Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1267: Tiên tinh


Dịch Giả: Friendship

Nguồn: Mê truyện

Chân khí cực phẩm và công pháp Thiên cấp thì cũng đã khiến y hít thở khó khăn
rồi, lại còn có cả 'Chân linh đan' khiến y muốn ngừng thở nữa. Lại còn có cả
Thiên hỏa, công pháp tiên cấp, tiên khí…

Đây rốt cuộc là cái di tích gì? Giờ phút này thì Phiến Phất không phải là
không thể hít thở, mà là y hít thở càng lúc càng năng nề. Y thậm chí còn khẳng
định, toàn bộ những thứ tốt hiện có ở Bắc Vọng Châu thì cũng không bằng một
phần mười sự trân quý so với những món đồ trong mấy quả cầu vàng kim này.

Khi Phiến Phất nhìn về cái quả cầu vàng kim cuối cùng, thì ánh mắt nhất thời
ngưng lại, dựa theo thứ tự xếp hàng này, thì món đồ trong quả cầu vàng kim
cuối cùng này phải là trân quý nhất mới đúng chứ? Vì sao bên trong quả cầu
vàng kim này lại trống không?

Y liền vô thức quay đầu lại muốn tìm người hỏi một chút, nhưng khi y thấy ánh
mắt của những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào mình, thì y lập tức biết
rằng biểu hiện của mình vừa rồi đã hơi thái quá. Lập tức liền ho khan một
tiếng, sau đó cố gắng bầy ra biểu hiện thản nhiên, nhìn những người xung quanh
một chút, sau đó mới lên tiếng:

– Bên trong quả cầu vàng kim này vì sao lại không có gì cả?

Phiến Phất trở nên thản nhiên hơn, là vì y biết, nếu y đã tới đây rồi, thì
những thứ tốt này hẳn sẽ thuộc về y, bất luận là kẻ nào cũng không thể cướp đi
được. Vì thế y mới muốn hỏi rõ ràng câu chuyện khi mà y đã có thể khẳng định
rằng những món đồ bên trong đều thuộc về mình rồi. Chẳng lẽ ở Bắc Vọng Châu
còn có ai dám ở trước mặt y mà cướp giật hay sao?

Trong lòng tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín và sư phụ của Chu Ngữ Sương đều đang
vô cùng âm trầm, bọn họ không ngờ một trong ba đại cự đầu của Bắc Vọng Châu là
Phiến Phất lại tới đây. Phiến Phất đã tới, vậy thì những thứ kia sao có thể có
phần của họ được nữa? Cho dù là Phiến Phất không ăn một mình, thì hai người họ
tối đa cũng chỉ có thể có được hai cái chân khí cực phẩm mà thôi. Một khi
Phiến Phất muốn chiếm đoạt hết, thì cho dù giết cả hai người họ, cũng sẽ không
có ai dám nói lời nào.

Lúc này, Phiến Phất lại chỉ vào quả cầu vàng kim cuối cùng mà hỏi, thì tên tu
sĩ Thừa Đỉnh tầng chín lại lập tức đứng ra chỉ vào Diệp Mặc nói:

– Phiến tiền bối, đồ vật bên trong quả cầu vàng kim đó đã bị tên này cầm đi,
bên trong hình như là ba viên tinh thạch có linh khí vô cùng nồng đậm, tôi cảm
thấy so với linh thạch cực phẩm còn nồng đậm hơn rất nhiều, thậm chí có thể
chính là tiên tinh…

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh này vốn đã khó chịu với Diệp Mặc rồi, hiện tại thì y lại
không có bao nhiêu hy vọng có thể chiếm được mấy món đồ tốt kia, cho nên cũng
không thể để cho Diệp Mặc sống yên ổn được. Vì thế Phiến Phất vừa lên tiếng
hỏi, thì y đã lập tức nói ra rồi. Vốn y còn muốn nói quá sự việc lên, sau đó
khiến cho Phiến Phất động thủ giết Diệp Mặc, nhưng khi y nói đến hai chữ ‘Tiên
tinh’, thì lập tức cũng không nói nên lời nữa.

Lúc này thì cho dù y có ngu ngốc mấy đi chăng nữa, thì cũng đã hiểu rằng thứ
đồ quả cầu vàng kim cuối cùng kia chính là tiên tinh rồi. Ngẫm lại thì, mấy
cái quả cầu vàng kim phía trước đều đã xuất hiện tiên khí hạ phẩm, thì quả cầu
vàng kim cuối cùng đố sao có thể kém hơn được? Chỉ tiếc là y và các tu sĩ còn
lại đều như nhau, đều quên mất một đạo lý là ‘Đến trước làm chủ’.

