Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1236: Nguyên nhân gây ra biến cố


Diệp Mặc và Quảng Vi mang theo mười một cô gái kia rời khỏi đại điện, khi đoàn
người Diệp Mặc đi tới quảng trường thì Diệp Mặc đột nghiên ngừng lại, sau đó
nhìn mười một cô gái kia rồi nói:

– Các cô đều đã có tu vi Nguyên Anh hoặc là Hư Thần rồi, hiện tại thì tôi
cũng không thể mang theo các cô cùng đi. Vì thế tôi sẽ cho các cô vài món pháp
bảo phi hành để các cô tự mình chạy trốn.

– Tiền bối, ngài không muốn chúng đem chúng tôi làm lô đỉnh sao?

Một cô gái áo hồng có tu vi Hư Thần nghe được lời Diệp Mặc nói thì nhất thời
không thể tin được mà run giọng hỏi lại.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:

– Các cô thấy tôi là người cần dùng lô đỉnh sao? Tôi không thể mang các cô
cùng đi ở Âm Hải thành này, về phần các cô có thể tự mình giữ được mạng mình
hay không, thì phải xem vận mệnh của chính các cô rồi.

Nói xong Diệp Mặc liền lấy ra mười một cái nhẫn, đưa ười một cô gái kia:

– Trong mỗi chiếc nhân này đều có một ít pháp bảo phi hành linh khí và linh
thạch, còn có một cái pháp bảo phi hành hạ phẩm chân khí. Tôi cũng chỉ có thể
giúp các cô được như thế mà thôi.

Mười một cô gái bị bán làm lô đỉnh căn bản không thể tin được đây là sự thật,
chẳng lẽ còn có chuyện tốt như vậy sao? Chờ sau khi Diệp Mặc cùng Quảng Vi và
Minh Tâm sau khi đã đi khuất, thì các cô mới nhớ tới là mình còn chưa kịp cảm
tạ Diệp Mặc. Đợi đến khi các cô muốn đuổi theo Diệp Mặc thì hắn đã sớm biến
mất không thấy đâu rồi.

Cô gái áo hồng là người đầu tiên có phản ứng, lập tức quay sang nói với một cô
gái áo vàng khá lớn tuổi:

– Chị Hân Du, chúng ta làm sao bây giờ?

Cô gái gọi là Hân Du hướng về phía Diệp Mặc rời khỏi bái lậy một cái, sau đó
mới trầm giọng:

– Chúng ta hiện tại rời khỏi Âm Hải thành thì chắc chắn là sẽ phải chết.
Nhưng chúng ta ở lại đây thì ngược lại là lại vô cùng an toàn. Tôi nghe người
ta đồn rằng Âm Hải thành bình thường hay tổ chức các đại hội giao dịch, chúng
ta sẽ chờ đại hội giao dịch này diễn ra. Sau đó khi đại hội kết thúc, thì
chúng ta mới xen lẫn vào những người rời khỏi Âm Hải thành. Sau đó thì chúng
ta sẽ truyền tin tức về cho sư môn xin sự trợ giúp.

Lúc này thì không chỉ cô gái áo hồng đồng ý với lời Hân Du nói, mà những cô
gái còn lại cũng đều đồng ý. Dù cho các cô một phút trước còn là món hàng bị
người ta đem bán, thế nhưng chỉ cần giải trừ được thân phận đầy tớ, thì về sau
các cô cũng sẽ có địa vị ngang hàng với các tu sĩ còn lại ở Âm Hải thành, sẽ
không có người nào dám làm gì các cô cả.

Trong lòng Diệp Mặc cũng rất bất đắc dĩ. Khả năng của hắn xác thực chỉ có thể
giúp các cô gái kia như vậy mà thôi. Hắn thực sự không đánh lòng nhìn những cô
gái kia bị bán vào Song Tu lâu rồi bị người ta chà đạp, hơn nữa hắn cũng hy
vọng sau này hắn có gặp rủi ro, thì cũng sẽ có người đưa tay ra giúp hắn.

Kỳ thực lúc trước giúp đỡ Mông Kỳ, thì trong lòng hắn cũng không có nghĩ như
vậy. Hắn hi vọng chính là nếu như ở bên ngoài gặp trắc trở, thì cũng có thể có
người ra tay giúp đỡ giống như hắn vừa rồi vậy.

