Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1234: Vụ giao dịch bẫy người


Quảng Vi nghe thấy vậy, lập tức trở nên căng thẳng, Diệp Mặc thì lại như không
nghe thấy người đàn ông mắt ưng nói gì, lại nói với Quảng Vi:

– Chúng ta đi thôi.

– Khoan đã.

Người đàn ông mắt ưng kia ngăn Diệp Mặc và Quảng Vi lại, sau đó quay đầu hừ
lạnh nói với tên tu sĩ mập mạp kia:

– Tên mập, việc kinh doanh của anh làm như nào vậy? Không cần tuân theo quy
tắc của Âm Hải thành sao? Tôi rõ ràng nhìn thấy vụ giao dịch vừa nãy chưa kết
thúc mà, tại sao người lại muốn đi rồi?

Diệp Mặc không đợi tên tu sĩ mập mạp kia nói chuyện, liền lạnh giọng nói:

– Tôi đã trả linh thạch rồi, con mắt nào của anh lại thấy vụ giao dịch này
chưa kết thúc?

Ưng Sát lại khinh thường liếc nhìn Diệp Mặc một cái nói:

– Hai mắt của tôi đều thấy vụ giao dịch này chưa kết thúc, không hiểu quy tắc
thì đừng nói bừa.

Nói xong lập tức hừ lạnh nói với tên tu sĩ mập mạp kia:

– Bàn Hồ, nữ tu này bán xong rồi sao?

Tên tu sĩ Ngưng Thể mập mạp theo bản năng run rẩy, luôn miệng nói:

– Chưa kết thúc, chưa kết thúc. Tôi vừa nãy còn chưa kịp làm bước tiếp theo
với ông bạn này, thì anh đã đến rồi.

Nói xong, gã có chút lo lắng nhìn Diệp Mặc nói:

– Anh bạn, mua bán lô đỉnh ở đây đều chia làm hai bước, anh vừa nãy mới thực
hiện bước thứ nhất của vụ giao dịch này.

Bàn Hồ tâm hoạt bát, lúc trước nhìn thấy Quảng Vi đi theo sau Diệp Mặc có chút
kì lạ, bây giờ chủ nhân mua Quảng Vi lại đến rồi, hơn nữa dường như lại có
chút thù hận gì đó với Diệp Mặc, làm gì còn không hiểu chuyện này?

Diệp Mặc nhướn mày, đây là lần đầu hắn đến Âm Hải thành, làm gì biết được
nhiều như vậy. Không đợi Diệp Mặc nói, tên tu sĩ mập mạp kia lại giải thích
tiếp:

– Bước thứ nhất chỉ là hai bên thống nhất giao dịch, anh đưa linh thạch, tôi
giao người. Bước thứ hai là giải cấm chế trên người lô đỉnh, lúc này anh vẫn
phải trả thêm chút tiền nữa.

Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ra tên Bàn Hồ này bẫy hắn thế nào, bước thứ nhất
bảy triệu linh thạch chỉ là bắt đầu bẫy, đợi sau khi giao dịch xong, hắn muốn
giúp lô đỉnh giải cấm chế, thì giá cả cũng theo đó mà đặt ra. Bình thường giải
cấm chế, đều là người đặt cấm chế đi giải, người khác rất khó có thể giải
được.

Cho dù có thể giải, thì tu vi của tu sĩ giải cấm chế kia cũng phải cao hơn
nhiều so với tu vi của người đặt cấm chế mới được, nếu không chỉ cần sơ xuất
một chút, thì người bị đặt cấm chế sẽ mất mạng. Nếu như người đặt cấm chế là
tu sĩ Hóa Chân, thì cho dù là tu sĩ Hóa Chân khác, cũng khó mà giải được.

Diệp Mặc sau khi hiểu được nơi này bẫy người, cười khẩy một tiếng nói:

– Tên mập, ý của anh là tôi cần phải đưa cho anh một món tiền mà anh đặt ra
nữa, sau đó mới hoàn thành bước giao dịch thứ hai?

