Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1233: Nữ tu này tôi lấy


Quảng Vi dẫn Diệp Mặc vội vã xuyên qua mấy tuyến phố, lúc này mới tới được một
quảng trường cực rộng. Những tu sĩ trên quảng trường cũng không nhiều, Quảng
Vi cũng không dừng lại trên quảng trường, mà lại dẫn Diệp Mặc nhanh chóng đi
ra phía sau quảng trường, vào một đại điện cực lớn.

Diệp Mặc chắc rằng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đại điện rộng như
vậy, cho dù lúc trước là trong đại điện của tông môn chín sao Huyền băng phái,
cũng không lớn bằng 1/100 của đại điện trước mặt này. Phía trên đại điện treo
đầy các loại đá sáng, khiến cho cả đại điện trở nên sáng láng.

Hơn nữa trong đại điện cũng có rất nhiều người, dường như trong góc nào cũng
có người đứng chật kín.

Thần thức của Diệp Mặc quét tứ phía, trong này quả nhiên đang giao dịch các
loại đồ vật kỳ quái, hắn thậm chí thấy vài quỷ tu đang giao dịch hồn phách của
tu sĩ. Còn giao dịch yêu thú, Kim Đan của tu sĩ, Nguyên Anh của tu sĩ thậm chí
là nguyên thần của tu sĩ cũng rất nhiều bình thường

Thấy những thứ này, Diệp Mặc trong lòng thầm than, nếu một người bình thường
đến nơi này, không bị hù dọa thành người đần, thì mới là chuyện lạ.

Quảng Vi vừa mới đến, nhìn xung quanh một lượt, cô nhìn một hồi lâu cũng không
nhìn thấy người mà mình muốn tìm, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc vô cùng thảm
thương. Rõ ràng sư phụ của cô đã bị người khác mua đi rồi, một khi bị người
khác mua đi trong đại điện này, thì không còn kết cục nào khác, chỉ còn con
đường chết.

Diệp Mặc vỗ vai của cô nói:

– Không cần phải vội, lần trước cô và sư phụ của cô ở chỗ nào, thì cô đến chỗ
đó trước xem sao.

Quảng Vi thấy Diệp Mặc nói vậy, mới giật mình hiểu ra, cô hiểu ra mình quá
căng thẳng rồi, vội vàng kéo Diệp Mặc đến nơi tận cùng của đại điện.

Nơi này có hơn mười nữ tu đang xếp hàng dài, dung nhan ai cũng xinh đẹp, nhưng
sắc mặc lại chết lặng, rõ ràng đều biết số mệnh sau này của các cô. Hơn nữa
trên người bọn họ đều bị người khác hạ cấm chế lại, nếu như không có người có
chuyên môn giải khai, thì bọn họ tyệt đối không thể chạy thoát được.

Diệp Mặc trong lòng thầm than, mặc dù thấy tình cảnh này, hắn rất không thoải
mái, nhưng lại biết mình không làm được gì cả. Lai lịch của những người này
chắc chắn cũng giống như Quảng Vi, không phải cam tâm tình nguyện đến, mà là
bị người khác bắt.

Bất luận là trên Trái đất hay trong Tu Chân giới, những chuyện như này đều tồn
tại, không có cách nào ngăn chặn được. Với tính tình của Diệp Mặc, nếu như tu
vi của hắn đủ mạnh, lúc này hắn đã giết sạch những tên tiểu tử mua những người
phụ nữ này làm lô đỉnh rồi, sau đó thì thả người đi.

Đáng tiếc là có lòng mà không đủ lực, tu vi bây giờ là số vốn lớn nhất của
hắn. Cho dù tu vi của hắn đã rất nhanh rồi, nhưng so với những đại năng trong
này, thì hắn còn kém quá xa.

– Ý, cô chẳng phải là người mà mấy ngày trước đã bị người khác mua đi làm lô
đỉnh rồi sao? Sao lại quay lại đây?

