Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1307: Bóng ảnh kinh khiếp của Sa Hà


Diệp Mặc thu hồi Thanh Nguyệt lại, phóng ra Tử Đao đạp lên phóng vào Sa Hà.
Càng vào sâu Sa Hà, Diệp Mặc lại càng cảm thấy có một âm thanh khóc nức nở
vang vọng bên tai, giống như tiếng cát cuồn cuộn trong gió vậy, lại giống như
tiếng khóc thảm của một lữ khách tuyệt vọng trong biển cát.

Diệp Mặc cũng chỉ bay trong Sa Hà một lúc, rồi cũng hoàn toàn hiểu ra tại sao
lại có nhiều người bị lạc trong Sa Hà đến vậy. Trong Sa Hà này, chỉ cần thời
gian kéo dài thêm một chút, thì cái cảm giác bi thương cô độc không ai giúp sẽ
chiếm lĩnh toàn thể tinh thần. Thời gian càng dài, thì cái cảm giác bi thương
không ai giúp đó lại càng sâu, cuối cùng nếu như không có cách nào giải quyết
được, thì ngay cả người có tâm chí kiên cường cũng sẽ bị thất lạc trong Sa Hà
này.

Lúc này Diệp Mặc cũng khẳng định, những tu sĩ tiến vào Sa Hà, chắc chắn có tu
sĩ có cách ngăn lại cái cảm giác bị thất lạc này, nếu không làm sao có thể
tiến vào nơi như này được? Chẳng qua cách này, hắn cũng không biết mà thôi.
Còn mấy người Vương Tà và Việt Mẫn không nói cho hắn biết điều này, Diệp Mặc
cũng không quan tâm lắm. Vương Tà và Việt Mẫn cho rằng, mình đã là tu vi thông
thiên rồi, trong Sa Hà chắc chắn sẽ không lo lắng vấn đề tâm trí bị thất lạc.

Trên thực tế, nếu Diệp Mặc không có Khổ Trúc, hoặc hắn không phải tu luyện
dưới Khổ Trúc, thì tinh thần của hắn đúng là khó có thể giữ được thanh tĩnh
trong Sa Hà này.

Nhưng bây giờ hắn đương nhiên không sợ, mặc dù hắn chỉ mới là Kiếp Biến hậu
kỳ, nhưng tinh thần của hắn sớm đã cực kỳ vững chắc rồi, ngay cả khi độ kiếp,
tâm ma cũng khó có thể gây ảnh hưởng đến hắn. Ngoại trừ khi độ kiếp Nguyên
Anh, hắn trải qua một lần tâm ma kiếp, sau đó hắn cũng chưa từng phải trải qua
tâm ma kiếp, vì hắn đã có Khổ Trúc rồi. Dưới Khổ Trúc một trong thập đại linh
căn tu luyện lâu dài, tâm ma kiếp đối với hắn mà nói cũng chỉ là hư ảo mà
thôi.

Diệp Mặc thét lên một tiếng, dưới sự vận chuyển của Tam sinh quyết, tinh thần
có chút thanh tịnh, những tiếng kêu của cát cuồn cuộn xung quanh bên tai Diệp
Mặc cũng biến mất.

Nhưng ngay sau đó Tử Đao của Diệp Mặc lại mang theo một đường đao màu tím trên
Sa Hà khôn cùng xoẹt qua một đường màu tím nhàn nhạt.

Trong tay Diệp Mặc có tấm bản đồ Sa Hà mà Vương Tà đưa cho hắn, tấm bản đồ này
mặc dù không phải là toàn cảnh Sa Hà, nhưng cũng có thể chỉ ra phương hương
cho hắn.

Tam sinh quyết tự động vận chuyển, những tiếng nức nở nghẹn ngào xung quanh
cũng trở nên bình thản lại, Diệp Mặc giống như đang bay trên một bãi cát rất
bình thường mà lại vô cùng vô tận.

Hắn rất thích cái cảm giác bay trên cát vàng thế này, cái tâm trạng trong sự
thê lương lại có chút gì đó hùng tráng. Hắn không phải thi nhân cũng không
phải nhạc sĩ. Dưới tâm trạng như này, không ngờ lại có tâm trạng muốn hát một
bài hát nào đó.