Diệp Mặc và Quảng Vi cùng với Minh Tâm về đến nhà trọ, liền giới thiệu cho đám
người Kỷ Bẩm cùng quen biết, lúc này thì Đằng Dịch cùng Biên Phượng Tháp cũng
không có ở đây. Mông Hàn An nói hai người họ cố ý ra ngoài hỏi thăm tin tức
của 'Côn lân' rồi. Vì thế sau khi Diệp Mặc đi về thì bọn họ cũng đang đi dạo
trong Âm Hải thành rồi.

Mông Hàn An và Kỷ Bẩm không ngờ Diệp Mặc thực sự cứu được Minh Tâm trở về, mọi
người đoàn tụ, đều cùng nhau có một tâm trạng vui vẻ.

Sau khi mấy người Diệp Mặc hàn huyên một chút, thì lại lần nữa bố trí mấy cái
cấm chế, sau đó mời tất cả ngồi xuống.

– Diệp sư đệ, cấm chế trên người sư phụ của tôi phải làm sao bây giờ?

Tuy rằng dọc đường Quảng Vi không nói gì, nhưng đây vẫn là chuyện mà cô lo
lắng nhất.

Minh Tâm khoát tay với Quảng Vi, sau đó run giọng:

– Diệp Mặc, đa tạ cậu. Nếu như không phải là có cậu với Quảng Vi, thì tôi
không biết sẽ phải thế nào nữa. Tôi không sợ cấm chế, tôi chỉ sợ rằng muốn
chết mà cũng không được.

Lúc này Minh Tâm nhìn về phía Diệp Mặc với ánh mắt cảm kích từ tận dáy lòng,
cô thật sự không sợ chết, thế nhưng một khi cô bị bán vào Song Tu lâu. Thì cô
có muốn chết cũng không được, kết cục của cô sẽ vô cùng bi thảm.

Diệp Mặc mời Minh Tâm ngồi xuống, bởi vì cho dù là cấm chế của tu sĩ Hóa Chân
thì hắn cũng không sợ. 'Tam sinh quyết' của hắn luôn có thể tự mình diễn sinh
ra vạn vật, thì sao có thể e ngại một cái cấm chế được. Huống chi Diệp Mặc còn
biết cấm chế trên người của Minh Tâm chỉ là do một tu sĩ Kiếp Biến hạ xuống mà
thôi, cho dù là không có Ưng Sát phá đám, thì Diệp Mặc cũng không có ý định
tiến hành bước giao dịch thứ hai với tên Bàn Hồ kia.

– Minh Tâm tiền bối, tôi có thể giúp người xóa bỏ cấm chế, nếu như cô tin lời
của tôi thì cứ yên tam.

Diệp Mặc chờ sau khi Minh Tâm ngồi xuống, thì mới nói với vẻ chắc chắn.

Không đợi Diệp Mặc nói lần thứ hai, thì Minh Tâm liền kiên định:

– Cậu giúp tôi đi, tôi tin tưởng cậu.

Cho dù là Diệp Mặc không thể nào xóa bỏ được cấm chế, hoặc là vì tu vi của
Diệp Mặc quá thấp khiến kinh mạch của cô vỡ vụn, thì cô cũng sẽ không hề để
tâm đến. Cô có thể thoát khỏi kiếp bị bán làm lô đỉnh kia đã là chuyện vui
bằng trời rồi, sao có thể để ý đến chuyện nhỏ này chứ?

Diệp Mặc cầm cổ tay của Minh Tâm tùy ý dò xét một chút kinh mạch của cô, lập
tức đã có lý giải đối với loại cấm chế này rồi.

Chỉ không đến thời gian nửa nén hương, Diệp Mặc đã xóa bỏ hoàn toàn cấm chế
trên người Minh Tâm rồi, đồng thời còn khiến Minh Tâm hồi phục lại tu vi vốn
có.

Minh Tâm cảm thụ được chân nguyên lại lần nữa trở lại trong thân thể của mình,
lâm tức kích động đứng lên cảm tạ Diệp Mặc. Ngoại trừ cảm kích, trong nội tâm
của cô có nhiều kinh ngạc và chấn động hơn. Không phải là tự mình hạ cấm chế,
mà muốn xóa bỏ cấm chế của người khác thì phải vô cùng khó khắn. Nhưng Diệp
Mặc không ngờ lại dễ dàng xóa bỏ đi cấm chế trong người cô như vậy. Nếu như
không phải cô đã biết về Diệp Mặc từ mấy năm trước, khi hắn mới là tu sĩ Trúc
Cơ, thì cô thậm chí còn cho rằng Diệp Mặc hiện tại đã đạt đến tu vi Hóa Chân
rồi.