Dù sao thì tiên tinh căn bản là đồ vật không có khả năng xuất hiện ra ở Tu
Chân Giới. Ở tiên giới thì ba viên tiên tinh cũng không thể mua được một góc
của tiên khí hạ phẩm. Nhưng ở Tu Chân Giới thì lại khác. Bởi vì ở Tu Chân Giới
thì tiên tinh trân quý hơn nhiều so với tiên khí, vì tiên khí hạ phẩm vẫn có
vài cái hiếm hoi, chỉ cần có tài liệu nghịch thiên, lại có tông sư luyện khí
nghịch thiên thì miễn cưỡng vẫn có thể luyện chế ra được.

Nhưng tiên tinh thì không giống như vậy, ở nơi thiếu thốn linh khí như Tu Chân
Giới, thì không có khả năng xuất hiện tiên tinh được. Hơn nữa đối với tu sĩ mà
nói, thì tiên tinh tuyệt đối là tiên đan tu luyện tốt nhất. Không có đan độc,
mà chỉ có thể có một tiên linh khí tinh thuần vô cùng.

Sau khi hiểu được ba viên tinh thạch mà Diệp Mặc lấy đi có thể là tiên tinh,
thì trong mắt tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín này liền hiện ra sự hối hận cực
độ. Trước kia sao y lại không nghĩ tới nhỉ? Nếu như y nghĩ tới, thì cho dù là
chỉ có một mảnh tiên tinh vỡ thì y cũng phải chiếm lấy bằng được. Một tên tu
sĩ Thừa Đỉnh tầng bẩy, thì nếu như bản thân mạnh mẽ cướp lấy đố của hắn, thì
hắn cũng sẽ không vì một mảnh tiên tinh mà liều chết được. Hơn nữa, việc hắn
có ‘Bạo chân châu’ hay không thì cũng chưa chắc chắn được.

Lúc này chẳng những là tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín hiểu được thứ mà Diệp Mặc
lấy đi chính là tiên tinh. Mà cả sư phụ của Chu Ngữ Sương và Tiêu Y cũng đã
hiểu rõ rồi. Ba viên tinh thạch mà Diệp Mặc lấy đi chính là tiên tinh. Cho dù
là hạ phẩm tiên tinh, thì cũng là thứ mà Tu Chân Giới căn bản không thể nào có
được. Nhất thời trong mắt mấy người này đều lộ ra vẻ hối hận cực độ, ánh mắt
liên tục biến hóa không ngừng.

Ba viên tinh thạch mà khi nãy Diệp Mặc lấy được, thì hắn chỉ có cảm giác là đồ
vật không tầm thường, rất có thể là tiên tinh trong truyền thuyết, chỉ là hắn
không dám khẳng định mà thôi. Hiện tại tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín đã nói
ra, thì hắn lại có thể thực sự xác định rằng đây chính là ba viên tiên tinh hạ
phẩm.

Khi Phiến Phất nghe được Diệp Mặc đã lấy đi ba viên tiên tinh, thì ánh mắt
liền hướng về phía Diệp Mặc, trong mắt lộ ra ánh sáng.

– Ngươi vừa rồi đã lấy đi ba viên tinh thạch là tiên tinh?

Thấy Diệp Mặc một lát sau vẫn không có ý chủ động lên tiếng, thì Phiến Phất
trực tiếp mở miệng hỏi.

Diệp Mặc thản nhiên đáp lại:

– Ta cũng không biết, khi ta lấy đi thì cũng không có nhìn qua.

– Ồ…

Phiến Phất liền có chút khó chịu, lẽ ra một kẻ hậu bối như Diệp Mặc, thì nói
đến như thế này rồi, chính hắn sẽ phải chủ động lấy ra tinh thạch giao ình mới
phải chứ, nhưng đối phương thì cả đầu ngón tay cũng không động chút nào.

Sau khi Phiến Phất ‘Ồ’ lên một tiếng, thì đợi một lúc lâu sau cũng không thấy
Diệp Mặc có cử động gì cả.

Phiến Phất liền nhíu mày, biểu hiện của y đã rõ ràng như thế rồi, một tên tu
sĩ Thừa Đỉnh như đối phương lại chẳng biết điều gì cả. Nghĩ tới đây, thì Phiến
Phất liền hừ lạnh một tiếng:

– Đem ba viên tinh thạch mà ngươi vừa lấy mang ra đây cho ta xem có phải đúng
là tiên tinh hay không?

Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, nói một cách bình thản:

– Không cần, bất luận là có phải tiên tinh hay không, thì ta cũng không quan
tâm.

– Làm càn…

Phiến Phất đột nhiên hét lên một tiếng rồi nói tiếp:

– Ở đây có nhiều người như vậy, chỉ có một mình ngươi lấy đi đồ vật, chẳng lẽ
ngươi cho rằng tu vi ột chút, thì có thể coi rẻ tất cả hay sao?

Diệp Mặc sao có thể không biết Phiến Phất đang mượn cớ được, nói thật ra thì
từ khi hắn lĩnh ngộ được 'Cảnh', thì hắn cũng đã không sợ Phiến Phất chút nào
rồi. Ngày trước hắn còn có thể đối chiêu với yêu tu Hóa Chân tầng hai, thì sao
có thể e ngại một tu sĩ Kiếp Biến tầng chín như Phiến Phất được.

Phiến Phất vừa dứt lời, thì Diệp Mặc lại cười ha hả:

– Thực sự là buồn cười, đồ của ta thì sao phải lấy ra cho ngươi xem. Hơn nữa,
ở đây nhiều người như vậy, đều đã đồng ý để ta lấy đi cái quả cầu vàng kim đó
rồi, vậy mà một kẻ đến sau như ngươi lại muốn chấn vấn ta sao? Chẳng lẽ ngươi
cũng cho là tu vi của mình cao, nên có thể coi rẻ tất cả sao?

Diệp Mặc đem nguyên câu nói của Phiến Phất trả lại cho y. Sau khi Phiến Phất
nghe được, thì nhất thời chán nản. Y Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc,
sau đó ánh mắt quét đến những tu sĩ xung quanh một vòng, đang muốn hỏi một
chút có phải là tất cả thực đã đồng ý để cho Diệp Mặc lấy đi ba viên tinh
thạch kia hay không. Nhưng lời vừa ra đến mép thì lại phải lập tức nuốt xuống,
vì lời này thực không thể nói ra, nếu không y muốn lấy đi sáu quả cầu vàng kim
kia thì cũng phải được những tu sĩ ở đây đồng ý sao?

Đúng lúc đó, lại một thanh âm trong trẻo vang lên:

– Phiến tiền bối, vừa rồi hắn lấy đi những thứ kia, chí ít cũng không có được
sự đồng ý của tôi, có thể là vì tu vi của tôi yếu kém.

Tuy rằng Diệp Mặc không sợ Phiến Phất chút nào, nhưng loại người bỏ đá xuống
giếng thế này, thì lại khiến hắn vô cùng khó chịu. Hắn quay đầu lại nhìn Chu
Ngữ Sương một chút, cũng thật không thể ngờ rằng Chu Ngữ Sương lại đối đầu với
hắn. Vừa rồi dúng là hắn đã không hỏi ý kiến của Chu Ngữ Sương, một là vì tu
vi Chu Ngữ Sương thấp nhất chỗ này, hay là vì hắn đã hỏi qua sư phụ của Chu
Ngữ Sương rồi.

– Khá lắm, tiểu bối gian xảo, Phiến Phất ta cũng muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc
là thần thánh phương nào.

Phiến Phất nói xong thi lập tức muốn động thủ với Diệp Mặc.

Nhưng Phiến Phất còn chưa kịp động thủ, thì lại có một thanh âm truyền đến:

– Phiến sư huynh, chuyện gì mà huynh phải tức giận như vậy? Còn dùng trận
pháp phong bế bên ngoài nữa? Tôi phải tốn rất nhiều khí lực mới có thể đi vào
được đấy.

Phiến Phất nghe được thanh âm này, liền dừng tay lại, vội vàng hướng tới người
vừa đi vào nói:

– Mộng Nhiêu sư muội, tôi nghe nói rằng cô đã bình yên vô sự, thì liền muốn
đến thăm, nhưng không ngờ rằng 'dãy núi Vạn Dược' lại xảy ra chuyện, cho nên
tôi mới tới đây xem trước.

