tra Kỳ Phụ rất nhanh, phi kiếm sau khi tới tay rồi, ngay sau đó lại
mang theo một đường ánh sáng màu đỏ bắn đi. Nhưng phi kiếm của gã chỉ bay xa
khoảng vài trăm mét, thì đột nhiên lại nổ tan.

– Chuyện gì vậy?

Tra Kỳ Phụ nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, sao đến phi kiếm truyền tin cũng không thể
ra ngoài được?

Diệp Mặc sắc mặt cũng biến đổi, nhưng ngay sau đó lại lấy ra một phi kiếm,
nhưng phi kiếm của hắn cũng giống như phi kiếm của Tra Kỳ Phụ, chỉ đi được nửa
đường thì lại nổ tan, cũng không thể phóng ra ngoài được.

Tra Kỳ Phụ lại thử lại lần nữa, sắc mặt có chút khó coi nhìn Diệp Mặc nói:

– Phi kiếm truyền tin không có cách nào ra ngoài được. Chắc là sau khi chúng
tôi phá giải cái phong ấn kia mà tạo thành rồi.

Diệp Mặc trầm giọng nói:

– Anh vừa mới nói những bóng đen kia là do các anh thả ra, là chuyện gì vậy?

Tra Kỳ Phụ có chút hối hận nói:

– Lúc đó chúng tôi cũng tấn công cái phong ấn kia, chúng tôi đơn thuần chỉ là
vì muốn phá bỏ cái phong ấn kia là được rồi. Không ngờ chúng tôi còn chưa phá
được cái phong ấn đó, thì lại khiến cho phong ấn nổ tung, khiến ấy tu sĩ Hóa
Chân bị chết và trọng thương. Dưới sự đề nghị của Tạ thành chủ, chúng tôi
không tiếp tục tấn công cái phong ấn đó nữa, mà lại phóng phi kiếm truyền tin
đi tìm viện trợ. Chúng tôi cho rằng nhiều người, thì cái phong ấn kia cho dù
có chắc chắn đi nữa, thì cũng sẽ bị đánh vỡ.

Diệp Mặc nhíu mày, phá giải phong ấn nếu như không tìm được cách thích hợp,
cứng rắn tấn công là cách tốt nhất. Nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghe nói cố
gắng tấn công phong ấn, sẽ khiến cho vài tu sĩ Hóa Chân bị mất mạng, đây quả
thực quá phi lí.

Tra Kỳ Phụ tiếp tục nói:

– Chúng tôi sau khi phóng phi kiếm truyền tin đi, cũng không tiếp tục tấn
công cái phong ấn kia nữa. Mà lại bố trí trận pháp phòng ngự xung quanh phong
ấn đó. Muốn đợi đến khi tấn công lần sau, thì phát nổ cũng sẽ không làm thương
gì đến chúng tôi nữa. Nhưng chính vào lúc này, từng đám hắc vụ lại tràn ra từ
phong ấn, đám hắc vụ đó rất quỷ dị, thần thức của chúng tôi quét đến hắc vụ đó
lại có cảm giác cực kỳ khó chịu. Nhưng nếu không dùng thần thức quan sát, thì
cũng không có chuyện gì.

Nói tới đây Tra Kỳ Phụ lại bắt đầu thở dài, gã lắc lắc đầu nói:

– Chính là vì chúng tôi lúc đó không chú ý đến hắc vụ đó, nhưng mấy ngày sau
đó một anh bạn đến từ rừng rậm Vô Tâm bỗng nhiên điên cuồng. Anh ta cho rằng
có vô số thứ gì đó đang tấn công anh ta, anh ta phóng ra pháp bảo, không ngừng
phản công lại, ngay cả khi chúng tôi khuyên anh ta cũng không có tác dụng gì.
Vốn dĩ chúng tôi định khống chế anh ta lại, sau đó lại nghĩ cách. Nhưng sau đó
người bị điên cuồng lại càng ngày càng nhiều, có mấy tu sĩ Hóa Chân thậm chí
lại ra tay với nhau ngay tại trận, cuối cùng chết mấy người.

– Khi chúng tôi biết không ổn rồi, thì cũng đã trúng kế rồi. Người tên Thạch
Trung Khước mà lúc trước anh nói chính là tu sĩ Hóa Chân trong Tây Tu thành.
Anh ta chắc hẳn cũng giống như tôi, bị cái bóng đen mà anh nói truy sát, sau
đó thần trí bắt đầu bị lạc, cho nên tôi đoán rằng, cái đó có liên quan đến hắc
vụ mà chúng tôi phá phong ấn đã thả ra.

Tra Kỳ Phụ lại chắp tay cám ơn Diệp Mặc nói:

– Anh bạn, vừa nãy nếu như không phải anh ra tay, tôi sớm đã mất mạng rồi.
Tra Kỳ Phụ cám ơn ân cứu mạng này của anh, anh Diệp đến Thần Thú sơn mạch, Tra
Kỳ Phụ tôi sẽ mãi mãi đối đãi như khách quý, chỉ có điều tôi vẫn chưa biết
tên họ đầy đủ của anh bạn là gì.