Một tu sĩ bán lô đỉnh là một nam tu tai to mặt lớn, tu vi Ngưng Thể tầng thứ
bảy. Gã sau khi nhìn thấy Quảng Vi lời đầu tiên chính là không dám tin, tại
sao Quảng Vi lại có thể quay lại được. Quan trọng nhất chính là, nam tu đi bên
cạnh Quảng Vi lại không phải là người đàn ông mua cô lúc trước.

Diệp Mặc bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:

– Con heo mập kia, anh nói ai là lô đỉnh, rửa sạch cái miệng thối của anh đi
cho tôi.

Tên tu sĩ Ngưng Thể bị Diệp Mặc dọa cho cái mồ hôi túa đầy mình, không dám nói
gì nữa. Mặc dù nơi này không cho phép bất kỳ tu sĩ nào đánh nhau, nhưng nếu
như một tu sĩ cấp thấp như gã lại khiêu khích một tu sĩ cấp cao, bị người khác
đánh thì cũng đáng đời.

Bởi vì lời nói lúc nãy của gã đã nói sai rồi, trong đại điện này những người
được dán nhãn bị bán và những người tự do căn bản là hai chuyện khác nhau. Cho
dù là cùng một người trong hai khoảng thời gian khác nhau dùng hai thân phận
để xuất hiện, thì địa vị cũng không giống nhau.

Còn chuyện lô đỉnh bán ra, hắn hoàn toàn có quyền xử lý, cho dù giết lô đỉnh
mà mình muốn bán ra, cũng là quyền của hắn, không có người nào có thể chen vào
được. Cho nên vừa nãy gã nói sai một câu chính là nói Quảng Vi là lô đỉnh,
Diệp Mặc bây giờ quát lớn gã, gã căn bản cũng không dám phản kháng lại.

Đừng nói là quát lớn, cho dù Diệp Mặc tát cho gã vài cái, gã cũng không dám
trả đòn, vì gã là tu vi cấp thấp lại mạo phạm tới tu sĩ có tu vi cao hơn gã.
Đáng tiếc là Diệp Mặc không biết quy tắc nơi này, chỉ biết nơi này không được
đánh người bừa bãi, nên cũng không đánh tên béo này.

– Anh nói xem, sư phụ tôi đâu?

Quảng Vi không nhìn Diệp Mặc, lập tức xông lên hướng về phía tên mập kia vội
vàng hỏi.

Tên mập tu vi Ngưng Thể nghi ngờ nhìn Quảng Vi một hồi lâu, đột nhiên hỏi:

– Ý cô nói chính là người phụ nữ mà hôm đó đến cùng với cô đấy ư?

– Vâng, chính là người đó, người đó bây giờ ở đâu rồi?

Quảng Vi lại vội vàng dò hỏi.

Tên mập tu vi Ngưng Thể lại ngây người một lúc, ngay sau đó lại phản ứng lại
nói:

– Cô ấy sắc đẹp cũng bình thường, không có ai cần, lúc trước Song Tu lầu đã
đến đặt trước rồi, chỉ là vẫn chưa đến dẫn đi mà thôi.

Sắc mặt Diệp Mặc giận dữ, Song Tu lầu nói thật dễ nghe, thực ra chính là kỹ
viện của Tu Chân giới, càng là lô đỉnh giá rẻ bèo, những lô đỉnh bình thường
bị người khác mua rồi hoặc chỉ là đưa ột người nào đó tu luyện, nhưng một khi
bước vào Song Tu lầu rồi, thì bất kỳ người nào cũng có thể vào tu luyện, cho
đến khi nào lô đỉnh chết đi thì thôi.

Có thể nói Song Tu lầu so với một kỹ viện, thì còn tàn nhẫn hơn vạn lần.

Nhưng cái mà Diệp Mặc nghi ngờ chính là, Minh Tâm dung mạo xinh đẹp, nói là
một thiếu phụ xinh đẹp cũng không quá đáng, hơn nữa dung mạo của cô ta cũng
không nói là kém hơn Cầm Mộ Tâm, thậm chí còn xinh đẹp hơn Quảng Vi mấy lần,
sao lại có thể nói là dung nhan bình thường được?

