Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1281: Tây Tích tứ vực


Thiếu phụ kia nói xong thì cũng không chờ Diệp Mặc trả lời, lại chủ động lắc
đầu nói tiếp:

– Xin lỗi, tôi tưởng lầm anh là Thiếu thần chủ

Nói xong cô lại khom người:

– Ngôn Nghiên đa tạ tiền bối cứu mạng, đây là anh trai Trịnh Đông của tôi.

Tay cô chỉ sang người thanh niên mà Diệp Mặc chưa từng gặp qua.

Người thanh niên kia cũng lập tức thi lễ với Diệp Mặc:

– Ngôn Trịnh Đông xin ra mắt tiền bối.

Diệp Mặc nhìn tu vi của hai anh em này một chút, thì thấy cả hai đều là tu vi
Ngưng Thể hậu kỳ, cũng không biết vì sao họ lại ở chỗ này. Cô em gái tên Ngôn
Nghiên kia hẳn là đã lấy chồng rồi cho nên mới ăn mặc như một thiếu phụ, nhan
sắc tuy cũng không tính là đẹp, nhưng cũng không xấu. Anh trai Ngôn Trịnh Đông
thì có khuôn mặt thô ráp, nhìn rất hiền hòa, có vẻ cũng ít nói.

Thấy hai người cảm tạ mình, thì Diệp Mặc gật đầu đáp lại:

– Hai vị trước tiên hãy trị thương đi đã, lát nữa tôi muốn hỏi một số việc.

Mọi người đều ngồi xuống vận công trị thương, thật ra thì hai thấy trò Chu Ngữ
Sương là bị thương nhẹ nhất. Còn Nguyệt Thiền vốn muốn tìm Tô Tĩnh Văn nói
chuyện, nhưng nhìn thấy Tô Tĩnh Văn đứng cạnh Diệp Mặc, thì cũng có chút do
dự.

Tô Tĩnh Văn và Diệp Mặc cũng không phải đợi lâu, thì mấy người Đường Mộng
Nhiêu đã trị thương xong rồi.

Ngôn Nghiên sau khi thay đổi lại quần áo, thì lại thấy có vẻ xinh đẹp hơn hẳn,
cô biết Diệp Mặc có chuyện cần hỏi, cho nên trực tiếp đi tới trước mặt Diệp
Mặc và Tô Tĩnh Văn kính cẩn:

– Tiền bối có vấn đề gì xin cứ hỏi.

Diệp Mặc khoát tay cười nói:

– Chị Ngôn, tuổi của tôi cũng không lớn lắm, chị cứ trực tiếp gọi tôi là Diệp
Mặc là được rồi, gọi tiền bối tôi cảm thấy không quen.

Ngôn Nghiên vội vã đáp lại:

– Vâng, anh Diệp.

Tuy rằng tuổi của cô lớn hơn so với Diệp Mặc, nhưng vẫn không dám trực tiếp
gọi thẳng tên của Diệp Mặc. Ở Tu Chân Giới, thì cấp bậc luôn phân chia rõ
ràng, có thực lực thì sẽ có địa vị cao. Diệp Mặc gọi cô là chị, đó là khách
khí với cô, nhưng cô cũng không thể tự xưng là chị được.

Diệp Mặc cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, liền mở miệng hỏi:

– Ở đây là đâu vậy?

Nghe được câu hỏi của Diệp Mặc, thì mấy người Đường Mộng Nhiêu cũng đều chăm
chú hơn, hiển nhiên là tới hiện giờ, thì tất cả cũng chưa biết được đây là nơi
nào, lúc trước sau khi tách khỏi Diệp Mặc rời đi, thì vẫn một mực phải chiến
đấu liên tục.

Ngôn Nghiên vội vàng đáp:

– Anh Diệp, ở đây gọi là Thần Thú sơn mạch, là nơi trồng các loại linh thảo
thừa thãi. Ở bên ngoài thì những linh thảo này vô cùng trân quý, nhưng ở đây
thì lại chẳng khác gì rễ cây cả.

Thần Thú sơn mạch? Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Đường Mộng Nhiêu một chút. Đường
Mộng Nhiêu cũng hiểu được ý của hắn, nhưng cô cũng có chút mờ mịt mà lắc đầu:

– Tôi cũng không biết Thần Thú sơn mạch, chưa từng nghe nói qua Bắc Vọng Châu
có Thần Thú sơn mạch nào cả.

– Lẽ nào ở đây không phải là Bắc Vọng Châu?

Tô Tĩnh Văn kinh ngạc thốt lên. Cô mặc dù chưa bao giờ vượt qua Vô Tâm Hải,
nhưng lại biết tất cả các Châu khác của đại lục Lạc Nguyệt đều cách Bắc Vọng
Châu vô cùng xa.