Khi Phiến Phất còn đang nói lằng nhằng, thì thần thức của Diệp Mặc đã sớm nhìn
thấy Đường Mộng Nhiêu đi tới rồi. Đi theo Đường Mộng Nhiêu chính là một thiếu
nữ trẻ tuổi, chắc cũng là đệ tử của Đường Mộng Nhiêu. Diệp Mặc chẳng biết phải
nói gì nữa. Chẳng lẽ mấy người có tu vi cao này, đều thích mang theo đệ tử
chạy loạn khắp nơi sao?

Đường Mộng Nhiêu không đợi Phiến Phất nói hết, thì đã nhìn thấy Diệp Mặc, liền
kinh hỉ nói:

– Diệp môn chủ, cậu cũng tới đây sao?

Sau khi Diệp Mặc tới Phỉ Hải thành, thì thành chủ của Phỉ Hải thành và người
của Mặc Nguyệt đều gọi hắn là môn chủ, cho nên Đường Mộng Nhiêu cũng gọi theo.

Tuy rằng cô có tu vi Kiếp Biến hậu kỳ, nhưng trước mặt Diệp Mặc thì cũng không
dám qua loa chút nào. Sự nghịch thiên của Diệp Mặc cô đã được tận mắt chứng
kiến rồi. Một tên nghịch thiên đến nỗi với tu vi Thừa Đỉnh tầng bẩy có thể dễ
dàng giết chết tu sĩ Kiếp Biến sơ kỳ, hơn nữa còn có thể đối chiến cùng với tu
sĩ Hóa Chân nữa.

Phải biết rằng tên Hóa Chân tầng hai kia là yêu tu đấy, cho dù là cô hay Kỷ
Bẩm cũng không dám khẳng định là có thể qua được một chiêu của đối phương.
Nhưng Diệp Mặc thì lại có thể đối chiến qua mấy chiêu với tên yêu tu kia, cũng
chỉ có mất đi mấy ngụm máu lớn mà thôi. Chính Đường Mộng Nhiêu cũng không tin
rằng mình có thể làm được như Diệp Mặc.

Vì thế khi cô nhìn thấy Diệp Mặc, thì cô hoàn toàn đem Diệp Mặc thành tu sĩ
ngang hàng với mình. Đường Mộng Nhiêu nói xong, thì đang muốn giới thiệu cho
Diệp Mặc làm quen một chút với đệ tử bên cạnh mình, thì thần thức của cô cũng
đã nhìn tới sáu quả cầu vàng kim kia. Nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, hoàn
toàn quên luôn chuyện muốn giới thiệu đệ tử của mình cho Diệp Mặc làm quen.

– Chân khí cực phẩm, công pháp tiên cấp, tiên khí…

Đường Mộng Nhiêu thì thào, một lát sau mới thu hồi lại được ánh mắt của mình:

– Trời ạ, tôi có nhìn lầm không?

Khi Đường Mộng Nhiêu tới, thì Phiến Phất cũng đã biết là những thứ kia sẽ phải
chia cho Đường Mộng Nhiêu một nửa rồi. Bất quá phải chia một nửa với Đường
Mộng Nhiêu, thì y cũng không có gì khó chịu cả. Dù sao đồ tốt ở đây nhiều lắm,
một mình y cũng không thể chiếm hết được.

Hiện tại Đường Mộng Nhiêu kinh dị kêu lên như vậy, thì Phiến Phất cũng gật
đầu:

– Là thật đấy Mộng Nhiêu sư muội, khi tôi vừa mới tới thì cũng không thể tin
được, đây không ngờ lại là một cái di tích thật tốt. Không ngờ có thể gặp được
nhiều thứ đồ nghịch thiên như vậy, nhưng mà tiên tinh trong quả cầu vàng kim
cuối cùng kia đã bị người khác lấy đi mất rồi…

– Tiên tinh?

Không đợi Phiến Phất nói hết lời, thì Đường Mộng Nhiêu đã kinh ngạc thốt lên.

Phiến Phất gật đầu:

– Đúng thế, chính là tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng bẩy kia đã lấy đi, hắn không
chỉ cướp đi tiên tinh, mà còn tiện tay giết chết mấy tu sĩ Hư Thần cố ý gây
bất lợi cho hắn nữa.

Nói xong thì Phiến Phất liền chỉ tay sang mấy tên tu sĩ Hư Thần đã bị tên tu
sĩ Thừa Đỉnh tầng chín vặn gẫy cổ lúc trước. Sau đó lại nói tiếp:

– Tôi rất hổ thẹn khi Bắc Vọng Châu có loại tu sĩ bại hoại như thê này, nên
đang định giáo huấn hắn một lần đây.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.