Quảng Vi cũng không nghe ra câu nói của tên béo tu vi Ngưng Thể, vội vàng nói:

– Anh dẫn sư phụ tôi ra đây nhanh chút, chúng tôi muốn chuộc bà ấy ra khỏi
nơi này.

Khóe miệng của tên mập hiện lên một tia sung sướng, lại có chút làm khó nói:

– Nhưng cô ấy đã được Song Tu lầu đặt rồi, tôi cũng không tiện đổi ý.

Diệp Mặc sao lại không biết ý tứ của tên này, lập tức cười khẩy nói:

– Chỉ cần người vẫn còn trong này là được, đừng nói nhiều, mau mời người ra
đây. Còn chuyện linh thạch, ông đây cũng có rất nhiều. Nếu người ta bị mất đi
một sợi tóc nào, thì tôi sẽ phá tan gian hàng của anh.

Tên mập nghe thấy Diệp Mặc nói vậy sung sướng đáp lại:

– Được, được, tôi sẽ lập tức đưa người đến.

Còn nửa câu sau của Diệp Mặc, gã căn bản cũng coi như không nghe thấy, tu sĩ
muốn phá gian hàng của gã cũng nhiều rồi, nhưng gian hàng của gã đến hôm nay
vẫn còn tồn tại. Người ta muốn giết gã, thì cũng tùy người ta, quan trọng là
có giết được không? Huống chi gian này này lại không phải là của gã, gã chỉ là
một tên bán hàng mà thôi.

Tên mập kia lập tức lấy ra một truyền tin châu, phát một tin tức đi.

Chỉ mấy phút trôi qua, một nam tu mắt tam giác dáng người trung bình dẫn theo
một nữ tu trung niên tới, Diệp Mặc vừa nhìn người phụ nữ này liền biết được cô
chính là Minh Tâm.

Nhưng lúc này dung mạo của Minh Tâm đã bị hủy, Diệp Mặc vừa nhìn liền hiểu
được, dung mạo của Minh Tâm là cô tự mình hủy đi. Người muốn đem cô đi bán,
thì không thể nào lại đi hủy dung nhan của cô.

– Sư phụ…

Quảng Vi nhìn thấy Minh Tâm lập tức khóc lóc chạy đến, một tay kéo Minh Tâm
qua.

Tên mập kia nhìn thấy hành động của Quảng Vi chỉ cười ha ha, cũng không lo
Diệp Mặc sẽ không trả tiền. Gã càng hi vọng địa vị của Minh Tâm càng cao càng
tốt, như vậy gã mới có thể lấy được càng nhiều tiền.

Minh Tâm thấy Quảng Vi đi cùng Diệp Mặc, cũng ngây người lại, một hồi lâu sau
mới chậm chạp hỏi:

– Sao con lại ở cùng với Diệp Mặc? Mà sao con lại xuất hiện ở chỗ này được?

Quảng Vi vội vàng nói:

– Sư phụ, những chuyện này khi nào về con sẽ nói với sư phụ, là Diệp Mặc đã
cứu con. Con lại dẫn anh ta đến cứu sư phụ, may là sư phụ vẫn còn ở trong này,
đúng là dọa làm con sợ chết mất, hu hu…

Quảng Vi nói đi nói lại rồi lại không kìm được sự đau thương trong lòng, không
ngờ lại khóc thành tiếng.

Diệp Mặc vỗ vỗ vai Quảng Vi, ý nói cô bình tĩn lại, lúc này mới nói với Minh
Tâm:

– Minh Tâm tiền bối, thật không ngờ năm đó từ biệt tại Toái Diệp thành, lại
còn có thể gặp cô một lần nữa ở Vô Tâm Hải xa xôi này.

Minh Tâm lúc này mới kịp phản ứng lại, Diệp Mặc là đến cứu cô, lập tức vui
mừng giọng run run nói:

– Diệp Mặc, anh cứu Quảng Vi sao? Lại còn cố ý đến cứu tôi nữa?