Bởi vì tranh chấp trên đại điện, nên cô vốn đã không ôm hy vọng được xóa bỏ
cấm chế rồi, nhưng không ngờ là Diệp Mặc lại có thể dễ dàng giúp cô khôi phục
lại.

Diệp Mặc lấy ra một cái nhẫn đưa cho Minh Tâm, rồi lại lấy ra một cái nữa đưa
cho Quảng Vi:

– Hai người thay đổi một bộ y phục, sau đó chúng ta lại từ từ nói chuện.

Minh Tâm gật đầu, tiếp nhận nhẫn trữ vật mà Diệp Mặc đưa cho cô, sau đó cùng
Quảng Vi đứng lên đi thay y phục. Trước khi hai người đi, Diệp Mặc còn nói
thêm một câu:

– Trong nhẫn còn có hai viên 'Trú nhan đan', tuy rằng là bản lĩnh luyện đan
của tôi không được tốt, nên ảnh hưởng tới phẩm cấp của đan dược, nhưng những
đan dược đó đều được luyện chế từ tài liệu cực phẩm đấy.

'Trú nhan đan' là đan dược Thiên cấp, luyện chế cũng không khó khắn, khó khăn
duy nhất chính là ‘Trú nhan quả’ rất khó có thể tìm được. Nếu như không phải
Diệp Mặc ở Thần Nông Giá chiếm được ‘Trú nhan quả’, thì hiện tại hắn cũng sẽ
không có 'Trú nhan đan'. Diệp Mặc cũng đã đi qua rất nhiều bí cảnh, cũng đã
thu thập được rất nhiều linh thảo cao cấp, nhưng lại chưa từng thấy một gốc
'Trú nhan quả' nào. Điều này cho thấy ‘Trú nhan quả’ hiếm có ra sao.

– 'Trú nhan đan'?

Minh Tâm và Quảng Vi cùng khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, kêu lên ba chữ kia còn có cả
Mông Hàn An nữa. Cô cũng đang ước ao nhìn vào nhẫn trữ vật trong tay Quảng Vi
và Minh Tâm.

'Trú nhan đan' đấy, có cô gái nào là không thích 'Trú nhan đan' chứ? Cho dù là
Minh Tâm tự mình hủy đi dung nhan, cũng chỉ là do bất dắc dĩ mà thôi. Đôi khi
các cô gái đều coi trọng dung mạo của mình hơn cả sinh mạng. Các cô luôn vô
thức nghĩ rằng, nếu như dung mạo của mình bị hủy, thì cũng chẳng khác nào hủy
đi tất cả.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Không sai, là 'Trú nhan đan', nhưng đây là do hơn hai mươi năm trước tôi
luyện chế ra, cho nên phẩm chất đan dược cũng không được tốt lắm.

Quảng Vi kích động cầm chiếc nhẫn trong tay, cô hận không thể lập tức đi thử
ngay đan dược. Còn Minh Tâm thì lại một lần nữa cảm kích nhìn Diệp Mặc, nhưng
cũng không nói gì mà mang theo Quảng Vi đi vào trong thay quần áo.

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn vẻ mặt ước ao của Mông Hàn An, nên cũng lấy ra một
cái bình ngọc đưa cho cô:

– Ở đây tôi vẫn còn, nên cũng sẽ cho Mông tỷ một viên.

Mông Hàn An hầu như không có chút khách khí nào, nhanh chóng bắt lấy bình ngọc
trong tay Diệp Mặc:

– Thật tốt quá, tôi đã từng tìm kiếm ‘Trú nhan quả’ qua vài chục năm rồi,
không ngờ tới lúc này lại thực sự có được 'Trú nhan đan', tôi lại phải cảm tạ
cậu rồi.

Diệp Mặc mỉm cười:

– Mông tỷ đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa có cám ơn chị, chỉ là một
viên 'Trú nhan đan' thì đã tính là gì.

Kỷ Bẩm thì lại ở một bên lắc đầu:

– Trên người cậu cũng thật là nhiều đồ tốt, ngày trước trong đại hội Đan
Vương tôi còn muốn hỏi xin Lục tiền bối cho cậu một loại dị hỏa đấy, hiện tại
xem ra tôi đã quá coi thường cậu rồi.

Diệp Mặc cười ha hả:

– Kỷ Bẩm tiền bối, hay tôi cũng cho ngài một viên nhé?