Tên mập cười ha hả nói:

– Anh bạn nói không sai, chính xác là như vậy, nhưng bước giao dịch thứ hai
này, chúng tôi cũng không ra nhiều hơn với bước đầu tiên là bao…

Diệp Mặc trong lòng tức giận, lại còn không nhiều hơn bước đầu tiên là bao.
Không cần hỏi, mình một khi không đồng ý bước thứ hai, thì món tiền bỏ ra ở
bước thứ nhất cũng không lấy lại được.

Ưng Sát bỗng nhiên lại vung tay lên nói:

– Bất luận hắn xuất ra bao nhiêu linh thạch, thì tôi ra giá hơn hắn nhiều hơn
một triệu. Nữ tu này, tôi mua.

Bàn Hồ sắc mặt vui mừng hớn hở, có chút bất đắc dĩ trả linh thạch lại cho Diệp
Mặc:

– Xin lỗi, có người ra giá cao.

Diệp Mặc lại lần nữa không kìm chế được sự tức giận của mình, phóng một thần
thức đao ra. Bàn Hồ không có chút dấu hiệu nào bỗng nhiên phun ra một ngụm
máu, khi nhìn lại Diệp Mặc, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Một lúc lâu sau, gã bỗng nhiên chỉ vào Diệp Mặc nói:

– Anh, anh không ngờ lại dám ra tay trong đại điện của Âm Hải thành…

Gã không đợi câu nói của mình nói xong, liền giơ tay ra lắc chuông. Chỉ trong
chốc lát, hai gã tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ vội vã bước đến trước mặt mấy người.

– Anh là người đánh chuông?

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh đến trước nhìn Bàn Hồ nói.

Bàn Hồ gật đầu như gà con mổ thóc nói:

– Đúng vậy, hai vị chấp pháp đại nhân, người này mua bán ở chỗ tôi, chẳng
những không tuân thủ quy tắc giao dịch, còn ỷ tu vi mình cao, ra tay với tôi.

Nói xong còn chỉ một vũng máu dưới đất, vẻ mặt vô cùng tức giận.

– Anh dám động thủ ở đây sao?

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh sau khi nghe thấy Bàn Hồ nói vậy, ngữ khí nói chuyện với
Diệp Mặc lập tức trở nên lạnh lùng, hai người đồng thời ngăn đường đi của Diệp
Mặc lại.

Nhưng người xung quanh thấy vậy, ai ai cũng ngừng giao dịch lại, chằm chằm
nhìn cảnh náo nhiệt bên này.

Nếu như là ở chỗ khác, Diệp Mặc không chút do dự gì đã giết hai tên tu sĩ Thừa
Đỉnh này và tên mập kia rồi, nhưng hắn biết nếu như làm như vậy ở đây, thì hắn
cũng chết là cái chắc.

Lùi một bước, cho dù là hắn chạy thoát rồi, thì người cùng vào đây với hắn
cũng không sống được. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức bước lên phía trước nói:

– Hai vị chấp pháp đại nhân, vừa nãy tên mập này nói khoác trước mặt hai vị
chấp pháp đại nhân, nói tôi ra tay với y. Nhưng nơi này có trận pháp giám sát,
cũng có nhiều người nhìn thấy, tôi đến tay cũng không giơ ra, thì sao đánh
được cậu ấy?

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức rời khỏi,
một lát sau, gã lại quay lại nói với một tên tu sĩ Thừa Đỉnh đứng bên cạnh:

– Vừa nãy người này quả thực là không ra tay.

Rõ ràng vừa nãy tên tu sĩ Thừa Đỉnh này đi kiểm tra hình ảnh của trận pháp
giám sát.

– Không đúng, hắn ra tay rồi, tôi bị thổ huyết chính là do hắn đánh.