Diệp Mặc âm thầm than vãn, thật là một cái truyền tống trận cường hãn. Rốt
cuộc là cái truyền tống trận này đã đưa bọn họ tới nơi nào vậy? Bọn họ dùng cả
linh thạch cực phẩm lẫn tiên tinh để khởi động một cái truyền tống trận bị lỗi
sao, không ngờ lại vượt ra khỏi Bắc Vọng Châu luôn.

Diệp Mặc nghe Ngôn Nghiên nói xong thì trong lòng cũng trầm xuống. Nếu là chỉ
vượt ra khỏi Bắc Vọng Châu thì còn tốt, vì hắn còn có 'Ô vân trùy – Thanh
Nguyệt', nhưng vạn nhất mà vượt ra khỏi đại lục Lạc Nguyệt thì xong rồi.

Hắn vừa đinh hỏi lại Ngôn Nghiên, thì lại nghe thấy Ngôn Nghiên kinh ngạc nhìn
mấy người Diệp Mặc thốt lên:

– Tiền… anh Diệp, các anh là từ Bắc Vọng Châu tới đây sao? Đã vượt qua Vô
Tâm Hải sao?

Nghe xong lời này, thì trong lòng Diệp Mặc liền thở phảo nhẹ nhõm. Ngôn Nghiên
biết Vô Tâm Hải, biết Bắc Vọng Châu, thì có nghĩa là bọn họ vẫn còn đang ở đại
lục Lạc Nguyệt. Ở trên đại lục Lạc Nguyệt thì Diệp Mặc có thể an tâm, vì hắn
có 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt'. Cho dù là Nam An Châu cách xa Bắc Vọng Châu
nhất thì cũng chỉ cần thời gian ngắn là hắn đã có thể vượt qua Vô Tâm Hải rồi.

Sau khi đã có chút an lòng, thì Diệp Mặc lại gật đầu:

– Đúng thế, chúng tôi là từ Bắc Vọng Châu tới đây. Đối với nơi này còn rất xa
lạ, cô hãy nói một chút đi, đây là Châu nào vậy? Còn có chỗ này là nơi nào?

Ngôn Nghiên thở dài một hơi, cô nghĩ tới việc vừa rồi Diệp Mặc chỉ quát một
tiếng yêu thú liền bỏ đi, thì trong lòng đã biết Diệp Mặc hẳn không phải là
người tầm thường rồi.

Hiện tại Diệp Mặc hỏi, cô càng không dám chậm trễ, vội vàng trả lời:

– Anh Diệp, nơi chúng ta đang đứng là Thần Thú sơn mạch, ở phía đối diện Thần
Thú sơn mạch có một con sông gọi là Thông Minh Hà, dài vô cùng vô tận, không
ai biết rằng Thông Minh Hà rốt cuộc là dài tới tận đâu. Đương nhiên cũng có
một số lời đồn rằng Thông Minh Hà đi thông tới Ma Vực*.

Diệp Mặc nhíu mày, cắt đứt lời Ngôn Nghiên:

– Ma Ngục*? Tôi có nghe nói qua có một cấm địa Ma Ngục, lẽ nào nơi này là Nam
An Châu? Cấm địa Ma Ngục là ở Nam An Châu Mà

*Vực và Ngục trong tiếng Trung là đồng âm

Ngôn Nghiên vội lắc đầu:

– Anh Diệp, tôi cũng đã nghe nói qua Nam An Châu, nhưng ở đây cũng không phải
là Nam An Châu, mà là Tây Ích Châu, nhưng Ma Vực ở đây đúng là cấm địa Ma Vực.

Hóa ra là đã tới Tây Ích Châu rồi. Diệp Mặc gật đầu, Tây Ích Châu so với Nam
An Châu thì gần Bắc Vọng Châu hơn nhiều, điểm này Diệp Mặc không cảm thấy lo
lắng.

Nhưng Đường Mộng Nhiêu nghe được những lời này thì lại vô cùng chấn động,
không ngờ là lại tới tận Tây Ích Châu rồi. Với tu vi hiện tại của cô, thì hiển
nhiên là không có khả năng vượt qua Vô Tâm Hải. Cô liền nhìn về phía Diệp Mặc,
nếu như Diệp Mặc muốn trở về, thì cô hẳn là phải xin đi nhờ Diệp Mặc rồi.