Diệp Mặc cũng ôm quyền nói:

– Tôi tên Diệp Mặc, là bạn của tam thần chủ Giao Hoán Chấn của Thần Thú sơn
mạch, cứu anh cũng là việc mà tôi nên làm, anh cũng không cần phải để tâm như
vậy. Lần này tôi đến, chính là nhận được sự ủy thác của Tây Tu thành, đến giúp
trước.

Tra Kỳ Phụ lại vui mừng nói:

– Vậy thì tốt quá rồi, hóa ra là bạn của tam thần chủ.

Nói xong Tra Kỳ Phụ hình như là nhớ ra nửa câu sau của Diệp Mặc, lại có chút
lo lắng nói:

– Anh Diệp, nơi có phong ấn đó rất nguy hiểm, tôi nghi ngờ cái phong ấn đó
trong Sa Hà chắc hẳn không phải phong ấn Tây Tích châu không thăng giới được,
mà là phong ấn ma vực. Màn hắc vụ kia chắc là từ ma vực tràn ra, cuối cùng kết
hợp với những thứ gì đó trong Sa Hà này, hình thành lên một sinh linh vô hình
quỷ dị vô cùng kinh khủng.

Thật ra Diệp Mặc cũng nghi ngờ màn hắc vụ kia sau khi tiến hành cái gì đó quỷ
dị trong này xong, mới hình thành cái thứ vô hình vô ảnh này.

Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Diệp Mặc bỗng nhiên lại hỏi:

– Anh Trác, các anh nhìn thấy tiên tinh trong phong ấn hay chưa?

Đây mới là chuyện mà Diệp Mặc quan tâm nhất, nếu không phải vì tiên tinh, thì
hắn cũng lười chẳng muốn đến nơi này.

Tra Kỳ Phụ vừa nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, cũng biết Diệp Mặc đến nơi này là
có ý gì, trong mắt gã tu vi của Diệp Mặc hẳn là cao hơn gã rất nhiều, nên Diệp
Mặc hỏi đến tiên tinh, thì cũng là chuyện hiển nhiên. Tra Kỳ Phụ cũng không
giấu diếm, gật đầu nói:

– Không sai, trong cột sáng phong ấn đó có một bàn tròn bát quái cực lớn,
xung quanh cái bàn tròn đó có rất nhiều tiên tinh. Hơn nữa tôi chắc chắn là,
đó chính là tiên tinh.

Diệp Mặc khẽ gật đầu nói:

– Anh Trác chắc cũng đoán được, tôi chính là vì tiên tinh mới đến. Mặc dù
phong ấn đó rất nguy hiểm, nhưng tôi vẫn muốn đến đó. Nếu anh Trác muốn đi,
vậy thì đi cùng tôi đi, nếu không muốn đi, thì quay về trước cũng được. Hơn
nữa tôi cảm thấy cái bóng đó thực ra chỉ là vô hình vô thanh mà thôi, một khi
bị tấn công, nếu như giữ vững tâm trí, dùng mồi lửa kỳ dị hoặc tu sĩ dùng lửa
chân nguyên của chính mình mà thiêu đốt, thì chắc hẳn cũng có tác dụng.

Diệp Mặc nhớ ra Cửu Dương Thiên Hỏa của mình cũng chỉ mới luyện chế đến tầng
thứ nhất đã có thể hòa tan cái bóng đó một cách dễ dàng, chứng tỏ lực tấn công
của cái bóng đó cũng còn kém cỏi, kém hơn nhiều so với tu sĩ Hóa Chân. Cái lợi
hại duy nhất là, chính cái bóng đó cũng có thể bám vào thân thể của tu sĩ Hóa
Chân, khiến tu sĩ Hóa Chân bị điên, thất lạc chính mình, và cuối cùng thì mất
mạng.

Tra Kỳ Phụ khẽ gật đầu nói:

– Anh Diệp anh nói không sai, nhưng cũng không phải tu sĩ Hóa Chân nào cũng
có loại định lực như anh. Nếu như tâm thần bị thất lạc rồi, căn bản cũng không
biết nên hành động thế nào nữa. Thực ra muốn giống như những gì anh nói, nếu
chính diện đánh nhau, chúng tôi căn bản cũng không sợ cái bóng đó. Nhưng cái
bóng đó không ngờ có thể khiến tu sĩ Hóa Chân bị thất lạc tâm thần, rõ ràng
rất đáng sợ.

Nói xong gã nhìn về phía Diệp Mặc kiên định nói:

– Anh Diệp, nếu như một mình tôi trở về, nói không chừng cũng bị mất mạng.
Tôi muốn cùng anh đến nơi có phong ấn kia, chỉ có anh mới không sợ những cái
bóng tràn ra từ phong ấn kia thôi.

Diệp Mặc khẽ gật đầu nói:

– Vậy thì cùng đi.