Ngoài dự liệu của Diệp Mặc chính là Kỷ Bẩm lại nhanh chóng gật đầu:

– Ừ, cậu cho tôi một viên cũng tốt, lần này tôi gặp chuyện không may, cháu
gái bảo bối của tôi còn không biết là đã lo lắng đến thế nào nữa. Sau này về
cho nó một viên 'Trú nhan đan', nếu không nhất định nó sẽ không buông tha đâu.
Còn về phần tôi thì không cần.

Diệp Mặc liền lấy ra một cái nhẫn trữ vật đã sớm được chuẩn bị, đưa cho Kỷ
Bẩm:

– Kỷ tiền bối, trong nhẫn này có một ít đồ tốt tôi đã chuẩn bị, còn có một
chút cảm ngộ của tôi đối với trận pháp nữa, đều đưa cho tiền bối.

Nhẫn của Kỷ Bẩm đã sớm bị lấy mất, lần trước khi lão khôi phục lại tu vi, liền
vội vã bế quan. Đến tận hôm nay, Diệp Mặc mới có chút thời gian để lấy chiếc
nhẫn trữ vật này ra đưa cho Kỷ Bẩm.

Kỷ Bẩm ừ một tiếng rồi không chút khách khí nhận lấy nhẫn trữ vật của Diệp
Mặc. Lão biết Diệp Mặc có rất nhiều, hơn nữa lão cũng không cần phải khách khí
với Diệp Mặc.

Ba người Diệp Mặc cũng không phải đợi lâu, thì Minh Tâm cùng với Quảng Vi đã
thay xong quần áo đi ra. Dung mạo của Minh Tâm cũng không được khôi phục lại,
hiển nhiên là cô còn chưa sử dụng 'Trú nhan đan'.

Chờ Minh Tâm va Quảng Vi lại ngồi xuống, thì Diệp Mặc lập tức hỏi:

– Minh Tâm tiền bối, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, xin tiền bối kể lại một
lần. Còn trước khi tiền bối đến Vô Tâm Hải, thì có biết tin tức gì của Mặc
Nguyệt ở Phỉ Hải thành không?

Minh Tâm suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu nói:

– Đệ nhất tán tu của Bắc Vọng Châu cậu biết là ai chứ?

Diệp Mặc ừ một tiếng:

– Tôi biết, là Lăng Trung Thiên có tu vi Kiếp Biến đỉnh, nghe nói y là người
có tu vi cao nhất Bắc Vọng Châu.

Minh Tâm gật đầu:

– Không sai, Bắc Vọng Châu có ba tu sĩ Kiếp Biến, Phiến Nhất của Vọng Nguyệt
Tông, Đường Mộng Nhiêu của Ngọc Nữ Phái, người còn lại chính là Lăng Trung
Thiên. Tuy rằng cả ba đều là tu vi Kiếp Biến, nhưng tu vi của Lăng Trung Thiên
là cao nhất. Tôi nghe nói tu vi của Lăng Trung Thiên đã tiếp cận tới Hóa Chân,
hơn nữa y còn có thể vượt cấp chiến đầu, cho dù là Hóa Chân sơ kỳ cũng không
có cách nào chiếm thượng phong trước y cả.

Diệp Mặc chỉ ngồi nghe, cũng không nói gì cả. Đối với Lăng Trung Thiên thì ấn
tượng của Diệp Mặc cũng là không tệ lắm. Bất luận là ngày trước tiến nhập vào
‘Sa nguyên dược cốc’ thấy được khí độ của Lăng Trung Thiên, hay là bởi vì quan
hệ của sư huynh Hứa Xương Cát với Lăng Trung Thiên, thì Diệp Mặc đều nghĩ rằng
Lăng Trung Thiên là một người không tệ.

Thấy Diệp Mặc biết về Lăng Trung Thiên, thì Minh Tâm liền nói sang chuyện
khác:

– Tôi còn có một đệ tử là Cầm Mộ Tâm, cậu còn nhớ chứ?

Diệp Mặc lúc này mới nhớ tới chuyện của Cầm Mộ Tâm hắn chưa nói cho Minh Tâm
biết, nên vội vàng nói:

– Vâng, tôi vẫn nhớ Mộ Tâm sư muội, tôi ở Nam An Châu còn gặp qua cô ấy, hiện
giờ cô ấy là đệ tử nòng cốt của tông môn tám sao Vô Tình Cốc ở Nam An Châu
rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.