– Giếttttt…

Một tiếng gọi thảm bi ai thê lương đến cực điểm từ dưới chân truyền lên, Diệp
Mặc đột nhiên dừng Tử Đao của mình lại, thần thức của hắn phát hiện ra một
người đàn ông mặc quần áo tu sĩ màu trắng, nhưng lúc này bộ quần áo màu trắng
trên người đàn ông này cũng đã vô cùng bẩn thỉu rồi. Trong tay gã quơ quơ một
thanh phi kiếm, một đường sát khí quét qua, giống như trước mặt gã có vô số
yêu ma vậy. Nhưng trên thực tế, thì trước mặt gã chỉ có cát vàng vô cùng vô
tận mà thôi.

Cát vàng cuồn cuộn trước mặt gã dưới phi kiếm của gã biến thành một đường rãnh
cát dài thật dài. Nhưng chỉ trong chốc lát, đường rãnh cát đó trong sự cuồn
cuộn của cát của Sa Hà lại khôi phục lại hình dáng ban đầu.

– Tao phải giết mày, giết chết mày…

Người đàn ông kia không ngừng gào thét, phi kiếm lại càng phóng ra từng đường
đao chân nguyên. Nhưng bây giờ bên người gã lại không có bất kỳ đồ vật nào,
cũng không có vật cản nào.

Diệp Mặc đang muốn cho gã một thanh thần quyết, liền nhìn thấy người đàn ông
này bỗng nhiên bổ nhào té xuống, phi kiếm trong tay vẫn còn bay trong không
trung vẫn chưa rơi xuống.

Diệp Mặc nhảy xuống, đứng cách người đàn ông đó không xa, thần thức quét tới,
lại phát hiện người đàn ông này đã khí tuyệt rồi. Đây là tu sĩ Hóa Chân tầng
thứ tư rồi, không ngờ vì trong Sa Hà này mà lại mất đi trạng thái tinh thần
của mình, cuối cùng trong ảo giác chém giết đến chân nguyên cô quạnh mà chết,
đây không thể không nói là một loại bi ai.

Cũng không biết gã đã chém giết bao lâu rồi, cũng không biết gã phóng ra pháp
bảo công kích bao nhiêu lần rồi.

Sa Hà trước sau như một, những sóng cát cuồn cuộn kéo tới. Người đàn ông đó
chân nguyên cô quạnh mà chết trong nháy mắt đã bị Sa Hà chôn vùi, biến mất.
Còn lúc này phi kiếm của gã mới rơi xuống, cắm vào đống cát vừa mới mai táng
gã xong, giống như một loại bia mộ đơn giản vậy. Nhưng bia mộ này dưới sự tàn
bạo của cát vàng, trong nháy mắt cũng biến mất.

Diệp Mặc đứng phía trước đống cát đó trầm mặc một lúc lâu, vẫn không nhúc
nhích, hắn cũng không đến lấy bất kỳ thứ gì của tên tu sĩ Hóa Chân này, ngay
cả nhẫn trữ vật của gã, Diệp Mặc cũng không động tới, hắn chỉ nhìn thấy một
cái tên trên phi kiếm kia, Thạch Trung Khước.

Một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư, lại chết một cách kỳ lạ trong Sa Hà này, có lẽ
trước đây gã là một người danh tiếng hiển hách, thậm chí là người tung hoành
ngang dọc, hoặc sau lưng gã vẫn còn người đợi gã trở về, nhưng đến hôm nay gã
lại chết trong Sa Hà vô cùng vô tận này, nếu không phải Diệp Mặc nhìn thấy, có
lẽ cái chết của gã cũng chẳng có người nào biết.

Ngay trong lúc Diệp Mặc cảm thán một câu muốn tiếp tục rời đi, thì bỗng nhiên
trống ngực đập thình thịch, giống như có thứ gì đó hắn không nhìn thấy lại
đang nhìn chằm chằm hắn vậy. Chỉ cần hắn nhúc nhích, thì cái thứ nhìn chằm
chằm hắn đó sẽ bổ nhào tới.

Da đầu Diệp Mặc từng trận tê dại, hắn rất tin vào cảm giác của mình, cho dù
thần thức của hắn không quét đến, thì hắn cũng tin vào cảm giác của mình, vì
Tam Sinh quyết của hắn bẩm sinh nhạy cảm, trực giác kinh người. Cho nên hắn
căn bản không nghĩ ngợi gì, giơ tay lên, một mồi lửa màu lam nhạt hiện lên.