Mà sư phụ của Chu Ngữ Sương nghe được đây là Tây Ích Châu thì sắc mặt lại lộ
ra vẻ vui sướng, hiển nhiên thì với y mà nói, thì nơi này tốt hơn Bắc Vọng
Châu rất nhiều. Linh khí ở đây đầy đủ, hơn nữa chỉ cần nhìn linh thảo ở Thần
Thú sơn mạch này, thì đã biết là ở đây sẽ không lo đến việc thiếu thốn tài
nguyên tu luyện rồi, cho nên y căn bản là không có dự định quay về Bắc Vọng
Châu.

– Cô nói là “Vực” trong từ “Địa vực” hay “Ngục” trong từ “Lao ngục”?

Diệp Mặc có cảm giác không được đúng lắm.

Tuy rằng địa vực và địa ngục có thể nhầm lẫn, nhưng lần này Ngôn Nghiên đã
nghe rõ lời Diệp Mặc nói cho nên vội vàng đáp lại:

– Ma Vực tất nhiên là vực trong từ địa vực.

Nói xong thì Ngôn Nghiên lại nói tiếp:

– Ở đối diện Thông Minh Hà là rừng rậm không có điểm cuối, nó có tên gọi là
Rừng rậm vô tận, nghe nói bên trong đó linh thảo cao cấp và linh dược cao cấp
còn nhiều hơn ở Thần Thú sơn mạch này, hơn nữa càng trân quý hơn nhiều.

– Vậy hai người từ đâu tới đây? Ở đây còn có tu sĩ loài người sao? Tôi nghe
nói Tây Ích Châu rất ít tu sĩ nhân loại mà.

Đường Mộng Nhiêu lên tiếng.

Ngôn Nghiên gật đầu:

– Chúng tôi từ Tây Tu thành tới đây. Ở Tây Ích Châu có một thành thị của tu
sĩ loài người, chính là Tây Tu thành. Tây Tu thành thành cũng không nhỏ hơn
Thần Thú sơn mạch này, hầu như tất cả các tu sĩ loài người đều đi tới Tây Tu
thành để tu luyện, hoặc là giao dịch, hoặc là làm những chuyện khác.

Tô Tĩnh Văn sợ hãi than một tiếng:

– Tây Tu thành cũng không nhỏ hơn Thần Thú sơn mạch này? Có thành thị lớn như
vậy sao?

– Đúng thế, nếu nói Tây Tu thành thành là một thành thị, thì không bằng nói
đó là phạm vi của tu sĩ loài người ở Tây Ích Châu này. Ở Tây Ích Châu, địa vực
có thể chia làm bốn mảnh, mảnh thứ nhất là chỗ ở của yêu thú, bao gồm cả Thần
Thú sơn mạch và Rừng rậm vô tận. Thứ hai là Tây Tu thành của tu sĩ loài người.
Thứ ba là Thông Minh Hà và Ma Vực.

Ngôn Nghiên lập tức lên tiếng giải thích.

Diệp Mặc có chút khó hiểu, liền vội vàng hỏi lại:

– Thông Minh Hà chỉ dài có vài trăm dặm thôi chứ, thần thức cũng có thể nhìn
thấy phía đối diện, vậy thì tại sao nó và Ma Vực lại là mảnh thứ ba?

Ngôn Nghiên lắc đầu:

– Anh Diệp, anh không biết rồi. Ở Thông Minh Hà thì không phải là lúc nào
thần thức cũng có thể nhìn tới phía đối diện được, anh chỉ nhìn tới vài trăm
dặm, nhất định là đã nhìn tới một góc thác rồi. Kỳ thực khi anh thật sự muốn
vượt qua Thông Minh Hà, thì thậm chí còn phải tốn nhiều thời gian hơn cả vượt
qua Vô Tâm Hải. Cùng một hoàn cảnh, nếu như không phải có đoạn đường riêng,
thì không có cách nào vượt qua Thông Minh Hà cả. Riêng đoạn đường để đi tới
một góc kia thôi, cũng phải mất đến một năm trời ấy chứ, cũng như hiện nay

Mấy người Diệp Mặc lúc này mới hiểu rõ, hóa ra sa mạc mà bọn họ đặt chân xuống
chính là một góc mà thôi. Xem ra bọn họ rất là may mắn, nếu như chệch đi một
chút, rơi xuống Thông Minh Hà, thì không chừng sẽ gặp nguy hiểm khôn cùng.

– Vậy Ma Vực là nơi nào?

Diệp Mặc lúc này giống như là một học sinh hiếu học vậy.