Tên mập này lại hét lên nói.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh vừa mới đi kiểm tra trận pháp giám sát lại nói:

– Anh có chứng cứ không? Chỉ cần anh có chứng cứ, chứng minh người này đã ra
tay, thì chúng tôi lập tức sẽ bắt anh ta đi. Nếu như anh không có chứng cứ gì
mà lại chất vấn chấp pháp chúng tôi như vậy, thì chúng tôi cũng không khách
khí.

Tên mập trong lòng lạnh như băng, gã biết Diệp Mặc dùng thần thức công kích,
nhưng thần thức công kích thì lại không có dao động chân nguyên, gã làm sao có
thể chứng mình được? Hơn nữa gã cũng hiểu hai vị chấp pháp này cũng biết người
này vừa nãy có ra tay với gã, nhưng không có chứng cứ thì không thể bắt được
đối phương.

Diệp Mặc lúc này lại châm chọc cười:

– Có lẽ anh cảm thấy máu của anh không được tươi rồi, mới muốn phun ra ngoài,
hoặc là bệnh của anh phát tác, ai mà biết được?

Những tu sĩ xung quanh thầm cười, một tu sĩ tu luyện đến Ngưng Thể, bệnh tình
phát tác, điều này có thể sao? Nhưng cũng không có ai đứng ra nói giúp cho tên
mập này.

Tên mập này nhìn hai gã chấp pháp rời khỏi, lập tức lại chỉ vào mặt Diệp Mặc
kêu:

– Giao dịch giữa người này và tôi chưa kết thúc, đã muốn dẫn lô đỉnh đi. Hơn
nữa còn không cho phép người khác đấu giá, căn bản là muốn phá hỏng quy tắc
nơi này.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh vừa nãy vì Diệp Mặc rõ ràng đã ra tay rồi, nhưng không có
cách nào bắt được nhược điểm của Diệp Mặc, trong lòng lại có chút khó chịu với
Diệp Mặc, bây giờ lại có chút dây dưa với Diệp Mặc về chuyện khác, vẻ mặt của
gã lập tức lại trở nên lạnh lùng.

– Lá gan của anh cũng không nhỏ nhỉ, nhưng muốn biến nơi này thành nơi của
anh, thì anh sẽ phát hiện đến cơ hội hối hận của anh cũng không có đâu.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia vừa mới nói xong, thì lại lấy ra hai còng tay chân
khí, muốn bắt được Diệp Mặc.

Tên Ưng Sát vẻ mặt lộ ra nụ cười khẩy, gã biết một khi tên tu sĩ này bị chấp
pháp của Âm Hải thành dẫn đi, thì chỉ có con đường chết.

Diệp Mặc đại khái cũng biết được quy tắc nơi này, cho dù chấp pháp muốn bênh
Bàn Hồ, nhưng thực tế cũng phải biết rõ chuyện như nào.

Hắn lúc này sao có thể để đối phương còng đi được, một khi bị như vậy, thì hắn
cũng xong đời.

Diệp Mặc không sợ hai vị chấp pháp ra tay, tiếp tục lớn tiếng nói:

– Hai vị chấp pháp đại nhân, có phải chỉ cần nghe một bên nói, là có thể dẫn
người đi? Nếu như hai vị như vậy thật, tôi cần phải khiếu nại với đại nhân của
Âm Hải thành.

Một gã tu sĩ Thừa Đỉnh ngăn tên tu sĩ muốn còng Diệp Mặc lại, sau đó lạnh lùng
nói với Diệp Mặc:

– Anh thấy khi nào chúng tôi chỉ nghe một bên rồi dẫn người đi? Vừa nãy anh
không tuân thủ quy tắc của Âm Hải thành chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi lại
không thể dẫn anh đi được hay sao?