Cửu Dương Thiên Hỏa, mặc dù hắn chỉ tu luyện đến tầng thứ nhất, thậm chí tầng
thứ nhất còn chưa tu luyện hoàn tất, nhưng Diệp Mặc có một dự cảm, chỉ có Cửu
Dương Thiên Hỏa mới có thể cứu được hắn trong tình cảnh quỷ dị này .

Màu lửa màu lam kia hiện lên trong nháy mắt, một vầng thái dương màu đỏ nhạt
giống như mặt trời vừa mới mọc xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Mặc dần dần bay
lên.

Màu đỏ nhạt đó vừa mới xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Mặc, thì bắn ra vô số
những đường ánh sáng màu đỏ nhạt, giống như một quả cầu phát sáng đột nhiên
bùng nổ vậy, không có chút dấu hiệu nào.

Mà dưới thái dương màu đỏ nhạt này, Diệp Mặc mới nhìn thấy một bóng dáng lờ mờ
đã tiến gần đến phía sau hắn. Mồ hôi trong nháy mắt túa ra ướt đầm lưng hắn,
hắn đã là tu vi Kiếp Biến hậu kỳ rồi, chẳng những không quét được bóng dáng
kia, không ngờ bóng dáng đó đến sát phía sau hắn rồi, hắn mới dựa vào sự nhạy
cảm bẩm sinh của Tam Sinh quyết mới có thể phát hiện ra, quả thật đáng sợ. Nếu
không phải hắn có Cửu Dương Thiên Hỏa, thì kết quả sẽ thế nào? Diệp Mặc nhớ
tới tên năm tên tu sĩ vừa mới chết đi, hoặc tên tu sĩ trên phi kiếm cho khắc
ba chữ có chữ Thạch Trung Khước trong đó kia.

Bóng dáng lờ mờ kia đã tiến gần đến Diệp Mặc, thậm chí cũng đã đưa ra cái đầu
lâu không có ngũ quan nào, nhưng khi Diệp Mặc phóng Cửu Dương Thiên Hỏa ra,
thì bóng dáng mờ ảo đó lập tức lại vô cùng hoảng sợ.

Diệp Mặc cảm thấy thật kỳ quái, hắn rõ ràng chỉ là nhìn thấy một cái bóng, là
một cái bóng không có mặt mũi. Nhưng dưới Cửu Dương Thiên Hỏa, bóng dáng đó
lại lộ ra vẻ mặt vô cũng hoảng sợ.

Cửu Dương Thiên Hỏa chỉ xuất hiện trong nháy mắt, liền phát ra vô số đường ánh
sáng màu đỏ nhạt, trông vô số đường ánh sáng đó dường như có một đường vô cùng
nóng, cũng không ngoại lệ toàn bộ đâm thẳng vào cái bóng kia.

Sau khi kêu một tiếng “Á” thật lớn, cái bóng đó dưới Cửu Dương Thiên Hỏa của
Diệp Mặc, lại giống như tuyết đọng dưới bầu trời nắng chói chang, trong nháy
mắt liền biến mất, không chút tung tích.

Diệp Mặc cả người bỗng nhiên nhẹ bẫng, cái cảm giác hồi hộp vừa nãy cũng biến
mất không còn.

Diệp Mặc thu hồi Vụ Liên Tâm Hỏa lại, hắn có một dự cảm không tốt, Sa Hà này
còn đáng sợ hơn so với những gì hắn tưởng tượng.

Cái bóng dáng cuối cùng cũng bị biến mất dưới Cửu Dương Thiên Hỏa rất đáng sợ,
cái này đương nhiên không phải quỷ tu, cũng không phải linh tu. Điều này từ
trước đến giờ hắn chưa từng nghe qua, cũng chưa từng gặp qua thứ như này. Vô
thanh vô tức, vô ảnh vô tung.

Tên tu sĩ Hóa Chân vừa rồi không ngừng kêu “Phải giết mày”, chính là cái bóng
này chăng? Hoặc chính là cái bóng dáng này? Bất luận có phải hay không, có Cửu
Dương Thiên Hỏa Diệp Mặc nghĩ hắn cũng không sợ.