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Cũng chưa phải là cố ý, chỉ là cơ duyên trùng hợp mà thôi. Quảng Vi sư tỷ
vốn dĩ là bạn của tôi, có thể giúp Quảng Vi sư tỉ, tôi cũng bằng lòng. Huống
chi vãn bối trước giờ vẫn ngưỡng mộ phong phạm của Minh Tâm tiền bối năm đó,
cho nên chuyện nhỏ này cũng là nên làm.

Minh Tâm trong lòng hiểu Diệp Mặc nói phong phạm là có ý gì, cô là chưởng môn
của Tiên dược cốc, đương nhiên sẽ không làm khó một đệ tử Trúc Cơ như Diệp
Mặc. Huống chi cô còn nhắm trúng Diệp Mặc, cho rằng Diệp Mặc tiền đồ vô lượng.

Đồng thời trong lòng cô cũng đã thầm than tạo hóa đúng là trêu người ta, không
ngờ chỉ trong vài năm, cô chẳng những không nhìn ra tu vi của Diệp Mặc, mà còn
được Diệp Mặc đến cứu. Nhưng trong lòng cô nghĩ nhiều hơn chính là, ở hiền ắt
gặp lành. Năm đó cô còn chưa ban ơn cho Diệp Mặc, chỉ là chưa dựa thế ép người
mà thôi, nên mới nhận được thiện quả như hôm nay. Vốn dĩ cô cũng đã chắc chắn
là mình sẽ chết, không ngờ lại còn có cơ hội như này.

Đối với người giữ mình trong sạch như Minh Tâm, lại còn là chưởng môn của Tiên
dược cốc, cho dù chết rồi, cũng sẽ không đến Song Tu lâu song tu với vô số
những tu sĩ khác.

Diệp Mặc không biết Minh Tâm đang nghĩ gì, hắn lại nói với tên tu sĩ béo mập
kia:

– Nói đi, bao nhiêu linh thạch. Nhanh lên chút, tôi không còn thời gian nữa.

Tên tu sĩ béo mập cười ha ha nói:

– Bên Song Tu lâu ra giá là năm triệu linh thạch thượng phẩm, nhưng anh lại
chen chân vào giữa, chúng tôi phải thu nhiều linh thạch hơn, anh cứ lấy ra bảy
triệu linh thạch đi.

Diệp Mặc thầm than đồng thời cười khẩy, hắn thầm than Minh Tâm là một chưởng
môn không ngờ lại bị người ta mang ra buôn bán, chỉ là năm triệu linh thạch
thượng phẩm mà thôi. Hơn nữa năm triệu linh thạch thượng phẩm cũng rất có khả
năng là tên tu sĩ béo kia khai khống lên ít nhiều, nếu không sẽ còn rẻ hơn.
Cười khẩy cũng là vì tên tu sĩ béo này rõ ràng là lừa bịp tống tiền mình một
phen, cho rằng mình là tên coi tiền như rác.

Diệp Mặc vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên thần thức quét thấy người đàn ông có
đôi mắt ưng và một nữ tu đang bước đến cửa đại điện, cũng đã bước vào đại điện
rồi. Thấy người đàn ông mắt ưng này bước vào, bất luận người này có phải là
nhắm về phía hắn hay không, hắn cũng cần phải trước khi người đó đến nơi này,
phải hoàn thành phi vụ giao dịch này đã.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc không chút do dự lấy ra một túi đựng bảy triệu linh
thạch đưa cho tên mập nói:

– Đây là bảy triệu linh thạch, thanh toán xong.

Tên tu sĩ béo mập vui mừng nhận lấy túi linh thạch mà Diệp Mặc ném cho gã,
hoàn toàn không ngờ mình ra giá cao như vậy, đối phương cũng không mặc cả gì.

Không đợi gã kiểm xong linh thạch của Diệp Mặc, giọng nói của tên tu sĩ mắt
ưng kia lại vang lên bên tai:

– Khoan đã, nữ tu này tôi lấy

Nói xong gã chỉ về phía Minh Tâm đang nắm chặt lấy tay Quảng Vi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.