Nói xong hắn trực tiếp phóng ra Thanh Nguyệt, để cho Tra Kỳ Phụ dẫn đường.
Phong ấn xảy ra biến cố, Diệp Mặc cũng rất muốn sớm qua đó xem xét thế nào,
rốt cục là có chuyện gì.

Tốc độ của Thanh Nguyệt giống như một tàn ảnh không nhìn thấy, ngay cả Tra Kỳ
Phụ cũng chưa bao giờ nhìn thấy pháp bảo phi hành bán tiên khí, gã cũng bị tốc
độ của Thanh Nguyệt làm cho kinh ngạc ngây ngẩn người. Gã thậm chí còn cảm
thấy, nếu dùng Thanh Nguyệt, Diệp Mặc chỉ cần không đến nửa ngày, là có thể
đưa gã ra ngoài Sa Hà rồi.

Nhưng chuyện như này, gã cuối cùng cũng không tiện nói ra. Hơn nữa Diệp Mặc có
thể đối phó với cái bóng đen kia, cũng là vì tiên tinh mà thôi, nếu nói hắn
không muốn lấy được hai viên tiên tinh, thì cũng là chính mình lừa mình mà
thôi.

Tra Kỳ Phụ trên Thanh Nguyệt giải thích với Diệp Mặc một cách đơn giản nhất về
Sa Hà, Diệp Mặc mới biết những tu sĩ vào Sa Hà này đều cần chuẩn bị Thanh Ích
đan. Thanh Ích đan là linh đan cửu phẩm, đẳng cấp cũng không cao, nhưng lại là
thứ cần phải có khi vào Sa Hà. Vì sau khi dùng Thanh Ích đan xong, mới có thể
ngăn chặn sự thất lạc và tránh khỏi lâm vào ảo giác khi ở trong Sa Hà. Nhưng
Thanh Ích đan cũng không phải vạn năng, cũng có rất nhiều tu sĩ sau khi ăn
Thanh Ích đan rồi, vẫn bị lâm vào ảo giác.

Tra Kỳ Phụ cũng không biết mình rốt cục đã chạy được bao nhiêu thời gian rồi,
nhưng gã cảm thấy từ chân nguyên cô quạnh của gã, gã thậm chí một mình chạy
trong Sa Hà này cũng được gần mười ngày rồi.

Thời gian mười ngày rất dài, nhưng đối với Thanh Nguyệt mà nói, cũng không đến
nửa ngày, cũng đã đến được nơi có cái phong ấn kia rồi.

Diệp Mặc thu hồi Thanh Nguyệt lại cùng với Tra Kỳ Phụ đáp xuống một tảng đá
trên cát, quan sát, nơi này cũng giống như những nơi khác, căn bản không nhìn
ra dấu tích nổ tung của phong ấn, cũng như dấu tích chiến đấu của những tu sĩ
Hóa Chân trong này mấy ngày trước. Đập vào tầm mắt chỉ là một bãi cát vàng,
cũng không có dấu hiệu kỳ quái nào cả.

Cái duy nhất, chỉ có những sóng cát điên cuồng không ngừng dâng lên.

Tra Kỳ Phụ vừa muốn nói chuyện, Diệp Mặc bỗng nhiên lại lần nữa giơ tay lên.
Tra Kỳ Phụ nhất thời cảm giác thấy từng trận nóng ran, ngay sau đó, gã lại
nhìn thấy một mặt trời đỏ nhô lên cao, mặt trời này dưới sự khống chế của Diệp
Mặc, rõ ràng không phải tấn công gã, nhưng gã vẫn cảm nhận được sức nóng kinh
khủng.

Tra Kỳ Phụ trong lòng cả kinh, đúng là pháp thuật lợi hại, nếu như Diệp Mặc
dùng mặt trời này đối phó với gã, gã chắc rằng cũng không tìm được cách nào
phá giải nó, cách duy nhất chính là phóng pháp bảo phòng ngự ra ngăn lại mà
thôi.

Ngay sau đó, Tra Kỳ Phụ cũng hiểu được ý tứ của Diệp Mặc, dưới ánh sáng của
mặt trời kia có hai cái bóng lờ mờ, Diệp Mặc cũng không khống chế thiên hỏa
đến tấn công hai cái bóng kia, cho nên Tra Kỳ Phụ vẫn có thể nhìn thấy hai cái
bóng đó đang trốn trong một góc vẻ mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Không sai, Tra Kỳ Phụ cho rằng hoảng sợ, rõ ràng cái bóng không có ngũ quan
kia, nhưng Tra Kỳ Phụ cũng có thể nhìn thấy sự hoảng sợ của cái bóng đó.

Tra Kỳ Phụ trong nháy mắt hiểu ra ý của Diệp Mặc, gã lẳng lặng hỏi một câu:

– Cái thứ vừa nãy tập kích tôi chính là thứ này đúng không? Anh cũng là dùng
mặt trời này vây lại nó?

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Không sai, chính là cái thứ này.

Tra Kỳ Phụ lập tức tức lên tận đầu, giơ tay lên liền có mấy đường ánh sáng màu
đỏ xoẹt đến.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.