Ngôn Nghiên cũng không cảm thấy chút phiền toái nhàm chán nào, mà nhanh chóng
trả lời:

– Ma Vực không có ai đi qua, nghe nói có hai cách để tới Ma Vực, một chính là
vượt qua Thông Minh Hà, nhưng một khi tiến vào Thông Minh Hà thì không có ai
sống sót cả, có lẽ nói đúng hơn là không có ai đi ra cả. Cách khác chính là đi
qua Sa Hà. Sa Hà chính là vực thứ tư của Tây Ích Châu và cũng là diện tích lớn
nhất, không ai có thể đi hết toàn bộ Sa Hà cả, rất nhiều tu sĩ sau khi đi vào
đều đã bị mất phương hướng, cuối cùng không có cách nào để trở ra cả.

Sau khi nghe Ngôn Nghiên nói, thì mấy người Diệp Mặc đều trầm mặc. Tây Ích
Châu này thực sự là quá mức quỷ dị, không nói đến việc đầy rẫy yêu thú cao
cấp, mà ngay cả thành thị của tu sĩ loài người cũng chỉ có một cái. Điều này
còn chưa tính, lại còn có hai nơi nguy hiểm như Thông Minh Hà và Sa Hà nữa
chứ.

– Vậy chúng ta hiện tại muốn rời khỏi Tây Ích Châu, thì cần phải đi về hướng
nào, thì mới có thể tiến vào Vô Tâm Hải?

Đường Mộng Nhiêu có chút lo lắng cho Ngọc Nữ Phái của mình, cho nên suy nghĩ
đầu tiên chính là muốn vượt qua Vô Tâm Hải để trở lại Bắc Vọng Châu.

Ngôn Nghiên liền trả lời:

– Nếu như muốn đi Vô Tâm Hải, thì nhất định phải quay lại Tây Tu thành. Chỉ
có Tây Tu thành thành mới có thể đi vào Vô Tâm Hải.

Diệp Mặc ừ một tiếng rồi nói:

– Chúng ta ở đây thu thập linh thảo một chút đã, rồi sau đó đi tới Tây Tu
thành. Được rồi, vừa rồi cô hỏi tôi có phải là Thiếu thần chủ gì đó hay không,
nghĩa là sao? Mà cô là tu sĩ ở Tây Tu thành, vì sao lại tới Thần Thú sơn mạch
này?

Ngôn Nghiên thấy tất cả đang nhìn về phía cô, thì liền vội vàng trả lời:

– Bởi vì Thần Thú sơn mạch có ba đại Thần chủ, còn có một Thiếu thần chủ nữa.
Tôi nhìn thấy những yêu thú kia bị anh quát một cái liền bỏ đi, thì tưởng rằng
anh là Thiếu thần chủ. Sau tôi lại thấy chị Đường gọi anh là Diệp Mặc, cho nên
tôi mới biết mình nghĩ sai rồi. Hơn nữa…

Ngôn Nghiên nhìn thoáng qua Tô Tĩnh Văn, do dự một chút rồi mới nói tiếp:

– Tôi nghe nói những vị hôn thê của Thiếu thần chủ rất không thích Thiếu thần
chủ, cô ta cũng không thể nào cùng xuất hiện với Thiếu thần chủ ở Thần Thú sơn
mạch này như hai vị cả, vì thể khi tôi nhìn thấy vợ chồng anh Diệp thắm thiết
với nhau như vậy, thì tôi biết mình đã sai rồi. Bởi vì Thiếu thần chủ kia vô
cùng để ý đến vị hôn thê của mình, cũng không thể nào đi cùng người khác như
vậy được, vì y sợ chuyện sẽ truyền đến tai của vị thôn thê.

Diệp Mặc gật đầu, trong lòng liền nghĩ rằng Thiếu thần chủ kia khẳng định là
địa vị không thấp hơn ba vị thần chủ là bao nhiêu. Ở Thần Thú sơn mạch này thì
tuyệt đối là người có quyền lực cao cao tại thượng. Một người như vậy lại có
thể sợ vợ, thì hiển nhiên là vị hôn thê kia cũng không phải là bình thường.
Nếu không phải là tuyệt sắc vô song, thì điạ vị cũng phải cao vô cùng, thậm
chí là cả hai thứ đều có.

Thấy Diệp Mặc không hề để tâm, thì Ngôn Nghiên thở phào một cái rồi tiếp tục
nói:

– Chúng ta hiện tại mặc dù là đang ở Thần Thú sơn mạch, nhưng cũng không phải
là cấm địa của Thần Thú sơn mạch. Ở Thần Thú sơn mạch, thì việc tu sĩ loài
người lén đến thu thập linh thảo đã là bí mật được công khai rồi. Nhưng ở đây
có rất nhiều yêu thú cao cấp, cho nên đại bộ phận các tu sĩ đi vào đều bị yêu
thú cắn nuốt hết

– Vậy sao hai người còn dám đến?

Diệp Mặc cau mày hỏi lại.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.