Diệp Mặc cười ha hả một tiếng nói:

– Chuyện vừa rồi rất nhiều người ở đây cũng chứng kiến, hơn nữa cũng có nhật
ký của trận pháp giám sát, hai vị chấp pháp đã hỏi tôi nguyên nhân hay chưa?
Hình như chỉ cần nghe lời nói một phía của tên béo này, liền nói tôi không
tuân thủ quy tắc của nơi này sao? Chẳng lẽ Âm Hải thành lại có quy tắc này
sao? Hai vị chấp pháp đại nhân chỉ cần nghe lời nói một phía đã dẫn tôi đi?
Nếu như Âm Hải thành có quy tắc này thật, thì coi như tôi xui xẻo.

– Hừ.

Một tiếng hừ lạnh, lại là một tu sĩ xuất hiện bên cạnh mấy người, tu sĩ đó hừ
một tiếng rồi nói:

– Âm Hải thành chúng tôi từ khi nào lại có quy tắc chỉ nghe một phía? Bất cứ
người nào đến Âm Hải thành, đều bình đẳng. Cho dù là anh hay tôi, cũng đều
bình đẳng như nhau.

Người này không ngờ đã là tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ.

Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, bình đẳng cái rắm. Cái quy luật bình đẳng buồn
cười này, quả thực có thể khiến người ta cười rụng cả hàm răng, rồi y lại còn
làm bộ nghiêm túc.

Hai gã chấp pháp tu sĩ Thừa Đỉnh thấy tu sĩ Kiếp Biến hậu kì này đến, lập tức
sắc mặt thay đổi, cúi đầu khom mình đáp:

– Quản sự đại nhân.

Tên tu sĩ Kiếp Biến căn bản không để ý tới hai gã chấp pháp tu sĩ Thừa Đỉnh,
chỉ lạnh lùng chằm chằm nhìn Diệp Mặc nói:

– Nếu anh không nói ra được lý dó, tôi sẽ đánh chết anh ngay tức khắc.

Diệp Mặc trong lòng cũng rất khinh thường, giết mình ngay tại trận? Chỉ là một
tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy mà thôi, lại dám nói những lời như này. Mình khi
là Thừa Đỉnh tầng thứ hai, cũng đã từng giết tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư rồi,
mặc dù lúc đó có Mông Hàn An trợ giúp chút xíu, nhưng bây giờ mình đã là tu sĩ
Thừa Đỉnh tầng thứ sáu rồi, còn mạnh hơn lúc trước đâu chỉ gấp đôi?

Trong lòng mặc dù khinh thường, Diệp Mặc vẫn đáp lại:

– Quản sự đại nhân, vụ giao dịch vừa nãy của tôi và Bàn Hồ đã kết thúc rồi,
gã lại cứ khăng khăng nói là chưa kết thúc, còn muốn bán lại nữ tu mà tôi vừa
mua cho người khác. Xin hỏi đại nhân, đây có phải là hành vi cậy quyền không?
Nếu như tất cả mọi người trong đại điện đều giống như gã, sau này còn có ai
dám đến đây mua bán nữa?

Không đợi vị quản sự này nói, tên Bàn Hồ lại vội vàng cung kính khom người nói
với tên quản sự:

– Quản sự đại nhân, tên tu sĩ này nói nhảm, vụ giao dịch vừa nãy rõ ràng là
vẫn chưa kết thúc. Chẳng những có trận pháp giám sát, còn có rất nhiều người ở
đây cũng nhìn thấy, hắn nói láo. Vì giao dịch vẫn chưa kết thúc, tôi mới nói
bán lô đỉnh cho người khác, hơn nữa tôi cũng định trả lại linh thạch, trận
pháp giám sát cũng ghi lại.

Ưng Sát vội nói:

– Đúng vậy, quản sự đại nhân, vừa nãy tôi quả thực thấy giao dịch vẫn chưa
kết thúc, nhưng tên tu sĩ này lại cứ nói là kết thúc rồi.

Tên tu sĩ Kiếp Biến hừ lạnh nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói:

– Có phải như vậy không?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.