Diệp Mặc lấy la bàn và nhìn vào bản đồ, sau khi xác định được phương hướng,
thần thức lại quét ra, hắn chuẩn bị lại lên đường. Nhưng khi thần thức của hắn
lại quét thấy một tu sĩ nữa, giống như tu sĩ vừa nãy, quơ quơ pháp bảo từ
trong thần thức của hắn xẹt qua, thì cũng kinh hoàng hết sức.

Lần này Diệp Mặc cũng không nghĩ ngợi gì, lại phi độn đi, đồng thời Cửu Dương
Thiên Hỏa cũng được phóng ra.

Thái dương màu đỏ nhạt này lại giống như một mồi lửa vậy, đột ngột dâng lên,
bao lấy tên tu sĩ không ngừng kinh hãi này vào trong.

Dưới thái dương màu đỏ nhạt Cửu Dương Thiên Hỏa của Diệp Mặc, một bóng dáng mờ
ảo áp sát theo sau tên tu sĩ thần sắc sợ hãi kia, phần đầu của cái bóng này
dán chặt vào phần gáy của tên tu sĩ kia, thoạt nhìn giống như đang hút máu
vậy.

Cửu Dương Thiên Hỏa vừa mới tới, bóng dáng kia lập tức cảm nhận được thái
dương của Diệp Mặc, nhất thời cũng sợ hãi giống như cái bóng kia, hét lên một
tiếng “Á” thảm thiết, dưới Cửu Dương Thiên Hỏa, trong nháy mắt trở nên mờ
nhạt, cuối cùng liền giống như màn sương khói, biến mất trong không trung.

Đây không ngờ là một tu sĩ Hóa Chân, nhưng chỉ là một yêu tu, tu sĩ Hóa Chân
tầng thứ năm.

Cái bóng kia bị Cửu Dương Thiên Hỏa của Diệp Mặc làm cho tan biến, yêu tu này
lập tức dừng lại, thậm chí không kịp cám ơn Diệp Mặc, liền ngồi xuống, nuốt
một viên đan dược, tự mình chữa thương.

Sau một tuần hương, tên yêu tu này mới đứng dậy, vẫn mang theo một thần sắc
kinh hãi khom lưng ôm quyền nói cám ơn Diệp Mặc:

– Cám ơn ơn cứu mạng của anh bạn, tôi là Tra Kỳ Phụ của Thần Thú sơn mạch.

Diệp Mặc thấy gặp liền một lúc hai tu sĩ Hóa Chân, hơn nữa trong đó còn có một
người là người của Thần Thú sơn mạch, trong lòng kinh ngạc, lập tức hỏi:

– Anh là tu sĩ của Thần Thú sơn mạch, vậy anh biết Thạch Trung Khước không?
Hoặc anh có biết Đại Thần Chủ và Nhị Thần Chủ, còn cả thành chủ Tạ Chính Sư
của Tây Tu thành không?

Tra Kỳ Phụ lập tức kinh ngạc hỏi:

– Anh là vì phong ấn của Sa Hà nên mới đến? Anh đến cứu viện sao? Nghìn vạn
lần đừng nên vào, phong ấn đó căn bản chính là một địa ngục ác ma. Đừng vào
đó, tuyệt đối đừng vào đó…

Nói tới đây, gã thậm chí quên mất Diệp Mặc rồi, chỉ lo hoảng sợ nói:

– Nơi đó bây giờ sớm đã không còn ai rồi, bọn họ ai ai cũng bị chết hết rồi,
bị thương cũng nhiều, người chạy được thì chạy, đi được thì đi, nơi đó quá
đáng sợ, quá đáng sợ, xong rồi, Tây Tích châu xong rồi…

Diệp Mặc nhíu mày, một tu sĩ Hóa Chân lại sợ hãi đến vậy, cũng quá phi lý rồi.
Hắn khua khua tay cho tên tu sĩ tên Tra Kỳ Phụ kia một đường thanh thần quyết,
sau đó mới hỏi:

– Anh Tra, rốt cục là có chuyện gì? Anh có thể nói rõ hơn một chút được
không?

Tên yêu tu tên Tra Kỳ Phụ này giật mình, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại. Gã
cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức gã kinh ngạc nhìn Diệp Mặc hỏi :

– Vừa nãy bốn phía không ngừng truy sát tôi là thứ gì vậy? Sao tôi lại không
nhìn thấy, sao anh lại có thể nhìn thấy được? Là anh tiêu diệt bọn chúng?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.